Giam Cầm, Bỏ Trốn!

Chương 11: Vô Lại (3)




Bầu trời nước K đang chậm rãi nổi lên một trận mưa lớn, Diệp Vấn ngó ra bầu trời phía ngoài cửa sổ, cuối cùng hốc mắt đỏ lên.

Hoắc Bắc Trạch nhìn cô sau một lúc lâu, mở miệng nói: “Lát nữa ăn chút gì đó đi, tối anh sẽ về với em.”

Diệp Vấn bỗng quay đầu kéo quần áo Hoắc Bắc Trạch, “Em nhớ bị giam ở nhà xưởng này, anh dẫn em đi! Nói không chừng Hạ Hàm đang ở chỗ đó!”

Cô nhìn chằm chằm Hoắc Bắc Trạch, sợ anh ta nói ra đáp án khiến cô đau tê tâm liệt phế.

“Diệp Vấn, cô ấy không ở đó.” Vẻ mặt Hoắc Bắc Trạch lạnh lùng, nói thật tình với Diệp Vấn.

“Nhà xưởng kia có rất nhiều phòng, anh tìm chưa? Rốt cuộc anh có tìm không!” Diệp Vấn rống lên, khăn tắm chỉ quấn qua loa trên người vì động tác của cô mà bị lỏng ra, để lộ một mảng da thịt trắng noãn ở cổ.

Hoắc Bắc Trạch kéo quần áo cho cô, “Anh nói, ngày kia nhé.”

“Truyền xong bình nước biển này rồi ngủ một lát.” Hoắc Bắc Trạch dặn dò xong lập tức đi ra khỏi phòng ngủ lớn nhất này. Trước cửa phòng ngủ chính có hai người đàn ông áo đen, hai tay đan vào nhau buông thõng xuống, nhìn thấy Hoắc Bắc Trạch đi ra lập tức biến thành dáng vẻ đợi mệnh lệnh.

“Trông chừng cô ấy, đừng cho cô ấy liên hệ với bên ngoài.”

Giọng anh ta tuy thấp nhưng vài câu đôi lời lọt vào tai Nghê Hạo ở phía đối diện khiến cậu ta ngẩn ra.

“Anh.” Nghê Hạo gọi một tiếng, Hoắc Bắc Trạch gật đầu dẫn theo vài người rời khỏi đó. Nghê Hạo đứng trên bậc cầu thang nhìn Hoắc Bắc Trạch đi xe, sắc mặt dần dần sa sầm, cậu ta quay đầu đi vào phòng Diệp Vấn.

Hai tên đàn ông mặc âu phục ngăn Nghê Hạo lại, không nói gì nhưng Nghê Hạo hiểu rõ, giằng co bằng ánh mắt một lát cuối cùng lui trở về phòng.

***

Hạ Hàm tạm thời bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, cô hoàn toàn không biết đây là nơi nào. Cơ thể loáng thoáng có cảm giác ngọt ngào mà lại thống khổ, cô biết đó là tác dụng của ma túy. Trước mắt mơ hồ không rõ, chân cẳng không có sức lực, ru rú dựa vào tường trong góc phòng, với tư thế tự che chở cho mình.

Cô chỉ nhớ rõ trong giây phút khi còn tỉnh táo thì gọi tên Chung Tuyển, sau đó cô gái nữ sinh trung học nắm chặt tay cô bị xách đi. Mấy tên đàn ông cởi hết quần áo của cô gái, cầm cây côn cảnh sát – loại đồ vật thô to để giữa hai chân cô gái, sau đó bị khiêng ra khỏi phòng.

Yết hầu không có khí lực, dùng hết sức lực toàn thân phát ra tiếng giống như sương khói lập tức tan đi, mặt đất ẩm ướt nhưng cô lại không dám nằm trên mấy tấm ván gỗ đã lắp ráp rồi.

Cửa lách cách bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc quần áo và trang sức dân bản xứ tiến vào, nửa lôi kéo nửa dìu dẫn cô ra ngoài. Mặc dù cô có thể đi nhưng giọng người phụ nữ nói bên tai cô nghe không rõ ràng.

Hai người phụ nữ mặc xà-rông tắm cho cô, che kín vết bầm đen trên cánh tay Hạ Hàm, còn sau đó cô không nhớ gì nữa….

***

Mấy người Chung Tuyển nhờ hướng dẫn viên địa phương, cuối cùng tìm được nhà xưởng chuyên cung cấp nguồn hàng cho Lâm Châu. Cảnh sát địa phương và đại đội điều tra hình sự thành phố A rất nhanh khống chế phong tỏa nó.

Đây là hệ thống mắt xích đưa lại lợi nhuận kinh tế lớn cho địa phương nên cảnh sát địa phương không phái nhiều cảnh sát ra mặt vì sợ gặp phải phiền toái.

Lần này Du Lộ cũng ra ngoài làm nhiệm vụ, đi đằng trước cùng với Chu Tiểu Hàn.

Chung Tuyển đi theo phía sau, các gian phòng vài chục mét, từng phòng đều có chuẩn bị ma túy khống chế làm hại phụ nữ. Anh càng đi trái tim càng nặng trĩu, anh sợ, anh sợ bước tiếp theo sẽ nhìn thấy Hạ Hàm!

Uông Trí lướt qua Chung Tuyển nói: “Cậu bình tĩnh bình tĩnh.”

Trong này không hề thiếu các cô gái tự nguyện bán dâm, Du Lộ phụ trách tìm kiếm nữ sinh trung học thành phố A mất tích, trong tay có tài liệu có thể dùng kịp thời so sánh.

Chu Tiểu Hàn đi sau lưng Du Lộ, mỗi một bước đều dè dặt cẩn thận, sợ lỡ mất tin tức quan trọng.

Trong một gian phòng kế bên có một cô gái dáng người nhỏ nhắn xinh xắn đang nằm, trên người miễn cưỡng khoác chiếc áo dệt kim hở cổ bằng lông ngỗng màu tro bụi, tóc dài bay tán loạn trên mặt, cơ thể run rẩy không ổn định. Du Lộ bước tới vén tóc cô ta lên, vừa mới chạm vào cô gái giãy dụa kịch liệt ngồi bật dậy hét ầm lên. Áo choàng trên người cô ta rơi xuống, trên cơ thể tràn đầy dấu vết từng bị đánh đập, trên vải bố dưới thân cô ta lốm đốm những vết máu.

Chu Tiểu Hàn đưa áo khoác ra ý là bảo Du Lộ mặc vào cho cô gái, nhưng anh ta vừa liếc mắt một cái lập tức cảnh giác, hình như từng thấy chiếc áo dệt kim hở cổ bằng lông ngỗng này ở đâu đó rồi.

“Du Lộ, đưa bộ y phục trên đất cho tôi.” Chu Tiểu Hàn nói.

Chu Tiểu Hàn đi lại chỗ Chung Tuyển đang ở phía sau, đưa áo dệt kim hở cổ bằng lông ngỗng cho anh xem, “Đội trưởng, em nhớ rõ ngày đó cô ấy đến cục công an tìm anh, chính là mặc chiếc áo này….”

Chu Tiểu Hàn còn chưa nói xong Chung Tuyển đã đẩy mạnh anh ta ra chạy vào gian phòng kia.

“Là Bành Hinh!” Du Lộ mừng rỡ như điên nói. Là một trong những nữ sinh trung học thành phố A gặp nạn.

***

Cuối cùng xem như đã kiểm tra xong chỗ này, chỉ tìm được một cô gái bị hại trong số đó. Cô gái nữ sinh trung học này tên là Bành Hinh, mười bảy tuổi. Uông Trí nhanh chóng thông báo tới ba mẹ Bành Hinh ở thành phố A, để bọn họ trước tiên được yên tâm.

Có mấy nhân viên y tế đi theo tới đây, kiểm tra xong cơ thể Bành Hinh, dưới cơ thể có vết thương vỡ ra, trên người bao nhiêu chỗ có dấu vết bị đánh đập, bây giờ chỉ chờ cô ta tỉnh dậy xem cô ta có biết chút ít gì không.

Rốt cuộc tới ba giờ sáng Bành Hinh tỉnh dậy, nhưng không muốn nói gì, chỉ nhắm mắt rơi lệ giọng trầm thấp gọi “Mẹ,” những cái khác không nuốn nói.

Uông Trí đứng bên giường cô gái, khóe mắt cũng đã đỏ lên.

“Cảm xúc không ổn định, trước không nên hỏi cô bé.” Uông Trí dặn dò Du Lộ.

“Nhưng đây là quần áo của Hạ Hàm, nhất định cô bé biết chút gì đó.” Du Lộ không đồng ý với quyết định của Uông Trí.

“Trước tiên đi ra ngoài đã.”

Căn phòng bệnh này có hai cửa ra vào, Chung Tuyển vừa mới tiến vào từ cửa khác, Uông Trí tiện thể gọi Chung Tuyển lại. Trong đội chỉ có Uông Trí mới gọi thẳng tên Chung Tuyển, lúc anh ta gọi hai chữ Chung Tuyển này, biểu cảm của Bành Hinh có chút không bình thường.

Chung Tuyển cảnh giác, “Tôi ngồi một lát rồi lập tức ra ngoài.” Anh nói với Uông Trí.

Phòng im ắng, ngoài cửa sổ tối đen như mực, gần nửa giờ sau Bành Hinh mới nói, cô ta hỏi: “Anh là Chung Tuyển?”

Chung Tuyển gật đầu, cầm lấy chiếc áo dệt kim hở cổ bằng lông ngỗng để Bành Hinh nhìn.

“Có một chị gái khóc gọi tên anh, bọn họ…. Tiêm cho cô ấy.” Bành Hinh nuốt nước miếng.

“Có một người đàn ông đi tới nói muốn một cô gái phương Đông da trắng nõn nà…..”

Bành Hinh nhìn thoáng qua Chung Tuyển, nhắm mắt lại “Đừng hỏi tôi nữa, tôi chỉ biết nhiêu đó.”

Người dẫn đường nói cho bọn họ biết giao dịch sẽ tiến hành trên bến tàu, tất cả giấy tờ đều hợp pháp, du thuyền các người không vào được.

Anh dẫn Chu Tiểu Hàn đi tới bến tàu trước, nơi đó tàu thuyền rất nhiều, phần lớn là du thuyền xa hoa. Ban đêm ánh sáng ở bến tàu mờ tối, chỉ có người quen thuộc mới tìm được cửa ra vào.

Đột nhiên anh nghe thấy một giọng nam quen thuộc.

Chung Tuyển trùm mũ tìm tới chỗ phát ra tiếng nói, rồi đánh mắt qua cho Chu Tiểu Hàn.

“Mk! Thật sự là Triệu Đào!” Chu Tiểu Hàn thấp giọng nói, đi vào vài bước phát hiện Triệu Đào dùng ngôn ngữ địa phương trò chuyện với một gã nhân viên làm việc trên tàu.

Chung Tuyển lặng im không tiếng động âm thầm đi theo Triệu Đào, mãi đến lúc Triệu Đào đi vào một gian phòng cho thuê.

Ngay trong nháy mắt Triệu Đào cầm chìa khóa ra mở cửa, anh nhấc chân hung hăng đá vào chỗ kia của Triệu Đào rồi rút súng ra nả vào đầu gối Triệu Đào một phát súng.

Chu Tiểu Hàn cả kinh, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại canh giữ ở cửa.

Triệu Đào đau đến tê tâm liệt phế gào thét, móc một khẩu súng từ trong túi ra nâng tay chuẩn bị nhắm bắn vào Chung Tuyển, Chung Tuyển phản ứng nhanh lập tức giẫm lên cổ tay Triệu Đào, rất nhanh sau đó là tiếng xương cốt vỡ vụn.

“Cô ấy ở đâu!” Chung Tuyển rống lên một tiếng.

Vì mất máu nên mặt Triệu Đào trắng bệch, chân run rẩy: “Mày không tìm thấy cô ta đâu!” Triệu Đào hít một ngụm khí lạnh cười âm hiểm nói.

“…. Biết cô ta đáng giá bao nhiêu không? Giá năm trăm vạn đó!”

Chung Tuyển nghe thấy giọng ghê tởm của hắn ta, họng súng trong tay hung hăng đâm vào vết thương trên đùi Triệu Đào.

Đau đớn thường là sự giày vò lớn nhất, mặc kệ bạn có bao nhiêu nhớ nhung sâu sắc.

“Tao hỏi mày cô ấy ở đâu?” Chung Tuyển đã mất hết toàn bộ sự nhẫn nại, ánh mắt đỏ au nhìn Triệu Đào giống như một con thú hoang.

Chu Tiểu Hàn sợ Chung Tuyển không khống chế được lập tức liên lạc với Uông Trí.

Kế hoạch viện binh chưa thấy tới, Triệu Đào có phần không chịu được nhìn ra cửa kéo dài thời gian: “Tao không biết.”

Triệu Đào vừa mới nói dứt câu Chung Tuyển lại nả một phát súng vào chân khác của hắn ta.

Triệu Đào híp mắt nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, cuối cùng sụp đổ, cả người đều run rẩy: “Thuyền số 4.”

Đây là nơi bình thường các nhân viên làm việc trên tàu thuê để ở, bây giờ rất nhiều người vây quanh ngoài cửa, nhìn hình ảnh máu tanh bên trong Chu Tiểu Hàn khó khăn lắm mới bảo vệ được, hi vọng mấy người Uông Trí đến nhanh một chút.

***

Hoắc Bắc Trạch đang ở một gian phòng trên du thuyền, trước mắt kính thủy tinh tinh luyện dày dặn, từng cô gái bị bán đấu giá lần lượt bị mang đi. Diệp Vấn đứng sau lưng Hoắc Bắc Trạch, trên lưng đã có một tầng mồ hôi lạnh.

Người cuối cùng là Hạ Hàm.

Cũng chỉ còn lại bốn tên mua, dưới thủy tinh tinh luyện chiếu rõ ràng mạch người Hạ Hàm. Cô mặc quần áo và trang phục địa phương, nằm trên giường màu đen ý thức mơ hồ, dường như mày hơi nhíu lại.

Bỗng nhiên đèn thủy tinh tối xuống, giọng nữ dùng tiếng Anh nói giao dịch hôm nay đã xong.

“Sao lại thế này!” Diệp Vấn hỏi.

Hoắc Bắc Trạch đứng lên nói với cô: “Anh nói rồi, anh không có phần thắng, đối phương ra giá không có giới hạn, tiền bạc của anh thì có hạn.”

Anh ta dặn dò đàn em đi thăm dò chút tin tức của người mua.

***

Uông Trí tới rất nhanh, Chung Tuyển đã dẫn theo vài người lên thuyền số 4, nhưng kết quả lại là trên tầng cao nhất của thuyền số 4 không có một bóng người, chỉ còn lại thuyền viên và nhân viên công tác. Hỏi bọn chúng, bọn chúng tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.

Xa xa có bóng dáng mấy chiếc xe từ từ biến mất, một người phụ nữ dùng tiếng địa phương lặng lẽ tiêu sái đến bên cạnh Chung Tuyển, dùng Anh văn nói: “Vừa mới kết thúc, cả người không tìm thấy đâu, mãi mãi không tìm thấy.”

“Đi nhanh đi, bang phái ở đây đã quyết định chờ cơ hội trả thù, các người nhanh chóng rời nơi này đi.”

***

Diệp Vấn bị Hoắc Bắc Trạch mang về biệt thự, rất nhanh đã điều tra ra được tin tức về người mua. Khi Hoắc Bắc Trạch lên lầu, Diệp Vấn đang ngồi trên giường cúi đầu khóc, anh ta đưa tài liệu cho Diệp Vấn, hỏi: “Có quen người này không?”

Trên đầu trang giấy trắng mực đen viết rành rành hai chữ Lê Chính.

Diệp Vấn bỗng chốc ngẩng đầu trả lời: “Là cậu của cô ấy.”

“Nhanh nói với mấy người Chung Tuyển, Hạ Hàm ở chỗ cậu cô ấy!” Cô cầm lấy áo khoác chuẩn bị thông qua cảnh sát địa phương tìm Chung Tuyển.

Ánh mắt Hoắc Bắc Trạch tối sầm xuống, ngăn Diệp Vấn lại: “Cô ấy đã không có việc gì tự nhiên mấy người ở thành phố A này sẽ biết, em không cần quan tâm nữa.”

Diệp Vấn nhìn anh ta khóa cửa lại, sắc mặt chợt thay đổi, nói: “Anh có ý gì?”

“Theo anh cùng nhau sống không được sao?” Hoắc Bắc Trạch dồn Diệp Vấn vào bên giường.

“Hoắc Bắc Trạch, bây giờ anh có ý gì, định nhốt tôi sao?” Diệp Vấn dùng lực đẩy anh ta một cái, lại bị anh ta bóp chặt cổ tay giữ yên bên người.

“Đối với thành phố A mà nói, em vĩnh viễn nằm trên danh sách mất tích, cho nên em đừng đi, cứ ở bên cạnh anh.” Giọng điệu Hoắc Bắc Trạch âm u như vậy khiến Diệp Vấn thấy sợ hãi.

“Hoắc Bắc Trạch, ba mẹ tôi hoảng hốt lo sợ khắp nơi vì tôi, anh đừng để tôi hận anh.” Thật ra mấy ngày nay Diệp Vấn sớm đã phát hiện điện thoại trong biệt thự không gọi ra ngoài được. Hai ngày nay cô gần như không bước ra khỏi tòa biệt thự này nửa bước.

Vì Hạ Hàm cô mới không làm rõ với Hoắc Bắc Trạch.

Thân phận của anh ta cô cũng dần đoán được gì đó, nhưng cuối cùng Diệp Vấn không dám hỏi anh ta.

***

Không biết ngủ trong bao lâu cuối cùng Hạ Hàm cũng tỉnh lại.

“Có khỏe không?” Cố Nham canh giữ bên người cô cầm tay cô hỏi.

Hạ Hàm gật đầu tỏ vẻ muốn ngồi dậy. Lúc này Cố Du đi tới đuổi Cố Nham ra ngoài. Cô xốc chăn lên nằm cùng Hạ Hàm, ôm cô nói: “Không xảy ra chuyện gì cả.”

“Theo bọn chị trở về đi, anh ta…. Không tìm được em.”

Ý tứ của Cố Du Hạ Hàm hiểu rõ, đó là bảo cô chia tay với Chung Tuyển.

“Hạ Hàm, không phải vì anh ta làm sao em có thể xảy ra chuyện như vậy, bạn em đến nay vẫn chưa tìm được. Bây giờ người của thành phố A chuẩn bị rút về hết, điều đó có nghĩ là bọn họ bỏ việc tìm kiếm Diệp Vấn. Tràn đầy trời đất đều là tin phỏng vấn với người bị hại, em hoàn toàn không chịu nổi.”

“Trước tiên theo bọn chị trở về, chờ chuyện này dần lắng lại rồi trở về tìm anh ta cũng không muộn.”

Đáy mắt Hạ Hàm đầy nước mắt.

“Em muốn gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy.”

Cố Du gật đầu lấy điện thoại đưa cho Hạ Hàm rồi đi ra ngoài.

Tay cô run rồi lại run, rốt cuộc ấn nút gọi.

Đợi rất lâu điện thoại mới kết nối được, Hạ Hàm hít sâu một hơi nói: “Chung Tuyển.”

Chung Tuyển nghe thấy giọng cô tay lái không nắm vững được nữa, đáy mắt mừng như điên nhưng lại không dám thả lỏng, giọng run rẩy không khống chế nổi mình rống lên: “Em ở đâu!”

Anh đang lái xe, Chu Tiểu Hàn thấy vẻ mặt Chung Tuyển không bình thường vội đứng lên thay đổi vị trí với anh, anh ta lái xe.

“Em không sao, ở bên chỗ cậu.”

“…. Em không quay về nữa.” Cô khó khăn nói, giọng nghẹn ngào che ống nghe điện thoại, không dám để anh nghe được.

“Hạ Hàm, em chờ anh trở về tìm em, trước đừng vội đi, chờ anh trở về được không?”

Rất lâu sau Hạ Hàm nghe tiêng thở dốc nặng nề của anh có chút không chịu nổi, nhưng lại không nỡ cúp điện thoại.

Chu Tiểu Hàn liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, hô to: “Đội trưởng Chung!”

“Anh chú ý an toàn, em cúp trước.” Hạ Hàm nghe thấy tiếng hô của Chu Tiểu Hàn ở đầu bên kia điện thoại, liền cúp máy.

Chu Tiểu Hàn và Chung Tuyển bị mấy chiếc xe vây quanh, tiếng thổi còi ầm ĩ khiêu khích, anh đột nhiên nhớ tới lời người phụ nữ nói ở bên tàu.

Các người nhanh đi đi, bọn họ muốn trả thù các người.

“Mẹ nó đây là tình huống gì vậy!” Chu Tiểu Hàn giữ vững tay lái, kính chiếu hậu bên người anh ta đã bị rơi xuống, mấy chiếc xe lau súng cướp cò.

Rõ ràng bức xe bọn họ vào phần đường dốc 80 độ.

Chung Tuyển lấy súng ra nhắm vào lốp xe đám người đang dồn họ bắn lộp bộp, ra lệnh cho Chu Tiểu Hàn: “Ngã ba đường phía trước rẽ phía trái.

Chu Tiểu Hàn đã bị bấn loạn khắp người, trên trán một tầng mồ hôi lạnh, vừa tới ngã ba đường có một chiếc Audi màu đen vọt ra, phịch một tiếng chặn ngang khuya vào xe Chu Tiểu Hàn, chiếc xe quay cuồng lăn lăn trượt xuống sườn dốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.