Giấc Mơ Không Phiền

Chương 55: Huyễn Mộng




Khi Đông Phương Hiển đang bị mộng ma cùng tâm ma quấn lấy, Thẩm Tu Lâm không biết được, hắn hiện giờ còn đang đi tìm một Quang trong Thập Quang.

Nhưng mà, khi đến nơi, Thuỷ Bạch Sắc lại không thể xác định được vị trí cụ thể, cho nên Thẩm Tu Lâm chỉ có thể trước tiên thu xe vào trong không gian rồi đi tìm.

Lúc này cũng đã là buổi tối, đáng lý ra có thể nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày mai tiếp tục tìm kiếm. Nhưng lòng của Thẩm Tu Lâm như lửa đốt, cho nên hắn quyết định hành động suốt đêm.

Hắn nhất định phải tự mình tìm ra một Quang này, làm lễ vật cầu hôn đưa cho Đông Phương Hiển. Vì muốn khiến cho Đông Phương Hiển ngạc nhiên, cho nên không thể mang y theo.

Nhưng mà, chính vì không thể mang người theo, cho nên mới nhớ mong tới mức này.

Từ khi rời khỏi nhà, Thẩm Tu Lâm liên tục tăng nhanh tốc độ, gấp rút lên đường.

Dù là như vậy, vẫn phải tiêu tốn hơn một ngày đêm mới có thể đi tới nơi này.

Nếu không phải dọc đường đi tránh né tang thi triều cùng với rất nhiều đoàn đội tang thi lớn nhỏ thì có lẽ hiện giờ cũng chưa đến được đây.

Diện tích thành phố N vốn rất lớn, bây giờ còn là mạt thế nữa, đường đi cũng không thuận tiện như trước. Cho nên, dù đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể thì hành trình vẫn phải kéo dài tới tận hiện tại.

Tuyết Lang đi trước dò đường, mũi của nó rất thính. Bản thân Thẩm Tu Lâm cũng không cảm nhận được vị trí cụ thể của một Quang kia ở đâu. Đây chính là Quang thứ hai trong Thập Quang, trước đó bọn họ đã có được Quang thứ nhất rồi.

Quang thứ hai này rất khó tìm. Tốn đến ba tiếng đồng hồ, sắp gần sáng rồi, thế nhưng Thẩm Tu Lâm vẫn không tìm được Quang thứ hai.

Thẩm Tu Lâm không hề nôn nóng, chỉ cảm thấy sự tình hiện giờ phiền phức hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.

Sau đó, một tiếng sói tru truyền tới. Đây không phải tiếng của Tuyết Lang, Thẩm Tu Lâm lập tức chăm chú quan sát.

Ngay cách đó không xa có một điểm sáng loé lên, tiếng sói tru đúng là từ bên kia truyền tới.

Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn sang, Tuyết Lang cũng đã chạy tới hướng bên kia.

Thẩm Tu Lâm đi theo, tốc độ của hắn rất nhanh, chờ đến khi hắn đến nơi, Tuyết Lang đã đang giao đấu cùng con sói kia rồi.

Đó là một con sói có thân hình vô cùng khổng lồ, toàn thân màu đen, đầu cũng lớn cỡ một ngọn núi nhỏ. Nhưng điều quái dị nhất chính là, con sói này, còn có thêm một cái đầu nhỏ xíu nữa.

Đầu nhỏ này nằm bên cạnh đầu lớn, hình dáng tròn xoe.

Hơn nữa, cái đầu nhỏ này còn đang loé lên ánh sáng.

“Thập Quang.” Thuỷ Bạch Sắc bỗng nhiên kêu lên.

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm ngưng lại “Ý ngươi là, ở trong con sói kia?”

“Đúng vậy, Thập Quang, chính là Thập Quang. Sao lại như vậy? Sinh vật thủ hộ Thập Quang đâu?” Thuỷ Bạch Sắc giật mình kêu lên, cũng chạy ra, di chuyển vòng quanh con sói đen, thế nhưng vẫn không tìm thấy.

Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn.

“Thập Quang bị con sói đen này nuốt vào trong bụng hoặc trong đầu rồi sao?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.

“Không biết.” Thuỷ Bạch Sắc đáp, sau đó bay về phía Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Sao vậy?”

“Đẳng cấp của con sói kia có chút kỳ lạ, ta xem hình như còn không tới cấp bảy thì phải. Về mặt khí thế, Tuyết Lang đã đạt tới cấp sáu cao nhất, cũng không khác con sói đen kia là mấy, hơn nữa Tuyết Lang còn biến dị… Thế nhưng ta lại cảm giác rằng, Tuyết Lang sẽ không đối phó được con sói kia.”

Thuỷ Bạch Sắc vừa dứt lời, tình huống bên kia đã thay đổi đột ngột, Tuyết Lang bị đá bay ra ngoài.

Mặt Long Thành Uyên biến sắc “Tuyết Lang!”

Tuyết Lang bị đá bay ra ngoài. Thẩm Tu Lâm đang muốn tiến lên chiến đấu, thì con sói đen bỗng nhiên lăn lộn trên mặt đất.

Có vẻ như nó đang phải chịu đau đớn nào đó rất kịch liệt.

Tuyết Lang cũng ngẩn người, xoay đầu lại, gào lên một tiếng, lần thứ hai nhào tới sói đen.

Thế nhưng lần này, Tuyết Lang vừa mới lao tới cũng lập tức thét lên, lui ra.

Quanh thân sói đen bắt đầu bốc lên từng tầng hơi nước nóng rực. Khi bị loại hơi nước này chạm phải, cảm giác lại có chút không giống với bị lửa nóng thiêu đốt.

Tuyết Lang lần thứ hai bị hất ra ngoài, Long Thành Uyên vội vàng chạy tới đỡ đối phương.

Tuy rằng thân hình Long Thành Uyên chỉ có chút xíu, thế nhưng vẫn có thể dùng tinh thần lực để đỡ Tuyết Lang.

Long Thành Uyên đỡ được Tuyết Lang, phát hiện tình huống của Tuyết Lang thật sự không ổn.

Lớp lông dày trên người Tuyết Lang lúc này đều nổ tung, hơn nữa, còn biến thành màu xám tái nhợt.

Không biết có phải là do bị hơi nước lúc nãy gây ra hay không nữa.

Tuyết Lang thấp giọng rên rỉ, Long Thành Uyên nghe vào tai đều cảm thấy đau lòng.

“Tuyết Lang, ngươi thế nào rồi?”

Tuyết Lang yếu ớt dùng tinh thần lực liên hệ với Long Thành Uyên, sau đó ngã xuống hôn mê bất tỉnh.

“Tuyết Lang!” Long Thành Uyên kêu lớn.

Tuyết Lang hoàn toàn chìm vào hôn mê.

Sắc mặt Thẩm Tu Lâm bắt đầu có chút nghiêm trọng “Có chuyện gì xảy ra với con sói đen kia vậy?”

“Nó nuốt Thập Quang. Nhưng Thập Quang bài xích nó, khiến nó không thể tiêu hoá được Thập Quang. Cũng không biết vì nguyên nhân gì, một phần của Thập Quang lại dung hợp cùng với con sói kia, cho nên mới có thể dẫn tới tình huống như bây giờ.”

“Ngươi có thể lấy Thập Quang ra không?” Thẩm Tu Lâm hỏi Thuỷ Bạch Sắc.

Thuỷ Bạch Sắc cắn răng nói “Để ta thử liên hệ với Thập Quang xem sao. Thập Quang tuy rằng không phải trí tuệ thể, thế nhưng vẫn có chút cảm ứng với Ngũ Sắc chúng ta. Nếu Thập Quang đồng ý chủ động tấn công sói đen, như vậy chúng ta sẽ dễ dàng giải quyết hơn một chút.”

Nói xong, Thuỷ Bạch Sắc bắt đầu liên hệ.

Thế nhưng dù Thuỷ Bạch Sắc có nỗ lực thế nào, phía bên kia đều không đáp lại.

Không phải Thập Quang không muốn liên hệ với bên ngoài, mà giống như đang bị vật gì đó ngăn cách.

Thẩm Tu Lâm nhìn Thuỷ Bạch Sắc di chuyển vòng quanh ở bên kia, không thể tới gần được sói đen.

Ngay tại khi Thẩm Tu Lâm cau mày muốn hỏi Thuỷ Bạch Sắc xem đến cùng là có chuyện gì xảy ra.

Con sói đen vốn đang lăn lộn trên mặt đất lại bắt đầu biến hoá. Cả người con sói giống như đang bị thiêu đốt, ánh sáng vàng kim rất rõ ràng, bao trùm lên bên ngoài con sói.

Điều kỳ lạ là, ánh sáng vàng kim kia không phải là lửa, nhưng lại liên tục thiêu đốt, khiến cho sói đen vô cùng đau đớn. Hơn nữa còn làm cho đám người Thẩm Tu Lâm đứng cách đó không xa cũng bị thương.

Thẩm Tu Lâm bất ngờ bị ánh sáng vàng kim tấn công, không nghĩ tới nó có thể tạo ra thương tổn lớn đến vậy.

Hít sâu một hơi, Thẩm Tu Lâm đành phải lùi ra xa hơn một chút.

Nhưng Thuỷ Bạch Sắc lại không may mắn được như thế. Nó đứng gần con sói nhất, khi ánh sáng kia xuất hiện, Thuỷ Bạch Sắc hoàn toàn bị ảnh hưởng.

Còn Tiểu Tùng, bởi vì Thuỷ Bạch Sắc lúc trước không đứng trên đầu nó, cho nên nó chạy thoát được, chỉ có Thuỷ Bạch Sắc là bị ánh sáng kia tấn công mà thôi.

Ngay sau đó, Thuỷ Bạch Sắc cũng bị bao trùm trong ánh sáng vàng kim.

Không biết bên trong màn sáng đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy Thuỷ Bạch Sắc hét lên một tiếng thảm thiết vô cùng.

Từ khi Thẩm Tu Lâm trở thành chủ nhân của Thuỷ Bạch Sắc tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy đối phương hét lên thảm thiết như vậy.

Sắc mặt Thẩm Tu Lâm cũng thay đổi đột ngột.

Đau đớn mà Thuỷ Bạch Sắc đang chịu, thông qua khế ước giữa bọn họ truyền tới hắn.

Bởi vì Thẩm Tu Lâm là chủ nhân, cho nên đau đớn truyền tới cũng không quá nhiều.

Nhưng dù là như vậy, Thẩm Tu Lâm vẫn cảm thấy rất đau.

Loại đau đớn tấn công thẳng vào não khiến cho Thẩm Tu Lâm bắt đầu khó chịu, hơn nữa, hắn cảm thấy ý thức hải của mình cũng bị ảnh hưởng.

Ngay tại lúc này, giọng của Thuỷ Bạch Sắc thông qua ý thức hải truyền tới “Thẩm thiếu, Thẩm thiếu, chủ nhân, ta đau quá. Mau cứu ta đi.”

Sắc mặt Thẩm Tu Lâm thay đổi “Ngươi muốn ta làm thế nào? Làm cách nào mới giúp được ngươi? Tình huống của ngươi sao rồi?”

Thẩm Tu Lâm có chút lo lắng hỏi, người cũng cố gắng tới gần sói đen, thế nhưng chỉ cần hắn tới gần, loại cảm giác thiêu đốt khi nãy lại càng mạnh hơn. Bản năng của hắn cũng ngăn cản không cho hắn tới gần.

“A!” Thuỷ Bạch Sắc tiếp tục hét thảm một tiếng.

“Tấn công. Nhanh tấn công nó đi. Đừng dùng tinh thần lực.”

Âm thanh của Thuỷ Bạch Sắc ngày càng yếu dần, giống như đang đấu tranh với vật gì đó, Thẩm Tu Lâm cũng cảm nhận được đối phương trong nháy mắt đã yếu đi rất nhiều.

Thuỷ Bạch Sắc rốt cuộc đang làm gì, sao lại để cho tình hình xấu tới mức này…

Không thể dùng tinh thần lực? Thẩm Tu Lâm cắn răng, dùng lôi hệ dị năng.

Lôi điện liên tục đánh xuống, nhìn có vẻ rất hung bạo, thế nhưng cũng không có tác dụng là mấy.

Lôi điện hoàn toàn không thể đánh nát thân thể sói đen. Trên người nó vẫn loé lên ánh sáng vàng kim như cũ.

Thẩm Tu Lâm không có cách nào tới gần bên kia, cuối cùng, chỉ có thể nỗ lực dung hợp rất nhiều lôi điện thành một thể, tập trung tấn công vào một điểm.

Liên tiếp mấy lần như vậy, giống như có chút tác dụng.

Hắn cảm thấy ánh sáng vàng bao quanh sói đen có một điểm dường như mỏng hơn một chút. Thẩm Tu Lâm thấy được hi vọng, tiếp tục dùng lôi điện tấn công.

Mặt khác, trong lúc Thẩm Tu Lâm dùng lôi điện tấn công, Long Thành Uyên cũng trợ giúp chữa trị cho Tuyết Lang.

Tuyết Lang hấp thu tinh thần lực của Long Thành Uyên để chữa thương, nhưng cũng không dám hấp thu quá nhiều.

Khi tinh thần lực của Long Thành Uyên tiêu hao một lượng kha khá, Tuyết Lang tỉnh lại.

Tuyết Lang vừa mở mắt ra, bỗng nhiên, một tang thi cẩu chạy tới tấn công.

Sau khi đám người Thẩm Tu Lâm tới đây, động vật biến dị ở nơi này đều cảm nhận được uy hiếp, chạy trốn hết cả.

Dù động vật biến dị biết trốn, nhưng tang thi lại không, đặc biệt là tang thi đẳng cấp thấp. Chúng hoàn toàn không có cách nào dựa vào bản năng để nhận biết nguy hiểm.

Cho nên, tang thi liên tục chạy tới bên này, từ tang thi cẩu cho tới những tang thi động vật khác.

Lần này là tang thi cẩu xông tới. Tang thi cẩu này thoạt nhìn cũng chỉ bằng con chó bình thường, đẳng cấp lại đạt tới cấp ba cao nhất. Đối phương vọt tới, mục tiêu chính là Long Thành Uyên.

Tuyết Lang nổi giận rồi. Dù nó vừa tỉnh lại, còn rất yếu, thế nhưng Long Thành Uyên chính là sự tồn tại quan trọng nhất đối với nó.

Vì vậy, khi tang thi cẩu tấn công, Tuyết Lang lập tức nhào tới, cắn vào cổ tang thi cẩu.

Da thịt trên người tang thi cẩu đã thối rữa gần hết, thứ còn dư lại cũng chỉ là một khung xương mà thôi.

Tuyết Lang dù đang bị thương, thực lực vẫn là cấp sáu cao nhất, cho nên, Tuyết Lang vừa tấn công, đầu tang thi cẩu đã bị cắn rớt.

Tuyết Lang đào ra tinh hạch của tang thi cẩu, bắt đầu hấp thu.

Hấp thu xong tinh hạch, Tuyết Lang vận chuyển một vòng công pháp mà Thẩm Tu lâm cho, cảm thấy đã hồi phục được không ít.

Sau đó, Tuyết Lang nhìn về phía sói đen.

Nơi đó tràn ngập ánh sáng vàng kim, thế nhưng, Tuyết Lang lại cảm thấy vô cùng hấp dẫn.

Loại cảm giác này đang nói cho nó biết, mau tiến lên, tiến lên, thôn phệ ánh sáng kia. Chỉ cần thôn phệ hết, nó sẽ có thể nói chuyện, có thể có được trí tuệ của chính mình. Sẽ càng gần thêm một bước với Hoá hình…

Vì vậy, Tuyết Lang chạy thẳng tới bên đó.

“Tuyết Lang!” Long Thành Uyên hoảng sợ, không nghĩ tới đối phương còn có thể chạy tới chỗ sói đen.

Đến Thẩm Tu Lâm cũng nhíu mày.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm vẫn đang dùng lôi điện để công kích, cho nên, hắn cũng không biết có gây ra thương tổn gì cho Tuyết Lang hay không.

Nhưng Tuyết Lang hoàn toàn không chú ý tới lôi điện của Thẩm Tu Lâm, nó vừa lao tới thì lập tức mở rộng miệng, sau đó bắt đầu cắn.

Động tác của nó khiến cho cả Thẩm Tu Lâm cùng Long Thành Uyên đều giật mình.

“Tuyết Lang! Ngươi làm gì vậy!” Long Thành Uyên quát.

Đây là lần đầu tiên Tuyết Lang không để ý tới Long Thành Uyên, chỉ cố chấp cắn ánh sáng vàng kim kia.

Thẩm Tu Lâm cẩn thận quan sát, thấy Tuyết Lang tạm thời không gặp phải nguy hiểm gì. Hơn nữa, ánh sáng vàng kim… Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy sau khi nó bị Tuyết Lang “ăn”, màu sắc có vẻ dần dần thay đổi…

Thẩm Tu Lâm quyết định tạm thời đứng yên quan sát, cứ phá vỡ lớp phòng hộ của màn sáng kia rồi lại nói.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nói với Long Thành Uyên “Ngươi đứng cạnh bảo hộ đi, đừng để tang thi tới đánh lén. Tuyết Lang tạm thời không cần lo lắng.”

Long Thành Uyên chỉ đành nghe theo, khi nãy đã tiêu hao không ít tinh thần lực, dị năng còn lại không nhiều lắm, vẫn cần thời gian để khôi phục.

Nghĩ như vậy, Long Thành Uyên lấy ra một ít tinh hạch từ trong cái túi nhỏ vẫn mang theo bên người, bắt đầu hấp thu…

Bên kia, Tuyết Lang vẫn đang vùi đầu cắn nuốt ánh sáng.

Cũng không biết ánh sáng vàng kim này rốt cuộc là vật gì, Thẩm Tu Lâm tiếp tục dùng lôi điện tấn công.

Không biết trôi qua bao lâu, Thuỷ Bạch Sắc truyền tới một tiếng “Chủ nhân, tiếp thêm sức mạnh cho ta đi. Mau nói đồng ý.”

Ánh mắt Thẩm Tu Lâm trầm xuống vài giây, sau đó nói “Ta đồng ý.”

Ngay lập tức, Thẩm Tu Lâm cảm thấy Thuỷ Bạch Sắc dựa vào khế ước giữa hai người bọn họ, rút lấy tinh thần lực của hắn.

Cảm giác tinh thần lực rời khỏi thân thể rất khó chịu, thế nhưng Thẩm Tu Lâm cắn răng nhịn xuống.

Vì vậy, tinh thần lực bị lấy đi ngày càng nhiều…

Ngay tại khi Thẩm Tu Lâm cảm thấy sắp tới cực hạn, muốn ngăn cản, bên kia, con sói đen thảm thiết kêu một tiếng, cả người nổ tung.

Lúc đó, lớp ánh sáng vàng kim giống như muốn tiêu tan, Tuyết Lang kêu gào, sau đó há miệng hút một cái, tất cả ánh sáng đều bị hút vào trong miệng…

“Tuyết Lang!” Long Thành Uyên không biết bên này xảy ra chuyện gì, lo lắng gọi một tiếng.

Bỗng nhiên Tuyết Lang thét lên một tiếng đau đớn kịch liệt, vô cùng thê thảm, thân thể cũng bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.

Sắc mặt Long Thành Uyên lần thứ hai thay đổi, vội vã lại gần Tuyết Lang, lớp lông trên người cũng dựng đứng lên “Tuyết Lang!”

Tuyết Lang liên tục kêu gào, khiến người nghe có thể hiểu được nó đang chịu đau đớn đến mức nào.

Bên phía Thẩm Tu Lâm cũng không ổn, tinh thần lực của hắn bị lấy đi gần hết, hiện tại chỉ cảm thấy suy yếu, khiến cho hắn muốn đứng cũng không nổi.

Hơn nữa, khi con sói đen tự bạo, hắn cũng bị ảnh hưởng. Tuy rằng trong lúc mấu chốt nhất vẫn có thể dùng một chút tinh thần lực cuối cùng bảo hộ bản thân, thế nhưng lại khiến hắn hiện giờ càng thêm suy yếu.

Trong cả đội, chỉ có Tiểu Tùng là thành viên duy nhất không phải tiêu hao một chút thể lực nào, chỉ là hiện tại nó cũng vội muốn chết rồi, nó còn phải tìm tung tích của Thuỷ Bạch Sắc.

Thẩm Tu Lâm ngã xuống đất, một khối cầu màu trắng lao về phía hắn, cảm giác được đó là Thuỷ Bạch Sắc, Thẩm Tu Lâm cũng không né ra.

Khối cầu màu trắng đi vào thân thể Thẩm Tu Lâm, chạy thẳng vào ý thức hải, chỉ để lại một câu “Chủ nhân, Quang thứ hai trong Thập Quang đã tới tay. Ta phải bế quan một tháng, bằng không năng lượng sẽ tiêu hao hết. Cho ta mượn Thập Quang dùng một chút.”

Sau đó, Thẩm Tu Lâm hoàn toàn mất dấu tung tích đối phương.

Thuỷ Bạch Sắc tự nhốt mình vào bên trong ý thức hải của hắn…

“Thuỷ Bạch Sắc…” Thẩm Tu Lâm lẩm bẩm gọi một tiếng, nhưng không có ai đáp lại.

Hít sâu một hơi, Thẩm Tu Lâm đành phải vội vàng tĩnh toạ, lấy một ít tinh hạch, năng lượng thể, cùng với ngọc thạch từ trong không gian ra.

Tất cả những thứ này đều bị Thẩm Tu Lâm hấp thu…

Tiểu Tùng đi vòng quanh Thẩm Tu Lâm, có vẻ là đang tìm Thuỷ Bạch Sắc, thế nhưng lại không dám quấy rầy Thẩm Tu Lâm vận công khôi phục…

Tuyết Lang vẫn đang lăn lộn kêu gào, Thẩm Tu Lâm vận công chữa thương…

Long Thành Uyên đứng trông Tuyết Lang, lại hoàn toàn không giúp được gì.

Long Thành Uyên thử dùng tinh thần lực liên hệ Tuyết Lang, nhưng không có tác dụng…

Cuối cùng, Long Thành Uyên chỉ có thể tự khôi phục chính mình trước. Bất kể như thế nào, người bị thương trong đội tương đối nhiều, bản thân mình cần phải khôi phục mới có thể bảo vệ Tuyết Lang.

Thời gian dần dần trôi qua…

Con sói đen khi nãy nổ tung, hiện tại chỉ sót lại vài mảnh vỡ… Cái khác đều đã biến mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.