Giai Điệu Của Annie

Chương 8: Tinh không cổ lộ(1)




Phong ấn của Đại Địa Chi Hạch đã bị phá vỡ.

Bạch Khởi và Độc Cô Cầu Bại gặp nhau, cũng đã đến lúc phải chia tay rồi. Nhưng trước lúc đi, Bạch Khởi và Độc Cô Cầu Bại đã hẹn nhau, đợi đến khi Bạch Khởi mở được phong ấn cuối cùng sẽ cử người báo cho Độc Cô Cầu Bại biết. Đến lúc đó có lẽ Chư Thần cũng sẽ biết được bọn họ rốt cục lợi hại tới cỡ nào.

Rời khỏi Thiên Kiếm Sơn, mục đích kế tiếp của Bạch Khởi là thẳng tới Băng Tuyết Thành phương Bắc, nhưng Bạch Khởi lại không biết đường, may mà có người giúp đỡ.

Sau khi ở Thiên Kiếm Sơn mấy ngày, khi Bạch Khởi muốn rời đi, nói mình muốn đến Băng Tuyết Thành phương Bắc, con cháu của Độc Cô Gia cũng không có ý kiến phản đối. Dưới sự dẫn đầu của Độc Cô Bá, mang theo hai Đấu Đế cường giả hộ vệ, phía sau còn mang theo một nhóm Đấu Hoàng liền cùng với Bạch Khởi đến Băng Tuyết Thành phương Bắc.

Tất cả chuyện thế tục sớm đã không được Độc Cô Gia để ý tới. Đế Quốc Băng Tuyết tuy lớn mạnh nhưng mà trong mắt của Độc Cô Gia lại không xem ra gì. Bọn họ đi theo Bạch Khởi hoàn toàn là vì giúp Bạch Khởi một tay. Ảnh hưởng của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc đối với Đế Quốc Băng Tuyết cũng không phải là bình thường, ý chỉ của Thiên Kiếm Sơn truyền ra so với Thánh chỉ của Hoàng Đế còn cao hơn không biết bao nhiêu lần. Bạch Khởi sau khi tiêu diệt Hàn Băng Tông còn phải giúp đỡ Hàn Tố Thiên làm Hoàng Đế, ngoài việc cần phải có người ủng hộ như những bọn đại thần thủ hạ của Hàn Tố Thiên, nhưng đó cũng không phải là quan trọng nhất. Nếu có sự ủng hộ của Thiên Kiếm Sơn, Hàn Tố Thiên mới có thể ngồi trên ngai vàng vững như Thái Sơn.

Hàn Tố Thiên ngồi vững trên ngai vàng, điều đó đồng nghĩa với việc Bạch Khởi đã khống chế được Đế Quốc Băng Tuyết. Hơn nữa Hàn Tố Thiên lại đã cùng Bạch Khởi ký một khế ước, trở thành thủ hạ trung thành của Bạch Khởi. Hàn Tố Thiên nắm vững Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc, cũng giống như Bạch Khởi nắm vững Đế Quốc Băng Tuyết.

Cho nên mỹ ý của Độc Cô Bá, Bạch Khởi không hề cự tuyệt, chấp nhận tấm chân tình của Độc Cô Bá, liền mang theo Độc Cô Bá và một đám cường giả của Độc Cô Gia hướng đến Băng Tuyết Thành.

Bạch Khởi bây giờ giống như đang chơi cờ, còn Đại Lục này lại là bàn cờ. Bất Diệt Hoàng Triều chính là quân cờ quan trọng nhất trong tay Bạch Khởi, còn Đế Quốc Băng Tuyết phương Bắc lại là quân cờ thứ hai trong tay Bạch Khởi. Một quân có thể đủ để mình ăn hết những quân cờ trên bàn cờ phương Đông Đại Lục này. Cho nên Bạch Khởi lúc này tỏ ra đặc biệt coi trọng.

Dưới sự dẫn dắt của cường giả Độc Cô Gia, Bạch Khởi đến Băng Tuyết Thành, thành thị nằm ở phía Bắc Đế Quốc Băng Tuyết.

Đây là Đế Đô trăm năm của Đế Quốc, ở đây có các thương nhân đến từ các nơi của Đại Lục. Bọn họ đến mua sắm những vật phẩm lông da chỉ phương Bắc mới có, còn có các dạng, các loại khoáng thạch hiếm có. Ngoài ra còn có hàng loạt kẻ mạo hiểm, Đấu Giả, kẻ ẩn cư thần bí… Phương Bắc được băng tuyết bao phủ rất nhiều là nơi làm cho người ta say mê. Ở nơi đây không chỉ có thể tu luyện mà còn có thể là nơi vận khí tốt, còn có thể gặp được rất nhiều đồ mới thấy lần đầu. Nơi đất rộng được băng tuyết bao phủ kia có rất nhiều đồ không để người biết.

Cần phải biết phương Bắc tuy băng lạnh lại nguy hiểm, nhưng so với Tứ Đại Tuyệt Địa của Đại Lục mà nói, nơi đây lại an toàn hơn rất nhiều. Còn Băng Tuyết Thành này là Đế Đô của Đế Quốc Băng Tuyết, hơn nữa là nơi cực lạnh cuối cùng mà nhân loại muốn đến. Nơi đây kẻ đến người đi, xe ngựa như nước lưu động không ngừng.

Còn bọn Bạch Khởi sau khi đến Băng Tuyết Thành, đi dò hỏi một lượt liền đến được Vương phủ của Trấn Đông Vương Hàn Cửu Không. Theo những gì Hàn Tố Thiên nói thì Hàn Cửu Không là tiểu thúc thúc của hắn, từ nhỏ đã gần gũi với phụ thân hắn. Hiện nay cũng chỉ mới hai bảy, hai tám tuổi, mà đã nhận được vị trí Trấn Đông Vương tối cao. Nghe nói lúc đó đích thân phụ thân Hàn Tố Thiên đã sắc phong và ban cho đất phong là mười tỉnh phương Đông, nhiều năm trở lại đây cũng chỉ có ung dung hưởng thụ. Ở trong Đế Đô này, ngay cả kẻ chiếm quyền làm Hoàng Đế là Hàn Phong cũng chưa từng động đến người em trai này. Tuy Hàn Phong cực kỳ không thích, thậm chí còn có chút ghét bỏ đứa em này.

Nhưng Hàn Cửu Không hòa nhã không kết oán với mọi người, nhân duyên rất tốt, hào phóng có tiếng. Bản thân tu vi cũng không qua Thất Tinh Đấu Linh, mặc dù cũng tính là không tồi, nhưng cũng không uy hiếp được Hàn Phong, cho nên Hàn Phong cũng không đối phó với Hàn Cửu Không, chỉ là để cho hắn một chức Trấn Đông Vương, ung dung tự tại quản lý mười tỉnh phương Đông. Quyền hành thì bị Hàn Phong từng bước thu hồi, do vậy Hàn Cửu Không đem theo mấy chục ái thê xinh đẹp nằm ở nhà hưởng thụ những ngày thanh nhàn, cũng không còn ra gây chuyện gì đáng kể. Vì thế Hàn Phong tạm thời cũng yên tâm, không chú ý đến sự tồn tại của Hàn Cửu Không.

Nhưng theo những gì Hàn Tố Thiên nói thì những năm trở lại đây vị Tiểu Vương gia này lại luôn giúp đỡ hắn, hơn nữa còn bí mật cung cấp cho hắn biết nhiều chỗ tốt. Còn những đại thần đã từng trung thành với Hàn Vân năm xưa, bây giờ lại đều nghe theo Hàn Cửu Không, thông qua Hàn Cửu Không mà liên hệ với Hàn Tố Thiên. Từ điểm này mà nói, Hàn Cửu Không này cũng không phải là đơn giản.

Trấn Đông Vương phủ cũng không phải là khó tìm, bọn Bạch Khởi cũng không cần phải tốn mất nhiều sức lực đã tìm ra. Địa điểm của Trấn Đông Vương phủ này, đi đến trước cửa cũng không có người cản đường. Bọn hộ vệ ở cửa kia chỉ vội vàng chạy vào thông báo chứ không dám cản trở bọn Bạch Khởi, trái lại còn dẫn bọn Bạch Khởi vào trong phòng khách. Tất cả những chuyện này không phải là do Bạch Khởi có nhiều tiếng tăm, cũng không phải bọn họ đã nhận được thông báo từ trước của Hàn Cửu Không, mà nguyên nhân là sự có mặt của bọn Độc Cô Bá.

Ở phương Bắc này, có một đám người từng có mặt khắp nơi, cả ngày luôn đeo một thanh trọng kiếm màu đen. Huyền Thiết Trọng Kiếm tựa hồ như đã trở thành tiêu chí của đám người kiêu ngạo và lạnh lùng này. Đám người này thực lực lớn mạnh, đối với nhân gian không thèm để ý tới. Nhưng không có ai dám đụng đến bọn họ, ở phương Bắc cũng không có ai dám mạo phạm đến bọn họ. Đám người này chính là người của Độc Cô Gia ở phương Bắc, bọn họ đều là người của Thiên Kiếm Sơn.

Địa vị của Thiên Kiếm Sơn phương Bắc đã trở thành một thứ đáng sợ, cho dù là Hoàng Đế gặp phải cũng phải lễ phép ba phần. Bọn họ đến Trấn Đông Vương phủ này cũng không có người dám cản nửa bước.

- Ha ha, Tiểu Vương có việc đến muộn mấy phút, mong các vị đại nhân rộng lượng bỏ qua!

Sau khi bọn Bạch Khởi ngồi xuống, một tiếng cười sảng khoái từ phía sau phòng khách truyền lại. Một người phong thái anh hùng nho nhã từ sau phòng khách đi ra, thân mặc một bộ trường bào màu tím, đem lại cho người ta một cảm giác ấm áp, trong đó phảng phất thái độ không tranh giành với đời, đêm đến cho người ta cảm giác thư thái về thể xác và tinh thần.

- Không sao! Ta đến để tìm Hàn Tố Thiên, hắn ta đến đây chưa?

Người Độc Cô Gia theo sau Bạch Khởi, cũng không ngồi xuống mà khoanh hai tay, khép hờ đôi mắt, không nói không rằng đứng sau lưng Bạch Khởi. Sau khi Hàn Cửu Không đi ra, ngay nhìn cũng không thèm nhìn một cái, vẫn cứ đứng sừng sững bất động. Vị Tiểu Vương của Đế Quốc Băng Tuyết này đối với những người khác thì là người bề trên, nhưng trong mắt những người coi trọng thực lực của Độc Cô Gia này thì một Thất Tinh Đấu Linh nho nhỏ lại không đáng để bọn họ chú ý. Phàm là người thấp nhất có thể cùng theo Bạch Khởi đến đây đều là Tam Tinh Đấu Hoàng, trong đó không thiếu Đấu Hoàng cường giả và Đấu Đế cường giả. Một Đấu Linh làm sao có thể thu hút sự chú ý của bọn họ được?

Hàn Cửu Không nghe câu này mặt hơi biến sắc, nhìn Bạch Khởi trước mặt, sắc mặt ít nhiều có chút không tự nhiên. Chuyện Hàn Tố Thiên đã đến ẩn náu trong Trấn Đông Vương phủ này là chuyện tuyệt mật, người ngoài cơ bản không thể nào biết được. Hơn nữa một khi để người khác biết, sợ rằng cũng khiến cho mình gặp rủi ro không nhỏ. Vị Nhị ca Hàn Phong kia, tính cách ác độ thế nào, không người nào có thể hiểu rõ hơn Hàn Cửu Không. Người đó chính là một kẻ mất hết tính người, một câu không tốt mình lập tức sẽ tan nát cửa nhà, mấy chục ái thê xinh đẹp trong nhà sợ rằng cũng phải bị chết theo.

- Dám hỏi các hạ có phải là người quen biết với Hàn Tố Thiên không?

Đối phương rõ ràng là theo người của Thiên Kiếm Sơn mà đến. Hơn nữa nhìn cục diện hiện tại, người của Thiên Kiếm Sơn đều đứng sau lưng gã tuổi trẻ này… Thân phận như thế đã không phải là người tầm thường. Hàn Cửu Không bản thân tự biết không dám thất lễ, không có trả lời khẳng định nhưng cũng không giấu giếm gì cả, chỉ là lưỡng lự hỏi một câu như thế. Bởi vì trước đây hắn từng nghe Hàn Tố Thiên nói đã tìm được cường giả có thể giúp mình báo thù. Cho nên hắn mới hiếu kỳ muốn biết có phải là những người trước mắt này không.

Nếu cường giả mà Hàn Tố Thiên tìm đến giúp là những người của Thiên Kiếm Sơn trước mặt này, như vậy thì việc báo thù đã không là vấn đề rồi. Không nói cường giả của Thiên Kiếm Sơn đích thân xuất thủ, chỉ cần Thiên Kiếm Sơn nói một lời thì những người trong Đế Quốc Băng Tuyết này không ai dám nói lời từ chối!

- Ta? Ta là người Hàn Tố Thiên tìm đến giúp đỡ. Hắn ở đâu?

Bạch Khởi khép hờ đôi mắt, nhìn Hàn Cửu Không một cái, nhẹ nhàng nói một câu như vây.

Người trước mặt trong lúc này Bạch Khởi chưa thể phán đoán rốt cuộc là tốt hay xấu, nhưng nói chung đã để lại cho Bạch Khởi ấn tượng không tồi.

- Ồ. Thì ra là vậy. Hắn có ở đây! Người đâu, mau đến hậu viện mời Tố Thiên đến đây!

.

Hàn Cửu Không nghe câu này đâu dám chậm trễ chút nào, ngay lập tức cho người đi tìm Hàn Tố Thiên. Còn bản thân hắn thì cẩn thận từng chút một, ở lại cùng Bạch Khởi và người của Thiên Kiếm Sơn. Bản thân hắn là chủ nhà, lại là một Thân Vương nhưng khi tiếp khách lại vô cùng lễ độ cùng với tôn kính.

Khoảng sau nửa cây hương, Hàn Tố Thiên và lão bộc Cửu thúc vội vội vàng vàng từ phía hậu viện đi ra. Sau khi nhìn thấy Bạch Khởi, hắn hơi sững sờ một chút, lập tức muốn tới bái hành lễ. Nhưng liếc nhìn Bạch Khởi và Hàn Cửu Không rồi lại nhìn đám người xung quanh, cuối cùng Hàn Tố Thiên thấy Bạch Khởi ra hiệu trong mắt, liền không quỳ bái mà đi tới, cung kính chắp tay nói:

- Tiên sinh ngài đến rồi?

- Hừ. Đến rồi! Nói đi! Ta đây thích nhanh nhẹn dứt khoát. Bây giờ đi giết Hàn Phong, hay đợi đến tối nay cho người đi giết hắn? Nếu các ngươi cảm thấy chưa đến lúc, vậy thì tìm thời gian nào thích hợp cũng được.

Bạch Khởi gật gật đầu, sau đó điềm đạm nói ra một câu kinh động lòng người như vậy.

- Phốc… Ặc ặc…

Hàn Cửu Không đang uống trà, nhịn không được liền phun toàn bộ nước trà trong miệng ra, theo đó ho lên hai tiếng dữ dội. Hắn đang ung dung tự tại, nghe được lời hành thích này, thầm nghĩ có lẽ cũng chỉ có Bạch Khởi mới dám nói ra là giết Hoàng Đế một cách nhẹ nhàng như vậy thôi. Đây đã là tội lớn giết vua, hơn nữa người muốn giết đường đường là Hoàng Đế một Đế Quốc, có thể ở trong miệng người ta bình thản như vậy, giống như tùy tiện giết lợn vậy.

Tình cảnh như vậy làm cho Hàn Cửu Không có chút thừa nhận không nỗi, nhưng hắn gượng cười một tiếng, sau đó nhìn đám người phía sau Bạch Khởi, đang đeo trọng kiếm nhắm mắt dưỡng thần, thì hiển nhiên mới hiểu được rõ ràng. Có lẽ người khác không thể, nhưng có trấn thủ là cường giả Thiên Kiếm Sơn thì việc giết chết Hàn Phong chỉ là một câu nói? tùy lúc tùy nơi đều có thể ai dám đứng lên nói một từ không được.

Ngắm Hàn Cửu Không một cái, không để ý sắc mặt kích thích của đối phương, Bạch Khởi đưa ánh mắt nhìn Hàn Tố Thiên trước mắt mình.

- Việc này… Ta đã nghĩ qua, trước mấy ngày Tiểu Vương gia cho ta biết đã sắp đến sinh thần của Hàn Phong rồi. Đại lễ sinh thần bốn mươi chỉ còn mấy ngày nữa là tới, ta nghĩ trong thời gian đó có thể động thủ. Mấy ngày còn lại cũng có thể để ta liên lạc một chút với các Đại thần trước đây, để sau khi giết Hàn Phong có thể ổn định triều cương. Mà nghe nói lúc đó các cường giả Hàn Băng Tông sẽ dốc toàn lực bảo vệ bên cạnh. Thậm chí Lão tổ tông ẩn thế của Hàn Băng Tông hình như lần này cũng sẽ xuất sơn giúp Hàn Phong để phô trương quốc uy. Nghe nói hắn còn mượn cơ hội này thể hiện một chút sức mạnh của mình, trấn áp lời lẽ phản đối trong Đế Quốc, đồng thời cũng muốn nhân cơ hội đó, tuyên thệ Nam chinh. Cho nên ta muốn lúc đó động thủ là tốt nhất…

Do dự một chút, Hàn Tố Thiên lộ rõ vẻ đứng ngồi không yên, đem suy nghĩ trong lòng mình nói cho Bạch Khởi biết. Đối với Bạch Khởi trong lòng Hàn Tố Thiên kính nể vô cùng, không dám có một chút nào làm trái lại. Lúc nói chuyện, lời nói cũng luôn cẩn thận từng chút một. Một phần là do tôn trọng Bạch Khởi, hai có lẽ là vì sức mạnh của khế ước, là nô bộc trước mặt chủ nhân ngay đến nói cũng không có sức mạnh.

- Như vậy à. Uhm… Tuy ta còn chuyện khác, nhưng nghĩ đến lúc đó cũng không sợ chậm trễ. Mấy ngày này các vị có bận chuyện gì không?

Bạch Khởi nghe lời này do dự một chút, liền gật gật đầu, sau đó nhìn mọi người Độc Cô Bá phía sau mình.

- Chúng ta không có việc gì, thời gian, mọi chuyện nhất thiết theo tiên sinh căn dặn!

Độc Cô Bá mạnh mẽ nói. Khi nói còn khẽ cúi người nghiêm nghị một chút trước mặt Bạch Khởi. Độc Cô Bá trước nay khi nói chuyện với Bạch Khởi vẫn luôn gọi tên hắn, nhưng sau khi Bạch Khởi đến Thiên Kiếm Sơn gặp Độc Cô Cầu Bại, được Độc Cô Cầu Bại xưng là tiểu huynh đệ thì từ đó quan hệ giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi.

Đối với Bạch Khởi hiện tại Độc Cô Bá kính nể sâu sắc và thán phục, hắn gọi là tiên sinh cũng không quá chút nào.

- Ồ, đã như vậy… Vậy ngươi hãy sắp xếp nơi chốn đi. Chúng ta tạm thời ở lại mấy ngày, sau đó đi giết Hàn Phong, hỗ trợ ngươi làm Hoàng Đế.

Sự việc cũng xem như xong rồi. Bạch Khởi gật gật đầu thản nhiên nói một câu. Hắn nói năng như vậy làm cho Hàn Cửu Không liên tục gượng cười. Trong Đế Quốc Băng Tuyết này sợ rằng cũng chỉ có nhân vật này dám nói những lời như vậy, nếu đổi là một người khác thử nói vậy không chết mới lạ.

Hàn Tố Thiên vội vàng đưa mắt nhìn Hàn Cửu Không. Hàn Cửu Không không dám thất lễ liền đưa Bạch Khởi cùng mọi người đến hậu viện, sắp xếp ở trong một Lạc Viện hào hoa nhất. Còn những người vốn dĩ sống trong này đều bị Hàn Cửu Không đuổi đi hết, nhường chỗ cho người trên Thiên Kiếm Sơn đến ở. Cho dù là sống trong tẩm cung của Hoàng Đế thì cũng chỉ như thế thôi. Hàn Cửu Không sợ đến nỗi không dám nói ra nửa từ không, còn sợ mình tiếp đãi không chu đáo huống chi là làm khó.

Sắp xếp chỗ ở xong, một mình Bạch Khởi đi vào một gian phòng ở tầng ba Lạc Viện, ngồi xuống khoanh chân tĩnh tại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Đột nhiên trong lúc này Bạch Khởi nghĩ ra một sự việc, đó chính là mình đến lúc này vẫn chưa có vũ khí gì thuận tiện. Tuy có Khai Thiên Thần Quyền uy lực rất lớn, hơn nữa còn có tay của Atula, bản thân mình cũng có thể trở Song thủ vô địch, nhưng nếu không có một binh khí thuận tiện, hoàn toàn dựa vào nắm đấm có lẽ cũng không tốt cho lắm. Nghĩ như vậy, Bạch Khởi vẫn quyết định kiếm một thanh binh khí phù hợp.

Những người chế tạo binh khí bên ngoài kia, cho dù là vũ khí do thợ của Ải Nhân Tộc chế tạo, trong suy nghĩ của Bạch Khởi cũng chỉ là sản phẩm bình thường, cơ bản chưa đủ để thu hút sự chú ý của mình. Nguồn: http://truyenfull.vn

Có thể xứng đáng để Bạch Khởi sử dụng sợ rằng phải là Thần Khí mới được. Thần Khí trên thế giới này nếu là không tồi, đều là vũ khí của các Chủ Thần. Thần Khí mà các Chủ Thần bỏ đi, mình cũng không muốn dùng đến. Nghĩ rồi Bạch Khởi quyết định đi tìm Cửu U làm một cuộc giao dịch, cũng chỉ có Cửu U mới đáp ứng được vũ khí mà mình muốn.

Nghĩ tới đây, Bạch Khởi bất giác nhắm mắt lại, trong lòng tĩnh lặng:

- Tu Di Ảo Cảnh!

Qua một chút, đúng lúc Bạch Khởi mở mắt ra, Cửu U đã lần nữa xuất hiện. Vẫn là hình dáng ngồi trên Vương tọa trôi bồng bềnh như trước đây, nhưng khí tức lại lộ ra kinh người khác thường, tuy sự thay đổi không rõ ràng, nhưng với khả năng tu luyện đến mức của Bạch Khởi có thể nhìn ra hơi thở của Cửu U càng ngày càng mạnh.

Dựa vào tình hình hiện tại mà nói, khí tức của Cửu U càng ngày càng mạnh hơn cũng không phải là việc xấu gì, nhưng Bạch Khởi lại luôn cảm giác điều này đối với mình mà nói thì không phải là việc tốt. Cũng không biết vì sao lại luôn có dự cảm không tốt như vậy, nói không ra lý do gì, luôn chỉ là có loại cảm giác này mà thôi.

- Thế nào, tiểu tử có chuyện gì sao? Tìm ta có việc gì?

Cửu U cười khà khà có chút lười nhác nói, thêm một giây nữa đã đến bên cạnh Bạch Khởi, đứng sát vai với Bạch Khởi.

- Chẳng có gì, chỉ là muốn tìm một vũ khí thích hợp mà thôi.

Bạch Khởi khẽ cười nhẹ nhàng nói. Dáng vẻ này của Cửu U, Bạch Khởi sớm đã quen, cũng cho là bình thường, không ngạc nhiên cái gì, vì cũng chẳng có cái gì đáng ngạc nhiên cả.

- Vũ khí thích hợp? Ồ… Chẳng phải tiểu tử Đại Hắc Thiên đó đã đem tay Atula cho ngươi rồi sao? Làm sao vẫn chưa đủ dùng vậy? Còn muốn tìm nữa à?

Cửu U nhìn Bạch Khởi rồi sờ mũi mình một cái không dứt khoát nói.

- Không sai. Ta tuy có tay của Atula tuy rất tốt, cũng rất hợp, nhưng rốt cuộc thì tay của Atula cũng chỉ là dùng để đánh quyền, tuy dùng tốt nhưng uy lực có hạn. Ta muốn có một vũ khí, một vũ khí thích hợp ta sử dụng.

Bạch Khởi thần sắc kiên định nói, hắn đã luyện tập đến mức không chịu sự quấy nhiễu của ngoại lực, đặc biệt là gã Cửu U phiền nhiễu này.

- Vậy à? Uhm… Mười tám loại vũ khí Đao, Thương, Côn, Gậy… ngươi muốn dùng loại nào? Cứ việc nói ra, ta đây sẽ làm cho ngươi vừa lòng.

Cửu U không hề do dự chút nào, sau khi cười thoải mái với Bạch Khởi, liền nói như vậy.

- Cái này. Ta muốn kiếm một thanh đao thích hợp.

Bạch Khởi trầm tư suy nghĩ một chút rồi đưa ra một đáp án như vậy.

- Đao thích hợp với ngươi? Kha kha, không phải ta đã nói, chỗ ta có không ít loại đao, ngươi muốn đao như thế nào, phải nói một cách chính xác ra. Đao không giống nhau giá trị cũng không giống nhau. Chỗ ta đây lại có một thanh đao rất thích hợp với ngươi, nhưng phải trả một quả A cấp Bảo thạch Nhiệm vụ, mười nghìn vạn Giao Dịch Điểm, không biết ngươi muốn hay không. Muốn không?

Cửu U sờ quay hàm mình một chút rồi nhìn Bạch Khởi trước mặt.

- Ngươi đã lâu không phân phối nhiệm vụ gì ngoài nhiệm vụ Thất Đại Phong Ấn cho ta rồi. Ta tạm thời không có cách nào hoàn thành các nhiệm vụ khác. Ta lại không có sẵn. Ngươi nói ta tìm đâu ra A cấp Bảo thạch Nhiệm vụ đưa ngươi? Ngươi đùa ta à?

Bạch Khởi rất không vừa lòng nói. Không biết vì sao thời gian rất lâu rồi Cửu U đã không giao nhiệm vụ cho mình. Tuy không biết nguyên nhân ở đâu, nhưng chí ít thì mình không nhận được nhiệm vụ thật sự. Trăm vạn Giao Dịch Điểm, tuy con số to lớn đủ làm cho Bạch Khởi thở dài một hơi, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được. Chỉ là S cấp Bảo thạch Nhiệm vụ này thì Bạch Khởi không có. Bạch Khởi lại không có cách nào để có được. Cho nên Bạch Khởi rất không vừa lòng. Nguyên nhân ở chỗ Bạch Khởi cảm thấy thằng cha Cửu U này đang đùa mình.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.