Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 14: Ch.14: đi làm nhiệm vụ. (1)




Từ nhà họ Bùi đi ra, Tống Dư Kiều hít một cái thật sâu.

Bùi Tiểu Hỏa......

Chính là con trai năm tuổi của Bùi Tư Nhận!

Tống Dư Kiều cảm giác mình cả người không tốt, yêu cầu mình ở trong lòng nhất định phải bình tĩnh, bình tĩnh, nhưng mà cái tin tức này làm cho cô quá khiếp sợ, so với lúc nghe nói tin Từ Uyển Yỵ mang thai còn khiếp sợ hơn.

Bùi Tiểu Hỏa......

Bùi Tư Nhận......

Như vậy, người đàn ông trong phòng tắm tối ngày hôm qua, cái thân thể trần truồng kia, chính là Bùi Tư Nhận!

Rốt cuộc là vì sao, Bùi Tư Nhận có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, dáng vẽ khi nhìn thấy cô như chưa từng có gì xảy ra cả, còn có việc say rượu từ trong quán rượu tỉnh lại, màu áo sơ mi trong hình......

Tống Dư Kiều tự nhắc nhở bản thân, ở trước mặt kẻ địch phải thật mạnh mẽ, không được manh động, bản thân trước tiên phải bình tĩnh.

Có điều, có phải là, bản thân đã hiểu lầm cái gì không?

Hay là, chỉ là mình suy nghĩ quá nhiều?

Mới vừa nghĩ như vậy, liền nhận được điện thoại của Bùi Tư Nhận, Tống Dư Kiều thấy trên màn hình điện thoại di động lập loè mấy chữ "Bùi Tiểu Hỏa ba ba", cảm thấy chân tay dạ dày đau.

"Trợ lý Tiểu Tống, tôi có cái yêu cầu quá đáng, đêm nay tôi đi công tác, cô có thể giúp tôi chăm sóc Bùi Hạo Dục một chút không? Tôi sẽ thưởng cho cô xứng đáng."

Thật đường hoàng!

Thế nhưng, Tống Dư Kiều còn không đến mức không nói: "Từ chối thì không kính trọng."

Sau đó, liền cúp điện thoại.

Xem ra, trong lòng hai người đều rõ như gương, chỉ có điều không để lộ ra mà thôi.

Cách làm việc của Bùi Tư Nhận, chỉ cần tiến tới là tinh thần hoàn toàn không đối phó được, bằng không nếu chưa chắc chắn phía trước có cái hố liền đi tới.

............

Bùi Hạo Dục nghe nói Bùi Tư Nhận đi nơi khác công tác, ngày hôm nay phải ở lại nhà của Tống Dư Kiều một buổi tối, liền tự cao, "Lão già rốt cục không quản được ta, ha ha ha!"

Tống Dư Kiều: "......"

Không biết Bùi Tư Nhận nếu như nghe thấy Bùi Hạo Dục trong âm thầm gọi anh như thế này, không chừng muốn chọc giận thổ huyết.

Bùi Hạo Dục từ trong túi sách nhỏ của mình lấy xách tay của Tống Dư Kiều lấy ra, "Kiều Kiều, túi của cô ngày hôm qua rơi ở nhà cháu rồi!"

"Nha, cảm tạ bảo bối."

Kỳ thực, nếu không phải Bùi Hạo Dục nói tới, cô sẽ quên mất túi của mình, chuyện ngày hôm qua làm cho người ta cảm giác sợ hãi quá mức, đem những chuyện khác quên sạch sành sanh rồi.

Bùi Hạo Dục nghe thấy hai chữ "Bảo bối" thì đỏ mặt, lắc lắc bò đến trên ghế đi làm bài tập rồi.

Tống Dư Kiều làm mấy món ăn ngon miệng tại nhà, bởi vì thân thể Bùi Hạo Dục, lại chuyên môn làm sườn xào chua ngọt, nghe thấy được vị thơm, Bùi Hạo Dục bỏ chạy tiến vào nhà bếp, quay qua cái đĩa, cái miệng chảy nước miếng.

Một bữa cơm tối, Bùi Hạo Dục ăn như hùm như sói, còn liên tiếp nói ăn chậm rãi.

"Thêm một chén nữa!"

Tống Dư Kiều bới cho Bùi Hạo Dục hai bát cơm tẻ, sờ sờ bụng nhỏ căng tròn của cậu, nói: "Không thể ăn nữa, muốn phá cái bụng."

Bùi Hạo Dục ợ một cái, không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ định lẽn xuống bàn, thuận tiện lấy đi một miếng xương sườn.

Bùi Hạo Dục làm bài tập toán học, Tống Dư Kiều ngồi trước máy vi tính, đem khởi thảo ly hôn đã soạn kiểm tra lại một lần, rồi gửi đến trong hòm thư của Diệp Trạch Nam.

Cô biết hòm thư Diệp Trạch Nam sẽ có tin nhắn nhắc nhở, vì lẽ đó cũng không cần phải gọi điện thoại nhắc nhở anh ta nhận và kiểm tra tin.

Nghĩ đến Diệp trạch Nam, liền nghĩ đến Từ Uyển Lỵ.

Mấy ngày trước bởi vì Bùi Hạo đột nhiên gia nhập cuộc sống cô, không để cho cô lo lắng cho mẹ chồng hay Từ Uyển Lỵ, kỳ thực ba ngày trước, cô đã tìm hiểu, đúng là Từ Uyển Lỵ không có làm bộ mang thai.

Từ Uyển Lỵ đã tính toán, chỉ là muốn mượn chuyện kia, để Bùi Ngọc Linh căm ghét cô nhiều hơn.

Nghĩ đến liền cảm thấy lòng chua xót, cô sinh sống với mẹ chồng cùng chồng đã ba năm, còn không bằng người khác giả tình giả ý.

"Kiều Kiều! Làm sao không ra nước a!"

Trong phòng tắm, âm thanh của Bùi Hạo Dục truyền đến.

Tống Dư Kiều thầm nghĩ, không phải lại hết nước chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.