Gia Sư 17 Tuổi Và Thái Tử Phá Hoại

Chương 35: Phiên ngoại 4




Chương 1933: Các ngươi tán đi.

- Ngươi biết không? Khi ngươi đi tìm ta, muốn xúc tiến Nhân tộc cùng Hồn Tộc kết minh, thời điểm mang điều kiện ra đàm phán với ta, ta đã nhìn thấy một phần bi tình trong lòng của ngươi.

Thánh Mỹ nói ra lời này chẳng khác gì một con dao nhọn đâm vào nội tâm Lâm Minh, trong nội tâm Lâm Minh run lên, hắn nhìn qua Thánh Mỹ, hô hấp như dừng lại.

- Ngươi là một con thần long còn nhỏ, làm gì vào thời điểm mình chưa trưởng thành mang theo gông xiềng nặng như vậy? Đáng giá sao? Ta khuyên ngươi, buông tha Nhân tộc đi, dùng thiên tư của ngươi, nếu dựa vào chiến xa của Nhân tộc, tương lai ngươi có thể sánh ngang với ta, cộng đồng lập nên cơ nghiệp trăm triệu năm! Thiên phú của ngươi có thể sánh với ta, chúng ta có thể cộng đồng tinh nghiên thượng cổ giới truyền thừa, cùng đi sáng tạo truyền kỳ của mình, trở thành một nhân vật trong thiên địa này! Giống như chủ nhân Tu La Lộ, giống như là thủy tổ Hồn giới!

- Năm đó chủ nhân Tu La Lộ cùng thủy tổ Hồn giới lưu lại một thế giới của mình. Mười tỷ năm qua bọn họ vẫn được tôn sùng, cúng bái, thế nhưng mà... Có ai đi quan tâm chủng tộc xuất thân của bọn họ không? Ngươi biết chủ nhân Tu La Lộ và thủy tổ Hồn giới là chủng tộc nào không? Hồn Tộc Thánh Điển tên là Hồn Tộc Thánh Điển, nhưng kỳ thật trên trang sách màu vàng chưa bao giờ đề cập tới hai chữ Hồn Tộc, nhưng mà Hồn Tộc ta hôm nay là chủng tộc cường thịnh nhất trong Tam Thập Tam Thiên vũ trụ, lại liều lĩnh đi tự xưng là hậu duệ của hắn!

- Tới khi lực lượng của ngươi bao trùm trên một tộc. Chủng tộc, còn có ý nghĩa sao? Bọn họ có thể như thế, vì sao chúng ta không thể như thế?

Giọng của Thánh Mỹ ẩm chứa dã tâm đáng sợ, một khắc này nàng dường như biến thành ma nữ mị hoặc ngập trời. Trong lời nói tràn ngập lực đầu độc.

Lâm Minh trong sát na này đã hoảng hốt, nhưng mà hắn cũng rất nhanh tỉnh táo lại, hắn cảm giác hồn lực trên người Thánh Mỹ cường đại tới mức khi nàng nói chuyện lại tỏa ra mị lực khôn cùng, làm cho người ta kìm lòng không được tuân theo ý nguyện của nàng.

- Ta và ngươi khai sáng cơ nghiệp sao? Trong một đời không thể dung hai nhân vật tuyệt thế, năm đó chủ nhân Tu La Lộ và người sáng tạo Thánh Điển cũng đại chiến sinh tử, huống chi tại Hồn Tộc, còn có chủ nhân Hồn Thiên Thánh Địa -- Hồn Đế, hắn sao cho phép ta và ngươi khai sáng cơ nghiệp chứ?

Lâm Minh nói ra lời băng hàn, nhưng mà trong lòng của hắn lại vô cùng mờ mịt.

Hắn thấy không rõ con đường phía trước, hắn nhìn không thấu Thánh Mỹ, càng không biết Hồn Đế suy nghĩ cái gì.

Tất cả vô cùng hỗn loạn, trong đại thế hay thay đổi này, hắn cảm giác mình giống như bọt nước nhỏ, cho dù hắn làm như thế nào cũng chỉ là vô nghĩa.

Lâm Minh phát triển đến bây giờ, hắn lần đầu tiên cảm thấy vô lực như thế.

Dù năm đó thời điểm hắn hai mươi lăm tuổi, từ Thanh Tang Thành đi tới Thiên Vận hoàng triều, thanh mai trúc mã Lan Vân Nguyệt dời tình dừng luyến, hắn đối mặt con của quân chủ hoàng triều gây khó dễ cũng không quan tâm, không thể không đi Đại Minh Hiên làm giải cốt thủ, hắn cũng chưa từng cảm thấy vô lực như thế.

Khi đó hắn vẫn tin tưởng, chỉ cần cố gắng là có thể thành công, dù con đường phủ kín chông gai, hắn cũng có thể bằng vào nghị lực và sự dẻo dai đánh ra một tương lai.

Nhưng mà bây giờ, Lâm Minh cảm giác dù là mình muốn cố gắng, nhưng ngay cả phương hướng cũng triệt để không có, hắn vô cùng mê man.

Nhưng mà mặc dù mê mang, hắn lại biết chính mình từ nhỏ lớn lên tại Thanh Tang Thành, chỗ đó có bằng hữu, thân nhân, Lâm thị gia tộc, cha mẹ của hắn, môn nhân Thần Hoàng Đảo, đồng môn thượng cổ phượng tộc, Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Lâm Hiểu Cáp, Mộ Thiên Tuyết, Tiểu Ma Tiên, Thần Mộng tiền bối, Hạo Vũ Thiên Tôn...

Còn có Hỗn Nguyên Thiên Tôn chưa từng gặp mặt, nhưng vì phản kháng Thánh tộc mà chết trận, cùng với chiến hữu Hắc Long của Hỗn Nguyên Thiên Tôn, nó mang hậu đại của mình phó thác cho hắn, dặn dò hắn muốn phải chống lại Thánh tộc đến cùng, còn có thần nữ trong cổ mộ cứu hắn một mạng...

Cuối cùng là đứa con chưa ra đời của Lâm Minh...

Trong đầu Lâm Minh không ngừng hiện ra thân ảnh nhiều người, hắn trong hơn một trăm năm này tiếp xúc không biết bao nhiêu người, có chút chỉ gặp thoáng qua, có chút đã có ngàn vạn lần quan hệ, có chút ảnh hưởng tới tánh mạng cùng trưởng thành của hắn, có chút là trưởng bối ơn tri ngộ, có chút đã cứu tánh mạng hắn, còn có người yêu hắn.

Bọn họ đều là một bộ phận dùng dõi của nhân tộc cả.

Nhân tộc dưỡng dục hắn, thành tựu hắn.

Mà bây giờ những người này đang chiến đấu vì nhân tộc, cho dù thực lực của bọn họ căn bản không có ý nghĩa.

Bọn họ có khả năng sẽ bị hủy diệt, cùng tồn vong với nhân tộc.

Duy chỉ có chính mình sống cẩu thả một mình, chuyện này làm cho Lâm Minh cảm thấy trống vắng và cô độc không hiểu.

Người, luôn cần cần quần thể của mình tán thành

Lúc những thứ này bị hủy diệt, thân nhân, bằng hữu đều không tồn tại, chỉ còn lại có chính mình, cho dù mấy ngàn vạn năm sau chưởng không thiên địa, vũ trụ độc tôn, còn có ý nghĩa gì chứ?

Cho dù đạt tới tính mạng vĩnh hằng, còn lại chỉ sợ là tịch mịch vô tận...

- Ta không muốn vứt bỏ gốc rễ của mình, cũng không muốn hài tử chưa xuất thế của mình sinh ra đã không còn chủng tộc.

Lâm Minh thì thào nói ra, dường như đang nói với Thánh Mỹ, đang nói với mình.

Thánh Mỹ nhìn qua Lâm Minh, than nhẹ một tiếng, nói ra:

- Ta chỉ không muốn nhìn thấy ngươi bị hủy mà thôi, nếu ngươi kiên trì, như vậy ta không nói cái gì nữa, nhưng chỉ cần Hồn Tộc can thiệp Thánh tộc, thẻ đánh bạc của ngươi không đủ...

- Trừ phi, ngươi có thể chính thức cầm được toàn bộ trang sách màu vàng, hơn nữa còn tìm được con đường vĩnh sinh cho ta, như thế, ta đại khái có thể ảnh hưởng tới Hồn Tộc, làm cho Hồn Tộc ra tay với Thánh tộc, làm cho bọn họ không bận tâm tới Nhân tộc, nhưng mà... Ta không cho rằng ngươi có thể làm được điều này.

Thánh Mỹ nói ra yêu cầu bản thân, mà điều kiện này làm cho nội tâm Lâm Minh trầm xuống, không nói trang sách màu vàng, chỉ cần con đường tìm con đường vĩnh sinh cho Thánh Mỹ, Lâm Minh hoàn toàn không biết ra tay như thế nào, trừ phi, hắn đem ma phương đưa cho Thánh Mỹ.

Lâm Minh rất khó tưởng tượng, dùng thiên phú của Thánh Mỹ, nếu như có thêm ma phương sẽ đạt tới trình độ thế nào?

Thời điểm này Thánh Mỹ đột nhiên quay người, nhìn qua đám trẻ tuổi tuấn kiệt vây công Lâm Minh, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Các ngươi, tán đi!

Không thể nghi ngờ lời này khiến người ta ngây ngốc.

- Nương nương!

Đệ tử Đại Phạm Thần Sơn sắp sụp đổ, trước đó Đại Phạm Thần Vương tự mình ra tay, thi triển vô lượng đại pháp, hao phí tu vị tìm ra tung tích của Lâm Minh, rồi sau đó bọn họ chết đi không biết bao nhiêu đệ tử, còn khai ra cái giá treo thưởng trên trời, bọn họ trả cái giá lớn vây công Lâm Minh, lập tức sắp đánh chết Lâm Minh, kết quả Thánh Mỹ nói một câu bảo bọn họ tán đi?

Tất cả cố gắng của bọn họ, toàn bộ nước chảy về đông!

Nếu như bọn họ cứ thế mà quay về, làm thế nào đối mặt Đại Phạm Thần Vương?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.