Giấc Mơ Thần Tượng

Chương 8




Triển Hoạch là chủ nhân, ngồi ở vị trí chủ trì, Khổng Khâu cùng Khánh Kỵ là khách, ai ngồi bên phải sẽ lại phải mất một phen khiêm nhường. Thiên hạ chư hầu, ngoại trừ Sở quốc chú trọng bên trái, các quốc gia khác đều là trọng bên phải, lấy bên phải làm tôn quý, khách nhân trọng yếu đương nhiên là phải ngồi phía bên phải.

Khổng Khâu cho rằng mở tiệc vui lần này vốn là vì nghênh đón Khánh Kỵ, hơn nữa thân phận của hắn là công tử Ngô quốc, lẽ ra phải ngồi ở ghế trên. Khánh Kỵ ngược lại nhìn thấy Khổng Đại Phu Tử thân cao như cây cột chắc, trong đầu lại hiện lên một cái hoành phi lấp lánh kim quang, ở trên viết bốn chữ to "Chí Thánh Tiên Sư", đâu có chịu để cho ông ta phải ngồi ghế cuối, hai bên liền khiêm tốn nhường cho nhau.

Khổng Khâu tôn sùng Chu lễ, Chu lễ đem các lễ nghi tôn ti cao thấp dung hợp vào tất cả các phương diện trong cuộc sống, nằm ngồi đi lại, kiến trúc ẩm thực, đều có các quy định cực kỳ tường tận. Lễ nghi khi đó không chỉ có đúng một loại lễ phép mà thôi, cho nên Khổng Khâu đối với lễ nghi rất là coi trọng, đâu chịu làm việc đi quá nghi lễ. Khánh Kỵ vừa thấy Lão Phu Tử trịnh trọng mà nói với hắn về chữ "Lễ", trong lòng lập tức sợ hãi, đành phải ngồi an vị ở ghế bên phải, khách và chủ lúc này mới vui vẻ khai yến.

Thành Bích phu nhân giao du rất rộng, thường tới Tất Thành nghỉ ngơi, biệt viện nơi này quanh năm nuôi dưỡng một nhóm nhạc công vũ kỹ (người chơi nhạc và nhảy múa), cho nên ca múa rất phong phú, thập phần náo nhiệt.

Triển đại phu nâng chén hướng tới hai người kính rượu, rồi buông chén rượu hỏi Khổng Khâu: "Trọng Ni, lúc trước ngươi vì tức giận mà bỏ đi, vi huynh lúc nghe được, nắm tay thở dài rất lâu. Hiện giờ nếu ngươi đã trở lại, liệu có dự tính gì không?"

Khổng Khâu do dự một chút, mới chậm rãi buông chén rượu, thản nhiên cười nói: "Khâu dự định trở về quê hương, lập đàn dạy học, Triển huynh nghĩ thế nào?"

Triển đại phu vuốt râu cười: "Trọng Ni thông thái đạo lý, khắp nơi kính ngưỡng, hiện giờ còn đang trung niên, hẳn là phải xuất thế làm quan mới đúng."

Khổng Khâu bùi ngùi thở dài: "Khổng Khâu muốn làm quan ở Lỗ, sợ là tiền đồ sẽ rất gian nan."

Triển Hoạch chăm chú nhìn Khổng Khâu một lát, đột nhiên bật cười: "Trọng Ni còn nhớ chuyện giáp mặt trách móc Quý Tôn đại nhân vượt quá lễ nghi sao? Trọng Ni, Quý Tôn đại nhân chấp chưởng việc nước, cầu người tài như khát nước, một ít việc nhỏ như vậy làm sao có thể để ở trong lòng? Ngươi là văn nhân Lỗ quốc, thông suốt cổ kim (xưa và nay), học thức uyên bác, thanh danh lan khắp chư hầu, Quý Tôn đại nhân có chí nguyện làm Lỗ quốc cường đại, như thế nào có thể bỏ người hiền tài như Trọng Ni mà không dùng được? Nếu ngươi nguyện ý làm quan, ngu huynh có khả năng vì ngươi tiến cử."

Khổng Khâu động tâm, suy nghĩ sơ qua, rồi nâng chén cười nói: "Thịnh tình của Triển huynh, Khâu không nén nổi vô cùng cảm kích. Rời khỏi cố hương lâu như vậy, ta nhất định phải quay về xem thế nào, đợi Khổng Khâu về nhà ở vài ngày, lại tới Khúc Phụ bái phỏng Triển huynh có được không?"

Hắn nói như vậy, chính là đã ngầm đáp ứng rồi, Triển Hoạch trong lòng vui sướng, lại đối ẩm cùng hắn một ly. Khổng Khâu buông chén xuống, vui sướng quay sang hỏi Khánh Kỵ: "Công tử cũng tới Khúc Phụ sao?"

Khánh Kỵ cười cười, khóe mắt cũng không liếc qua nhìn Triển Hoạch, ngang nhiên đáp: "Khánh Kỵ vốn có ý muốn tới Khúc Phụ chữa thương, hiện giờ thương thế đã dần khỏi, có điều nỗi nhớ nhà như mũi tên, Khúc Phụ không đi cũng không sao. Làm phiền thịnh tình của Triển đại phu, Khánh Kỵ ở tạm đây vài ngày, chờ khi đi lại bình thường, lập tức quay về Ngải thành, chiêu binh mãi mã, lại phạt Ngô. Thù giết cha một ngày chưa báo, Khánh Kỵ chẳng phải vẫn chưa xứng phận làm con sao?"

Khổng Khâu nghe thấy thì vô cùng xúc động, lập tức vỗ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Đạo hiếu, chính là một bộ phận trọng yếu trong những lễ nghi mà ông ta đề xướng. Khánh Kỵ đáp lời như thế này đúng là quá tuyệt vời, sao có thể khống chế được cảm xúc? Từng có đệ tử của ông hỏi nếu có thù giết cha với kẻ khác thì phải làm thế nào bây giờ? Lúc đó Khổng Lão Phu Tử đã trả lời một lượt, sau lại được ghi trong "Luận ngữ" (tên sách, chép những lời nói và hành động của Khổng Tử và một số học trò).

Đoạn nói của ông ngày nay được đổi thành một đoạn tán gẫu, đại ý chính là: Nếu có thù giết cha mà chưa báo, không thể ăn, không thể mặc, không thể làm quan, mặc kệ dùng biện pháp gì, nhất định phải giết chết cừu nhân báo thù cho cha. Nếu chẳng may gặp phải ven đường, trong tay lại không có vũ khí, cũng phải nhặt hòn gạch lên ném hắn.

Cho nên ông ta đối với việc Khánh Kỵ bày tỏ thái độ hiếu thảo đương nhiên cực kỳ biểu dương, lập tức khen: "Lời ấy của công tử thật đúng! Mối thù cha mẹ, không đội trời chung. Còn chưa nói việc công tử Quang hành thích vua đoạt vương vị, đó chính là đại nghịch bất đạo, cho dù hắn có là vua của một nước, phận làm con, có huyết hải thâm cừu thế này, cũng vì cha mà bỏ vua, chứ không thể vì vua mà bỏ cha được."

Khánh Kỵ nghe thấy thế thì phát ngốc: "Nho gia không phải nói chuyện vua muốn thần chết, thần không thể không chết sao? Như thế nào Khổng Khâu lại nói rằng thà vì cha bỏ vua, chứ không vì vua mà bỏ cha như vậy, chẳng lẽ đó đều là những lời bịa đặt xu nịnh của bọn con cháu Nho gia bất tài, vì để tâng bốc lão hoàng đế mà phát minh ra, căn bản là không có quan hệ với Khổng Khâu?"

Triển Hoạch ngồi một bên vuốt râu mỉm cười, nghe thấy Khánh Kỵ nói như vậy thì sắc mặt lại không rõ như thế nào, đúng lúc này, một trận gió thổi đến, đưa vào một mùi hôi thối, nhạc công vũ kỹ hai bên đều bịt mũi nhíu mày. Triển Hoạch giận dữ, quát: "Nực cười, đây là cái mùi gì?"

Quản sự Thành phủ hoảng hốt vội vàng chạy ra ngoài dò hỏi đến tột cùng, một lúc sau chạy về nói: "Triển đại nhân, tiểu nhân đã ra ngoài hỏi qua, gia nhân Bạch phủ cách vách ủ phân làm ruộng, mùi bay sang đây."

Triển Hoạch khoản đãi khách nhân, trong bữa tiệc lại truyền đến một mùi ngũ cốc hôi thối, nhất thời làm mất hết cả mặt mũi của hắn, khiến Triển đại phu tức giận đến mức mặt tái mét. Hắn biết cái gọi là Bạch phủ cách vách chính là một chỗ ở của Lỗ quốc đại thương nhân Bạch Tử Lăng, hắn đường đường là một Lỗ quốc đại phu đương nhiên không để Bạch Tử Lăng trong mắt.

Có điều hiện tại Bạch Tử Lăng không ở đây, trong Bạch phủ cùng lắm chỉ có một ít hạ nhân, hắn không tiện hạ thân phận tự mình ra mặt, liền giận dữ quát: "Ngươi đi nói với bọn họ, trong phủ đang có tiệc mời khách, lại có mùi lạ quấy nhiễu hứng thú của ta, nhất định sẽ không tha."

Quản sự kia chạy tới bức tường nói qua, bất chợt một tiếng hô như sấm từ đối diện truyền sang, đám người Triển Hoạch ngồi ở trong sảnh cũng nghe rõ ràng, một nam tử thanh âm kỳ quái nói: "Ngươi mời khách của ngươi, ta ủ phân của ta, nhà ngươi muốn trách tội, thì đi mà trách làm sao gió không biết điều, có quan hệ gì tới ta?"

Dứt lời sau tường truyền đến một trận cười to, Triển Hoạch nghe thấy vậy thì hai hàng lông mày dựng thẳng đứng, 'bộp' một tiếng đập bàn đứng lên. Khánh Kỵ khuyên nhủ: "Đại phu chớ bực mình, để người nhà qua Bạch phủ nói rõ thân phận đại phu, tiểu tử ngu dốt sẽ phải biết sợ."

Triển Hoạch nuốt một cục tức, mặt bình tĩnh gọi quản sự Thành phủ trở lại, lệnh cho hắn sang phủ bên kia can thiệp. Quản sự kia cũng không nghĩ tới hạ nhân Bạch phủ lại trở nên lớn mật như vậy, nhận được phân phó liền vội vàng đi sang Bạch phủ. Có điều chỉ một lát sau, một loạt tiếng kêu thảm thiết truyền qua bức tường ngăn, Triển Hoạch cùng Khánh Kỵ, Khổng Khâu nhìn nhau ngạc nhiên, lập tức liền thấy quản sự Thành phủ cùng vài tên gia đinh dìu nhau, mặt mũi bầm dập chạy về.

Quản sự Thành phủ quỳ sụp xuống đất, khóc lóc tố cáo bị hạ nhân Bạch phủ lỗ mãng đánh, cầu xin Triển đại phu ra mặt. Triển đại phu tức giận đến run cả người, đôi mắt to của Khổng Khâu cũng trừng lên, hai vị đạo đức kiểu mẫu xoa tay, như muốn lập tức xuất đầu đi đòi lại công đạo.

Khánh Kỵ thấy tình cảnh như vậy không khỏi động tâm tư, mới vừa rồi Triển đại phu nói rằng Bạch gia chính là thương nhân Lỗ quốc, biết rõ cách vách là một vị đại phu địa vị hiển hách đang mời khách, gia nhân của một thương nhân sao dám làm càn như vậy? Mùi thối lan ra cũng không nói, còn đánh cho người sang tranh luận thành bộ dạng như thế này, rõ ràng là có ý khiêu khích, ý đồ của bọn họ là gì?"

Khánh Kỵ xoay chuyển tâm tư một hồi, liền bình tĩnh lại, ngồi ổn định nói: "Triển đại phu, Khổng tiên sinh, cứ an tâm chớ nên nóng nảy. Lương Hổ Tử, tới đây!"

Tả binh vệ Lương Hổ Tử kêu 'Rõ' một tiếng, từ ngoài phòng khách đi nhanh vào, chắp tay làm quân lễ. Khánh Kỵ chăm chú nhìn Lương Hổ Tử, thản nhiên nói: "Ngươi sang bên kia, chớ để cho bọn phàm phu tục tử quấy nhiễu hứng thú của mọi người."

Lương Hổ Tử là quân Ngô quốc mang theo từ đầu, vẫn luôn đi theo Khánh Kỵ, đối với tâm ý của hắn hiểu rất rõ. Khi hắn chắp tay hành lễ mắt luôn chăm chú nhìn Khánh Kỵ rất kỹ, ánh mắt Khánh Kỵ hơi hơi ngưng lại phía hắn, sau đó buông xuống dưới chăm chú nhìn vào chén rượu. Lương Hổ Tử trong lòng hiểu rõ, nhướng lông mày rậm, cúi đầu hô 'Rõ', đi lùi từng bước ra khỏi phòng khách, điểm danh hai mươi hổ lang chi binh, giống như gió lốc ra khỏi đại môn.

Triển Hoạch lúc này mới có phản ứng, bất an nói: "Công tử là khách phương xa, chiêu đãi không chu toàn, đã là lỗi của Triển mỗ, lại làm phiền quân lính của người, Triển mỗ chẳng phải quá hổ thẹn sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.