Giấc Mộng Hoa Tư

Chương 44: Bắt đầu tranh chấp




Cả phòng họp được một trận cười nghiêng ngả, sau khi cảm thấy cười tới mức thật sự thấy không cười được nữa, Lục Thiếu Hoa mới nghiêm mặt lại đập mạnh tay xuống bàn nhằm chấm dứt tiếng cười của mọi người. Con người là vậy đấy, một khi đã cười lên thì rất khó để ngừng lại, hơn nữa biểu hiện của Lý Chí Kiệt thật sự rất nực cười, khiến cho người khác không thể nhịn được cười, đương nhiên lúc này có một người không hề cười tiếng nào, đó chính là Lý Chí Kiệt – nhân vật chính gây ra tràng cười đó, mặt y đỏ cả lên trông rất lúng túng.
- Được rồi, được rồi. Hãy bàn việc chính đi

Lục Thiếu Hoa thấy mọi người đều bình thường trở lại, liền nhanh chóng chuyển chủ đề, không thì hắn cũng không dám đảm bảo mọi người sẽ không cười thêm một trận nữa, thực tế cho thấy, Lục Thiếu Hoa chuyển sức chú ý rất có hiệu quả, mọi người đều bình thường trở lại, đợi lời nói của Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng không để người khác phải chờ lâu, sắc mặt nghiêm nghị, nói tiếp chủ đề vừa rồi
- Bán súng đạn ra, rồi giao dịch bằng tiền, cũng có thể dùng mỏ dầu để giao dịch, còn về chuyện đường dây buôn bán, các anh tìm cách thử xem, nhưng phải chú ý một điều, đó chính là phải phối hợp với tình báo, điều tra một chút lai lịch của đối phương, nếu đối phương có mỏ dầu thì có thể ưu tiên bán trước cho họ.
Câu cuối cùng của Lục Thiếu Hoa là cố ý nói cho Lý Chí Kiệt nghe, vì y là người nắm giữ mạng lưới tình báo nên công việc tình báo không thể không do y phụ trách. Còn về chuyện ưu tiên bán trước, Lục Thiếu Hoa cũng có sự sắp đặt sẵn rồi, hắn không thể để cho ai cũng mua súng đạn sản xuất từ căn cứ của hắn được.
- Hiểu rồi
Lý Chí Kiệt cũng nghiêm túc trở lại, mạnh mẽ nói
- Ừ
Lục Thiếu Hoa gật đầu, nói
- Trong thời điểm này, cần chú ý một chút, mục tiêu hiện giờ của chúng ta chính là quân đội chính phủ và quân đội của địch, hai đội quân này chính là khách hàng lớn của chúng ta, họ có mỏ dầu, có nhiều tiền vô số kể, họ chính là đối tượng hợp tác lý tưởng của chúng ta.
Khu vực Trung Đông, ngày nào cũng có chiến tranh, không chỉ có những trận chiến lớn nhỏ mà còn có quân chính phủ đánh với nhau, cũng có một số tổ chức lớn tuyên chiến với một số tổ chức nhỏ nên những người cần súng đạn thật sự quá nhiều, chỉ là những tổ chức nhỏ sẽ không được liệt vào tầm suy xét của Lục Thiếu Hoa thôi.
Lục Thiếu Hoa vẫn chưa nói hết, ngừng một lúc, hắn nói tiếp
- Cũng có lúc quân chính phủ và quân địch cần thuê lính đánh thuê để trợ giúp thì lính đánh thuê Hổ Gầm của chúng ta có thể tiếp nhận nhiệm vụ, đương nhiên là chỉ trong trường hợp cần thiết thôi, cá nhân tôi thật sự không hề tán thành việc nhận nhiệm vụ bên khu vực Trung Đông, vì bên đó thật sự quá nguy hiểm, nếu cho đoàn lính đánh thuê qua bên đó thì sẽ chịu rất nhiều tổn thất.
Trong nhận thức của Lục Thiếu Hoa, Mỹ rất mạnh mạnh nhưng quân chính quy của họ tiến quân vào Iraq, sau cùng chết hết bao nhiêu quân chính quy thì không ai có thể biết cả, nhưng có thể khẳng định một điều duy nhất, những người chết không hề ít, nên Lục Thiếu Hoa trước giờ không hề xem thường các nước Trung Đông, cho dù trang thiết bị của đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm có tân tiến đến đâu thì khi đi cũng sẽ phải gặp nguy hiểm.
Những lời nói của Lục Thiếu Hoa cũng không phải là nói quá, hắn chỉ nói trong tình huống không cần thiết thì không bán, ngược lại cũng chính là mặt khác của lời nói lúc nãy, đó là một lời đề nghị tuyệt đối có lợi nhuận thì mới có thể chấp nhận.
Đến lúc này, mọi người mới hiểu tại sao Lục Thiếu Hoa lại muốn bổ sung quân số của đoàn lính đánh thuê. Nội tình bên trong chính là muốn ứng phó với khu vực Trung Đông bên đó. Ai cũng biết Trung Đông cách Châu Phi rất xa, nếu đoàn lính đánh thuê phải qua bên đó để thi hành nhiệm vụ thì không thể có cách nào về căn cứ trong thời gian ngắn được, vậy nếu nhận được một nhiệm vụ lớn cần huy động nhiều nhân lực thì căn cứ sẽ thành trống không, không có lính để trấn thủ, sẽ xảy ra những nguy hiểm đáng tiếc.
Căn cứ trước giờ là chỗ đóng quân của Lục Thiếu Hoa, cứ cho hắn không muốn có mỏ dầu thì hắn cũng không thể bỏ mặc sự an nguy của căn cứ được nên chuẩn bị tốt việc mở rộng quân số là một việc làm cần thiết, chẳng qua là làm như vậy vấn đề sẽ được giải quyết thôi.

- Còn một chuyện, đối với nước Iraq có nhiều mỏ dầu lớn này, chúng ta có thể buôn bán với họ nhưng nếu dùng mỏ dầu để đổi súng ống thì chúng ta chỉ ký hợp đồng mười năm với họ, quá mười năm không nhận.

Lục Thiếu Hoa nhấn mạnh một lần nữa
Iraq là cái thá gì chứ, đó là cái gai trong mắt của Mỹ, Mỹ khiêu chiến với Iraq trong những năm chuyển tiếp, năm nay là năm cuối, Lục Thiếu Hoa chỉ ký hợp đồng với họ trong mười năm là để rút lui khỏi trận chiến trước khi Mỹ tiến quân vào Iraq, vậy mới có thể tránh khỏi sự tổn thất.
Mọi người đều biết hàm ý lời nói này của Lục Thiếu Hoa, nhưng họ đều có chung một nhận thức, đó là nghe lời Lục Thiếu Hoa sẽ không có sai sót gì, nên họ đều gật đầu cùng lúc đồng thời ghi nhớ hết trong đầu.
- Tại sao chúng ta không tạo dựng một nhóm thế lực, chọn một nước nhỏ rồi đánh đổ quân chính phủ ở đó, tự mình thành lập một chính phủ mới? Như vậy gần như có thể khống chế được mỏ dầu của nước đó.
Đây là nghi vấn của Tạ Kiên Vỹ đề ra, y cho rằng dựa vào vũ khí trong căn cứ thì việc đánh đổ quân chính phủ là chuyện quá dễ dàng, nhưng Lục Thiếu Hoa lại làm cho phức tạp lên.
Lục Thiếu Hoa lắc đầu, dở khóc dở cười, sao hắn lại không nghĩ qua chuyện này được chứ, chỉ là hắn có thể làm vậy được không? Câu trả lời rõ ràng là không rồi, đừng nói là như vậy sẽ làm cho đoàn lính đánh thuê Hổ Gầm thành đối tượng chú ý của người khác chỉ riêng việc phải đề phòng thế lực của họ cũng đã đủ phiền phức rồi.
Trong khu vực Trung Đông có một nguyên tắc như thế này, tạo dựng một chính quyền mới, ngày mai sẽ có một thế lực khác tạo dựng một quân đội khác, cả hai bên sẽ xảy ra chiến tranh, nên cứ cho là đoàn lính đánh thuê đánh hạ được một nước nhưng Lục Thiếu Hoa cũng không thể đảm bảo là ngày mai sẽ không có một thế lực khác đối đầu với hắn.
Những chuyện phí sức như vậy Lục Thiếu Hoa sẽ không làm, hắn thà âm thầm trốn trong bóng tối để đếm tiền, như vậy còn tốt hơn, sẽ không phải trở thành mục tiêu tấn công của người khác mà lúc nào cũng có thể chịu trận.
- Không, chúng ta sẽ không bước xuống vũng đầm lầy này, mức độ hỗn loạn ở khu vực Trung Đông phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của chúng ta, tuy chúng ta có khả năng thành lập một tổ chức chính quyền mới ở bên đó nhưng cảm giác lúc nào cũng bị người ta dòm ngó thì thật không dễ chịu chút nào.
Lục Thiếu Hoa dứt khoát cự tuyệt ý kiến của Tạ Kiên Vỹ.
- Tôi cũng cảm thấy không bước vào vũng bùn này cũng là điều tốt, những chuyện liên quan đến chính trị rất phức tạp, chỉ một chuyện không tốt cũng có thể ảnh hướng đến toàn bộ cục diện.
Trần Quốc Bang nói
Thật ra Trần Quốc Bang nói ra lời này cũng chỉ là căn cứ vào sự phán đoán bản thân thôi. Năm đó, Trần Quốc Bang bị khai trừ khỏi quân đội, ngoài việc lỡ tay giết người còn một nguyên nhân chủ yếu chính là biểu hiện của y quá xuất sắc, cản trở bước đường thăng tiến của người khác nên mới vì một chuyện nhỏ mà bị đuổi khỏi quân đội, nên những chuyện liên quan đến chính trị, Trần Quốc Bang tự thấy tốt nhất là đừng nên đụng tới.
Lý Chí Kiệt và Tiền Khiêm đều gật gật đầu, đồng ý với ý kiến của Lục Thiếu Hoa và Trần Quốc Bang, phản đối lời đề nghị của Tạ Kiên Vỹ.
- Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi, đừng nhúng tay vào tranh chấp của người khác, chúng ta chỉ cần thu được tiền là được.
Nói xong, Lục Thiếu Hoa dừng một lát nói tiếp
- Tiếp theo là nói về vấn đề sau khi bán súng ống, lúc nãy tôi cũng đã nói rồi, có thể dùng hai cách thức để giao dịch súng ống, một là tiền, hai là mỏ dầu, mỏ dầu thì không cần nói nữa, chúng ta hãy nói về tiền đi, sau khi nhận được tiền, ngoài tiền vốn dùng để chế tạo vũ khí ra, những khoản tiền khác đều sẽ dùng vào căn cứ, tôi sẽ không để mất đi một đồng nào từ đó, đồng thời, sau này chúng ta sẽ không còn phải đầu tư đồng nào vào căn cứ nữa, tự sản xuất tự kinh doanh.
Mấy hôm trước Lục Thiếu Hoa vừa chuyển tới bốn mươi tỷ đô la, hắn quyết định số tiền lần này sẽ là số tiền cuối cùng hắn bỏ ra, nhân cơ hội này, Lục Thiếu Hoa tiện thể cũng nói ra luôn, mục đích là muốn để mấy người Lý Chí Kiệt hiểu rõ, tiêu tiền có mức độ hơn.
- Ý cậu là đầu tư toàn bộ vào sao?
Lý Chí Kiệt nói với giọng không dám tin đây là sự thật
- Đúng, trước mắt là toàn bộ, còn sau này thế nào thì để sau này hãy nói vậy.
Không thể phủ nhận, ý của Lục Thiếu Hoa chính là toàn bộ.
Mọi người đều biết, súng ống là một ngành thu được lợi nhuận nhiều nhất, thêm những loại vũ khí bí mật mà căn cứ chế tạo ra nữa đều là những món đồ hàng đầu, giá tiền bán ra chỉ có cao chứ không thấp, vậy lợi nhuận trung gian sẽ càng cao hơn, hơn nữa dự định là chỉ cần bước vào được đường dây buôn bán của khu Trung Đông thì căn cứ sẽ có số tiền lớn chảy vào.
Đã có thể đoán trước sẽ có số tiền lớn chảy vào, vậy sau khi số tiền đó chảy vào và trừ tiền vốn chế tạo ra thì số tiền còn lại dùng để làm gì? Lý Chí Kiệt thật không hiểu, không biết Lục Thiếu Hoa sẽ dùng số tiền dư đó đầu tư vào lĩnh vực nào.
- Sau khi có tiền, hướng phát triển tiếp theo của chúng ta sẽ là lĩnh vực gì?
Lý Chí Kiệt hỏi
- Vẫn là vũ khí, mấy dự án công nghệ cao đó sẽ tới lúc phải khởi động.
Lục Thiếu Hoa bình thản nói
Lúc đó kỹ thuật được mua từ Liên Xô đương nhiên chỉ có đạn đạo và tên lửa đạn đạo tầm xa, so với những kỹ thuật cao hơn đạn đạo như vệ tinh và hỏa tiễn, căn cứ bí mật đều có đủ, chỉ là vẫn luôn đóng kín, không hề đem ra nghiên cứu mà thôi.
- Tàu sân bay thì sao?
Lý Chí Kiệt lại hỏi
Tàu sân bay cũng có thể xem là khoa học kỹ thuật trình độ cao rồi. Lý Chí Kiệt không hiểu “mấy dự án” mà Lục Thiếu Hoa nhắc tới có bao gồm tàu sân bay hay không, y không thể không mở miệng hỏi cho rõ.
Lục Thiếu Hoa không vội trả lời vì hắn cũng ý thức được những lời hắn nói ra lúc nãy có chút không rõ ràng, không thể không bổ sung một chút.
- Tùa sân bay phải được nghiên cứu nhưng giá sản xuất quá cao, dựa vào tình hình hiện tại của chúng ta thì vẫn chưa đủ vốn để sản xuất nên dự án này tạm thời gác lại vậy.
Nói xong, không đợi Lý Chí Kiệt mở miệng, Lục Thiếu Hoa nhớ ra lúc nãy nói còn sót một việc, không thể không bổ sung lần nữa
- Trước mắt phải nhanh chóng sản xuất tàu bảo vệ và tàu chiến, đến lúc đó cũng dễ dàng hộ tống tàu vận chuyển dầu mỏ.
Lời vừa nói ra, chủ đề lại chuyển sang vận chuyển dầu mỏ rồi, mọi người cũng rất hào hứng, đúng là đã quên béng chuyện vận chuyển dầu mỏ, dù sao vận chuyển bằng đường biển cũng không dễ dàng như vẻ bề ngoài của nó, hải tặc rất nhiều.
- Tàu bảo hộ và tàu chiến có đủ không?
Trần Quốc Bang đưa ra nghi vấn của mình, trên biển, có một số hải tặc có tàu ngầm hạt nhân loại lớn. Nếu họ cho những con tàu đó ra để chặn tàu vận chuyển dầu mỏ thi e rằng tàu bảo hộ và tàu chiến sẽ không đủ sức phòng vệ.
Thần sắc Lục Thiếu Hoa liền thay đổi, vấn đề Trần Quốc Bang đề ra đã thu hút sự quan tâm của Lục Thiếu Hoa, hắn chìm vào dòng suy tưởng, không hé răng nửa lời.
- Ý của anh là?
Lục Thiếu Hoa hỏi lại, hắn không phải là chưa hề nghĩ tới tàu ngầm hạt nhân, chỉ là trong tiềm thức của hắn cho rằng chuyện này sẽ không nghiêm trọng như vậy nên đã tự động lược bỏ đi vấn đề này.
- Tôi cảm thấy nên cho thêm hai tàu ngầm hạt nhân để bảo vệ, tiền vốn tuy nhiều hơn một chút nhưng vì để dầu mỏ có thể an toàn chuyển đến Châu Phi, tôi cho rằng cần phải có nó, dù sao chúng ta cũng đã rất cực khổ mới vận chuyển dầu mỏ ra được rồi mới cho chuyển đến Châu Phi, tiền vốn lần này vốn đã rất cao rồi, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì tổn thất của chúng ta sẽ càng cao hơn.
Trần Quốc Bang không những đề nghị phải cho thêm hai tàu ngầm hạt nhân bảo vệ mà còn đặc biệt giải thích thêm tính cần thiết của nó.
- Vậy được rồi, cho thêm hai tàu ngầm hạt nhân bảo vệ vậy.
Đây là quyết định cuối cùng của Lục Thiếu Hoa.
- Được.
Tạ Kiên Vỹ nói

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.