Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 21: Ch.21: không gian kì bí. (2)




Cô lập ra mưu kế hoàn mỹ như vậy, đều chưa làm xong, sao có thể từ bỏ ý đồ?

Cũng may là trời hiện tại cho cô cơ hội!

Ngày đầu tiên là tiệc sinh nhật Đại phu nhân, ngày sau đó là gia yến.

Gia yến mỗi tháng một lần, cũng không có gì mới, đơn giản chỉ là ăn một bữa cơm, ngày hôm qua tiệc sinh nhật Đại phu nhân, mọi người vui chơi đặc biệt hứng thú, cho nên gia yến hôm nay, trái lại đều không có ý nghĩ chơi đùa gì trong đầu.

Lúc Đại phu nhân nhìn thấy Dịch Giản tới, biểu tình có chút xấu hổ, Hà An Viện ngồi bên cạnh Đại phu nhân, trái lại hờ hững, cô sớm đã nghe nha hoàn của mình nói, thiếu tướng đến tìm mình, sợ là đã biết cô đi tìm Chung Hân, đem sự tình này nói cho Chung Hân biết.

Cô biết, lúc này đây, thiếu tướng tất nhiên sẽ không bỏ qua cho mình.

Bất quá, cô lại cảm thấy, như vậy cũng tốt, nếu thật sự có thể chết ở  trong tay anh, cũng là việc tốt!

Gia yến mọi người xuất hiện chỉ mang ý nghĩa tượng trưng, ăn cũng không nhiều, nói cũng không nhiều lắm, sự hào hứng đều đã xuống thấp, ăn cơm xong, mọi người liền trực tiếp tản đi.

Một ngày này của Đại phu nhân, thật ra cũng không giữ lại người nào.

Hà An Viện cùng Tiểu vân cũng trở về nơi ở của mình.

Dọc theo đường đi, có rất nhiều nha hoàn tới tới lui lui, còn có nhóm nhỏ các dì cùng các chị hi hi ha ha nói chuyện cười đùa.

Trở về, Hà An Viện tất nhiên là muốn tắm rửa, sắc trời đã không còn sớm, Tiểu vân liền phân phó người đi chuẩn bị nước ấm, chính mình ở trên lầu cùng Hà An Viện.

Ai ngờ, đợi một hồi, liền nghe được dưới lầu truyền đến một trận tiếng gọi ầm ĩ đầy bén nhọn.

Hà An Viện nhíu mi, đáy lòng vốn phiền não, hiện tại lại càng tức giận, muốn trách cứ, Tiểu vân lại dẫn đầu ra mở cửa, đi xuống dưới lầu.

“Làm sao vậy? Chuyện bé xé ra to! Các cô từng người từng người một có phải hay không muốn dọa đến tiểu thư! Đã lâu không bị phạt, có phải ngứa da hay không!”

Tiểu Vân vẫn lên mặt răn dạy những người đó.

Tiểu nha hoàn sợ tới mức quỳ gối trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, chỉ vào trong nước nói:“Chị Tiểu Vân......... Chúng tôi thấy ma......... Thấy tiểu thiếu gia......... Lúc từ phía sau sân bưng nước qua đây, chỉ nhìn thấy một bóng trắng lướt qua, tôi cùng Tiểu Lệ tưởng hoa mắt, nhưng mà giây tiếp theo, lại thấy được, thân ảnh rất quen thuộc, thật sự rất giống tiểu thiếu gia......... Hơn nữa, chúng tôi bưng nước trở về, cư nhiên, cư nhiên......... Lại có những thứ này.........”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.