Giấc Mơ Ngọt Ngào

Chương 30




Dịch: Phong Bụi

“Hắn đã hồn phi phách tán rồi, ngươi có đau lòng không?”

Bắc Hà Thần Quân vì để bắt Đan Bất Xá con cá lọt lưới này đã phải sử dụng hết mọi năng lực của mình, nhờ quan hệ, nợ ân huệ, kéo một đội ngũ thực lực tương đối hùng hậu, cũng tự mình gánh vác trách nhiệm đội trưởng. Còn mời cho Trần Trí một hộ vệ siêu cấp ——hỏa phượng cùng đẳng cấp với hàn long.

Trần Trí lần đầu tiên nghe đến hỏa phượng, rất sợ bị lạnh nhạt, vội vàng thỉnh giáo tiên đồng.

Tiên đồng nói: “Phượng Tam Cát hàng năm ở tại Xích Diễm cốc, rất ít đi ra ngoài hoạt động. Truyền thuyết hắn tính cách bình dị gần gũi, thái độ thân thiết, rất dễ sống chung.”

Trần Trí hơi yên tâm: “Phượng Tam Cát cái tên này chắc có điển cố?” Ít nhất có chiều sâu hơn cái tên Hàn Khanh này nhiều.

Tiên đồng nói: “Hắn vốn tên là Phượng Triết, Tam Cát là ngoại hiệu.” (Bụi: Triết 嚞 Cát 吉)

Trần Trí cố cãi: “… Cái chữ Triết này rất cao thâm!”

Tiên đồng bất đắc dĩ nhìn y: “Ngươi vui thì tốt.”

Mang mong đợi đối với Phượng Tam Cát, Trần Trí rốt cuộc chờ được đến ngày lên đường —— mây rất nặng, gió rất lớn, cát bụi mờ mắt, trời âm u tựa như đang ấp ủ một trận bão táp nặng nề.

Tiên đồng đưa tiễn bọn họ, Bắc Hà Thần Quân dặn dò nó: “Bảo Thiên lôi bọn họ chờ chúng ta đi xuống Địa phủ rồi hãy mưa.”

Những thần tiên khác cũng rối rít gật đầu bày tỏ ghét đi đường gặp trời mưa.

Tiên đồng: “…” Nhìn bọn họ nói với vẻ mặt nghiêm túc, thiếu chút nữa thì tin bọn họ thật sự “chân đạp đất”  lên đường.

Để tránh bứt dây động rừng, Bắc Hà Thần Quân chia ra ba đường. Trần Trí cùng Phượng Tam Cát đi cuối cùng.

Trần Trí lần đầu gặp Phượng Tam Cát, sững sốt một chút. Ở trong tưởng tượng của y, hỏa phượng không phải giống như Hàn Khanh xuất hiện dưới bản thể của mình, thì cũng phải hóa thân làm tiên nhân, không ngờ hắn lại biến thành một con chim sẻ lớn chừng bàn tay màu lửa đỏ.

“Chim sẻ” tựa như rất thân quen đậu ở trên bả vai của y: “Không hổ là đại công đức viên mãn kim thân, bả vai cũng bằng phẳng hơn so với người khác!”

Trần Trí không thể làm gì khác hơn là nói, đại tiên quá khen.

Phượng Tam Cát nói: “Gọi cái gì đại tiên, quá khách khí rồi! Gọi ta là Tam Cát ca.”

Trần Trí không gọi ra nổi miệng, quyết định đoạn đường này không chủ động mở miệng.

Y không nói lời nào, Phượng Tam Cát cũng không ngừng, suốt dọc đường đều thao thao bất tuyệt về sự thay đổi của thiên cung: “Hồi đầu hoàn cảnh của thiên đình cũng không tốt như hiện tại, cái ao nước thì giống như cái hố bị mưa đá đập thành, cũng không có hoa cỏ gì đẹp mắt, khắp nơi đều là mây mù trắng xóa. Ta ghét nhất màu trắng, nhìn liền thấy ủ rủ! Hàn Khanh kia bây giờ vẫn là cả người ngân bạch sao? Thật không biết hắn làm sao chịu nổi, nếu là ta, thà lộn một vòng trong đống lửa, nướng mình thành màu nám đen.”

Trần Trí tiếp lời không phải, không tiếp lời cũng không phải, chỉ có thể lúng túng cười.

“Thật ra thì mấy trăm năm đầu, ta nhìn Thiên cung xây dựng sắp xong, cân nhắc dời tới ở, nhưng mà Tất Hư nói ta Xích Diễm cốc có ích hơn cho việc tu hành của ta, ngươi nói xem đây là cái đạo lý gì chứ?”

Trần Trí mặc dù không biết Tất Hư nói đạo lý gì, nhưng nghe nói hắn muốn dời đến thiên đình ở, không có đạo lý cũng nặn một cái đạo lý ra: “Ờ ờ, là như vầy. Thiên đình thần tiên vừa nhiều vừa tạp, dễ sinh thị phi.”

Phượng Tam Cát bắt được điểm chính: “Hửm? Thiên đình có thị phi gì?”

Trần Trí bán đứng Hàn Khanh cùng Giai Vô.

Phượng Tam Cát nghe hứng thú bừng bừng: “Ha ha ha, Giai Vô đó chắc là mắt mù rồi phải không, Hàn Khanh cái tên lầm lầm lì lì này có cái gì hay mà thích, hơn phân nửa cũng là người nông cạn ái mộ vẻ ngoài của hắn rồi.”

Trần Trí chưa được thấy dáng vẻ Hàn Khanh hóa thành tiên nhân, nghe hắn như vậy nói, không khỏi có chút hiếu kỳ: “Hàn Khanh hóa thành tiên nhân có bộ dáng thế nào?”

Phượng Tam Cát cười hì hì nói: “Hắn hóa thân mấy lần, liền đưa tới một đám người ái mộ, ngươi nói xem hắn có bộ dáng thế nào?”

Người xinh đẹp Trần Trí đã gặp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có thể lấy Thôi Yên cùng Giai Vô làm tiêu chuẩn để cân nhắc, nhưng thế nào cũng không tưởng tượng ra nổi.

Phượng Tam Cát trên đầu vai lại đổi một đề tài, cứ nói rất tự nhiên, cứ nói như vậy suốt dọc đường cho tới gần khu vực rìa Địa phủ.

Địa phủ vốn là quỷ khí âm u, khiến người ta nổi da gà, thế nhưng vùng đất chưa khai phá kia chưa từng được xử lý, âm khí càng nặng hơn, còn có ma khí, lệ khí, tà khí các loại hỗn độn tàn lưu, thần tiên bình thường đi vào, cũng là cục diện cửu tử nhất sinh.

Phượng Tam Cát vốn còn định mở một cái kết giới, sau đó phát hiện đại công đức viên mãn kim thân của Trần Trí vốn chính là kết giới lợi hại nhất, liền buông lỏng tâm tư, an an ổn ổn nói nhảm tiếp.

Đi khoảng hơn hai ngày, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được ký hiệu Bắc Hà Thần Quân lưu lại trên một tảng quái thạch, thông báo  cho bọn họ Bất Xá cung ở  ngay phía trước, bọn họ đã tiến vào trước.

Lại qua một giờ, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy Bất Xá cung —— được đặt tên là cung, nhưng thật ra là một toà sơn thành xây ở giữa sườn núi, phòng xá ngói đỏ tường trắng rất có trật tự, xa xa nhìn, có thể nói là một thắng cảnh.

Phượng Tam Cát nói: “Chỗ này khắp nơi là ma khí, ma tu tu luyện nhanh gấp bội, cũng không biết Bắc Hà có gánh nổi không.”

Trần Trí vừa định khuyên hắn sang hỗ trợ đầu bên kia với Bắc Hà Thần Quân, hắn lại ha ha cười nói: “Nếu Bắc Hà Thần Quân bị thua thiệt, thiên đình nhất định rất mất mặt, thật là rất chờ đợi nhìn thấy Tất Hư xụ mặt. Ừm, ngươi gặp mặt Tất Hư bao giờ chưa?”

“Chưa.”

“Hửm? Chưa từng gặp sao?” Phượng Tam Cát bắt đầu giới thiệu Tất Hư.

Tất Hư trong miệng hắn với “Thiên thần Tất Hư” Trần Trí nghe nói hoàn toàn không giống cùng một người, người sau thánh khiết hoàn mỹ, cao cao tại thượng, còn người trong miệng hắn —— đơn giản là một kẻ đại ngu thật thà đần độn.

Hai người vừa nói, vừa đi vào sơn thành.

Giây phút bước vào, Trần Trí liền cảm thấy trong lòng kinh sợ, những hình ảnh không muốn nhớ lại nhất đều xông lên đầu. Đánh tới quá nhanh, y gần như khổ sở đến mức muốn ngất đi, hai bọc nước mắt đã ngưng ở hốc mắt, sau ót bị Phượng Tam Cát vỗ thật mạnh một cái, nước mắt lã chã lã chã nhỏ xuống đất.

Phượng Tam Cát ở bên cạnh cười: “Khóc thật đáng thương, ta cũng không đành lòng đánh ngươi.”

Trần Trí lau nước mắt: “Khiến cho đại tiên chê cười rồi.”

“Gọi Tam Cát ca, nếu không lần sau không vỗ ngươi.”

“… Tam, Tam Cát ca.”

“Ngươi mới là Tam Tam Cát, đó là Cửu Cát rồi.” Phượng Tam Cát làm mặt quỷ, cất bước dài đi về phía trước, “Đi theo đi theo, đi lạc không đền đâu.”

Cơm có thể ăn lung tung, nhưng lời không thể nói bậy bạ.

Trần Trí phát hiện mình quẹo cua liền mất dấu đã không cách nào dùng lời nói mà hình dung được tâm tình vào giờ phút này. Bởi vì Phượng Tam Cát đi rất nhanh, Trần Trí hiểu biết đối với trận pháp còn dừng lại ở giai đoạn học thuộc lòng nông cạn sau khi khổ sở lục lại trí nhớ hồi lâu, không khỏi không thừa nhận rằng mình đã lạc đường.

Y ở tại chỗ đợi xấp xỉ hai canh giờ, từ đầu đến cuối không thấy Phượng Tam Cát trở lại, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước.

Sơn thành thi tình họa ý tựa hồ tập trung hết ở nửa đoạn trước, đi càng về sau, còn lại đều là sơn cùng thủy tận chưa khai thác. Cùng là núi đá, những danh sơn ở nhân gian ngọn nào ngọn nấy hình thái thú vị, có thể biên ra các loại truyền thuyết câu chuyện, nơi này hòn nào hòn nấy hình dạng khó ưa, nhìn thế nào cũng khiến cho người ghét.

Càng đi về trước, âm khí càng nặng.

Trần Trí vội nhỏ giọt nước mắt trâu, nắm định hồn châu trong lòng bàn tay.

Quả nhiên, không bao lâu liền thấy có du hồn trước sau trái phải bay tới bay lui, có một số còn lại gần trợn mắt nhìn y. Chỉ cần tiến không quá gần, Trần Trí cũng để mặc bọn họ. Đi về trước nữa, du hồn càng ngày càng nhiều, y đi tới phía trước, mới phát hiện bọn họ đều là vòng quanh một tường rào trắng không chịu rời đi.

Trần Trí có loại cảm giác kỳ quái, trong tường rào đó có thể tìm được… hồn ma y muốn tìm.

Y bước nhanh hơn, trực tiếp xuyên qua giữa các du hồn.

Những du hồn bị xuyên qua kia cũng kinh hoàng kêu to, đại công đức viên mãn kim thân nếu là vạn tà bất xâm, thì bị xâm phạm chỉ có thể là bọn họ.

Tường rào trắng kia hơi cao chút so với Trần Trí, y hai tay nắm đầu tường, trực tiếp nhảy qua.

Bên trong tường cũng không có rường cột chạm trổ, đình đài lầu các, chỉ có cỏ dại cao cỡ nửa người màu xám đen, những con côn trùng lớn bằng ngón cái bay lượn trong bụi cỏ, bên chân còn có tiếng ràn rạt khe khẽ, vừa cúi đầu, một con rắn đen to bằng sợi dây đang vòng qua mũi giày y.

Trần Trí dè dặt gạt cỏ dại ra đi về phía trước, rắn rết côn trùng từ trong cỏ nhảy ra càng phong phú hơn nữa, có con gan lớn chút, trực tiếp nhảy lên trên người y, có điều bò một vòng lại tự giác đi xuống.

Y giống như là con thuyền rẽ nước trên biển lặng, khơi lên từng trận rung động, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm được trân bảo trong biển.

Đang lúc y lục soát một vòng lại một vòng, thời điểm đang muốn từ bỏ, một loại dự cảm kỳ quái chỉ dẫn y đi về phía tây, đi tới nơi cỏ đen rậm rạp nhất, hỗn loạn nhất. Một du hồn tóc tai bù xù đang ôm đầu gối, cúi đầu, rúc vào chỗ sâu trong bụi cỏ, nếu không phải tấm hắc bào của hắn có thêu kim tuyến, gần như dung nhập vào trong đống cỏ rồi.

Mặc dù chỉ thấy một mảnh da đầu, nhưng Trần Trí lúc này nhận định hắn là Thôi Yên.

Xa cách đã lâu gặp lại, trải qua gian nan gặp lại… Các loại mừng rỡ tràn đầy lồng ngực Trần Trí, khiến cho y không chút do dự chạy nhanh tới: “Thôi Yên!”

Du hồn từ từ ngẩng đầu lên, khuôn mặt khéo léo hơn cả thơ, thanh nhã hơn cả họa xuất hiện ở trước mặt, không phải Thôi Yên là ai?

Trần Trí kích động nói: “Ta rốt cuộc tìm được ngươi rồi.”

Nhưng mà sắc mặt Thôi Yên ngược lại với y, trong mắt toàn là cảnh giác cùng hận ý: “Chết cũng không chịu bỏ qua cho ta sao?”

Trần Trí dừng bước lại, luống cuống hơi đưa tay ra, cuối cùng chán nản buông xuống: “Thứ ta cho ngươi uống hoàn toàn không phải là độc dược.”

Thôi Yên cười nhạt.

“Thật đó. Thứ ta cho ngươi uống đích xác là thuốc đại bổ, nhưng, đối với yêu ma lại là chất độc chí mạng.”

Thôi Yên nói: “Ờ, ta là yêu quái.”

Hắn đối với hai chữ “yêu quái” nhạy cảm đến thế nào, Trần Trí đã từng đích thân cảm nhận, sao dám để hắn tiếp tục hiểu lầm, liền vội vàng giải thích sau khi dung hợp yêu đan thì tính chất của thuốc bổ liền thay đổi.

Thôi Yên lạnh nhạt nói: “Hiện tại ta chết cũng đã chết rồi, ngươi nói thế nào cũng được.”

Trần Trí nói: “Ta là tới cứu ngươi đi ra!”

“Sau khi đi ra ngoài thì có thể thế nào.”

“Ta sẽ nghĩ cách cứu sống ngươi.” Có thể cứu sống Thôi Yên hay không tạm thời không nói, còn về vấn đề có muốn cứu sống Thôi Yên hay không, Trần Trí vẫn đang do dự, dẫu sao Diêm Vương gia đã từng nói, cho dù có thể cứu sống hắn, đó cũng không phải là chuyện một năm hai năm. Thời gian làm sống lại nếu rất dài, vậy đế vị cho dù có giữ được, cũng không có ý nghĩa gì nữa. Dẫu sao, thiên đạo để cho Thôi Yên làm đế vương, không phải là bởi vì hắn con người này, mà là bởi vì chiến công hắn sẽ lập nên sau khi làm vua. Nhưng, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương rúc vào trong đống cỏ của Thôi Yên, Trần Trí đột nhiên liền quyết định. Không thể làm hoàng đế nữa thì sao? Y trước đó làm sai, hiện tại nghĩ biện pháp sửa đổi, không phải là đạo lý hiển nhiên sao?

Những lời này ít nhiều cũng khiến Thôi Yên hơi lộ vẻ xúc động: “Ngươi cứu sống ta thế nào?”

Trần Trí nói: “Thật ra thì, sư phụ ta là thần tiên.”

Thôi Yên hỏi:: “Vậy ngươi thì sao?”

Trần Trí do dự một chút nói: “Ta cũng là thần tiên.”

Thôi Yên hỏi: “Nghe nói thành tiên cần cơ duyên cùng tu vi, ngươi còn nhỏ như vậy, làm sao phi thăng được?”

Cái vấn đề này nếu thực sự phải giải thích, chẳng những phải dính dáng đến kiếp trước của y, còn phải làm lộ sự tồn tại của Hoàng Thiên nha, quả thực hết sức phức tạp. Nhưng sau khi ăn phải quả đắng bởi việc giấu giếm, Trần Trí lại không dám giấu giếm nữa, không khỏi rơi vào tình thế khó xử.

Lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng vang mở cửa.

Viện tử thật ra có một cánh cửa hẹp, ngay tại mặt chính đông, bởi vì cùng một màu với tường rào trắng, bị cỏ dại che giấu, nhìn không quá rõ. Thôi Yên đưa tay muốn giấu Trần Trí ra sau lưng, đưa tay nhưng hươ vào chừng không, kìm lòng không đặng ngẩn người, chờ kịp phản ứng lại, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

Trần Trí hết sức biết điều, vào giây phút mặt hắn biến sắc, liền dán ẩn thân phù lên, ngồi xổm xuống.

Kẻ tiến vào cũng là một con ma, chẳng qua là so với những du hồn hư vô mờ mịt kia, hắn là nửa trong suốt, giả như thời gian dài, có lẽ có thể tu ra thân xác. Ma kia sau khi đi vào, trực tiếp đi tới bên người Thôi Yên, túm cằm hắn, liền chuẩn bị bón thuốc…

“Định!”

Trần Trí theo bản năng sử dụng định thân thuật, không ngờ có tác dụng.

Ma kia tay ngừng giữa không trung, thuốc từ lòng bàn tay rớt thẳng xuống.

Trần Trí xé ẩn thân phù, đưa tay đón, nhưng vô ích, ngược lại là Thôi Yên đưa tay hứng được.

Trần Trí hỏi: “Đây là cái gì?”

Thôi Yên nói: “Nghe nói là đan dược luyện chế từ oán khí.”

Trần Trí hỏi: “Có tác dụng gì?”

Thôi Yên sâu kín nhìn y: “Ta mỗi lần ăn một viên, liền hận ngươi nhiều thêm một phần.”

Trần Trí vội vàng phất tay phủi thuốc kia xuống, đáng tiếc hất thế nào cũng hụt.

Thôi Yên thưởng thức một hồi, năm ngón tay khẽ mở, thuốc kia liền rớt xuống từ kẽ ngón tay.

Trần Trí thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta mang ngươi đi ra ngoài.”

Thôi Yên nói: “Tường rào này có cấm chế, ta không thể rời khỏi.” Thấy Trần Trí không chịu tin, liền đi theo y ra ngoài. Đi tới cửa, Trần Trí dễ dàng đi qua, hắn lại bị cản lại, liên tiếp mấy lần đều giống nhau.

Trần Trí lại dẫn hắn đi bằng lối tường rào, vẫn bị bắn trở lại.

Trần Trí trở lại nghiên cứu con ma định đứng yên: “Tại sao hắn không bị ảnh hưởng? Có phải trên người có pháp bảo gì hay không?”

Một thần một ma lục soát tù binh từ trong ra ngoài, cũng không tìm ra được bảo bối.

Trần Trí cuống đến độ xoay vòng vòng, lúc này liền nhớ đến tác dụng của Phượng Tam Cát. Hắn nếu có mặt ở nơi này, có lẽ có biện pháp. Nhưng, nếu hắn không ở nơi này, người Thôi Yên có thể dựa vào chỉ có mình mình.

Nghĩ như vậy, liền cảm giác gánh nặng trên vai nặng tựa ngàn cân, mình vô luận thế nào cũng phải gánh vác.

Y nói: “Ta ra bên ngoài xem xem, ngươi ở lại chỗ này.”

Thôi Yên ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Trí tỉ mỉ tìm kiếm các ngõ ngách, cuối cùng có chỗ lợi, ở nơi chân tường của tường rào trắng, không ngờ có thần chú viết bằng mực đỏ, sau khi y dùng tiên lực lau đi, Thôi Yên liền có thể đi ra ngoài.

Phá được một cửa ải khó, sự tự tin  của Trần Trí tăng lên gấp bội, đầu óc không biết sao linh hoạt hơn rất nhiều, trận pháp trước mơ mơ hồ hồ đột nhiên xuất hiện rất rõ ràng trong đầu như được khai sáng, mang Thôi Yên chạy suốt một mạch, quả nhiên đã trở lại phong cảnh sơn thành như thơ như họa.

Trần Trí nói: “Sư phụ ta mời không ít người giúp, Đan Bất Xá lần này nhất định không trốn thoát được.”

Thôi Yên hỏi: “Ngươi có biết hắn vì sao lại bắt ta không?”

Trần Trí chột dạ không lên tiếng.

“Có liên quan đến ngươi sao?” Thôi Yên xem sắc mặt y, từng bước ép sát.

Trần Trí thở dài nói: “Ta và hắn có chút ân oán chưa dứt.”

Thôi Yên không nói lời nào, chỉ là chân bước chậm lại.

Trần Trí đi một hồi, lại quay trở lại tìm hắn: “Nhất định phải theo sát ta. Chỗ này rất cổ quái, hơi không lưu ý là thất lạc ngay.”

Thôi Yên ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm y một hồi, vẫn như cũ đi không nhanh cũng không chậm.

Trần Trí cuống đến độ sắp quỳ xuống: “Có lời gì chúng ta đi ra ngoài hãy nói.”

Thôi Yên nói: “Sau khi ngươi đi ra ngoài sẽ không nói.”

Trần Trí cảm thấy lời này chắc chắn rất cổ quái, đang muốn hỏi cho ra nhẽ, liền thấy mặt đất phía trước sáng lên một cái, vừa quay đầu lại, liền thấy con chim sẻ màu lửa đỏ Phượng Tam Cát đang đại phát thần uy phun lửa trên không trung.

Y trong lòng vui mừng, đang muốn tiến lên tụ lại cùng bọn họ, liền nghe Thôi Yên khẽ hự một tiếng, giống như bị ai đó níu lại, một đường bị giật trở về.

Trần Trí không chút nghĩ ngợi xoay người đuổi theo.

Đối phương tựa hồ không có ý định bỏ rơi y, mỗi khi Trần Trí có chút rớt lại ở phía sau, Thôi Yên sẽ dừng lại, chờ y đuổi tới, lại chạy về phía trước. Trong lúc ngươi đuổi ta chạy, con chim sẻ nhỏ màu lửa từ từ biến thành một quả trứng chim màu lửa… một con đom đón màu lửa… Cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Trần Trí biết mình đuổi tiếp cũng không phải là hành động sáng suốt, chưa chắc có thể cứu Thôi Yên ra, lại có thể khiến mình rơi vào hiểm cảnh, nhưng vừa nghĩ tới với lòng dạ ác độc của Đan Bất Xá, Thôi Yên không biết sẽ phải chịu bao nhiêu đau khổ, cũng chỉ có thể biết rõ núi có hổ, vẫn tiến về núi hổ mà đi.

Đuổi đuổi chạy chạy, cũng không biết vòng quanh sơn thành bao lâu, hai hành lang hình vòng cung xuất hiện ở trước mắt, bọn họ chọn hành lang bên trái, cuối là một tòa cung điện.

Cửa cung điện rộng mở, bên trong điểm mấy ngọn đèn ma u minh xanh lam hơi ngả màu lục, chiếu vào mặt ai cũng đều là một màu xanh lè, dáng vẻ chết không được tử tế.

Sau khi đi vào, cửa liền khép lại. Trần Trí không dám nhìn về phía sau, sợ mình hơi không chú ý một cái, Thôi Yên liền biến mất ở trước mắt thêm lần nữa.

Cung điện có mấy lần cửa vào, đi vào tận cùng bên trong, là một điện đường cao gần hai trượng, chính giữa sảnh đặt một chiếc long ỷ khí thế hào hùng, phía trên có một người ngồi, nhưng bao phủ ở trong sương mù, nhìn không rõ lắm.

Thôi Yên đã được đặt xuống, đang đứng ở trong sảnh quan sát bốn phía.

Trần Trí chạy đến bên cạnh hắn, từ trên xuống dưới quan sát vẫn không đủ, lại nhỏ mấy giọt nước mắt trâu, trái trái phải phải kiểm tra thêm lần nữa, xác nhận hoàn hảo không tổn hao gì, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hoan nghênh tới Tử Thần cung.” Bốn phía sảnh điện vang lên giọng nói ùng ùng, như sấm rền.

Trần Trí cảnh giác ngăn ở trước mặt Thôi Yên: “Ngươi là ai?”

“Ta là chủ nhân của Tử Thần cung.”

Trần Trí không hỏi đối phương có quan hệ thế nào với  Đan Bất Xá, mà nói xa nói gần: “Ngươi dẫn chúng ta tới nơi này làm gì?”

Người kia nói: “Ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi.”

Trần Trí hỏi: “Giao dịch gì?”

“Giao dịch thả hắn ra.”

Trần Trí trực giác cuộc giao dịch này không đơn giản như vậy: “Ngươi muốn cái gì?”

Người kia nói: “Ta để hắn đi, nhưng, ngươi phải chịu đựng hình phạt lăng trì. Hắn có thể trốn bao lâu, chạy bao xa, quyết định vào việc ngươi có thể kiên trì bao lâu.”

Trần Trí đầu “đoàng”  một tiếng, cơ hồ che lấp tất cả tiếng động, giọng nói như ác mộng đó lại vọng về trong đầu: “Trần đại nhân, bách tính của tòa thành này có thể sống bao lâu, hoàn toàn dựa vào việc ngươi kiên trì được bao lâu đấy.”

Bao lâu…

Bao lâu…

Y làm sao biết được là bao lâu.

Sự đau đớn từ từng nhát đao kia đã sớm làm tê dại thân thể, máu chảy ra từ trong thân thể mang theo mùi tanh tưởi khiến người ta nôn mửa, y lúc ấy còn suy nghĩ, nhất định là  ngày thường ăn quá nhiều thịt heo, mới tanh nồng như vậy.

Thời điểm ngã xuống, mặt trời trên đỉnh đầu kia tựa như nổ tung, một đóa hoa trắng nóng bỏng, cũng không nhìn thấy được gì… không cảm giác được gì…

“Thế nào?” Người nọ thấy y thật lâu không đáp, thúc giục.

Trần Trí phục hồi tinh thần lại, nắm định hồn châu, chậm rãi gật đầu nói: “Được.”

Bên cạnh, Thôi Yên không thể tin nổi nhìn y.

Trần Trí cởi áo xuống, lộ ra ngực trắng noãn: “Ngươi muốn bắt đầu từ nơi nào?”

Một thanh chủy thủ xuất hiện từ giữa chừng không, người kia nói: “Ngươi tự quyết định.”

Trần Trí không chút do dự cầm chủy thủ, ra hiệu bằng mắt với Thôi Yên nói: “Ngươi có thể đi rồi.”

Thôi Yên cả giận nói: “Ta không cần dùng tính mạng của ngươi để kéo dài hơi tàn!”

Trần Trí nói: “Yên tâm, ta sẽ không chết.”

“Nhưng sẽ sống không bằng chết!” Thôi Yên giận không kềm được, “Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Mạng của ta có liên quan gì tới ngươi? Mà cần ngươi xen vào việc của người khác! Trái tim ngươi rốt cuộc là làm bằng cái gì, ngay cả hình phạt lăng trì, sống trơ trơ bị cắt cũng chịu đựng!”

Trần Trí cảm thấy sự kích động của hắn có chút không giải thích được: “Ta không phải là vì ngươi sao?”

Thôi Yên quay đầu đi: “Hôm nay nếu như đứng ở chỗ này không phải ta, ngươi cũng sẽ làm như vậy chứ?”

Lời hắn nói càng lúc càng không đầu không đuôi. Trần Trí nói: “Không phải là ngươi thì là ai?”

“Ai biết được, người xa lạ không chút quen biết gì, con chó con mèo chỗ nào cũng có thể gặp. Ngươi vốn có đại nghĩa phải thành toàn cho thiên hạ, vì vậy ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không coi là gì.”

Trần Trí thấp giọng nói: “Bây giờ là thời điểm so đo cái này sao?”

Thôi Yên nhìn y một cái, thở dài nói: “Biết ngươi chịu bị lăng trì vì ta, ta đã đủ hài lòng rồi, há có thể thật sự để cho ngươi chịu đựng nỗi thống khổ sống không bằng chết?” Dứt lời, lại vọt tới đám sương mù dày đặc  kia.

Trần Trí đưa tay muốn ngăn, nhưng đành trơ mắt nhìn hắn xuyên qua cánh tay mình, nhào về phía sương mù dày đặc, sau đó trong nháy mắt hóa thành hư không.

Hết thảy phát sinh quá bất ngờ, bất ngờ đến mức tựa như một cơn ác mộng.

Trần Trí như rơi xuống hầm băng, chốc lát mới phản ứng được, nổi giận gầm lên một tiếng, cũng xông về phía đám sương mù dày đặc kia, lại bị cản lại. Nhưng y vẫn chưa từ bỏ ý định, trong nháy mắt bò dậy, tiếp tục xông về phía trước, lặp đi lặp lại mấy lần, mới nghe người kia nói: “Thôi Yên tự chọn diệt vong, có liên quan gì đến ta?”

Trần Trí không để ý tới hắn, hai tay ngưng tụ lại tiên lực nhào về phía trước.

Sương mù dày đặc tiếp tục cản y trở về, người kia nói: “Hắn đã hồn phi phách tán rồi, ngươi có đau lòng không?”

Trần Trí ngước mắt, hai mắt đã đỏ lên.

“Vậy bây giờ thì sao?” Giọng nói của người kia chợt biến đổi, giống như giọng nói của Thôi Yên. Lúc này, đám sương mù dày đặc trên sảnh cao dần dần tản đi, một thanh niên tuấn tú vô cùng mặc long bào màu tím, ngồi trên long ỷ, từ trên cao nhìn xuống y.

Trần Trí mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy bộ long bào này, nhưng hình thức kia —— rõ ràng là trang phục của Bắc Yến.

Trần Trí hoảng hốt nhìn khuôn mặt hết sức quen thuộc lại hết sức xa lạ: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Người nọ lạnh lùng nhếch khóe miệng, hoàn toàn không thấy sự nóng nảy cùng tức giận vừa rồi, cười mà như không nói: “Thôi Yên, hoặc là, Yến Bắc Kiêu.”

Bụi: *quắn quéo* ~ đến hồi gay cấn rồi, anh lên sàn quá đẹp giai~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.