Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 33: Trò chơi nuôi dưỡng




Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Ngày hôm sau, khi Chu Thần tỉnh dậy thu vén sạch sẽ, cánh cửa phòng Trương Hồng Tường còn chưa mở. Y nhìn đồng hồ, thấy còn rất sớm liền đi ra cửa.

Y lái xe dạo quanh thành phố D vài vòng. Không rõ người ta khi thất nghiệp sẽ làm gì, y thì hoàn toàn chẳng có gì để làm.

Cho xe chạy lên cầu treo, y thấy có nhóm người đang chơi nhảy bungee, vui vẻ hò hét làm y cũng muốn thử nhưng không lấy đâu ra can đảm.

Giữa trưa nhận được điện thoại của ba nhắc đưa Ngụy Tuyền Tử về ăn cơm, ba nói mẹ y sáng nay vừa mới mua được hai bộ quần áo đại hạ giá, tâm tình rất tốt, nhất định phải rèn sắt khi còn nóng.

Chu Thần vội gọi cho Ngụy Tuyền Tử hẹn thời gian để y qua đón, sau ngẫm lại thì thấy để nàng tự đi thì hơn, miễn cho mẹ nhìn thấy một màn đón rước lại phát hỏa.

Vừa nói chuyện xong với Ngụy Tuyền Tử, Trương Hồng Tường gọi tới. Y vốn không định nghe nhưng thuận tay thế nào lại ấn nút nhận cuộc gọi.

Trương Hồng Tường nghe nói buổi tối y về nhà bố mẹ ăn cơm, liền mặt dày đòi đi theo.

“Anh đến, tôi biết giới thiệu thế nào?”

“Cứ nói là sếp mới của cậu.”

“Anh có thấy ai đưa sếp về nhà gặp cha mẹ chưa?”

“Hôm nay thấy luôn nè.”

“Tiên sư, anh muốn chết hả…”

Trương Hồng Tường diễn bài người vợ nhỏ bẽn lẽn nhất định dính chặt lấy chồng, liên tục tấn công đối phương bằng mấy câu sến súa không thôi, Chu Thần chỉ còn nước cắn răng; tên mặt dày này cộng thêm hai nữ nhân tâm trạng bất ổn kia nữa, chẳng phải là nguyên cái hội quấy rối hay sao…

Trương Hồng Tường vừa nghe thấy mình được đi theo, lập tức nhao nhao lên: “Cục cưng nà, daddy phải đi thăm bà ngoại của con nha~”

Chu Thần lập tức dập máy, y muốn cách xa xa chút cái âm thanh ngu ngốc sến sẩm kia.

Quả nhiên, khi mẹ Chu trông thấy Trương Hồng Tường, vẻ mặt bà lộ ra ngoài nghi hoặc vẫn là nghi hoặc. Không rõ giờ là thời đại nào mà lão bản tự mình đến tận nhà chăm sóc cấp dưới? Nhưng lúc nhìn thấy hắn đem biếu một bộ mỹ phẩm đắt tiền, mẹ Chu cũng không hỏi nhiều, lập tức mời người vào nhà. Bà nghĩ thầm trong bụng, con dâu còn chưa có tặng quà sau lễ nạp thái đâu, cấp trên như này mới là cấp trên chứ.

(*Lễ nạp thái (过礼): 1 trong 6 lễ của việc cưới hỏi truyền thống, VN còn gọi là lễ chạm ngõ.  Đọc thêm tại đây)

Bữa cơm diễn ra trong không khí quỷ dị, sắc mặt mẹ Chu chưa thể nói là hòa nhã, Ngụy Tuyền Tử tiếp tục mắt điếc tai ngơ chỉ cúi đầu ăn cơm.

Đương nhiên, sắc mặt xám xịt nhất còn chưa phải Thái hậu đại nhân, mà  chính là tiểu thư Chu Giai đang phồng mang trợn mắt, chỉ còn thiếu điều có khói phụt trên đầu.

Từ khi Trương Hồng Tường xuất hiện, mắt nàng chưa được yên lấy một giây, không ngừng chém qua chém lại từ đầu đến chân Trương Hồng Tường. Đáng tiếc người nọ lại là kẻ da thô thịt dày, vẫn cười nhe nhởn.

“Con trai a, sao lại gầy như này a…” Mẹ Chu oán niệm nhìn y, nhưng thực chất là muốn đá xéo Ngụy Tuyền Tử ngược đãi con bà.

Chu Thần bất đắc dĩ nói: “Hôm qua mẹ vừa gặp con đó thôi, con vẫn vậy mà.” Hơn nữa việc y gầy thì liên quan gì đến cô nàng kia?

“Ngày hôm qua không có thời gian để ý chứ sao, như thế nào má hõm cả lại rồi? Xấu trai chết mất!”

Còn chưa kịp cảm nhận đồ ăn hôm nay ra làm sao, đến ngụm nước cũng chưa kịp uống, Chu Thần đã lại bị Chu Giai lôi đi.

“Chú già kia là ai?”

“Anh ta… là sếp của anh.”

“Hiện tại yêu đương trong văn phòng đang là xu thế hả? Hừ, trách không được mẹ đang mong chờ tôi đi làm cho công ty của anh Dịch lắm, Sở Thiên Dịch làm con rể thì còn gì bằng, sát sàn sạt thế còn tiện thể trông chừng chồng luôn!”

“Cái gì?!” Chu Thần không dám tin vào tai mình, “Mẹ nói như vậy thật?”

“Mẹ anh biết nói giỡn bao giờ chưa, mẹ ưng anh Thiên Dịch rồi, anh không cần thì tôi cần.” Chu Giai dùng răng xé vỏ chiếc kẹo mút rồi ngoạm một miếng, “Dù sao tôi cũng thích anh ý, người đâu đã đẹp trai, tính cách còn tốt nữa chứ.”

“Tính cách tốt?” Chu Thần vỗ trán, “Mày nói đùa hay thật vậy, mày dù sao cũng là em ruột của anh mày a.”

“Ai thèm giỡn chơi với anh, anh không phải có mới nới cũ sao, tôi xài đồ thừa của anh cũng không được? Sao tôi lại có người anh ích kỉ thế chớ?”

“Không phải vậy… Chu Giai… tim anh không được khỏe, đừng kích thích anh…”

“Vậy được rồi,” Chu Thần thấy Chu Giai có vẻ đã chịu bỏ qua, vừa mới thấy yên tâm lại nghe nó nói, “Lúc chúng tôi kết hôn sẽ không thông báo cho anh, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi!”

Chu Thần suýt chút nữa tức hộc máu, con nhỏ này từ khi sinh ra đã nhất định cùng y đối nghịch.

Chu Thần xông tới véo hai cái má núng nính kia, mặt mày hung tợn nói: “Cấm mày xớ rớ đến hắn ta!”

“Hừ, dù sao không sớm thì muộn anh Thiên Dịch cũng thành người nhà họ Chu này, đây chính là Thái hậu dạy bảo!”

Kì thực mẹ Chu quả thật đã sớm tăm tia Sở Thiên Dịch, nhưng lúc đó hắn vừa ở xa mới đến, Chu Giai cũng còn quá nhỏ tuổi…

Hiện tại thì tốt rồi, cha mẹ nhà trai có thể coi như không còn, họ hàng cũng chẳng có người thân thích, con rể thì có nhà, có xe, có việc làm ổn định, lại còn phong độ đầy mình, con gái việc gì phải đi đâu tìm đối tượng nữa?

Đến lúc đó cả con gái cả con rể đều chung tay phụng dưỡng nhà họ Chu, gia đình còn gì hạnh phúc bằng!

Chu Thần lại một lần trải qua sốc đơn sốc kép, trái tim nhỏ sắp không chịu nổi phải chạy ra khỏi phòng Chu Giai thì Trương Hồng Tường xuất hiện, chỉ chỉ về phía trước.

“Tôi không cần đứa con dâu không hiểu phép tắc như thế này.” Mẹ Chu gạt lệ, nhìn thấy Chu Thần từ trong phòng đi ra, giả vờ nức nở: “Lại còn muốn con trai tôi ở rể? Không cần kết hôn nữa! Tôi có chết cũng không để con tôi ở rể!”

“Mẹ…” Chu Thần xoa trán, “Việc này có thể nói chuyện từ từ mà…” Không phải mẹ vẫn luôn muốn Sở Thiên Dịch ở rể hay sao…

Với lại dù gì vẫn phải thảo luận lại một chút với gia đình Ngụy Tuyền Tử, nhà gái ai lại ngang nhiên bắt con trai nhà người ta ở nhà mình. Điểm này có phần không phải, nhưng cũng không hoàn toàn không thể linh động được.

“Không cần, chỉ cần không phải con nhỏ này thì đứa nào mẹ cũng chấp nhận!”

Trương Hồng Tường ló đầu ra, há miệng hỏi: “Bác gái thấy con thế nào?”

Chu Thần giật bắn mình, một cước không khoan nhượng đạp thẳng lên lưng thằng cha mặt dày.

Mẹ Chu khó hiểu liếc hắn, tự hỏi ai là bác gái của ngươi a…

Chu Giai cũng ở trong phòng đi ra, ngữ khí khinh thường: “Chú này, chú phải gọi mẹ cháu là chị!”

Mẹ Chu lúc này như được mở cờ trong bụng.

Chu Thần cũng không kìm được mà bật cười.

Ngụy Tuyền Tử thấy nguyên một nhà không ai thèm để ý đến nàng, Chu Thần còn coi như nàng không tồn tại mà cười cười cợt cợt; nàng không nói thêm lời nào, xách túi đi ra cửa.

Chu Thần đang định chạy theo, chợt nghe Chu Giai hắng giọng hai tiếng nói với Chu Thái hậu, “Mẹ này, mẹ bảo hôm nào mời anh Thiên Dịch đến nhà ăn cơm nhỉ, bồi-dưỡng-tình-cảm a~”

Mẹ Chu nghe xong mặt mày lập tức hớn hở: “Thằng bé là người tốt a, mau mau mời nó đến nhà, làm mẹ ai chẳng thích có đứa con hiếu thuận.”

Vừa nghe đến Sở Thiên Dịch đã lên chức “đứa con”, Chu Thần đột nhiên hiểu được Chu Giai không có lừa y, bước chân đang định chạy theo Ngụy Tuyền Tử vội rút lại. Y lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Ngụy Tuyền Tử hẹn lúc khác gặp lại rồi mau chóng quay về tham dự cuộc đối thoại của hai mẹ con kia.

Chu Thần ngồi bên nghe hai người phụ nữ một lớn một nhỏ bàn mưu tính kế làm thế nào để “quơ” cho được Sở Thiên Dịch, cứ giật thột không thôi.

Y cắn răng mở miệng: “Mẹ, không phải mẹ không đồng ý cho Giai Giai yêu sớm sao…”

“Sớm cái gì nữa mà sớm! Học đại học rồi còn sớm cái gì nữa! Làm sao để nó ba chục tuổi đầu còn chưa có đối tượng như mày được! Con gái tuổi trẻ quan trọng như nào biết không?”

“Mẹ nói chỉ có chuẩn a ~~” Chu Giai được thể vuốt đuôi ngựa.

“Con có…” đối tượng, Chu Thần đang muốn nói hết câu thì bị mẹ Chu ngắt lời.

“Có cái gì mà có! Con ranh đấy thì mẹ… mẹ không pông*!”

“Mẹ, từ đấy gọi là pass…” Em gái Giai Giai chữa lại.

(*Mẹ Chu nói là 剖 [pōu], nghe hao hao giống từ pass (tiếng Anh là “thông qua”), ý là mẹ không ưa Ngụy Tuyền Tử, không duyệt cô thành con dâu, bà già sính ngoại ngữ nhưng nói nhầm =.=”)

Lúc Chu Thần ra khỏi cửa không tránh khỏi cảm thán một trận: Em gái ruột của y muốn đẩy thằng anh này vào ngõ cụt mới được có phải không?

Bị hai nữ quái quấy rối cả một ngày, y về được đến nhà thì cũng mệt đến không muốn nhúc nhích gì nữa, nằm ngửa bất động trên ghế salon.

Nhắm nghiền mắt một lúc lâu, y cảm thấy có người ấn bóp nhẹ trên vai hắn, tay nghề thật chẳng đến đâu nhưng có vẫn đỡ hơn không.

Đang lim dim tùy ý người nọ giúp y xoa bóp, y tự dưng cảm thấy bàn tay kia trở lại làm vuốt sói, bắt đầu không thành thật.

Chu Thần nhíu mày, “Trương tổng, đi ngủ sớm đi.” Y không có sức tính nợ cũ với thằng cha này, hắn liền được một tấc muốn tiến một thước.

“Không buồn ngủ.” Trương Tổng đáp lời rồi nhảy lên sô-pha, định bụng chén một bữa no nê. (ổng tính ăn đậu hũ)

Chu Thần trợn mắt nhìn hắn: “Hôm qua anh vừa nói cái gì cơ mà?”

“Mình ở chung với nhau rất tiện phát triển quan hệ nha~”

Chu Thần thẳng tay gạt cái đầu đang sấn tới trước mặt, hận không thể chặt một phát cho gãy luôn, trời ơi là trời, cho thằng cha này vào nhà đúng là tai họa.

Ngày hôm sau y lập tức viện lí do mẹ sắp tới kiểm tra xem y dạo này sinh hoạt ra làm sao để yêu cầu tên mặt dày Trương Hồng Tường cuốn xéo khỏi nhà mình.

Người nọ tuy không cam lòng, nhưng vì Chu Thần cam đoan hai người tiếp tục duy trì quan hệ hiện tại, mới chấp nhận rời đi, dù nằng nặc để đứa con cưng ở lại cho Chu Thần giải khuây.

Chu Thần nhìn căn phòng của mình trở lại sự yên ắng vốn có, thở dài một hơi, cuối cùng y cũng có không gian của mình, hi vọng đừng có thêm tên trời ơi đất hỡi nào đến quấy rầy y nữa.

Hồi trước y cảm thấy chỉ có người cô đơn mới muốn tìm ai đó ở chung, nhưng hiện tại không còn cảm giác đó nữa.

Mới nghĩ như vậy, tay liền tự động mò tìm điện thoại.

Nhìn tin nhắn ngắn ngủi vài dòng trên di động, y bỗng dưng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, dường như căn phòng này cũng không lớn đến vậy.

Xem tin nhắn thế nhưng đã trở thành thói quen ỷ lại của y mấy hôm nay, cứ cách một khoảng thời gian y sẽ tự động kiểm tra di động, mà Sở Thiên Dịch cũng không phụ hi vọng của y, mỗi lần y mở điện thoại đều sẽ nhận được tin nhắn mới của hắn.

Sinh hoạt từng giờ của người kia đều được thông báo đến máy của y đầy đủ: hiện tại đang đi công tác ngoại thành, ngày ba bữa đều phải đi hầu rượu khách hàng, còn nhắn tin kêu ca với y: “Em không ở đây, anh sẽ phải uống đến dạ dày xuất huyết mất.”

Chu Thần cười nhạo, đầu óc để làm gì thế không biết, dạy cho anh kĩ thuật tiểu xảo anh không chịu học, có chết ra đó thì cũng đáng.

Y đã dặn Sở Thiên Dịch lúc uống rượu phải mang theo khăn tay, mỗi lần uống xong thì lau miệng, nhân cơ hội nâng cốc mà nhổ ra, rồi ném khăn đi là được. Bia thì thôi, nhưng lúc uống rượu trắng thì có thể nhổ ra không ít.

Đây cũng coi như là chiêu dễ nhất trong mọi chiêu rồi.

Thế nhưng có lần y để ý kiểm tra tên kia, loại người gì mà giở có chút tiểu xảo mà tai cũng đỏ bừng lên, cuối cùng cũng vì tự xấu hổ mà uống cả một ngụm lớn.

Tiên sư, bộ hồi học đại học chưa có quay cóp lần nào sao? Làm bừa đi chứ, xấu hổ cái gì!

Người kia vẫn gửi tin nhắn đến cho y, biết trước y sẽ không nhận điện thoại cho nên cứ gửi tin như vậy, thế nhưng còn biết được y có đọc tin nhưng sẽ không hồi đáp.

Chu Thần mỉm cười, nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng hiểu được y chút chút.

Đối phương rốt cuộc cũng biết dùng dấu ngắt câu, thật ra còn tiến bộ đến mức có thể xài mấy cái emoticon đơn giản.

Xem xét Sở Thiên Dịch hiện tại, Chu Thần đã hoàn toàn không thấy hình bóng lão bản công việc nghiêm túc, đối xử lạnh lùng với y hồi xưa nữa.

Mở TV lên, y chuyển bậy bạ vài kênh.

Chu Thái hậu không đồng ý cho y kết hôn cùng Ngụy Tuyền Tử, thật ra trong bụng y còn mừng.  Y  kỳ thực có chút chờ mong bà phản đối, như vậy y còn có thể cho mình một chút dũng khí, ít nhất không còn cảm giác kinh khủng đối với hôn lễ 1 tháng sau như chờ đợi cái chết được báo trước nữa.

Nhưng Ngụy Tuyền Tử không được, thì ai mới được đây?

Mẹ của y, y hiểu rõ. Hiện tại có lẽ đã bắt đầu liên hệ với các thể loại mối lái để tìm bằng được đối tượng cho y.

Có đôi khi y thật sự muốn nói cho mẹ y hay: Con của mẹ thật ra là đồng tính mẹ à! Con yêu đứa con rể mẹ định lấy cho Chu Giai đấy! Mẹ giỏi thì mẹ đánh chết con đi, mẹ có khóc hết nước mắt con cũng không thay đổi được! Có làm gì cũng không thay đổi được!

Nhưng loại xúc cảm này chỉ xuất hiện khi y bị Sở Thiên Dịch làm cho rung động, cũng chỉ có thể tồn tại trong vài giây đồng hồ, sau đó sẽ giống như bóng bong xì hơi mà chấm hết.

Cuối cùng y chỉ có thể khom lưng cho hiện thực tàn nhẫn chèn ép mà thôi.

Làm đứa con hiếu thảo có bao giờ là dễ đâu.

Trầm tư thật lâu,  cảm thấy dưới chân có cái gì quấn lấy, y mới cúi đầu nhìn.

“Trương tổng, tên nó là gì?” Chu Thần chỉ vào Husky hỏi.

“Con trai a.”

“Tôi biết nó là con trai anh, tôi hỏi tên của nó, name ấy, hiểu không?”

“Name chính là “con trai” đó, hiểu chưa?”

Chu Thần hồi tưởng lại cuộc đối thoại với Trương Hồng Tường, cúi người vuốt ve con chó, “Haha, con trai chắc là đói bụng rồi, tao cho mày ăn.”

Chu Thần đi qua đi lại hai vòng, oán hận gào lên: “Cha mày thế nào lại không để lại đồ ăn cho mày!”

Y lại sờ sờ bụng con chó, thật sự lép kẹp luôn rồi, “Đi, tao đưa mày đi gặp tình nhân.” Nói xong liền kéo Husky ra cửa quẹo phải, hướng sang nhà Quý Tử Mặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.