Giấc Mộng Hoa Tư

Chương 35: Frand điên cuồng




Sáng hôm sau, Diệp Dương Thành gọi Đỗ Nhuận Sinh dẫn người đến kho hàng của nhà cung ứng họ Tôn, một hơi kéo đi một tấn titan, bắt tay chuẩn bị sản xuất.

Đối với việc có thể thoải mái lấy được số nguyên liệu như thế, Đỗ Nhuận Sinh vô cùng ngạc nhiên, khó tránh càng thêm tin tưởng đối với tương lai của công ty, năng lực của Diệp Dương Thành trong việc giải quyết nguy cơ nguyên liệu lần này thật sự làm cho hắn bội phục không thôi.

Những xưởng nhỏ khác đang sầu trắng đầu vì thiếu khuyết nguyên vật liệu hay giá cả vật liệu không ngừng tăng lên, Diệp Dương Thành lại nhẹ nhàng giải quyết vấn đề này, tuy không nghe Diệp Dương Thành hay họ Tôn đề cập đến giá cả, nhưng Đỗ Nhuận Sinh có cảm giác một tấn tantan kia có giá cả tuyệt đối thấp hơn giá thị trường trước mắt!

Đây là một niềm tin tuy không có căn cứ, nhưng cũng đến từ lòng tin của Đỗ Nhuận Sinh đối với Diệp Dương Thành.

- Nguyên liệu cũng đã chuẩn bị, anh hẹn những khách hàng trước kia của nhà máy đi ra, đợi giữa trưa cùng tối gặp mặt, từ giờ trở đi toàn bộ phân xưởng phải dốc sức sản xuất, chuyện tiêu thụ tôi sẽ an bài ổn thỏa.

Mười giờ sáng đến nhà máy, Diệp Dương Thành tìm Đỗ Nhuận Sinh, nói:

- Đúng rồi, đã đủ công nhân sao?

- Đều đông đủ.

Nhìn Diệp Dương Thành đẩy cửa đi vào, Đỗ Nhuận Sinh gật gật đầu, nói:

- Các loại nguyên vật liệu đều chuẩn bị xong, tôi dự định xế chiều bắt đầu khởi công sản xuất.

- Chuyện sản xuất anh tự xem xét an bài đi.

Diệp Dương Thành cười cười nói:

- Nhưng phải cam đoan chất lượng, còn phải cam đoan tốc độ.

- Yên tâm đi Diệp tổng, việc này tôi hiểu.

Đỗ Nhuận Sinh phi thường tự tin, cười đáp:

- Tôi đến kho hàng nhìn xem nguyên vật liệu một chút, sau đó gọi điện thoại hẹn ông chủ điện khí Trường Hồng, giữa trưa an bài gặp mặt ở nhà hàng Tân Thế Kỷ được chứ?

- Được.

Nghe lời của Đỗ Nhuận Sinh, Diệp Dương Thành hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Sở Minh Hiên đang đứng bên cạnh, tiếp theo gật đầu nói:

- An bài ở đâu cũng được, có thể gặp người thì tốt rồi.

Chứng thật là an bài ở đâu đều giống nhau, cho dù chỉ là một nhà hàng nhỏ, Diệp Dương Thành vẫn có thể làm cho đối phương khách khí đến ký hợp đồng, hiện tại không cần lo lắng nguyên vật liệu không đủ, cũng không lo lắng không có đơn đặt hàng, mà là cần lo lắng tốc độ sản xuất của nhà máy có theo kịp nhu cầu của khách hàng hay không?

Đến 11h30 trưa, Diệp Dương Thành đặt một bàn ăn tại nhà hàng Tân Thế Kỷ, vừa trò chuyện bàn bạc cùng lão bản của đồ điện Trường Hồng cuối cùng giải quyết đơn đặt hàng đầu tiên của nhà máy, giá cả một tụ điện là hai đồng một xu, số lượng cụ thể chưa xác định, bởi vì trong hợp đồng ký kết là cung hàng duy nhát, ngày sau toàn bộ tụ điện của điện tử Trường Hồng đều do bên nhà máy Diệp Dương Thành cung cấp, thời hạn hợp đồng hiệu lực là một năm.

Diệp Dương Thành cũng không ỷ lại vào năng lực của Sở Minh Hiên làm xằng làm bậy, khi ký hợp đồng thậm chí còn thấp hơn giá trị trường hiện tại, nguyên nhân thứ nhất là bởi vì hắn thu mua nguyên vật liệu giá cả rẻ hơn người khác, nguyên nhân thứ hai là vì hắn cũng không muốn làm thái quá, vô duyên cớ khiến cho người chú ý.

Mở công ty không giống như hành động ngầm, chỉ cần lộ ra chút dấu vết người ta sẽ tìm hiểu được nguồn gốc hoài nghi lên người hắn, cho nên vì giữ bí mật, hắn nhất định phải bỏ qua chút lợi nhuận, cho dù đến lúc đó có người điều tra ra, cũng chỉ tưởng hắn dùng giá thấp hấp dẫn những công ty kia xem trọng, tuyệt sẽ không dễ dàng hoài nghi hắn vận dụng một vài năng lực đen tối.

Diệp Dương Thành cũng không bị thực lực hiện tại của mình làm đầu óc choáng váng, nếu nên điệu thấp hắn tuyệt đối sẽ làm, dưới bất kỳ tình huống nào hiểu được che giấu chính mình cũng là cách làm xưa nay của hắn, ở khâu nhỏ sẽ quyết định thành bại.

Diệp Dương Thành không hi vọng bởi vì mình nhất thời khoa trương khoe khoang, đưa tới phiền phức không cần thiết, nói thật ra con người của hắn không thích bị phiền toái, nhất là phiền phức quá thình lình xảy đến.

Bốn ngày kế tiếp Diệp Dương Thành cơ hồ chạy tới lui giữa những nhà hàng, gặp qua Dương lão bản lại đi gặp Vương chủ tịch, gặp xong Vương chủ tịch lại đi tiến hành hiệp đàm cùng Trần tổng giám đốc.

Bốn ngày thời gian cơ hồ chân không chạm đất, nhưng đồng thời có Sở Minh Hiên ảnh hưởng, đơn đặt hàng như bông tuyết bay về bàn công tác của Đỗ Nhuận Sinh.

Nhìn xấp đơn đặt hàng cùng tiền đặt cọc, Đỗ Nhuận Sinh cơ hồ muốn quỳ bái Diệp Dương Thành, thật sùng bái, không muốn sùng bái cũng không được!

Nhà máy gia tăng giờ làm việc nhưng trong kho hàng vẫn luôn thiếu sản phẩm, bên này vừa mới sản xuất xong bên kia đã trực tiếp kéo đi kiểm tra, sau khi kiểm tra đủ tư cách lập tức bỏ vào bao bì, toàn bộ công ty trên dưới làm việc sục sôi ngất trời, nụ cười trên mặt Đỗ Nhuận Sinh ngày càng sáng lạn.

Mãi đến giữa trưa ngày thứ sáu, ngay khi Diệp Dương Thành mới dùng cơm xong với ông chủ một công ty điện tử, bàn xong đơn đặt hàng rời khỏi nhà hàng, hắn nhận được điện thoại của Đỗ Nhuận Sinh.

- Diệp tổng, đủ rồi đủ rồi, quá nhiều! Nhiều hơn nữa nhà máy chúng ta sẽ ăn không tiêu!

Sau khi điện thoại kết nối, Đỗ Nhuận Sinh vội vàng:

- Chỉ với đơn đặt hàng hiện tại đã đủ cho nhà máy dốc toàn lực sản xuất một năm thời gian, nhiều hơn nữa sẽ rất khó làm, cho dù toàn bộ công nhân gia tăng thêm giờ làm việc, toàn bộ máy móc hoạt động 24h cũng rất khó khăn!

- Nga?

Nghe được lời nói của Đỗ Nhuận Sinh, Diệp Dương Thành thoáng lặng người, sau đó mới hồi phục lại tinh thần, mấy ngày nay hắn một mực ước hẹn với các ông chủ công ty tìm kiếm đơn đặt hàng, nhưng không chú ý đến năng lực sản xuất của nhà máy, cũng may Đỗ Nhuận Sinh nhắc nhở đúng lúc, nếu ký hợp đồng lại không thể hoàn thành sản xuất, sau này sẽ đánh bại cả danh tiếng.

Nghĩ đến đây, Diệp Dương Thành mỉm cười nói:

- Đã biết, nhà máy tranh thủ sản xuất đi, có sự tình gì gọi điện cho tôi.

- Được.

Đỗ Nhuận Sinh lau mồ hôi trán, thở phào một hơi.

Năng lực tìm đơn đặt hàng của Diệp Dương Thành khiến Đỗ Nhuận Sinh phải gọi là khủng bố, kế hoạch sản xuất của nhà máy liên tục thay đổi, đơn đặt hàng tăng nhiều ý nghĩa nhiệm vụ sản xuất phải tăng thêm, trên thực tế trước đó vài ngày hắn cũng chưa chú ý tới vấn đề này, mãi đến sáng nay mới chợt nhớ ra, cầm qua xấp đơn đặt hàng tinh tế kiểm tra lại một lần.

Lúc này hắn mới giật mình phát hiện, đơn đặt hàng đã đến cực hạn sản xuất của nhà máy, nếu còn tiếp tục gia tăng, dựa theo quy mô trước mắt của công ty, tuyệt đối sẽ xuất hiện vấn đề không nhỏ, cho nên hắn khẩn trương gọi điện cho Diệp Dương Thành, đưa ra yêu cầu ngừng kiếm thêm đơn đặt hàng.

Nếu chuyện này rơi vào trong tai những lão bản công ty khác, tuyệt đối sẽ tập thể trở ngại, kháo, thế giới này thật sự có đủ chuyện lạ, không ngờ còn có công ty ngại quá nhiều đơn đặt hàng!

Sau khi Diệp Dương Thành cúp điện thoại, hắn lại suy nghĩ chờ một nhóm hàng xuất xưởng sau đó thu hồi lại tài chính, hắn phải tiến hành mở rộng phân xưởng, nếu năng lực sản xuất không theo kịp số lượng đơn đặt hàng, như vậy gia tăng năng lực sản xuất của công ty, đây chính là phương thức giải quyết vấn đề tốt nhất.

Diệp Dương Thành nhớ rõ ở chung quanh nhà máy của mình tựa hồ còn có vài nhà xưởng bỏ đó không dùng, có lẽ có thể mua xuống, nếu tài chính không đủ, thuê xưởng cũng được, nhanh chóng tăng thêm trang bị, mở rộng năng lực sản xuất của công ty!

Mở cửa lên xe, ngay khi Diệp Dương Thành định gọi điện về nhà báo bình an, di động chợt vang lên, vừa nhìn thấy dãy số, khóe môi hắn thoáng nhíu lại, nhấn nút:

- Alo.

- Diệp tiên sinh, một giờ chiều nay chúng tôi an bài cho bảy nhi đồng từ ba đến mười một tuổi phẫu thuật bệnh tim bẩm sinh tại bệnh viện huyện, ngài có muốn tới một chút không?

Bên kia truyền ra thanh âm thanh thúy của Lâm Mạn Ny, còn mang theo chút chờ mong mơ hồ.

- Nga? Bảy nhi đồng bệnh tim bẩm sinh sao?

Nghe được lời của Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành thoáng sững sờ, hỏi:

- Đều là nhi đồng trong viện sao?

- Không phải.

Lâm Mạn Ny nói:

- Đều là nhi đồng nhà nghèo khó trong huyện, bởi vì điều kiện kinh tế gia đình không thể phẫu thuật, mẹ Lâm vì chuyện này đã chạy thật nhiều ngày rồi đó!

Nói xong câu đó Lâm Mạn Ny dừng một chút, yếu ớt hỏi:

- Ngài có thời gian đến thăm một chút không?

- Một giờ chiều…

Diệp Dương Thành thoáng trầm ngâm, cười nói:

- Được, tôi sẽ đến.

- Thật sao? Thật tốt quá!

Nghe được câu trả lời, Lâm Mạn Ny hoan hô một tiếng, nói:

- Sau khi ngài đến bệnh viện thì gọi điện cho tôi, tôi ra ngoài đón ngài, vừa lúc người giám hộ của các nhi đồng còn muốn gặp mặt cảm ơn ngài đâu!

- Ha ha, tôi chỉ quyên giúp ít tiền thôi, chân chính cứu trợ bọn họ chính là cô nhi viện đó.

Diệp Dương Thành khẽ cười một tiếng, nói:

- Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước?

- Dạ, buổi chiều gặp lại!

Lâm Mạn Ny nói.

- Được, chiều gặp lại.

Diệp Dương Thành cười cười, cúp điện thoại.

Đặt di động xuống, hắn nhẹ nhàng lắc đầu, lẩm bẩm:

- Chờ cứu xong những đứa bé đáng thương kia, lại để Lâm viện trưởng đặt mục tiêu cứu trợ lên tuổi tác cao hơn, công đức huyền điểm khi hành thiện còn cao hơn trừng ác đâu…

Đỗ Nhuận Sinh vừa cầm sản phẩm chuẩn bị mang đi kiểm tra, lại phát hiện có hai chiếc xe dừng trước cửa nhà máy, cửa xe mở ra, từ bên trong bước xuống tám người.

Năm nam ba nữ, từ hai mươi đến năm mươi, vừa nhìn thấy họ, khuôn mặt Đỗ Nhuận Sinh thoáng run rẩy, sắc mặt nhất thời có chút khẩn trương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.