Giả Vờ Thuần Hóa

Chương 29: 29: Giết Gà Dọa Khỉ




Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt Lương Viễn, lộ ra vài phần vô tội lên tiếng, nói: "Ngượng ngùng."

Ngực Lương Viễn phập phồng đẩy cửa xe ra, xuống xe, anh biết rõ Lương Thần là cố ý, lại tìm không thấy một chút nhược điểm, chỉ có thể thở hồng hộc nhìn gương mặt nhìn như tràn ngập xin lỗi của Lương Thần, hung hăng hít hai hơi, sau đó liền quay lưng lại, giống như nhắm mắt làm ngơ lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại, tìm người đưa một chiếc xe khác tới đây.

Lương Thần nhìn anh cả luôn luôn ổn trọng, bị chính mình chọc tức đến sắc mặt biến thành màu đen, cười tủm tỉm ôm bả vai Cảnh Hảo Hảo, tiếp tục giống như thêm mắm thêm muối mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, Hảo Hảo còn muốn về nhà nghỉ ngơi, nơi này cách nhà của cô ấy rất gần, chúng tôi đi về trước, không cùng các người ở chỗ này chờ người đưa xe đến."

Lương Viễn làm sao nghe không hiểu vui sướng khi người gặp họa trong miệng Lương Thần, anh một bụng hỏa vòng vo tại chỗ hai vòng, còn chưa có mở miệng nói chuyện, liền bị ngữ khí dịu dàng của vợ mình cắt đứt lời nói của anh: "A Thần, chú mang theo Cảnh tiểu thư trở về sớm một chút đi, chị và anh cả em ở chỗ này chờ là được."

Lương Thần tuyệt không khách khí tiếp nhận lời nói của chị dâu mình, miệng nói gặp sau cũng chỉ là nói cho chị dâu mình nghe:"Chị dâu, gặp sau."

Nói xong, liền nắm tay Cảnh Hảo Hảo, đi về phía trước.

Loading...

Đi ra khoảng 20 mét xa, Cảnh Hảo Hảo nghiêng đầu, nhìn thoáng qua khóe môi bởi vì hết giận nên có chút giơ lên của Lương Thần, mở miệng, nói: "Lương Thần, đó là anh cả của anh."

Ý cười trên mặt Lương Thần hơi thu liễm một chút, sau một lúc lâu, mới mở miệng nói: "Đừng xem anh ta là anh cả của anh, lúc trước anh bức em rời đi, anh sẽ luôn mang thù."

Cảnh Hảo Hảo rũ mi mắt, lông mi run nhè nhẹ trong chốc lát, sau đó cắn cắn khóe môi, mở miệng, nói dối nói: "Lương Thần, lúc trước là em tự mình muốn đi, chuyện không liên quan đến anh cả của anh."

Lương Thần lập tức dừng bước chân lại, một lát sau, anh mới vươn tay, bắt lấy cổ tay Cảnh Hảo Hảo, kéo cô đến trước mặt của mình, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, nói từng chữ một: "Hảo Hảo, anh biết, em là đang gạt anh, anh không phải kẻ ngốc, em không nói, không có nghĩa là anh cái gì cũng đều không hiểu không biết, lúc trước nếu bọn họ thật sự muốn để em gả cho anh, sẽ không đi điều tra em. Hảo Hảo, anh cũng biết em là tốt với anh, sợ tổn thương tình cảm của anh và Lương Viễn, Hảo Hảo, anh có chừng mực, anh chỉ là quá tức giận, cố ý bày ra cho anh ta xem, so với những đau khổ mà anh ta chịu bây giờ, đau khổ mà lúc ấy một mình anh, cách một đoạn thời gian liền đi nước Pháp tìm em, còn kém xa."

Cảnh Hảo Hảo bởi vì lo lắng, tâm nhấc lên, lúc này mới hơi thả xuống dưới.

......

Ngày đầu Lương Thần cầu hôn thành công, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn Cảnh Hảo Hảo vùi ngủ trong lòng của mình, kìm lòng không đậu cúi đầu, hôn lên môi cô, quấn quít lấy cô sầu triền miên cả một buổi sáng, sau đó mới ôm Cảnh Hảo Hảo thở hổn hển, lên tiếng nói: "Hảo Hảo, lát nữa chúng ta đi lĩnh chứng đi."

Ba mẹ anh vẫn còn chưa có đồng ý anh kết hôn với cô đâu, anh liền khẩn cấp lôi kéo cô đi lĩnh chứng như vậy!

Cảnh Hảo Hảo thật đúng là sợ hãi, sau khi mình và anh lĩnh chứng thành công, sẽ giống như lần trước, sau đó lại đổi thành chứng nhận ly hôn.

Cảnh Hảo Hảo vùi ở trong lòng Lương Thần, không nói gì.

Lương Thần ôm Cảnh Hảo Hảo, thay đổi một tư thế thoải mái, tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng bóng loáng của cô, tiếp tục nói: "Hảo Hảo, sau khi lĩnh chứng xong, chúng ta đi chọn nhẫn đính hôn được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.