Giấc Mơ Tỷ Phú

Chương 30: Anh trách nhầm cô rồi còn làm tổn thương cô




Dương Lăng lắc cái đầu to lớn của mình, không chút hứng thú nói: -Ngài biết đó, Hầu tước các hạ tôn quý, đế quốc Đại Minh đất rộng sản vật nhiều, hơn nữa chúng ta đều có quan hệ mậu dịch với rất nhiều quốc gia xung quanh, đối với quốc gia phương tây xa xôi ngàn dặm, trên thực tế hiện nay không có nhu cầu thương mại cấp bách. Hoàng đế bệ hạ cho phép các vị làm ăn là hi vọng thừa dịp này tăng cường quan hệ qua lại giữa hai nước, tăng cường tình hữu nghị với nhau! Ừm, cho phép quý quốc tùy ý mở giáo đường ở triều ta cũng vì mục đích này. Trăm sông đổ về biển, dung chứa càng lớn, đây chính là sự độ lượng của đế quốc phương đông.

Hắn nhìn Đại giáo chủ và Hầu tước ngồi nghiêm chỉnh cùng một đám tướng lĩnh, khẽ cười nói: -Theo ta được biết, Anh Cách Lan, Tây Ban Nha, Hà Lan, còn có Uy Ni Tư đều là những hạm đội hùng mạnh có tiếng ở phương tây, đây chính là bảo đảm vũ lực của bọn họ, có lẽ bất cứ đội nào trong số đó đều không đủ để uy hiếp các vị, nhưng nếu sự lũng đoạn của các vị thúc đẩy bọn họ liên minh lại thì sao?

Dương Lăng nâng chén cười nói: -Trên thực tế, chúng ta không có vật gì có thể đưa vào từ phương tây, hàng dệt của Anh Cách Lan là vật phẩm có thể nói là đáng tiền nhất ở chỗ các vị, nhưng giá vốn thấp nhất của bọn họ cũng gấp ba lần Đại Minh ta trở lên, chất lượng hàng dệt bông tốt nhất của Ni Đức Lan cũng không thể sánh bằng bằng sản phẩm của một cửa hàng thủ công bình thường của Giang Nam chúng ta.

-Giá cao mà xấu xí, nghĩ cũng biết là thương phẩm của Đại Minh vừa đến thì sẽ trở thành hàng hóa mà thương nhân các nơi mong muốn tranh giành. Các vị độc chiếm tất cả các vụ làm ăn, cũng chiếm dụng luôn cả thị trường giao dịch thương phẩm của cả phương tây. Mục đích của chúng ta là gia tăng tình hữu nghị lẫn nhau, nên không muốn nhìn thấy các vị dấy lên chiến hỏa ở phương tây vì chuyện này, thậm chí lan tràn đến cả Ấn Độ Dương, các vị không thể nào gánh vác kết quả như vậy được.

Đại giáo chủ Lạp Mã Lý Áo và Hầu tước Ba Đức Mông hai mặt nhìn nhau, bọn họ không ngờ Dương Lăng lại hiểu biết bọn họ đến như vậy: -Chết tiệt! Nhất định là mấy tên tù binh ngu xuẩn kia đã nói sạch toàn bộ mọi thứ ở chỗ chúng ta ra rồi! Trong lòng Ba Mông Đức hung hăn mắng mỏ.

Đại giáo chủ giảo hoạt nói: -Công tước tôn kính, ngài nên biết, trên thực tế, sự lũng đoạn của chúng ta vẫn luôn tung hoành trên khắp đường biển phương tây, bản thân đã có thực lực hùng mạnh có thể chống lại bọn họ. Nếuhải quân quý quốc chịu ủng hộ chúng ta, vậy thì còn sợ gì nữa chứ?

Dương Lăng nghiêm mặt nói: -Như vậy sao được chứ? Hoàng đế bệ hạ của chúng ta chẳng những khẳng khái, hơn nữa còn là một vị quân chủ nhân từ, ngài ấy hi vọng có thể giao hảo với các quốc gia phương tây, chứ không phải là dùng vũ lực hùng mạnh của mình để khoe khoang uy phong của bản thân, bệ hạ sẽ không chịu làm như vậy.

Dương Lăng mới không để cho một nhà họ độc tài, thêm nhiều quốc gia phương tây đến, có cạnh tranh với nhau mới càng phù hợp với lợi ích của Đại Minh, nhưng không thể nghi ngờ là sự nóng lòng và chủ động của Bồ Đào Nha có thể lấy được một lễ vật thật lớn cho nó nha, cho nên Dương Lăng liền nói tiếp: -Đương nhiên, ta cũng sẽ không hoàn toàn cự tuyệt yêu cầu của các vị. Trong số những thương phẩm nhiều như rừng mà các vị yêu cầu, các vị có thể chọn ra hai thương phẩm để độc quyền làm đại lý.

Dương Lăng chậm rãi nói: -Ý tức là hai loại thương phẩm này, đối với quốc gia phương tây mà nói, chúng ta chỉ bán cho một mình nước các vị, sau đó do các vị bán ra ngoài. Ta tin rằng, lợi nhuận này đã nhiều đến chảy mỡ ra rồi. Đương nhiên, phải có giá trao đổi, chúng ta cũng yêu cầu những nhân viên được phái đến quý quốc cũng có được sự bảo vệ và ủng hộ về mặt pháp luật ở quý quốc.

Thượng tá Tang Đức không nhịn được nói: -Công tước đại nhân, chúng ta đường xa đến đây, ngài không cảm thấy như vậy quá keo kiệt sao? Trên thực tế, rất nhiều thương phẩm chúng ta có thể có được qua đường buôn lậu, bây giờ chúng ta nguyện ý chỉ cùng tiến hành giao dịch với chính phủ Đại Minh, quý quốc có thể lấy được thuế thu cực lớn, việc này không có hại cho quý quốc nha.

Dương Lăng thản nhiên cười nói: -Giao dịch buôn lậu mà ngài nói bây giờ chỉ e là không được rồi. Những mối làm ăn buôn lậu đó bây giờ cũng đã nằm trong phạm vi quản hạt của triều đình Đại Minh, kinh doanh hợp pháp, tuân theo pháp luật rồi, không còn ai dám ỷ vào vũ lực mà buôn lậu trên biển nữa. Ta hi vọng sau này các vị cũng có thể tuân thủ pháp luật của triều đình ta.

Hắn đặt chén rượu xuống, nghiêm túc nói: -Bằng không, chúng ta có thể không tiếc nuối gì mà cự tuyệt tiến hành bất cứ giao dịch gì với các vị, chuyển sang tìm kiếm bạn hàng hợp tác khác. Ta nghĩ các vị có thể biết thương nhân buôn lậu của quý quốc từng kiếm được rất nhiều bạc ở phương đông, ngài biết bọn họ làm sao đứng vững ở phương đông, làm sao kiếm tiền không? Chủ yếu là tiến hành giao dịch với Đông Doanh.

-Bởi vì nước Đông Doanh vi phạm luật pháp của Đại Minh, cho nên từng có một khoảng thời gian, bọn họ mất đi quyền giao dịch trực tiếp với Đại Minh, cho dù chúng ta chỉ cách nhau một eo biển ngắn ngủi, bọn họ lại chỉ có thể lấy được thương phẩm Đại Minh mà bọn họ cần trong tay thương nhân buôn lậu của quý quốc.

-Cứ thế đã làm cho giá hàng hóa ở đó cực cao, một cân tơ ở chỗ bọn họ trị giá sáu lượng, một cân bông tơ trị giá hai lượng, một cân tơ hồng bảy mươi lượng, một cân thủy ngân ba lượng, một cây kim trị giá bảy phần bạc trắng, chỉ là một chiếc nồi sắt bình thường thôi cũng trị giá một lượng bạc trắng. Mỗi năm thương nhân buôn lậu của các vị đã lấy được mấy trăm vạn lượng từ sự chênh lệch giá từ giữa.

-Quý quốc càng cách xa quốc gia của chúng ta. Nếu chọc giận Hoàng đế bệ hạ Đại Minh, cự tuyệt giao dịch trực tiếp với các vị, vậy thì các vị không thể không mua thương phẩm phương đông với giá cao từ tay những quốc gia lân cận với các vị, thêm vào giá bán ra của các vị, ta nghĩ sẽ càng thêm kinh người!

-Không không không, thượng tá Tang Đức là một quân nhân chuyên nghiệp, anh ta không hiểu chuyện giao thương, mở miệng nói bậy, Công tước đại nhân đừng coi là thật! Hầu tước Ba Mông Đức tươi cười nói, đồng thời hung hăn từng mắt nhìn Tang Đức lắm miệng.

Đại giáo chủ Lạp Mã Lý Áo thận trọng hỏi: -Vậy ý của Công tước đại nhân là, chúng ta có thể chọn ra hai loại thương phẩm làm đại lý độc quyền khắp phương tây của Đại Minh, vậy những thương phẩm khác thì sao? Chúng ta có thể mua được không?

-Đương nhiên, nếu không có một quốc gia phương tây khác xây dựng quan hệ đại lý với chúng ta trước thì các vị có thể tùy ý mua. Dương Lăng cười nói: -Thật ra các vị đừng vội. Đừng quên, các vị là khách quý đầu tiên đến đây, các vị cũng là người lựa chọn đầu tiên, cho nên thương phẩm đại lý mà các vị chọn sẽ có thể là hai loại lợi nhuận cao nhất mà, không phải sao?

-Ha ha ha, nếu còn có những quốc gia hảo hữu khác nghe tin mà đến, đồng thời đại lý hàng hóa nào đó, các vị cũng không cần lo lắng sẽ phải tốn một cái giá thật lớn để mua. Phải biết rằng, trong tay các vị cũng nắm giữ vật phẩm mà bọn họ không có, như vậy các vị có thể ngồi lại mà bàn bạc với nhau, định ra một cái giá mà hai bên đều thỏa mãn. Đương nhiên, trước đó, bạn hữu đầu tiên đến thăm hỏi là các vị cũng đã kiếm được một món kim tệ cực lớn từ trong túi bọn họ rồi.

Đám người Hầu tước Ba Mông Đức mỉm cười, đàm phán vĩnh viễn đều do thực lực quyết định, gặp được một quan viên Đại Minh thông minh, hiểu biết bọn họ như vậy, bọn họ không thể nào cò kè mặc cả để giành thêm nhiều lợi ích từ chỗ của Đại Minh nữa. Bây giờ bọn họ cần nhanh chóng xác định chọn ra hai thương phẩm nào làm đại lý, nhanh chóng vận chuyển về phương tây, chặt chém kiếm được một mớ, chém bọn họ đến bất diệc nhạc hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.