Giả Vờ Thuần Hóa

Chương 4: 4: Không Tiếp Nhận




Editor: Suru + Beta: Vi

Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại Mê Đọc Truyện và Wattpad!

Cố Thanh Mâu nghe lời của 115, lặng lẽ ngẩng đầu lên dùng khóe mắt liếc về phía Mộ Chỉ Dạ ngồi ở góc kia, Mộ Chỉ Dạ đã cởi quân phục và mũ ra, ngồi xuống chỗ của mình, mắt nhìn thẳng, hiển nhiên là thói quen đã khắc vào xương, cách nói năng của anh khá thận trọng, cầm bát đĩa trong tay lên từ từ thưởng thức.

Cố Ẩn đảm đương chức vụ là người trung gian, có thể coi là hoạt náo viên giúp không khí náo nhiệt hơn, Cố Ẩn nhìn chung quanh, mỗi người ngồi một góc, dù sao Cố Thanh Mâu vẫn chưa quen ai cả, anh đành đứng mũi chịu sào, chính thức giới thiệu về Mộ Chỉ Dạ.

"Thanh Mâu, người trước mặt em là Mộ Chỉ Dạ cấp trên của anh, đừng nhìn ít tuổi nhưng chức vị rất cao đấy, hơn nữa...ở trong quân ngũ, những cô gái nhỏ mới nhập ngũ đều coi anh ta là tình nhân trong mộng, em nhìn anh ta mà xem, ngày nào cũng một bộ dạng cán bộ nghiêm túc, thật không biết lúc nào anh ta mới có biểu cảm khác, đối với nhữmh cô gái xinh đẹp hay với người nhà cũng chỉ có biểu cảm đó." Giọng nói Cố Ẩn mang theo ý không biết phải làm sao.

Anh chỉ có hai người bạn thân, nhưng hai người họ đều khiến anh cảm thấy bất đắc dĩ.

"Mộ tiên sinh, sao anh tới trễ vậy?" Cố Thanh Mâu nâng mắt lơ đãng nhìn về phía Mộ Chỉ Dạ.

"Trên đường gặp phải chút phiền phức." Mộ Chỉ Dạ dừng động tác một chút, yết hầu khẽ nhúc nhích, đôi mắt hẹp dài lóe lên chút ác liệt, khóe mắt hơi nhếch liếc về phía Cố Thanh Mâu, dứt lời anh lại đưa đồ ăn vào miệng.

Lúc nói Mộ Chỉ Dạ hơi cau mày, có lẽ do vấn đề Mộ Thanh Mâu hỏi khiến anh nhớ lại việc không vui trước đây, Mộ Chỉ Dạ nắm đũa thật chặt, tận lực để cho tay mình không run rẩy, như đang khắc chế đè nén điều gì.

Bây giờ là buổi tối, rõ ràng anh đã cố gắng khống chế tâm trạng, nhưng từ lúc vừa tiến vào gian phòng này trong khoảnh khoắc nhìn thấy Cố Thanh Mâu, ánh mắt vẫn có chút kỳ lạ, theo khóe mắt Mộ Chỉ Dạ lặng lẽ nhìn về phía cô, môi mỏng khẽ nhấp.

Cố Thanh Mâu cũng không để ý, không nói chuyện với Mộ Chỉ Dạ nữa, khôi phục dáng vẻ như lúc trước, bắt đầu nghiêm túc ăn đồ ăn, cô không thích ăn gừng và tỏi sống, mỗi lần đều để cho người phục vụ bỏ ra, Phong Tịch ngồi bên kia nhìn thấy thói quen này của Cố Thanh Mâu, ánh mắt dừng một chút, trong mắt lộ ra chút hoài niệm.

Mộ Chỉ Dạ có vẻ là người khá lạnh lùng, sau khi anh đến, ngoài Cố Ẩn vẫn đang uống rượu giải sầu với Phong Tịch ra, những người khác cực kỳ thận trọng sợ chọc vị đại ca này không vui, ngược lại Mộ Chỉ Dạ an tĩnh ngồi một chỗ, bộ dáng vẻ lãnh đạm người sống chớ động vào.

"Loảng xoảng..." Cho dù tửu lượng của Phong Tịnh có tốt đến đầu cũng không theo được anh ta uống, cả người mềm nhũn, ngã lên bàn. Cố Ẩn kéo Phong Tịch dậy, nhìn dáng vẻ Phong Tịch, lắc anh ta mấy lần cũng không có phản ứng, chỉ nghe miệng anh ta lầm bẩm tên một người.

"Xem ra hôm nay phải kết thúc sớm rồi, Phong Tịch say rồi, anh đưa cậu ấy về, Thanh Mâu...." Cố Ẩn nhìn về phía Cố Thanh Mâu, đưa Phong Tịch về nhà chắc mất nhiều thời gian, chờ đến lúc quay lại Cố gia khẳng định đã muộn lắm rồi, anh lo lắng cho Cố Thanh Mâu...

" Tôi đưa cô ấy về, cậu cứ đi đi." Mộ Chỉ Dạ đứng dậy từ trên bàn ăn, nhìn về phía Cố Thanh Mâu, buông nĩa trong tay, khớp xương cùng móng tay hiện lên trắng bệch, hiển nhiên là khá dùng sức, tay cũng run rẩy nhẹ nhàng, chỉ là anh che giấu rất tốt không để người khác phát hiện ra chút nào, cầm áo khoác của mình đi tới bên cạnh Cố Thanh Mâu.

"Cái này..." Cố Ẩn nhìn Cố Thanh Mâu, rồi lại liếc thấy Phong Tịch say bất tỉnh nhân sự, anh cũng không thể quyết định thay Cố Thanh Mâu, mà chỉ mở miệng hỏi ý kiến Cố Thanh Mâu.

"Thanh Mâu, em thấy thế nào?""

""Anh hai, anh đi đi, em ngồi xe Mộ tiên sinh về cũng được."" Cố Thanh Mâu khẽ gật đầu với Cố Ẩn.

"Được, có chuyện gì thì Thanh Mâu cứ gọi cho anh, em đừng nhìn bộ dạng anh ta mà sợ, cậu ta rất đáng tin đấy, đối với ai Mộ Chỉ Dạ cậu ta cũng đều bộ dáng như vậy.""Cố Ẩn mở miệng nói xong cũng dìu Phong Tịch rời đi, những người khác cũng rối rít ra về.

"Hừ, gạt ai chứ! Anh ta đối với chủ nhân của tôi không có như vậy, bên ngoài Mộ Chỉ Dạ nhìn bình thường, nhưng thật ra là mắc bệnh xà tinh!"" 115 phản bác trong đầu Cố Thanh Mâu, mặc dù Cố Ẩn không nghe thấy.

Mộ Chỉ Dạ đi đằng trước, anh đi tới nhà xe, mở cửa cho Cố Thanh Mâu ngồi ở ghế phụ, sau đó khởi động xe, chậm rãi chuyển bánh về hướng Cố gia.

Cửa kính xe không được mở, trong xe tràn ngập mùi thuốc lá, Cố Thanh Mâu nhìn ngoài cửa sổ, thông qua cửa kính đen nhánh, quan sát biểu cảm trên mặt Mộ Chỉ Dạ, quả thật giống như Cố Ẩn nói, dọc đoạn đường Mộ Chỉ Dạ đều là bộ dáng lãnh đạm, từ chối tiếp xúc với người ngoài, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía trước. Hai tay nắm chắc tay lái. hơi dùng sức, ngón tay và khớp xương đều trắng bệch, môi mỏng của anh khẽ cong lên, trên trán toát mồ hôi nhàn nhạt.

""Cô biết tôi sao?"" Mộ Chỉ Dạ bỗng nhiên mở miệng hỏi.

""Chẳng lẽ Mộ tiên sinh đã gặp tôi rồi sao?"" Cố Thanh Mâu không trả lời vấn đề của Mộ Chỉ Dạ, ngược lại chân mày hơi nhếch hỏi lại anh vấn đề này, đôi mắt đào của cô hiện lên nét cười, hơi cong lại, nghiêng người sang nhìn về phía Mộ Chỉ Dạ.

"Chưa từng." Giọng nói Mộ Chỉ Dạ khàn khàn, anh trả lời Cố Thanh Mâu đơn giản, chẳng qua vừa nói xong đã bị trượt tay lái, thân người Mộ Chỉ Dạ khẽ run, tựa hồ ngay cả khí lực cầm tay lái anh cũng không có, không, phải nói là anh không cách nào nắm được tay lái, tay lái trong tay hơi đảo khiến xe xoay một vòng trên đường, cũng may đường này không có xe đi qua, xe trực tiếp đâm vào cột điện bên đường.

"Ầm..." Cố Thanh Mâu chìm vào tối đen trong vài giây ngắn ngủi, cô mở mắt ra, đầu có chút đau, may mà không có gì đáng ngại, cô nhìn thấy xe đụng vào cột điện bị lõm xuống, Mộ Chỉ Dạ thì nằm co rút trên ghế lái, tay vẫn đặt trên vô lăng, cũng không biết tình trạng giờ ra sao.

"Mộ Chỉ Dạ?"" Cố Thanh Mâu vỗ vỗ vai Mộ Chỉ Dạ, Mộ Chỉ Dạ cũng có chút phản ứng, chống người, chậm rãi ngẩng đầu lên, so với Cố Thanh Mâu thì Mộ Chỉ Dạ nghiệm trọng hơn nhiều, trán bị rách, đang chảy máu, máu từ trán rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay trắng bệch.

Chẳng qua Mộ Chỉ Dạ bây giờ nhìn không giống trước.

Hoàn toàn khác với dáng vẻ lái xe lúc trước, giống như biến thành người khác, Mộ Chỉ Dạ nâng tay lên, đặt ở trên trán Cố Thanh Mâu, nơi đó sưng lên một cục nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.