Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 27: Ch.27: thoát khỏi không gian. (2)




Từ lúc ca kịch bắt đầu Mạn Dao liền bị một số nghệ thuật gia tốt nhất biểu diễn trên sân khấu hấp dẫn hoàn toàn, ngay cả một phần sức chú ý cũng không đặt vào trên người của Âu Dương Vũ. Ở một trình độ nào đó, ca kịch là một thứ rất thú vị, nếu như người yêu thích có thể như mê như say, nhưng đối với người không có hứng thú nó, lại thành một bài hát ru con rất tốt.

Mấy ngày nay, Âu Dương Vũ trừ chuyện trường học, cũng bắt đầu giúp đỡ cha học tập xử lý chuyện của công ty, thật vất vả nhín chút thời gian đến xem ca kịch này với Mạn Dao, vốn là cho rằng có thể lại tiến một bước với Mạn Dao, nhưng hôm nay ánh mắt lại dần dần không mở ra được, thử để ý giãy giụa vài lần, ý chí khuất phục buồn ngủ, nhìn một chút vẻ mặt Mạn Dao say mê, cũng sẽ không chú ý tới anh, anh chỉ là len lén ngủ một lát, chỉ một lát......

Lúc Âu Dương Vũ vừa cảm thấy tỉnh ngủ, ca kịch đã kết thúc, Mạn Dao liếc mắt nhìn Âu Dương Vũ đang khò khò ngủ say ở chỗ này, trong mắt lóe lên vẻ khinh bỉ, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra ngoài theo dòng người. Hôm nay tới xem ca kịch đều là nhân vật trung thượng lưu ở thành phố S, người như vậy đương nhiên sẽ không ồn ào một hồi giống như là lúc điện ảnh tan cuộc, từ ca kịch kết thúc đến lúc mọi người rời khỏi sân khấu vẫn luôn là yên lặng như tờ, không làm cho Âu Dương Vũ đắm chìm trong trong mộng đẹp tỉnh lại.

"Lý tiểu thư, không cần đi gọi bạn bè của cô một chút, dường như anh ta không có hứng thú đối với ca kịch, đi tới nơi này cũng là một hành hạ đối với anh ta." Đi ra nhà hát, Trương Hạo Đình nhìn Lý Mạn Dao đi ở phía sau anh mở miệng dò hỏi. 

"Anh ta hơi mệt chút, không bằng nghỉ ngơi thật tốt một lúc, vẫn là đừng ầm ĩ đến anh ta mới tốt." Âu Dương Vũ ở trong trí nhớ Mạn Dao vẫn luôn là tác phong nhanh nhẹn, không ngờ một màn ca kịch cũng để Mạn Dao chứng kiến một màn anh ta mất mặt như vậy. Mặc dù Âu Dương Vũ không ngáy ngủ, nhưng ngủ ở giữa một đợt biểu diễn khó cầu, Mạn Dao có chút tiếc nuối không có người khác thấy một màn như vậy.

"Lý tiểu thư là một mình, cô muốn đi đâu, không bằng tôi đưa cô trở về?" Chỗ này bắt xe cũng không dễ dàng, anh không ngại để tài xế đưa Mạn Dao đoạn đường. "Không cần làm phiền Trương Đổng rồi, tôi đi dạo phố trước, cách đó không xa, tôi đi tới là được." Không cần thiết, Mạn Dao cũng không muốn tiến thêm một bước tiếp xúc gì với Trương Hạo Đình, mở miệng từ chối yêu cầu của Trương Hạo Đình.

"Đây là danh thiếp của tôi, lần sau có cơ hội cùng thưởng thức ca kịch với Lý tiểu thư." Nếu Lý Mạn Dao đã từ chối, Trương Hạo Đình cũng không kiên trì nữa, hỗ trợ móc ra một tấm danh thiếp từ trong ví tiền đến trên tay Mạn Dao. “Đúng rồi, Lý tiểu thư, số điện thoại của cô là bao nhiêu, tôi lưu lại. Tôi đi đây, Lý tiểu thư, tự cô cẩn thận một chút." Như nguyện lấy được dãy số điện thoại của Mạn Dao, Trương Hạo Đình nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một cái, tạm biệt với Mạn Dao rời đi.

Mạn Dao nhìn bóng dáng càng lúc càng xa, vẫn không làm rõ được mới vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mình đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng muốn từ chối nhưng miệng không thông qua đại não khống chế đã nói ra dãy số. Thời điểm đời trước chính là như vậy, mỗi lần đối mặt với Trương Hạo Đình, dũng khí vốn có lại biến mất ở trong thân thể Mạn Dao, vô tình đã bị người trước mắt chủ đạo tất cả, tất cả mọi chuyện cũng làm theo ý người trước mắt.

Sống lại tới nay, tính cách của cô đã thay đổi rất nhiều, nhưng lúc đối mặt người kia, những thứ vốn đã thay đổi thì lập tức không còn sót lại chút gì. Bên này, Mạn Dao còn đang ảo não, bên kia Âu Dương Vũ cuối cùng mở mắt từ trong giấc mộng, nhìn nhà hát không có một bóng người, vốn là còn nửa mê nửa tỉnh anh lập tức liền tỉnh táo lại, trực tiếp lấy điện thoại di động ra tìm tới cái tên đó, gọi sang. Lần trước tìm Mạn Dao muốn điện thoại chỉ là viện cớ, trước khi đeo đuổi cô, anh cũng đã lấy được dãy số của Mạn Dao từ trong tay bạn học của cô, chỉ là không muốn để cho Mạn Dao biết, mới vẫn cố nén không gọi điện thoại cho Mạn Dao.

"Alô, chào em, Lý Mạn Dao." Mạn Dao nghe được điện thoại di động vang lên thấy số điện thoại lạ hoắc mặt nhấn phím kết nối, đợi đến khi nghe được âm thanh bên kia truyền ra, đưa di động cách xa lỗ tai, cho dù trong điện thoại người đàn ông ở chỗ kia nói gì đó nối liền không dứt. 

Mãi mới đợi được người đàn ông kia dừng lại, Mạn Dao mới một lần nữa đặt điện thoại vào bên tai, "Em đã đến nhà, em còn có chuyện cúp trước, cám ơn lời mời hôm nay của anh, chỉ là lần sau nếu như anh không có hứng thú đối với ca kịch, thì cũng đừng nên gắng gượng thưởng thức."

Nghe được bên kia truyền tới tiếng tút tút, trang@dđlqđ@bubble editor Âu Dương Vũ bộp một tiếng ném di động xuống đất. Hôm nay anh quá mất mặt rồi, nên may mắn là Lý Mạn Dao cũng không phải là một người lắm miệng, hôm nay anh làm ra việc này, sẽ không có người khác biết được. Nhưng trước kia thật vất vả sắp đặt cuộc hẹn này không chỉ không đạt tới hiệu quả mong muốn, còn biến khéo thành vụng, nếu không phải như vậy Lý Mạn Dao cũng sẽ đánh thức mình.

Thái độ của Lý Mạn Dao đã rất rõ ràng rồi, Âu Dương Vũ nghĩ tới có phải nên buông tay hay không, chân trời chỗ nào không cỏ thơm, tuy nói Lý Mạn Dao là nữ sinh hiếm khi khiến cho anh động lòng, nhưng cũng không phải là loại không thể thay thế đó, nhưng tại sao mình lại không cách nào buông tay. Đây hoàn toàn không phù hợp tính cách của anh. Trời ơi, có lẽ mình thật sự lõm vào. Lý Mạn Dao, em nhất định là khắc tinh của tôi, cho dù em kháng cự thế nào đi nữa, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của tôi.

Đợi đến lúc cưới được Lý Mạn Dao, chẳng khác nào kéo theo quan hệ với nhà họ Lý, thế lực nhà họ Âu Dương bọn họ đều ở nước ngoài, hôm nay đi tới nơi này, rất khó tạo mối quan hệ với thượng lưu chân chính, cưới được đại tiểu thư nhà họ Lý, vậy thì đồng nghĩa với lấy được vé vào cửa nối thẳng với thượng lưu. Dù cho tính từ chỗ nào, mình cũng sẽ không từ bỏ Lý Mạn Dao.

"Tháng Tư, cậu có thời gian hay không, tớ muốn nói chuyện với cậu một chút”. Ngày hôm sau sau cuộc hẹn lần đó với Âu Dương Vũ, Mạn Dao tới trường học thì thấy Mai Lan đã đợi ở bên ngoài. Mai Lan chú ý tới Mạn Dao đi xuống từ trên xe, sau khi chờ tài xế rời đi rồi, đi nhanh vài bước tới trước mặt của Mạn Dao.

"Được thôi, tớ cũng có vài lời muốn nói với cậu. Mai Lan, không bằng lúc cơm trưa ngày hôm nay, hai chúng ta đến chỗ đình nghỉ mát kia." Mai Lan vẫn luôn trốn tránh mình, hôm nay lại ở ngoài cửa chờ đợi mình, Mạn Dao cũng là rất tò mò tại sao lần này Mai Lan tìm mình, gật đầu đồng ý.

“Mai Lan, tại sao cậu luôn không gặp với tớ, nhiều lần tớ muốn chào hỏi với cậu, cậu đều giống như làm như không thấy, tớ không biết là cậu nghĩ như thế nào, nên cũng không dám đến gần cậu nữa. Mai Lan, chúng ta không phải chị em tốt ư, tại sao cậu đột nhiên đối với tớ như vậy, giống như chúng ta không quen biết vậy."

Bữa trưa trong đình nghỉ mát, không đợi đến Mai Lan mở miệng, Mạn Dao mở miệng trước đẩy toàn bộ trách nhiệm tới trên người của Mai Lan.

"Tháng Tư, tớ cũng không lộ ra, ngày đó lúc thấy cậu, tớ cũng rất vui mừng, nhưng tớ có thể tới nơi này là đồng ý một điều kiện, tớ không thể tiếp cận với cậu, mới phải cố nén không chào hỏi với cậu." Nghe thấy Mạn Dao chất vấn, trên mặt Mai Lan được kêu là oan ức, nước mắt đảo quanh ở trong vành mắt. Lúc ở chung với Lý Như Tuyết, Mai Lan cũng học được bản lãnh đặc biệt của Lý Như Tuyết, muốn nói nước mắt chảy trước.

"Hoá ra là như vậy, Mai Lan thật là oan ức cậu. Tớ đi nói với ông nội, ông nội nhất định sẽ không từ chối. Mai Lan, sau này chúng ta không cần duy trì xa cách, tớ vẫn luôn nhớ lúc ở cô nhi viện, khi đó chúng ta là bạn bè tốt nhất, lúc trước chúng ta đã từng giao hẹn với nhau, phải làm chị em cả đời, dù sau này xảy ra cái gì cũng vĩnh viễn đứng ở bên đối phương, ủng hộ người đó, trợ giúp người đó không điều kiện......"

Mấy câu nói mới bắt đầu, Mạn Dao là đang diễn trò, nhưng càng về sau rơi vào hồi ức, Mạn Dao cũng cảm động mấy phần chân tình, tình hữu nghị của tuổi trẻ là chân thật nhất, cho dù đã định trước biến chất, thế nhưng dù sao cũng là một hồi ức ngọt ngào nhất trong thời thơ ấu gian khổ.

Theo lời Mạn Dao nói, Mai Lan cũng đắm chìm vào hồi ức quá khứ, khi đó thật sự rất tốt đẹp, nhưng trong nháy mắt lúc người có tiền kia tới, lúc Mạn Dao từ Tháng Tư biến thành Mạn Dao về sau, tất cả mọi chuyện đã thay đổi tất cả, người trước mắt có tất cả mà cô hâm mộ, thậm chí đoạt đi chàng trai duy nhất cô động lòng, nếu quả như thật coi cô như chị em tốt sao có khả năng sẽ đối với cô như vậy.

"Mạn Dao, sau này tớ sẽ không gọi cậu là Tháng Tư, dù sao cậu đã đổi tên rồi. Nghe nói Âu Dương Vũ đang đeo đuổi cậu, anh ấy là hot boy trong trường học, như thế nào, có phải đã sắp đồng ý sự theo đuổi của anh ấy hay không?" Hai người đang diễn trò như nhau rất nhanh sẽ phá vỡ ngăn cách mới bắt đầu, bắt đầu thân thiệt lên.

"Âu Dương Vũ, Mai Lan cậu đừng hiểu lầm, lần trước tớ đồng ý với anh ấy cùng đi xem ca kịch, chỉ bởi vì tớ có hứng thú với ca kịch. Về phần Âu Dương Vũ, tớ không có ý gì đối với anh ấy, các cậu không nên hiểu lầm mới phải." Nghe được Mai Lan tính dò xét, trong lòng Mạn Dao khẽ chuyển, mở miệng phủi sạch quan hệ với Âu Dương Vũ. Đối với lời Mạn Dao nói, khóe miệng Mai Lan vểnh lên, cũng không coi là thật.

Âu Dương Vũ là ai, sao Mạn Dao có thể lại không thích anh, tất cả những thứ này đều là lý do tìm cớ ở trước mặt cô thôi. Có điều, Lý Mạn Dao cũng thật sự không xem cô như bạn bè, nếu không tại sao không nói lời thật với cô, giả vờ bày ra bộ dáng không biết cô thích Âu Dương Vũ, giả vờ bày ra bộ dạng không hề bị dao động, thật là khiến người ta ghê tởm. 

"Thì ra là như thế, những bạn học này truyền bá xôn xao, tớ mới có thể hiểu lầm, lần sau lúc bọn họ nói nữa tớ thay cậu giải thích một chút. Có điều Mạn Dao, nếu cậu không thích Âu Dương Vũ, nên sớm nói rõ ràng với anh ấy. Dù sao, Âu Dương Vũ không phải những nam sinh khác, nếu cậu chọc giận những người theo đuổi của Âu Dương Vũ thì sẽ không tốt."

"Thanh giả tự thanh (tương tự cây ngay không sợ chết đứng), tại sao phải giải thích mấy chuyện này với những người nhàm chán kia, chỉ cần bạn bè của tớ tin tưởng tớ, trước giờ tớ không quan tâm ý nghĩ gì đó của những người khác. Mai Lan, cậu tin tưởng tớ có đúng hay không?"

"Tớ đương nhiên tin tưởng cậu, chúng ta là chị em tốt nhất đấy!" Mai Lan nhìn Mạn Dao, ý tứ sâu xa mở miệng nói. Sau lần gặp gỡ này, Mai Lan lại trở nên quen thuộc với Mạn Dao, từ vốn là người hầu nhỏ của Lý Như Tuyết, đã biến thành như hình với bóng với Mạn Dao. Tuy rằng hai người không ở chung lớp, nhưng lúc tan học, Mai Lan vẫn không ngại cực khổ đến lớp Mạn Dao nói chuyện bầu bạn với cô.

"Mạn Dao, có phải Lâm Tử Tô không thích tớ hay không? Tớ biết vốn cậu ấy là bạn tốt nhất của cậu, bây giờ tớ và cậu quen biết nhau, cậu ấy cảm giác bạn tốt bị cướp đi, trong lòng buồn bã không vui, mới có thể bày ra sắc mặt với tớ. Thật ra thì tớ cũng không để ý những chuyện này, có điều chúng ta thật vất vả giải hiểu lầm Tần Sở, thật sự là tớ không muốn mất đi cái người bạn tốt này, dù sao tớ đi tới nơi này, biết duy nhất chính là cậu."

Một ngày này, lúc chỉ có hai người Mai Lan và Mạn Dao, Mai Lan tủi thân đầy mặt lấy tay bảo vệ hai chân, bất lực nhìn Lý Mạn Dao. Tới rồi, lúc đời trước chính là như vậy, Mai Lan bất hòa với Lâm Tử Tô, Mai Lan chính là giả vờ đáng thương oán trách Tử Tô lạnh lùng với cô ả như vậy, nói đủ loại khuyết điểm của Tử Tô ở trước mặt cô, mà Tử Tô thiếu khuyết cái gì cũng không nói, vô tình, cô đã từ từ xa cách Tử Tô. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.