Giấc Mộng Tình Thân

Chương 17: Hương vị trên người cậu không đổi




“Thấy sao?” Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân dịu dàng nhìn ngóng.

“Cũng không tệ lắm.” Đâu chỉ không tồi, quả thực là đời trước và đời này đây là lần uống trà tuyệt nhất của Tô Lạc.

Hơn nữa, Tô Lạc còn cảm thấy, theo trà thần tiên chảy vào trong bụng, đan điền có một luồng nhiệt khí chậm rãi len lỏi hướng lên trên. 

Trong cơ thể nàng linh khí càng tích càng nhiều, đáng tiếc thân mình quá kém, vẫn không cách nào đột phá lên được.

Hai người nhàn nhã tự tại uống trà.

Thời gian trôi qua… 

“Ngươi đang cảm thấy rất thoải mái phải không.” Ánh mắt Nam Cung Lưu Vân nheo lại, cười khẽ ra tiếng.

“Mọi chuyện đều có ngươi lo liệu, ta lo lắng cái gì?” Tô Lạc cười nhìn hắn, tùy ý nói.

Mặt mày Nam Cung Lưu Vân hớn hở, nhất thời tâm tình vô cùng tốt. 

Như vậy hắn càng không thể để mất sự tín nhiệm được.

“Một khi đã như vậy, vậy không thể làm ngươi thất vọng được.” Nam Cung Lưu Vân buông chén trà, nói với Tô Lạc: “Muốn tìm Lăng Sương Thảo, đối với bọn họ thì rất khó, nhưng là đối với ngươi thì thật sự quá đơn giản.”

“Vậy sao?” Ánh mắt Tô Lạc lóe lên. 

Chẳng lẽ nàng có ưu thế gì hơn mọi người sao?

“Chẳng lẽ là Tụ Linh Thụ?” Tô Lạc đôi mắt sáng ngời, liền lĩnh ngộ ra tới.

“Chính là Tụ Linh Thụ.” Nam Cung Lưu Vân gật gật đầu: “Ngươi thả Tụ Linh Thụ ra đi, sau đó cứ ngồi một chỗ mà thu hoạch thôi.” 

Ngồi chờ thu hoạch? Chẳng lẽ Nam Cung cho rằng Tụ Linh Thụ của nàng chỉ có thể dùng để câu cá sao?

Trong lòng tuy rằng chửi thầm, nhưng dù sao đi nữa thì Tô Lạc vẫn tín nhiệm Nam Cung Lưu Vân.

Tô Lạc triệu hồi Tụ Linh Thụ ra. 

Lúc này thân cây toàn là một màu vàng kim, sáng lên dưới ánh mặt trời rạng rỡ, hào quang bắt mắt.

Lúc này Tụ Linh Thụ thoạt nhìn cảm giác như đang tích tụ quá nhiều linh khí nhưng chưa phóng thích ra được.

Tô Lạc phân phó một tiếng, Tụ Linh Thụ liền tung ta tung tăng chạy tới bụi cỏ. 

Khi Tụ Linh Thụ vẫn còn là Biến Dị Tương Tư Thụ vốn đã chạy nhanh như bay, sau khi biến dị thêm lần nữa tốc độ đã càng thêm kinh người.

Vèo vèo vèo vài tiếng, đã nhìn thấy bóng dáng nó nữa.

Thấy vậy, môi mỏng Nam Cung Lưu Vân hơi hơi gợi lên: “Phần thưởng của điện Cửu Trùng coi cũng được, không lấy được thì cũng tiếc.” 

Nói xong, hắn liền đứng dậy, nói với Tô Lạc: “Ngươi cứ ngoan ngoãn ngồi yên ở đây, đừng đi đâu cả, biết chưa?”

“Ừm.” Tô Lạc cười cười.

Có Tụ Linh Thụ giúp nàng chạy đi thu thập, nàng thấy mừng vì mình thật nhàn nhã. 

Chỉ là trước giờ chưa từng thử qua, không biết Tụ Linh Thụ có làm được không. Nếu nó thật sự có thể, như vậy sau này mình đi hái thuốc cũng đỡ cực rồi.

Tô Lạc sung sướng suy nghĩ.

Thời gian từng chút một trôi đi. 

Nam Cung Lưu Vân đi không thấy trở về.

Tụ Linh Thụ cũng chạy đâu không thấy bóng dáng.

Vừa lúc Tô Lạc đang nhàm chán sắp ngủ gà ngủ gật tới nơi, có vài bóng người xuất hiện ở trước mặt nàng. 

Tô Lạc cho dù bị trọng thương, nhưng sự cảnh giác vẫn rất mạnh.

Nàng mở ra mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trước mắt.

Lý Dao Dao và Tư Đồ Minh. 

Bọn họ không phải đi về phía tây sao? Sao lại chạy sang nơi này?

Tô Lạc bất động im lặng ngồi trên ghế mây, không chút để ý mà uống trà, cũng không có phản ứng gì với bọn họ.

Lý Dao Dao bước tới vài bước, kéo ghế mây, ngồi ở vị trí của Nam Cung Lưu Vân lúc trước. 

“Ngươi thật là nhàn nhã.” Lý Dao Dao châm chọc nhìn chằm chằm Tô Lạc, sát khí gợn sóng trong đáy mắt.

Tô Lạc khóe miệng hơi hơi cười nhẹ: “Lý cô nương có ý kiến?”

Lý Dao Dao trong mắt sát khí nghiêm nghị: “Tô Lạc, ngươi vẫn kiêu ngạo như vậy. Ngươi tin hay không, hiện tại ta tát một cái là ngươi chết ngay?” 

Kỳ thật Lý Dao Dao nói không sai, thực lực của nàng ta hiện tại, đối phó Tô Lạc, không cần một cái tát, một ngón tay là có thể nghiền chết nàng.

Tuy nhiên, Tô Lạc lại cười nhợt nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.