Gia Tộc Ma Cà Rồng 2: Vũ Hội Hóa Trang

Chương 5




Từ khi Dận Chân vào bộ Hộ xử lý tính toán sổ sách công vụ, vấn đề bị phát hiện ra ngày càng rắc rối ngổn ngang, quan liêu hủ bại, ngân sách thiếu hụt vô cùng lớn. Mà thiếu hụt phần lớn là do các quan viên nợ, thậm chí các hoàng thân quốc thích cũng góp một phần, có thể nói là cực kì phức tạp, làm nền tảng quốc gia bị lung lay. Hơn nữa chuyến đi góp tiền cứu tế nạn dân sông Hoàng Hà đã tận mắt chứng kiến cảnh dân chúng khổ cực lầm than, cuộc sống giữa phú hào quan lại Giang Nam và người dân có sự chênh lệch quá xa, một trời một vực.

Tất cả cục diện trước mặt khiến chàng càng thêm trầm lặng, thay vào đó ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, dưới sự cố gắng mạnh mẽ quyết liệt của chàng, công việc quyết toán sổ sách tiến hàng rất thuận lợi, nhưng việc này tất nhiên không nịnh nọt được ai, thậm chí còn gây thù chuốc oán với rất nhiều nơi.

Vân Yên mặc dù không hỏi Dận Chân nhiều về công việc, nhưng thấy càng ngày càng nhiều khách tới Tứ Nghi Đường, nàng cũng nhận thấy tình hình phức tạp đến cỡ nào.

Nháy mắt ngày trừ tịch của năm nay lại đến, Dận Chân bận đến mức gần trưa của ngày ba mươi cuối năm mới về nhà, chàng đặt hộp gấm trong tay xuống, Vân Yên vừa giúp chàng thay quần áo vừa thông báo lại, Tiểu Thuận Tử bảo rằng đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ chờ gia đến tiền sảnh là mở tiệc.

Dận Chân cầm tay Vân Yên nói không cần phải vội, rồi kéo tay nàng đến bên bàn, đặt hộp gấm lên tay nàng.

Vân Yên khó hiểu nâng mắt lên nhìn chàng, từ từ mở hộp ra ——

Bên trong là hai chiếc bát sứ Thanh Hoa tinh xảo đẹp đẽ yên lặng nằm đó, đáy bát trắng sáng tinh tế như mỡ dê, “khoảng trắng” (1) vừa phải. Hơn nữa màu sắc của sứ Thanh Hoa hết sức tinh khiết, vô cùng thanh nhã, hoa văn trang trí đơn giản chỉ là non nước hữu tình. Ngọn núi cao mạnh mẽ sừng sững, dòng nước chảy thanh tú linh động y như thật, Vân Yên nhìn không khỏi si mê.

Dận Chân vẫn nhìn vào nét mặt của nàng, khóe miệng hơi cong lên.

- Cầm lên xem đi.

Vân Yên thận trọng dè dặt lấy cái bên trái lên, bàn tay chạm vào cảm thấy trơn nhẵn như ngọc, quả thực khiến người ta không muốn buông tay. Cẩn thận nhận ra ở “khoảng trắng” đề một câu: Phủ ngưỡng bất hổ thiên địa (Ngẩng đầu và cúi đầu không hổ với trời đất). (2)

Vân Yên ngẩng đầu nhìn chàng, Dận Chân cong môi không nói gì, cầm chiếc bát còn lại lên xoay nhẹ, đặt nó bên cạnh chiếc bát Vân Yên đang cầm trên tay, thấy ở trên đề câu: Bao biếm tự hữu xuân thu (Khen ngợi và chê bai tự có xuân thu) (2)

Rồi chàng lật đáy bát xuống cho Vân Yên xem, đáy chén đề một lạc khoản nhỏ với nét chữ quen thuộc thoanh thoát phiêu dật —— Viên Minh cư sĩ Tứ Nghi Đường chế.

Vân Yên yên lặng nhìn, từ tận đáy lòng tán thưởng bút pháp và thiết kế của chàng. Dận Chân nói:

- Thích không?

Vân Yên chân thành gật đầu, đây là tác phẩm nghệ thuật gần như hoàn mỹ nhất.

Dận Chân lại nói:

- Vậy giữ lại dùng để ăn cơm.

Vân Yên nghe thấy những lời này không khỏi ngẩng đầu lên nhìn chàng: “...”

Nhưng chàng đã quay người sang phía khác, cởi cúc áo vào phòng!

- Mỗi người một cái.

Một câu nói trầm bổng bay tới.

* * * * *

Gia yến vẫn quy củ như hàng năm, Dận Chân không nói nhiều, Na Lạp Thị đoan trang, ngay cả Lý thị cũng không còn thẹn thùng như hai năm trước. Một đại gia đình khuôn phép trật tự.

Buổi chiều tối theo thông lệ vào cung.

Năm sau nối tiếp năm trước, năm tháng thúc giục khiến con người già đi. Có thứ thì đã thay đổi, còn có thứ thì vẫn như thế.

Buổi tối trở về, Dận Chân chỉ ngồi lại nhà chính một lúc rồi quay về Tứ Nghi Đường, trên bàn còn rất nhiều công văn và khoản mục đang chờ chàng.

Chàng rất mệt mỏi, Vân Yên nhìn thấy rõ ràng. Một người đàn ông, muốn gánh vác nỗi lo của cả thiên hạ trên vai, sao có thể không đáng mến đáng thương.

Ngày đầu năm mới, các huynh đệ hoàng tử tụ tập ở Thập Tam phủ. Nhiều năm trôi qua, độ tuổi càng lớn, tranh đấu giữa các huynh đệ càng thêm gay gắt, Dận Chân cũng ít qua lại với Bát phủ hơn, nhưng Thập Tam phủ thì vẫn phải đi.

Chỉ mới đến gần sảnh ngoài Thập Tam phủ, đã nghe thấy bên trong vang lên giọng nói ấm áp trong trẻo quen thuộc, như châu như ngọc quyến rũ con người.

Bát Bối Lặc Dận Tự ngồi trong đám hoàng tử, ánh sáng tỏa ra vô cùng rực rỡ, khiến người khác không thể nào nhìn chăm chú.

Vân Yên theo sau Dận Chân đi vào cửa, các vị hoàng tử đều đứng lên chào hỏi, Dận Tự mỉm cười phong thái càng thêm mê người, đôi mắt sáng lấp lánh như hoa đào (3).

Chỉ trong nháy mắt Vân Yên cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt vào cơ thể mình, dường như khiến nàng không thở nổi.

Bởi vì hiện tại Dận Chân đang làm việc trong bộ Hộ, nên có không ít người nói chuyện mang theo vài phần hàm ý. Đặc biệt là Cửu A Ca, Thập A Ca. Dận Chân lãnh đạm ít nói, Dận Tường bên cạnh giúp đỡ, Dận Tự cười nhạt giảng hòa, các huynh đệ coi như là náo nhiệt. Chỉ là, con người đã không còn giống trước đây.

Vân Yên đứng sau lưng Dận Chân hầu hạ một lúc, Dận Chân nghiêng đầu bảo nàng đi ăn cơm. Dận Tường ra hiệu bảo Tiểu Xuyên Tử đưa Vân Yên xuống dưới, Vân Yên khá là quen thuộc với phủ Thập Tam

Lúc ăn cơm trong tiểu sảnh thì gặp Tiểu Nữu Tử của Bát phủ, y thân thiện hỏi cơ thể Vân Yên đã hồi phục hẳn chưa, Vân Yên sững sờ gật đầu nói không còn gì đáng lo, rồi cúi đầu tiếp tục yên lặng ăn cơm.

Mấy ngày sau, Thái tử đến Tứ phủ, còn ngồi lại ở Tứ Nghi Đường một lúc, Vân Yên trốn ở phòng trong. Nhưng loáng thoáng có thể nghe thấy trong lời nói của anh ta đều đang nhắc nhở chỉ điểm công việc của Dận Chân, có vẻ việc liên quan đến sổ sách bộ Hộ anh ta cũng dính dáng trong đó. Dận Chân nói rất ít, mà hình như Thái tử đang rất buồn bực, giọng nói hơi cao, cuối cùng cũng nhanh chóng rời đi.

Vân Yên ra ngoài thấy Dận Chân đang ngồi sau bàn, trên khuôn mặt cương nghị đã nhuốm đầy mệt mỏi, thần sắc giữa hai đầu lông mày không hiểu sao lại khiến người khác đau lòng.

Vân Yên cầm áo choàng phủ lên bả vai chàng, Dận Chân nâng mắt lên nhìn nàng, mỉm cười.

* * * * *

Thư phòng “Bát Phương Các” phủ Bát Bối Lặc.

- Bát ca, bọn lão Tứ hung hăng quá rồi!

Thập A Ca Dận Nga vừa vào cửa đã ném bức thư lên bàn, tức giận không biết trút vào chỗ nào. Cửu A Ca Dận Đường đằng sau cũng bước vào, sắc mặt vẫn giống như bình thường, vẻ mặt cao ngạo có phần lạnh lùng.

- Sao vậy, từ từ nói?

Dận Tự ngồi sau bàn sách không ngẩng đầu lên, vẽ bức tranh thủy mặc trước mặt, giọng điệu thong thả.

- Bát ca!

Thập A Ca Dận Nga đến trước bàn gọi hắn, muốn hắn ngẩng đầu lên.

Dận Tự đành phải ngước đầu lên, thần sắc trên khuôn mặt không biết cao nhã đến cỡ nào.

- Nói đi, Bát ca cậu đang nghe đây.

Thập A Ca Dận Nga quay người nói với Cửu A Ca Dận Đường,

- Lão Cửu, huynh nói trước đi.

Cửu A Ca Dận Đường ngồi trên ghế, hết liếc Dận Nga rồi lại nhìn Dận Tự.

- Bát ca chắc đã biết hết rồi, chính là chuyện ở Ung Trấn, người của bọn lão Tứ đã bắt được tên mà bị Bát ca chặt tay trái rồi, còn những tên kia, một người cũng không thoát, toàn bộ đã bị tóm sạch.

Dận Tự ngồi sau bàn vẫn cúi đầu tiếp tục vẽ, ừ một tiếng, hiển nhiên đã biết trước tất cả. Hắn vừa vẽ vừa nói:

- Hơn nữa, lão Tứ còn chém nốt cánh tay còn lại của gã.

Thập A Ca Dận Nga thấy hắn vẫn còn ung dung nói những lời này, thiếu chút nữa thì tức giận bỏ đi.

- Bát ca, đánh chó còn phải xem mặt chủ, huynh còn ngồi đây vẽ được à!

Dận Tự thong thả vẽ xong nét cuối cùng, ngẩng đầu lên đặt bút xuống cười nói:

- Hơn nữa, sổ sách lão Tứ kiểm tra được còn dính dáng đến cậu nữa đúng không?

Thập A Ca sờ mũi.

- Bát ca, huynh đã biết tất cả rồi còn...

Dận Tự đứng dậy, vỗ bả vai của Dận Nga, nét mặt tràn đầy dịu dàng và yêu thương.

- Không phải có Bát ca ở đây rồi sao? Không sao đâu. Huống hồ còn có cả Cửu ca cậu nữa, đúng không?

Con mắt chứa đựng ý cười lướt qua Cửu A Ca Dận Đường.

Cửu A Ca Dận Đường hất cái cằm hoàn mĩ của mình, nhìn Dận Tự:

- Lão Tứ đúng là quá đáng.

Dận Nga nói,

- Bát ca, lúc lên triều những chuyện khác đệ không nói được, tức run cả người.

Dận Tự cười nói, cúi đầu sờ chiếc nhẫn ngọc trắng trên ngón tay cái bên trái.

- Biết rồi.

Không đến mấy hôm sau, chuyện bộ Hộ quyết toán sổ sách đã ầm ĩ thành một con sóng lớn hơn, tội thần tự sát, thái tử dị nghị, làn sóng phản đối trong triều càng lúc càng lên cao.

Dận Tường cũng một mình đến Tứ Nghi Đường mấy lần, cùng đàm đạo với Dận Chân, mà việc này đã đâm lao đành phải theo lao. Hơn nữa chuyện này cũng do Khang Hi đích thân giao phó, làm không đến nơi đến chốn thì chính là không làm tròn bổn phận, nhưng làm tận giết tuyệt thì càng lún sâu vào vũng bùn hơn. Tính cách anh em hai người lại không chịu thua ai, Dận Chân cố chấp, Dận Tường trung nghĩa.

Mỗi ngày Dận Chân đều làm việc đến tận nửa đêm, hơn nữa còn phải chịu áp lực vô cùng lớn, mỗi phút mỗi giây Vân Yên đều khắc sâu trong đôi mắt, mỗi đêm đứng trước cửa chờ đợi. Dận Chân mỗi lần vào nhà đều cau mày nói, lần sau cứ đi ngủ trước đi, không cần phải đợi ta muộn đến vậy. Nhưng chiếc khăn mềm mại và đôi bàn tay nóng ấm trong đêm khuya, có chỗ nào không ấm áp?

Cũng chính lúc này, hậu viện Tứ phủ trong đêm truyền đến tin dữ, tiểu cách cách sắp được đầy tháng mà Tống thị mới sinh tháng trước bỗng nhiên sốt cao không lùi, chết non!

Dận Chân ngồi sau bàn nghe thấy tin này trầm mặc một hồi lâu không nói gì, rất lâu sau mới khoát tay ra hiệu cho Tiểu Thuận Tử lui ra ngoài.

Vân Yên đứng phía sau chàng cũng sững sờ không nói lên lời, một đứa bé nhỏ xíu, Tống thị còn nói khuôn mặt cô bé mang theo đường nét của Dận Chân, cứ thế mà biến mất sao. Ngay cả nàng một người xa lạ không có quan hệ gì cũng cảm thấy đau đớn, huống chi những bậc làm cha làm mẹ?

Vân Yên nhìn về phía Dận Chân, chàng nghiêng đầu đỡ trán, trong đôi mắt ửng đỏ nhuốm đầy mệt mỏi, khiến những người bên cạnh không thể không lo lắng.

Nàng biết, chàng đang đau đớn.

Chàng mỏi mệt chậm rãi khép mắt lại, hơi thở mỏng manh dưới ánh nến dao động trong đêm tối, khiến nỗi đau khắc sâu trong tâm khảm.

Vân Yên nhẹ nhàng khoác thêm áo cho chàng, yên lặng đứng bên cạnh.

Một lúc lâu sau, Dận Chân nắm chặt bàn tay Vân Yên, vùi gò má mình vào trong lòng nàng, ôm thật chặt.

Cả hai người đều không quên động tác này. Vào một đêm mấy năm trước, trong trạm dịch nơi hoang vu, là vì Hoằng Huy, bọn họ đã ôm chặt nhau như vậy.

Vân Yên để mặc cho chàng dựa vào người mình, nhẹ nhàng vỗ về chàng, nhưng dần dần cảm thấy nhiệt độ cơ thể không bình thường, vội vàng đưa cánh tay còn lại lên kiểm tra trán chàng.

Sốt rồi.

Người này cuối cùng cũng đổ bệnh trong mệt mỏi.

Vân Yên vừa muốn kéo chàng đứng dậy, vừa dịu dàng gọi chàng:

- Tứ gia, ngài bị sốt rồi, mau đứng dậy để nô tì dìu ngài lên giường.

Dận Chân khẽ hừ một tiếng trong cổ họng, vẫn vùi đầu trong lòng nàng, chậm rãi lắc đầu.

Vân Yên bất đắc dĩ nhìn chàng dựa vào lòng mình, đành phải cúi đầu khẽ khàng nói bên tai chàng:

- Đứng dậy được không?

Dận Chân mới chầm chậm mở mắt ra nhìn nàng, trong đôi mắt có không biết bao nhiêu mỏi mệt khiến người bên cạnh phải đau lòng.

Vân Yên dìu Dận Chân dậy, khó khăn đi từ gian bên ngoài vào phòng trong, đặt chàng lên giường, chàng lại nắm chặt tay nàng không buông.

Vân Yên dịu dàng gỡ tay chàng ra:

- Tứ gia, ngài đang sốt rất cao, Vân Yên bảo Tiểu Thuận Tử đi gọi đại phu.

Dận Chân lại lắc đầu.

Vân Yên không biết phải làm sao, nói:

- Nô tỳ không đi, vẫn luôn ở bên cạnh ngài, nô tỳ chỉ đứng ở cửa gọi một tiếng thôi.

Dận Chân cuối cùng cũng gật đầu, Vân Yên đi gọi Thuận Tử, y vội vàng đi mời đại phu. Vân Yên quay trở lại rót nước ấm cho Dận Chân uống, thu dọn lại chiếc giường chàng đang nằm, đắp kín chăn cho chàng, sờ trán, chàng càng lúc càng nóng, khiến lòng nàng rối như tơ vò.

Dận Chân khép hờ mắt nhìn nàng, vô cùng an tĩnh.

Chờ cho đại phu đến, trong Tứ Nghi Đường càng thêm bận rộn, các thiếp thất phúc tấn trong hậu viện đều phái người đến thỉnh an, muốn vào thăm bệnh. Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng bẩm báo lại với Dận Chân, Dận Chân mệt mỏi xua tay nói không cần.

Đại phu chẩn đoán nói rằng bị nhiễm thương hàn nặng, do mệt mỏi và đau lòng tích tụ lại, kê thuốc, đặc biệt dặn dò không thể lao lực quá độ, phải tĩnh dưỡng một thời gian mới tốt lên được. Chờ đại phu đi, Dận Chân uống thuốc xong mới chìm vào giấc ngủ.

Nhìn sắc trời Vân Yên biết sắp đến giờ lên triều, liền bảo Tiểu Thuận Tử sai người vào cung xin nghỉ cho Tứ gia, ngập ngừng một lát rồi nhấn mạnh là “nghỉ bệnh”. Tiểu Thuận Tử là một người thông minh, liên tục gật đầu nói biết rồi, sẽ nói lại rõ ràng tình hình bệnh tật của Tứ gia.

Không đến một canh giờ sau, Tiểu Thuận Tử trở về thông báo, Vạn Tuế gia truyền khẩu dụ đến bảo Tứ gia chúng ta cứ dưỡng bệnh cho tốt, còn ban thưởng rất nhiều thuốc bổ. Phái cả người đứng đầu Thái y viện là Tôn Chi Đỉnh buổi chiều đến khám bệnh cho Tứ gia.

Ngủ đến giữa trưa Dận Chân mới tỉnh lại, giọng nói khàn đặc. Vân Yên nói lại cho chàng biết chuyện xin nghỉ và khẩu dụ của Khang Hi.

Dận Chân gật đầu không nói gì.

Buổi chiều sau khi Tôn thái y chẩn bệnh, ông quan tâm dặn dò thêm lần nữa. Nói bệnh tình lần này rất nghiêm trọng, phải chú ý, không thể quá vất vả nữa.

Dận Chân gật đầu ra hiệu cảm ơn, Vân Yên đứng bên cạnh hầu hạ, lễ phép ôn hòa nói lời cảm tạ với Tôn thái y, để Tiểu Thuận Tử ban thưởng cho Tôn thái y rồi đưa ông ra ngoài.

Vân Yên trở lại giúp Dận Chân uống thuốc xong, chàng mở miệng nói muốn tắm rửa. Vân Yên cau mày, nghĩ rằng tắm nước nóng cũng có hiệu quả với bệnh cảm nặng của Dận Chân, nên nhanh chóng bảo Tiểu Ngụy Tử đi chuẩn bị nước nóng, cả gian phòng tắm được xông khói mù mịt, chỉ sợ chàng sẽ bị lạnh.

- HẾT CHƯƠNG 81 -

(1) Từ gốc: 留白:là một khoảng trắng trong các tác phẩm nghệ thuật để tạo sự hài hòa, nhịp nhàng trong kết cấu, tạo cho người xem một không gian để suy nghĩ tưởng tượng.

Mình không biết trong tiếng Việt thì từ này nên dịch thế nào, nên bạn nào biết thì giúp mình nhé.

(2) Ý nghĩa của hai câu này: Làm người phải chính trực ngay thẳng, không hổ thẹn với lòng; lời khen chê của con người trong thế gian suy cho cùng cũng chỉ tồn tại một thời gian, công tội nghìn đời sẽ có hậu thế bình luận.

(3) Câu gốc 灼灼其华 (Hán việt: Chước chước kỳ hoa. Một câu trong bài thơ “Đào Yêu 1” của Khổng Tử. Cả bài thơ:

Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy,

Nghi kì thất gia.

Bản dịch của Tạ Quang Phát:

Đào tơ mơn mởn xinh tươi,

Hoa hồng đơm đặc dưới trời xuân trong.

Hôm nay nàng đã theo chồng,

Nên bề gia thất ấm nồng thuận vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.