Giấc Mộng Quân Doanh

Chương 12: Quyết đấu với tình địch, hồi thứ nhất: Kiên trì tới cùng




Việc Ba Thác nói chuyện lấp lửng như vậy đương nhiên khiến Thiền Vu cảm thấy bất mãn. Mi tâm ông ta hơi nhíu lại, tức giận quát lên, “Ở trên đại điện này còn có gì mà không dám nói! Ta lệnh cho ngươi lập tức nói ra!”

Ba Thác dập đầu tuân mệnh, đứng dậy liền đưa mắt nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường ở cách đó không xa, đưa tay chỉ về phía hai người họ, cất giọng nói đầy sự khẳng định, “Thiền Vu, người giao thủ với tiểu nhân đêm qua chính là Tả hiền vương cùng Sở cô nương!”

Cả gian đại điện dường như bị một bầu lãnh khí bao phủ.

Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn vẫn cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Sở Lăng Thường cũng không nói gì, cũng không nóng lòng giải thích, mà chỉ cực kỳ bình thản đứng đó như chưa hề nghe thấy chuyện gì.

Thiền Vu Quân Thần không ngờ mọi chuyện lại diễn biến ra như vậy, lại thấy hai người Hách Liên Ngự Thuấn cùng Sở Lăng Thường vô cùng bình tĩnh tự nhiên thì trong lòng không khỏi nảy sinh nghi ngờ, lớn tiếng hỏi Ba Thác, “Ngươi có chứng cứ gì để khẳng định như vậy?”

Ba Thác không dám nhìn tới ánh mắt sắc bén của Hách Liên Ngự Thuấn nên vội cúi đầu trả lời, “Thiền Vu, tiểu nhân thường ngày thích nghiên cứu các loại chiêu thức võ công, cũng từng nhìn thấy chiêu thức của Tả hiền vương cho nên có ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Đêm qua, tuy rằng trời tối không nhìn rõ mặt đối phương, nhưng vừa ra tay tiểu nhân đã biết rõ ràng. Về phần Sở cô nương…”

Ba Thác ngừng lời một chút, hơi hắng giọng rồi lại tiếp tục, “Tiểu nhân tuy rằng trước kia chưa từng tiếp xúc với Sở cô nương, nhưng từng giao đấu với truyền nhân của Quỷ Cốc phái là Dạ Nhai Tích. Dạ Nhai Tích cùng Sở cô nương xuất thân cùng sư môn, chiêu thức võ công có thể nói là không có gì sai biệt. Cho nên…tiểu nhân có thể khẳng định, đêm qua hai thích khách xông vào hoàng thành chính là Tả hiền vương cùng Sở cô nương.”

Vẻ mặt Thiền Vu Quân Thần lộ rõ sự nghiêm trọng. Ông ta hiểu khá rõ bản lĩnh của Ba Thác. Sở dĩ hắn được ban thưởng danh hiệu dũng sĩ của Hung Nô không chỉ bởi sức mạnh phi thường mà còn có nguyên nhân quan trọng hơn là hắn có thể phân biệt các loại chiêu số võ công rất nhanh chóng. Cho nên lời nói của hắn khiến Thiền Vu lập tức cảm thấy kinh ngạc cùng khó có thể hiểu nổi...

“Ngự Thuấn, hai đứa…”

Khoé môi Vu Đan cong lên lộ rõ sự đắc ý. Hắn thật sự rất muốn xem xem hai người kia còn có bản lãnh gì để có thể thoát được?

Đem vẻ mặt của Vu Đan hoàn toàn thu vào trong tầm mắt, Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không có bất kỳ biểu hiện khác thường nào mà chỉ hơi nhếch miệng, đi lên trước, nhìn về phía Thiền Vu...

"Thiền Vu, chỉ dựa vào mấy câu nói đó mà định buộc tội nhi thần hay sao? Cuốn binh thư kia đâu khiến nhi thần coi trọng đến vậy? Chẳng lẽ đêm qua thích khách mà Thiền Vu nhìn thấy chính là nhi thần hay sao? Nếu thật sự là nhi thần thì cho dù che mặt, chẳng phải Thiền Vu cũng sẽ nhận ra hay sao?"

Thiền Vu Quân Thần suy nghĩ một chút rồi sắc mặt lại hơi trầm xuống, đáy mắt cũng dâng lên một tia nghi hoặc. Đêm qua quả thực rất tối trời, ông ta cũng nhìn không rõ, nhưng thân ảnh kia cũng cao lớn cường tráng khiến trong lúc nhất thời ông ta cũng không dám kết luận đó có phải là Hách Liên Ngự Thuấn hay không?

Thấy Thiền Vu lộ rõ vẻ chần chừ, Vu Đan cũng tiến lên mấy bước, không hề tỏ ra yếu thế mà lập tức nói thêm vào, “Thiền Vu, Tôn Tẫn binh pháp vẫn luôn là vật chí bảo gây nên sự tranh chấp của binh gia. Cho dù Tả hiền vương không cần, hẳn là Sở cô nương ở bên cạnh không thể không để ý. Ai chẳng biết hiện Tả hiền vương đã bị nữ sắc mê loạn, vì một nữ nhân làm liều cũng không phải là chuyện không thể!”

Vu Đan vừa dứt lời, trên đại điện liền có mấy tiếng cười nhẹ của mấy đại thần.

Hách Liên Ngự Thuấn đương nhiên không chịu lép vế, hắn nhìn về phía Vu Đan cười lạnh, “Vu Đan ơi Vu Đan, tất cả mọi người đều biết Tôn Tẫn là tổ tiên sư của Lăng Thường. Cho dù nàng muốn lấy binh pháp thì cũng có thể lấy một cách đường đường chính chính. Nàng là đồ tôn của Tôn Tẫn, có thể nói là người có tư cách được đọc binh thư nhất. Sao nàng lại phải ngốc đến độ dùng cách ăn trộm binh thư chứ? Sự vu oan như vậy thực sự quá vớ vẩn và ngu dốt!”

“Ngươi…”

“Đủ rồi, đừng cãi nữa!” Thiền Vu Quân Thần bị tiếng tranh cãi làm cho đầu càng đau hơn, đưa tay đè lên vị trí vết thương, ông ta nhìn về phía Sở Lăng Thường, “Ngự Thuấn mặc dù nói cũng có đạo lý nhưng lời của Ba Thác cũng không thể không cân nhắc. Sở cô nương, không biết cô nương có gì giải thích hay không?”

Hách Liên Ngự Thuấn vừa muốn mở miệng lại nghe thấy Thiền Vu Quân Thần nâng tay lên ra ý ngăn cản, “Ngự Thuấn, ta đang hỏi Sở cô nương!”

Ông ta cũng biết con mình có ý bảo vệ Sở Lăng Thường.

Nét mặt Hách Liên Ngự Thuấn hơi trầm xuống, bàn tay to cũng nắm chặt lại.

Sở Lăng Thường ngước mắt nhìn hắn, ra ý bảo hắn không cần lo lắng. Lại nhìn về phía Thiền Vu, sắc mặt nàng vẫn cực kỳ bình thản, “Thiền Vu, không biết Lăng Thường có thể hỏi Ba Thác mấy câu không?”

Thiền Vu Quân Thần nghĩ một chút rồi gật đầu.

Sở Lăng Thường xoay người, ánh mắt dịu dàng dừng lại trên gương mặt Ba Thác. Ba Thác cũng biết chút tiếng Hán, thấy nàng có chuyện hỏi thì vừa ngẩng lên nhìn nàng một cái lại vội cúi đầu ngay lập tức. Hắn chưa từng thấy nữ tử xinh đẹp như vậy, đương nhiên không dám nhìn thẳng.

Tất cả phản ứng của Ba Thác đều bị Sở Lăng Thường quan sát kỹ càng, trong lòng nàng cũng hiểu rõ hắn là người trung thực thẳng thắn cho nên nàng cũng không có ý định bức bách hắn, chỉ nhẹ nhàng hỏi, “Ba Thác, đối với chiêu số võ công trên đời, chỉ cần ngươi nhìn thấy thì sẽ không quên, đúng không?”

Ba Thác liền gật đầu, “Chỉ cần tiểu nhân thấy qua thì sẽ nhất định nhớ kỹ!”

“Tốt lắm! Vậy ngươi nói thử xem chiêu số võ công của truyền nhân Quỷ Cốc phái ra sao?”

Ba Thác hơi liếm môi rồi trả lời, “Võ công của truyền nhân Quỷ Cốc phái giỏi về biến ảo, thường lấy thủ để công, chưởng thiên về âm nhu, kiếm pháp cực kỳ nhanh và mạnh, thường ra chiêu đã khiến đối phương không chịu nổi.”

Sở Lăng Thường gật đầu, “Đó quả thực là đặc điểm chiêu số võ công cùa Quỷ Cốc phái chúng ta!”

Ba Thác vừa nghe thì có chút giật mình, ngẩng lên nhìn Sở Lăng Thường rồi lại vội cúi đầu. Hắn không ngờ nàng lại chủ động thừa nhận điểm đó, lúc đầu hắn còn tưởng nàng sẽ cực lực giải thích hoặc phủ nhận mọi chuyện.

Sự khảng khái của nàng khiến Ba Thác chợt cảm thấy kính nể.

“Ba Thác, ngươi biết chiêu số võ công đó là từ sư huynh Dạ Nhai Tích của ta, đúng không?” Sở Lăng Thường lại cất tiếng hỏi.

Ba Thác khẽ gật đầu, xác nhận câu hỏi của Sở Lăng Thường. Sở dĩ hắn hiểu biết võ công của Quỷ Cốc phái cũng bởi trước kia Dạ Nhai Tích từng có thời gian sống ở Hung Nô. Lúc đó, Dạ Nhai Tích có giao tình rất tốt với dân bản xứ. Ba Thác lúc đó vừa mới được phong làm dũng sĩ, cho nên tâm khí có chút cao ngạo. Vừa nghe đến có một ngời Trung Nguyên là Dạ Nhai Tích võ công phi phàm liền cảm thấy không phục nên tìm tới khiêu chiến. Dạ Nhai Tích vốn không muốn dùng võ lực để thu phục người khác, nhưng Ba Thác cứ bức bách hết lần này tới lần khác nên rốt cục cũng phải ra tay.

Đó là lần đầu tiên Ba Thác lĩnh giáo võ công của Dạ Nhai Tích. Hắn chỉ có thể dùng bốn chữ “xuất thần nhập hoá” để hình dung mà thôi. Nhìn qua thì thấy Dạ Nhai Tích là người vô cùng thanh nhã, lạnh lùng nhưng lại ra tay cực kỳ nhanh nhẹn, khiến hắn liên tục phải lùi bước vì không chống đỡ nổi. Kết quả sau mười chiêu, Ba Thác liền bại dưới tay Dạ Nhai Tích. Từ ngày đó, hắn liền khắc sâu đặc điểm chiêu số võ công của Dạ Nhai Tích trong lòng, hy vọng sẽ có một ngày lại cùng Dạ Nhai Tích luận bàn.

Sở Lăng Thường nghe vậy liền nhẹ nhàng gật đầu. Người tập võ đều luôn như vậy, đối mặt với một đối thủ mạnh hơn thì luôn coi họ là địch nhân của mình. Xem ra sư huynh đã để lại rất nhiều ấn tượng cho Ba Thác.

“Ngươi cho rằng sư huynh Dạ Nhai Tích của ta là người thế nào?” Nàng nhẹ giọng hỏi tiếp.

Ba Thác khẽ cười, “Tiểu nhân mặc dù chỉ gặp Dạ công tử một lần nhưng đã nghe dân bản xứ Hung Nô nhắc tới nhiều lần. Mọi người đều nói Dạ công tử là người rất thích kết giao bằng hữu, tính tình ôn hoà, lúc còn ở Hung Nô cũng từng đắc tội với một số ít quý tộc, nhưng chủ yếu đều là vì bênh vực kẻ yếu. Có thể nói Dạ công tử là một người hiệp nghĩa.”

Sở Lăng Thường gật đầu. Sư huynh của nàng quả thực là người như vậy. Khẽ than nhẹ một tiếng, nàng lại hỏi, “Ba Thác, vậy còn Tả hiền vương? Làm sao ngươi lại biết được chiêu số võ công của vương gia?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.