Giấc Mộng Hoa Tư

Chương 49: Vết đốm xác chết, tử vong ma chu




Sau khi chuyện đó xảy ra, ngoại trừ thêm việc Ngọc Phi Yên không thể xuống núi thì mọi thứ đều y như củ không thay đổi. Nàng vẫn không tới gần được bên cạnh Long Diệc Hân, vẫn không đến nằm được trên giường của hắn, giống như là sự việc đêm hôm đó chưa từng bao giờ xảy ra.

Nàng ở phía sau Trúc Uyển tạo một mảnh vườn trồng thảo dược, trồng rất nhiều dược thảo quí báu, chăm sóc tỉ mỉ, mỗi ngày tự mình tưới nước, bón phân, tự mình đào đất nên không tránh được trên người đầy bùn đất. Nhưng mặc kệ, nàng không chú ý đến việc người mình đầy bùn đất bước lên lam điền ngọc thạch quí giá, dẫm lên tấm thảm sang trọng làm bằng lông dê, nằm lên ghế của Long Diệc Hân ở trong phòng khách. Nàng chính là cố ý làm như vậy, nàng cố tình chọc giận Long Diệc Hân, nàng cố tình làm cho trượng phu của nàng là Long Diệc Hân giận dữ rồi hưu nàng đi. Tuy rằng nàng cũng có thể hưu hắn nhưng nàng biết làm như vậy sẽ tự mình gánh lấy hậu quả nên không dám làm.

Tuy nhiên, rõ ràng là tất cả những việc nàng làm đều không mang lại hiệu quả mong muốn.

Phi Yên ơi Phi Yên, nàng chính là “chim bay trên bầu trời” sao lại cam tâm cả đời ở lại Phi Long Sơn ? Giấc mộng của nàng a, chính là ngao du khắp thiên hạ sao lại tổn phí thời gian ở nơi này, nhưng làm cách nào mới có thể xuống núi đây? Tướng công yêu dấu của nàng thật sự rất độc đoán, từ sau vụ Túy Hồng Lâu bị bại lộ, như lời Vân Tranh nói, nàng một bước cũng không được rời khỏi Phi Long Sơn. Không phải nàng không nghĩ đến cách dùng dược để trốn đi, nhưng mỗi lần đều rất không may bị Long Diệc Hân nhanh chóng “Thỉnh” trở về, xa nhất một lần cũng chỉ đến được cửa lớn Phi Long Sơn, tất cả mưu kế của nàng đều đã được sử dụng…Nàng là Phi yên nữ thần y bất khuất, cũng không tin mình không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Long Diệc Hân.

Nàng nói:

“Tướng công yêu dấu, ngày mai vợ sẽ quay về Tiêu dao cốc, thỉnh tướng công đại nhân cấp lệnh bài cho vợ sử dụng, vợ cam đoan trong một tháng sẽ quay trở lại?” - Môi nàng cong cong hiện lên nụ cười đẹp nhất.

Nàng nghe tam ca nói, người Tiêu Dao cốc bụng dạ hẹp hòi tên Ngọc Phong Dương đang hướng tới Thanh Nhi bảo bối của nàng bức hôn cho nên nàng muốn trở về giúp vui, tiện thể phá hư luôn.

Long Diệc Hân không nói một lời nào.

” À, tướng công không nên lo lắng, cũng có thể cho Thanh Ảnh huynh đi theo giúp ta, xin tin tưởng, ta nhất định sẽ không đối với người khác lâu ngày mà sinh tình cắm cho phu quân một cái mũ xanh trên đầu.”

Nói xong nàng còn hướng về phía Thanh Ảnh giương ra ánh mắt quyến rũ.

“Khụ”

Thanh Ảnh thiếu chút nữa bị nàng hù chết, nàng đang nói cái gì đó a? Lâu ngày sinh tình a? Hắn đâu có đắc tội với nàng a? Hắn hảo hảo một bên im lặng uống trà xem diễn, một câu cũng chưa nói, Tiểu Phi Yên này vì cái gì mà lôi hắn vào? Hơn nữa nàng còn hướng về phía hắn trao ánh nhìn quyến rũ, quyến rũ!

“Tiểu Phi Yên à, ta còn có nhiệm vụ trong người chỉ sợ không thể đi cùng ngươi. Ta phải đi làm phận sự, xin lỗi không đi được, xin lỗi không đi được!”

Hắn nghĩ, nếu ngồi lại chổ này không bị Tiểu Phi Yên hù chết thì cũng sẽ bị chủ tử giết chết, lúc này không đi thì còn đợi đến khi nào?!

” Oái, Thanh Ảnh huynh,thối! như vậy bỏ chạy sao?”

“Không có nghĩa khí!”

“Hắn rất sợ bị dọa” – Long Diệc Hân rốt cuộc cũng mở kim khẩu.

” Sao?”

Ngọc Phi Yên khoa trương vỗ vỗ ngực, quả thật hoảng sợ, “Ngươi rốt cuộc cũng đã mở miệng, thật đáng mừng! Ta còn sợ ngươi lâu quá không nói lời nào sẽ bị đánh mất ngôn ngữ nói chuyện”

Long Diệc Hân liếc mắt nàng một cái, chậm rãi nói” Nữ nhân thông minh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn, nam tử trên núi Phi Long không ai dám có suy nghĩ không an phận đối với ngươi.”

Ngụ ý, đó là nàng đừng lấy ý đồ lấy nam nhân khác mà kích thích hắn, vô ích!

Kỳ thật, Long Diệc Hân cũng thật bất đắc dĩ, tiểu thê tử hắn từ nhỏ đến lớn thật sự một chút cũng không có thay đổi, chỉ cần nàng có hứng thú đối với việc nào thì không bao giờ buông tha cho việc đó nên không thể không thành công. Cho đến tận bây giờ , nàng chưa bao giờ thiếu nghị lực, tính cách đó vô cùng hấp dẫn hắn, hắn không thể rời mắt khỏi bộ dáng đáng yêu của nàng.

“Không dám không có nghĩa là không thể!”

Ngọc Phi Yên vô tư cười, nàng có thể nghĩ ra biện pháp làm cho bọn họ sinh ra ý nghĩ không an phận đối với nàng.

“Ngươi có thể thử!”

Long Diệc Hân phản ứng không nhiều lắm, nhưng nhìn đôi mắt phượng kia làm cho nàng chợt rùng mình, nàng nào dám thử a, nàng hiểu được ánh mắt kia nói gì, cho dù nàng thành công, hắn cũng sẽ làm cho nàng không như ý nguyện, như vậy nàng còn làm được chuyện gì theo ý mình nữa?

Tiểu nhân gian trá!

“Ha hả, tướng công nghĩ đến người nào vậy, vợ đối với tướng công tuyệt đối trung thành a!” – Có đôi khi vì để tiến hành mục đích kế tiếp, không thể không giả bộ yếu đuối một chút để lấy lòng hắn.

Long Diệc Hân đối với nịnh nọt của nàng không để ý tới, thẳng đứng dậy ra ngoài tản bộ.

“A, Diệc Hân à,ta có thể tập võ được không?”

Nàng đuổi theo chờ mong hắn trả lời

Long Diệc Hân quay đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của nàng, kiên định nói “Không cần”

Sau đó nâng bước mà đi.

Không cần, đây là cái đáp án gì vậy? Vì cái gì nàng không cần tập võ?

Sợ nàng võ học kỳ tài vượt qua hắn sao? Nếu không có võ công hắn sẽ có thể tùy tiện mà khi dễ nàng sao?

Không công bình! Mặc dù có không võ công đối nàng mà nói không có nhiều lắm khác biệt, hơn nữa nàng biết thể chất cỉa mình thật sự không thể luyện võ, nhưng chính là câu kia của hắn”Không cần” làm cho nàng trong lòng không thoải mái. Chẳng lẽ hắn sớm biết nàng có kinh mạch kỳ lạ sao? Lúc ấy, che lại kinh mạch của nàng, cũng là. . . . . .

Nghĩ đến đây, phiền muộn trong lòng của nàng nhất thời dâng lên.

****

Kinh thành – Hoàng cung

Trong thư phòng trời sáng như ban ngày, Kiền Hoàng- Hiên Viên Khởi Minh chau mày nhìn xuống điệp báo trong tay. Chiến tranh ở Mạc Bắc, một cỗ thế lực thần bí tham gia giúp Kiền quân dành lấy chiến thắng. Cỗ thế lực thần bí này từ đâu đến? Rất đáng phải quan tâm a! Hơn nữa bọn họ vận chuyển mười vạn lương thực đến chiến trường trong lúc dầu sôi lửa bỏng nên giải quyết được rất nhiều chuyện khẩn cấp, cỗ vũ sĩ khí ba quân, lại có thêm rất nhiều người thân thủ bất phàm, kỳ nhân dị sĩ đến tương trợ, cùng Kiền quân nội ứng ngoại hợp có thể nói là phối hợp hoàn hảo theo ý trời có một không hai. Tựa hồ như đây không phải là lần hợp tác đầu tiên a? Có thể lọt được vào tầm mắt xanh của Long nguyên soái, yên tâm giao tính mạng ba quân tướng sĩ, tham gia việc cơ mật quân sự thì cỗ thế lực này cùng Nguyên soái nhà mình tất nhiên là có quan hệ không tầm thường.

Kiền quân gặp nạn, bọn họ xuất hiện trợ giúp; Kiền quân thắng, bọn họ nhanh chóng rút lui. Không phải quân đội mà hơn hẳn quân đội, kỷ luật nghiêm minh, tuân thủ qui tắc. Không cầu danh, không cầu lợi, hoàn toàn vì nghĩa tương trợ. Mười vạn lương thảo không phải là một số lượng nhỏ, nhưng bọn họ lại dẽ dàng điều động, áp giải tới biên quan, hơn nữa hành quân thần tốc.

Là ai?

Là ai có thể huấn luyện ra những binh sĩ như thế?

Là ai mà giàu có như vậy?!

Là người đó, ha hả, hắn sớm nên hiểu được là người ấy, trừ bỏ người đó ra, hắn nghĩ không ra còn có ai có thể có thế lực lớn như vậy, tụ tập các kỳ nhân tại bên người vì hắn ta làm việc, quân đội nghiêm chỉnh, địch quốc tài phú, việc này cũng chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi. Ha hả, chỉ có người ấy, mới có thể làm cho long Nguyên soái toàn tâm tín nhiệm.

Từ nhỏ,hắn liền nghĩ muốn bắt người đó ở tại bên người vì hắn làm việc, chính là, phương pháp dùng hết, nhưng đành chỉ phí công.

Hắn đã từng suy nghĩ qua như vậy là tốt rồi?!

Dù sao người đó cũng là gián tiếp ở dưới thay hắn làm việc. Người đó tung hoành thiên hạ, biển cả ngao du, không chịu chức quan, vô câu vô thúc. Vốn nghĩ, như vậy cũng là có thể, nhưng mà, sự kiện kia tự nhiên phát sinh, khiến hắn cũng rất không cam lòng vì người đó không đếm xỉa đến hắn. Người đó làm như vậy rõ ràng là ở dưới hắn dùng thế lực triều đình, động tác như thế để hắn thấy được làm cho hắn nghĩ muốn hắn mở một con mắt nhắm một con mắt làm như không phát hiện, điều này rất khó a.

Từ đó, hắn phát hiện, nguyên lai chính mình lúc trước quyết định việc kia (tứ hôn)là chính xác!

Hắn nhíu chặt mày giãn ra mở ra, bên môi cong lên độ cong mê người.

Buông điệp báo, đứng dậy khoái trá nói: “Bãi giá Vĩnh Lạc cung.”

Đêm nay hắn có thể cùng ái phi hảo hảo mà điên long đảo phượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.