Giả Vờ Thuần Hóa

Chương 34: 34: Không Có Một Người Để Bớt Lo




Lương Thần vươn tay, kéo Cảnh Hảo Hảo vào trong lòng, để cho cô ngồi ở trên đùi của mình, sau đó nói: "Hảo Hảo, em hãy nghe anh nói, cả đời này của anh chỉ sẽ cưới một mình em, hơn nữa, cũng nhất định sẽ cưới em, việc này, là chuyện đàn ông cần đi suy tính, em không cần bận tâm."

Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng gật gật đầu, dừng trong chốc lát, sau đó nói: "Lương Thần, em gả cho anh."

"Mặc kệ ba mẹ anh đồng ý hay không, em đều gả cho anh."

Cảnh Hảo Hảo hít sâu một hơi, nói ra chuyện mình suy nghĩ trong lúc nấu cơm: "Qua vài ngày nữa chính là sinh nhật của anh, ngày đó chúng ta đi lĩnh chứng, coi như là quà sinh nhật em tặng cho anh."

"Em đã nghĩ xong rồi, sau khi chúng ta kết hôn, ba mẹ ngươi đồng ý ta, đó là tất cả đều vui vẻ, ba mẹ anh không chấp nhận em, lúc đó chúng ta ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, cho dù họ tưới nước lạnh, cũng không thể biến cơm chín thành sống, huống chi, họ khẳng định sẽ không đập nồi dìm thuyền với chúng ta, đúng không?"

Lương Thần nghe được một chuỗi lời nói thật dài này của Cảnh Hảo Hảo, ôm Cảnh Hảo Hảo hôn môi của cô, nói: "Hảo Hảo của anh cũng thật thông minh."

Cảnh Hảo Hảo cười khẽ vùi vào trong lòng Lương Thần, nói: "Lương Thần, anh cần phải suy nghĩ kỹ, cưới một người ba mẹ anh không đồng ý qua cửa, về sau anh khẳng định sẽ có rất nhiều lúc khó xử."

Lương Thần cười tủm tỉm vuốt tóc Cảnh Hảo Hảo, nói: "Không quan hệ, chỉ cần có thể lấy em về nhà, khó khăn hơn nữa, anh cũng nguyện ý chịu đựng."

Hoa ngôn xảo ngữ không tính là nghe quá cảm động như vậy, lại khiến Cảnh Hảo Hảo nghe đến đáy lòng ấm áp, cô vươn tay, ôm thắt lưng Lương Thần, ngây người trong chốc lát, sau đó cười cười ha ha, ngẩng đầu, nhìn Lương Thần, nói: "Lương Thần, nếu đặt ở cổ đại, anh khẳng định là đứa con trai bất hiếu, sau đó em chính là hồng nhan họa thủy."

"Hồng nhan họa thủy? Đó đều là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, Hảo Hảo, em cũng thật cất nhắc chính mình......"

"Lương Thần, anh khốn kiếp!"

......

Trên đường Lương Thần lái xe đưa Cảnh Hảo Hảo đi cửa hàng bán hoa, lúc đi ngang qua một tiệm áo cưới, nhiên gian xoay qua, nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: "Hảo Hảo, anh bảo người ta liên hệ nhà thiết kế nước Pháp, thiết kế áo cưới cho em, em có ý kiến gì không?"

Thời khắc đẹp nhất cả đời người phụ nữ, chính là mặc áo cưới, gả cho người đàn ông mình yêu.

Chỉ là cô dâu như cô, có lẽ sẽ không nhận được chúc phúc trong nhà chú rể.

Cảnh Hảo Hảo rầu rĩ nói: "Lương Thần, chúng ta đừng làm hôn lễ."

"Vì sao không làm?" Lương Thần nhíu mi: "Phụ nữ khác có hôn lễ, phụ nữ của Lương Thần anh cũng phải có, còn phải làm tốt hơn người khác, anh muốn để cho cả thành phố Giang Sơn đều biết, em là nở mày nở mặt gả cho anh!"

Đáy lòng lo lắng hơn nữa, cũng sẽ bởi vì có một người đàn ông như vậy mà hóa thành hư vô.

Cảnh Hảo Hảo xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn ánh nắng chói lọi ngoài cửa sổ, nhịn không được liền nghĩ, hôn lễ của mình và Lương Thần, rốt cuộc sẽ là như thế nào?

......

Lương Thần đưa Cảnh Hảo Hảo đến cửa hàng bán hoa của cô, vẫn phải làm xong chuyện mỗi ngày như cũ, sau đó tạm biệt với Cảnh Hảo Hảo.

Trước khi rời khỏi cửa hàng bán hoa của Cảnh Hảo Hảo, Lương Thần còn lôi kéo Cảnh Hảo Hảo hôn sâu một cái

Đi ra cửa hàng bán hoa, anh lấy chìa khóa xe, lúc chuẩn bị mở cửa xe, đột nhiên di động trong túi vang lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.