Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 17: Ch.17: đánh thủy quái. (1)




Editor Quỳnh Nguyễn.

"Lấy thông minh của em, rốt cuộc làm sao thi đậu trường Nhất Trung?" Trình Chi Ngôn không nhịn được đưa tay đánh nhẹ sau gáy cô, bất đắc dĩ tiến lên một bước rồi nói tiếp:"Người khác cũng bắt đầu cân nhắc chuyện sinh con, mà anh thì không cách nào ra tay đối với một cô gái vị thành niên......"

"......." Vẻ mặt Tiểu Thỏ lập tức cứng lại.

Cô gãi gãi đầu có chút khó chịu, khuôn mặt trắng nõn trong nháy mắt dần dần đỏ lên.

"Vì thế." Trình Chi Ngôn hé mát, nhìn khuôn mặt chưa hết vẻ trẻ con của Tiểu Thỏ nói:"Đừng đến dẫn dụ anh, anh tạm thời còn chưa muốn ra tay đối với người chưa thành niên."

"........" 

Trình Chi Ngôn đã nói thẳng ra như thế, Tiểu Thỏ cũng trở nên ngại ngừng, không còn tiến sát cơ thể đến cạnh anh.

Cô có chút khó chịu đi về tủ cạnh đầu giường, cầm lấy một quả táo, chầm chậm cắn một miếng, sau đó bỗng nhiên xoay người quay đầu lại, trong đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng hướng về anh hỏi:"Vậy ý của câu nói anh vừa nói, có phải là...... Đợi khi em vừa thành niên sẽ ra tay sao?"

"......."

Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt đầy căng thẳng, rốt cục không nhịn được cười lên, anh hướng về cô hơi nhíu mày, trong âm thanh tràn đầy trêu đùa:"Làm sao, em rất mong chờ anh ra tay đối với em sao?"

"Vậy...... Không phải rồi......" Tiểu Thỏ cúi đầu, khuôn mặt hồng hồng nhìn chằm chằm mũi chân mình.

Ai nha...... Kỳ thực thì.......

Xem qua nhiều quyển tiểu thuyết ngôn tình miêu tả chuyện này, cũng có lúc cô cũng không nhịn được chờ mong một ngày nào đó mình và Trình Chi Ngôn, tới lúc đó sẽ như thế nào.

Nghe nói lần đầu tiên sẽ rất là đau......

Cô là người sợ đau, vạn nhất đến lúc lâm trận sẽ rút lui thì làm sao bây giờ?

Có điều nói đi cũng phải nói lại.......

Tiểu Thỏ đột nhiên như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Em nhớ ra rồi!"

"Chuyện gì!" Trình Chi Ngôn hơi quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cô.

"Lúc trước chúng ta cùng đi du lịch!" Đôi mắt Tiểu Thỏ sáng lấp lánh hướng về Tiểu Thỏ nói:"Có một lần vào buổi tối, anh cũng chạy đi tắm nước lạnh! Có phải lúc đó anh cũng đã muốn rồi sao?"

"......."

Trong nháy mắt khuôn mặt Trình Chi Ngôn xạm lại.

Tiểu Thỏ nhìn biểu hiện biến hóa bất thường trên khuôn mặt anh, không nhịn được từng bước thong thả bước tới trước mặt anh, giống như thủ trưởng tiếp kiến chiến sĩ vậy, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh, trầm giọng nói:"Đồng chí, cực khổ rồi, không nghĩ tới bốn năm trước, đồng chí đã phải kiềm chế như vậy rồi."

"........"

Đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn hơi nheo lại.

"Nhưng mà." Vẻ mặt Tiểu Thỏ đầy đau đớn, tiếp tục vỗ vỗ vai Trình Chi Ngôn, trầm giọng nói tiếp:"Tôi rất đau buồn nói cho đồng chí biết, đồng chí còn phải tiếp tục kiềm chế thêm ba năm nữa!"

"......."

Trong đôi mắt Trình Chi Ngôn, hiện lên một tia sáng nguy hiểm.

"Ha ha ha ha ha......." Tiểu Thỏ nói xong những câu nói kia, ngay cả chính mình cũng cảm thấy không nhịn được, đột nhiên cười lớn một tràng.

Đại khái là cô cười một cách điên cuống, Trình Chi Ngôn rốt cuộc không nhịn được nữa liền ôm cô đi tới trước giường, không cần khách khí chút nào, trực tiếp ném cô lên trên giường, sau đó nghiêng người tiến lên, đè lên người cô, âm thanh gằn lên từng chữ mang theo một cảm giác đầy nguy hiểm:"Hình như em không chú ý, anh mới vừa nói là tạm thời không muốn xuống tay với em...... Tạm thời...... Em có hiểu hay không???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.