Giả Yêu Làm Thật

Chương 11




"Đợi đã, xin chờ một chút."

"Sao vậy?"

"Tôi muốn nói. . . Cám ơn."

Phó Thần Cương sửng sốt ngược lại, anh không ngờ cô vậy mà lại đột nhiên nói cảm ơn với anh. Anh trả cho cô tiền lương, còn cô làm công việc trông con thay anh, theo đúng như nhu cầu, thực ra cũng không cần thiết phải khách sáo như thế.

"Từ rất nhiều mặt mà nói. . ." Khang Hoa Hiên cắn cắn môi, nhìn bé cưng trong ngực mình, "Thật sự rất cám ơn ngài."

Phó Thần Cương biết sự đãi ngộ mình có thể nói là rất tốt. Nhưng nếu như bởi vì khoản tiền lương này có thể khiến cô giải quyết được khốn cảnh trước mắt, lời cảm ơn này, anh thật sự chấp nhận.

"Không cần khách khí." Anh khôi phục lại giọng nói vốn nguội lạnh của mình."Hãy làm cho tốt công việc của cô, chăm sóc thật tốt cho Huân Triết là được."

Cả ngày Khang Hoa Hiên đều cười, cô vừa thỏa mãn lại vừa cảm động. Cả tâm tư lẫn thần sắc cũng khác ngày thường. Vừa rồi bà Lưu đã giới thiệu phòng bếp, phòng khách, phòng sinh hoạt hàng ngày, phòng... Nhưng năm câu cô chỉ nghe vào đôi câu, còn lại những thời gian khác, cô dành toàn bộ sự chú ý cho bé cưng trong ngực.

Bà Lưu thấy thế thở dài, quyết định để tự cô đi làm quen với biệt thự này, ngoại trừ dặn dò mấy chuyện quan trọng, những chuyện khác bà cũng không làm gì hơn được. Bà cũng dặn dò Khang Hoa Hiên nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy liên lạc với bà, tiếp đó bà liền bắt xe xuôi về phía Nam.

Khang Hoa Hiên cho là mình đang nằm mộng.

Nhưng cục cưng thật sự đang ở trong vòng tay của cô đây rồi !

Sau một hồi lâu nén nhịn, cuối cùng nước mắt cô đã từng giọt từng giọt rớt xuống. Những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống trên mặt bé cưng, cục cưng vừa uống sữa tươi, vừa mở to hai mắt, tò mò nhìn cô.

"Cục cưng, cục cưng của mẹ. . ."

Đúng vậy, Phó Huân Triết là đứa bé mà cô đã mang thai hơn chín tháng sinh ra, là cục cưng của cô, Khang Hoa Hiên này.

Trước khi cục cưng ra đời, ngoài ý muốn, mẹ cô được chẩn đoán bị u não, cần phẫu thuật cắt bỏ khẩn cấp. Khi đó, chị Cả cô vừa mới mua nhà, hàng tháng cũng phải cố hết sức mới trả được tiền vay, nói gì đến chuyện giúp một tay cho khoản tiền thuốc thang. Còn chị Hai nửa năm nữa thì tốt nghiệp đại học, vừa học vừa làm ở Sở nghiên cứu, mặc dù bình thường cũng có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng chị lại dự định đi tu nghiệp ở Nhật Bản, nên khả năng giúp đỡ cũng không nhiều, vì thế... chỉ còn cô là người có thể chi tiền, cô đành tạm nghỉ học ra xã hội tìm việc

Thật ra thì tiền cô gửi ngân hàng chỉ có mười vạn đồng, vốn dự định sẽ dùng trong lúc cô ở cữ, không có nguồn thu nào thì có thể rút ra để chi dùng. Nhưng lúc ấy bệnh tình của mẹ hết sức khẩn cấp, cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ nữa, không thể làm gì khác hơn là ưu tiên cho bệnh tình của mẹ trước đã, còn thừa lại, sẽ chờ con ra đời sẽ tính tiếp.

Nhưng được việc này, thì lại không được việc khác.

Sau khi sinh cục cưng, tất cả tiền gửi ngân hàng của cô chỉ còn lại hai ngàn đồng, mà sau khi xuất viện, vốn dĩ vóc người của cô đã gầy gò, lại trong kỳ ở cữ, cô hoàn toàn không còn sức lực để ra ngoài tìm việc làm, không thể làm gì khác hơn là nằm ở căn phòng nhỏ lúc trước để nghỉ ngơi.

Liên tục cả tuần, cô chỉ ăn mì gói và bánh bao, nếu như chỉ có mình cô chịu khổ thì không sao, đáng thương nhất là cục cưng của cô... Bởi vì thiếu dinh dưỡng nghiêm trọng, nên ngay cả sữa cô cũng không có, đành mua sữa bột cho con uống, sau đó cô ôm con khóc cả đêm, bởi vì cũng không còn cách nào hơn nữa.

Cô biết, nếu như cô thật sự không nuôi nổi cục cưng, biện pháp tồi tệ nhất, chính là đành gửi cục cưng vào Cô Nhi Viện.

Sau đó trong một lần lên mạng, cô tình cờ phát hiện ra phòng chát Quán con Cò, số thành viên thêm cô nữa cũng không nhiều không ít ... chỉ có ba Cò mẹ ngậm Cò con. Khi cô nói đến chuyện mình dự định tạm thời gửi cục cưng ở cô nhi viện trước, thì hai Cò mẹ kia có ý kiến khác nhau.

Các cô nói, nếu thật không còn cách nào để nuôi con, thì có nên nghĩ cách tìm cha cho đứa nhỏ hay không? Sau đó một người khác lại có ý nghĩ kỳ lạ hơn, nói, dứt khoát tạm thời mang con đến cho cha nó chăm sóc, dù sao anh ta cũng phải có một nửa trách nhiệm và nghĩa vụ, cũng có quyền được biết sự tồn tại của đứa trẻ. . .

Khi đó, cả tâm hồn và thể xác cô đã quá mệt mỏi, trong lòng chỉ hy vọng có thể cho bé cưng được ăn no mặc ấm. Cô biết cha của bé cưng là ai, anh ta tuyệt đối có khả năng cho bé cưng một cuộc sống tốt hơn. Vì thế, cô mới đặt cục cưng ở cửa nhà Phó Thần Cương. . .

Vốn dĩ cô định trong một năm này sẽ bồi dưỡng cho thân thể mình khỏe lại, tích cóp đủ tiền để sống, sau đó đến đón cục cưng về. Nhưng chỉ mới hơn một tháng, cô thật sự không sao chịu đựng nổi được nữa.

Từ ngày xa cục cưng, gần như ngày ngày cô lấy lệ rửa mặt, chỉ cần nghĩ tới con không ở bên cạnh mình, không biết sẽ được nhận sự đối xử như thế nào, lòng cô đau như đao cắt.

Sau đó lại nghe mẹ nói, Phó Thần Cương nhờ người bạn của bà đang mở công ty môi giới nghề bảo mẫu, hi vọng tìm được một bảo mẫu chăm sóc đứa trẻ. Nghe được tin đó, ngay lập tức cô quyết định đến ứng tuyển nhận công việc này, đáng tiếc người ta thấy cô trẻ tuổi, không đủ sự từng trải, ngay vòng đầu tiên cô đã bị đánh rớt, càng không cần phải nói đến chuyện phỏng vấn.

Cô nhớ cục cưng đến mức gần như điên cuồng, vừa vặn đúng lúc gặp bà Lưu tới thăm mẹ, nói với bà chuyện của nhà họ Phó, vì vậy cô lập tức xung phong nhận việc, hi vọng nhờ mối quan hệ của bà Lưu, có thể gặp lại cục cưng một lần.

Mà lúc này, cuối cùng cô đã thành công. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.