Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 37: Ch.37: hai lão già?!




Khu nghỉ ngơi và phòng hóa trang của vai chính và vai phụ không ở cạnh nhau, Ninh Tịch và Lục Đình Kiêu sau khi tiến vào đoàn làm phim rồi thì tách riêng ra tự đi hóa trang.

Vừa mới bước vào phòng nghỉ, không thấy thợ hóa trang và trợ lý đâu nhưng lại thấy Giang Mục Dã đang vắt chân hát hò trước bàn trang điểm.

Vừa nhìn thấy Ninh Tịch, con hàng này đã tháo ngay tai nghe ra nhào đến: "Ninh Tiểu Tịch, thế nào, thế nào rồi, hôm nay có phải cậu tôi cũng đến đây đúng không?"

Giang Mục Dã vừa nói vừa ngoái ra ngoài nhìn xem, dáng vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn: "A ha ha ha... không biết mấy người họ tí nữa có đánh nhau không nhở…"

Ninh Tịch "cạch" một cái kéo ghế ra rồi đặt mông ngồi xuống, cô day day ấn đường đang phủ đầy mây đen: "Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy thứ sinh vật gọi là bạn trai cũ nữa, một cọng lông thôi cũng không được. Nếu ông còn lởn vởn trước mặt tôi nữa thì đừng có trách tôi làm cái gì đó với ông…"

Ninh Tịch còn chưa nói xong, "vèo" một cái, Giang Mục Dã lập tức biến mất với tốc độ ánh sáng.

Đùa nhau à, giá trị bạo lực của Ninh Tịch lúc tâm trạng không tốt anh nếm nhiều lắm rồi đấy…

Một lát sau, thợ hóa trang và Tiểu Đào ôm trang phục và tóc giả đến, Ninh Tịch lên lại dây cót cho tinh thần và bắt đầu thay quần áo, hóa trang.



Sau khi tạo hình xong xuôi, việc đầu tiên Ninh Tịch làm khi ra ngoài là đi tìm xem bảo bối nhà mình đang ở đâu và thám thính tình hình quân địch.

Lục Đình Kiêu lúc này đã thay bộ quần áo đen sì từ đầu đến chân, đang đứng xem kịch bản ở trong một góc khuất, nếu như không phải như cô cố ý tìm kiếm thì với cảm giác tồn tại gần như bằng không của anh chắc chẳng có ai thèm chú ý tới anh.

Quay lại nhìn gã nào đấy thì…

Vân Thâm ngồi trên cái ghế da thật xa hoa, trên đầu là ô che nắng to đùng, xung quanh là một đống người nịnh bợ lấy lòng.

Giang Mục Dã sau khi bị cô cảnh cáo thì ngoan ngoãn ngồi yên ở ghế nghỉ của mình cầm lấy kịch bản giả vờ xem.

Cảnh quay của Mạc Thần Tu hôm nay xếp sau cho nên vẫn chưa đến.

Ninh Tịch cũng cố gắng hết mức có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống, để có thể an toàn vượt qua ngày hôm nay, nhưng mà… chuyện này rõ ràng là không có khả năng...

Cô vừa bước chân đi về phía ghế nghỉ của mình thì nghe thấy giọng nói lười biếng của ai đó đang gọi mình: "Phượng nhi…"

Ninh Tịch vốn dĩ định giả vờ như không nghe thấy nhưng cái gã đáng ăn đòn kia lại gọi tiếp.

"Hoàng nhi, lại đây ~"

Nhưng ai bảo Vân Thâm là nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này, đạo diễn đã sớm nhắc nhở, bảo tất cả bọn họ đều phải nhún nhường, chiều theo theo ý gã một chút, vì thế cô chẳng có cách nào khác là phải "nhẫn nại" một chút.

Ninh Tịch cứng đờ lết qua đó: "Vân tổng, ngài tìm tôi có việc gì ạ?"

Vân Thâm nghiêng đầu, cười cười nhìn cái vẻ khó ở của cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh: "Tiểu Hoàng nhi, chúng ta ráp thoại nhé, để tránh cho lát nữa con lại NG, người làm cha như ta đây đau lòng lắm."

Ninh Tịch: "…" Mẹ nhà anh, nghiện diễn rồi à?

Lúc này, Vân Thâm đã khoác lên mình bộ trang phục diễn và hóa trang xong xuôi, hoàn toàn biến thành hình tượng Vân Tứ Thiên yêu nghiệt mê hoặc trong phim. Anh ta dùng cái bộ dạng này nói ra những câu như thế liền khiến cho đám nghệ sĩ nữ và nhân viên nữ của đoàn làm phim kích động gào thét không ngừng.

"Ya ya ya... Ngưỡng mộ chết đi được ấy! Tôi cũng muốn có một người cha như Vân tổng lắm ý!"

"Nếu tôi có một ông bố đẹp trai như thế này thì tôi ở vậy cả đời cũng được luôn!"

"Vân tổng quả đúng là "Người Cha Quốc Dân" nha!"

Ninh Tịch đứng bên cạnh nghe thấy vậy trán lập tức đầy vạch đen, Người Cha Quốc Dân là cái vẹo gì!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.