Giá Trị Thù Hận Của Nam Chính Không Dễ Kiếm

Chương 124: Thẩm vân nhi, cao hàn. (3)




Đại ca, tâm tình ngươi tựa hồ không tốt lắm… – Mộc Dĩnh Nhiên buông bút lông, ngón tay đặt trên mấy chỗ biên thành nơi biên cảnh trong bản đồ – Vài nơi này nên tăng cường quân đội, ngừa sự tấn công của Tây Phương quốc cùng Tân Ngu quốc phía nam. Mặc dù chúng chỉ là nước mới nhưng cũng không nên khinh thường.

Yên tâm, ta sẽ không khinh thường, huống hồ ta là người dẫn đầu quân đội của quốc gia. Nhị đệ, ngươi vẫn là như trước lo liệu việc nội chính đi! – Nói xong, Sở Hoài Chi tự tin cười, có vẻ tương đương hào khí ngàn vạn.

Này không cần ngươi quan tâm, ta tự nhiên có biện pháp giải quyết. Trên thực tế, trước mắt đã có biện pháp thực hành hơn nữa thành quả không tệ lắm – Mộc Dĩnh Nhiên nhìn bản đồ nói – Bất quá….

Sở Hoài Chi nhăn mi – Có vấn đề gì sao?

Mộc Dĩnh Nhiên lắc đầu trả lời – Cũng không phải chuyện gì lớn chính là tài vụ phát triển chậm….

Việc này mà không phải chuyện gì lớn? – Sở Hoài Chi không biết như thế.

Này đều nằm trong dự đoán của ta, cho nên…

Hừ! Một khi đã như vậy, ngươi còn nói gì? – Sở Hoài Chi phất tay ngăn cản y nói tiếp, thật sự là hại gã lo lắng.

Là ngươi hỏi ta a! Ta chỉ nói thực tế thôi – Mộc Dĩnh Nhiên cười cười trả lời.

Đại ca tâm tình tựa hồ không tốt lắm… kia tiểu đệ xin cáo từ, không quấy rầy đại ca.

Uống cạn chén trà, Mộc Dĩnh Nhiên thong dong đứng lên rời đi.

Thừa tướng đại nhân phải đi sao? – Nhóm tỳ nữ tiến lên, bộ dáng lưu luyến không rời.

Ân – Mộc Dĩnh Nhiên phất tay, gật đầu.

Ai… không cần!! Thừa tướng đại nhân, ngài lưu lại đây đi!!

Mộc Dĩnh Nhiên lay đọng bàn tay, chỉ vào thư phòng làm cái động tác cấm thanh rồi mới bước nhanh biến mất trước mặt chúng nữ.

Thật sự là khủng bố, thật sự là mê người a!

Ra khỏi phủ Tướng quân, Mộc Dĩnh Nhiên nhìn phủ Thừa tướng phía đối diện một lúc lâu.

Cửa của Tướng quân phủ cùng Thừa tướng phủ đối diện nhau, hai phủ chỉ cần bước qua một cánh cửa, thật không hiểu lúc trước vì sao thiết kế như thế? Quên đi, bất luận thế nào cũng tiện cho y.

Mộc Dĩnh Nhiên hướng một con đường khác biệt phía bên phải, quẹo trái rồi rẽ phải, theo con đường đẹp đẽ dưới phố, rồi sang con đường nhỏ hẻo lánh, chậm rãi xuất hiện trước mắt y một tiểu viện có vệ binh canh gác.

Thừa tướng – Vệ binh mặt không đổi hành lễ, đứng một bên để Thừa tướng đi vào.

Ân… đại ca huấn luyện binh lính quả thật không tồi – Mộc Dĩnh Nhiên vừa lòng gật đầu rồi đi vào.

Trong sân thật im ắng a! Nói gì thì nói tên kia căn bản không có biện pháp rời giường.

Mộc Dĩnh Nhiên đẩy cửa phòng, khuôn mặt đột nhiên biến sắc–

Trong phòng, Thụy Hiên nằm co cả người trên giường, không ngừng phát run. Mái tóc dài đến thắt lưng xõa trên giường, quần áo rách nát không chịu nổi, ánh mắt cực độ tan rã, hai gò má ửng hồng dị thường.

Nhìn hắn nhăn mặt nhíu mi, bộ dáng rên rỉ thống khổ, Mộc Dĩnh Nhiên bước nhanh đến cạnh hắn.

Thụy Hiên, ngươi xảy ra chuyện gì? – Tay đặt lên trán Thụy Hiên, truyền đến độ nóng làm người ta kinh hãi.

Hảo lãnh…hảo lãnh…bụng đau quá…đau quá – Thụy Hiên hoảng hốt nắm lấy tay Mộc Dĩnh Nhiên, thổng khổ rên rỉ.

Lạnh sao? – Mộc Dĩnh Nhiên giãy tay ra khỏi tay hắn, đứng bên giường nhìn Thụy Hiên,ánh mắt dần dần dâng lên sát khí.

Cứ như vậy để cho hắn thống khổ đến chết đi… không chú ý đến hắn nữa, để hắn tự sinh tự diệt đi.

Cắn răng, Mộc Dĩnh Nhiên vòng tay ôm lấy Thụy Hiên, cất bước ra ngoài.

Quên đi, cứ như vậy để cho hắn chết cũng không thể bù đắp việc hắn đã làm.Cứu hắn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.