Giả Vờ Thuần Hóa

Chương 35: 35: Không Muốn Đêm Dài Lắm Mộng




Trước khi rời khỏi cửa hàng bán hoa của Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần còn lôi kéo Cảnh Hảo Hảo hôn sâu một cái

Đi ra cửa hàng bán hoa, anh lấy chìa khóa xe, lúc chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên di động trong túi vang lên.

Ngón tay cầm chìa khóa xe của Lương Thần hơi dừng một chút, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thoáng qua tên biểu hiện trên điện báo, mặt mày Lương Thần lóe lên một chút, sau đó liền mở cửa xe, ngồi xuống, vừa không nhanh không chậm khởi động xe, vừa chậm rì rì tiếp nghe điện thoại.

Vừa mới tiếp thông, bên trong liền truyền đến âm điệu không có cảm xúc gì của Lương Viễn: "Chú ở nơi nào?"

"Trong xe." Lương Thần đáp rõ ràng, nhưng cũng tương đương không có trả lời.

Lương Viễn đầu kia điện thoại im lặng vài giây, mới lại mở miệng, nói: "Chuyện đêm qua, không ít bạn bè của ba cũng thấy được, có người nói với ba chuyện chú có bạn gái, ba phái anh tới hỏi chú, đến tột cùng bạn gái của chú là ai. Tuy rằng bây giờ anh còn chưa nói cho ba biết, nhưng anh nghĩ chuyện này sẽ giấu không được bao lâu, ba rất nhanh sẽ biết thôi."

"Không nói đến lúc trước Cảnh tiểu thư nói mình là bị chú bức bách, ba phẫn nộ vì chú cưỡng đoạt dân nữa, chỉ nói Cảnh tiểu thư chủ động tiến vào phòng của chú ở khách sạn Tứ Quý, sẽ làm cho ba cảm thấy cô ta là phụ nữ mưu đồ bất chính."

"Huống chi, lúc trước Cảnh tiểu thư rời đi dứt khoát lưu loát, luôn miệng nói ước gì rời khỏi chú, hiện tại lại trở về dây dưa với chú không ngừng, thật sự là làm cho người ta hoài nghi ý định ban đầu của cô ta."

"Tôi nghĩ, đến lúc đó ba biết, chú và cô ta lại dây dưa một chỗ, khẳng định sẽ giận dữ, đến lúc đó, A Thần, anh không giúp đỡ được chú, ba bảo anh làm cái gì, anh khẳng định sẽ làm cái đó."

Lương Thần làm sao nghe không ra ám chỉ trong lời này của Lương Viễn, anh không giận, ngược lại cười, anh lưu loát khống chế tay lái, cười ha ha hai tiếng, trên mặt là thần thái gợn sóng không sợ hãi, không có chút sợ hãi và lùi bước, ngược lại mở miệng nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo vài phần châm chọc: "Nói như vậy, có phải tôi phải nên cám ơn ân tình bao che của anh không?"

Lương Viễn không phải không có nghe được bén nhọn trong lời của Lương Thần, mở miệng nói chuyện, tuy rằng ngữ khí vẫn vững vàng bình thuận như trước, nhưng cũng đã mang theo từng đợt từng đợt cảnh cáo nhàn nhạt: "A Thần, chú đừng không để lời nói của anh ở trong lòng, làm chuyện gì, chú không để ý đến mặt mũi của nhà họ Lương, nhưng không có nghĩa là người khác không để ý theo, đừng buộc chúng ta động thủ với Cảnh tiểu thư."

Lương Thần làm sao nghe không hiểu uy hiếp trong lời nói của Lương Viễn, tay cầm lấy tay lái của anh hơi có chút dùng sức, ánh mắt trong nháy mắt trở nên âm trầm sắc bén, miệng nói ra lời nói, cũng là lạnh như băng, giống như nặn ra từng chữ từ trong kẽ răng: "Được, được, tôi ngược lại muốn xem, các người có kịp động thủ với cô ấy không!"

Lương Thần nói xong, liền "cạch" cắt đứt điện thoại, chợt ném điện thoại di động lên ghế lái phụ bên cạnh.

......

Toàn bộ buổi sáng Lương Thần ở trong văn phòng, đều có chút không yên lòng, trong đầu nghĩ đến đều là những lời thảo luận trong điện thoại với Lương Viễn.

Anh ngược lại thật sự tin tưởng, Lương Viễn nếu nói được liền khẳng định có thể làm được.

Lúc Lương Thần phê duyệt văn kiện, đột nhiên ký xong tên của mình rồi, liền "rầm" hung hăng ném văn kiện ở trên bàn, đánh đến những văn kiện khác trên bàn đều rầm rầm rơi xuống đầy đất, Tô Tiểu Tả đang định đẩy cửa vào, sợ tới mức xuyên qua cửa sổ thủy tinh thấy một màn như vậy, vội vàng rút tay rảnh về, lặng yên không một tiếng động lui về trên vị trí của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.