Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 47: Sầu trường bách kết




Vừa trở lại dinh thự, Thẩm Chanh liền đá rơi giày cao gót trên chân xuống.

Trên đường trở về, lỗ tai của cô vẫn luôn là đỏ.

Câu “Về nhà tiếp tục” kia giống như là lời nguyền, thỉnh thoảng hiện lên ở trong đầu cô.

Cô cũng không biết tại sao.

Có thể là bởi vì cô quá hiểu rõ tính cách của anh, xưa nay luôn là nói được thì làm được, nói về nhà tiếp tục, vậy thì nhất định sẽ tiếp tục....

Cô đi chân trần chạy lên lầu, muốn trở lại gian phòng trước anh một bước, khóa lại cửa.

Nhưng cô vừa bước lên cầu thang chưa đến vài bước, đã bị người đàn ông phía sau kéo cánh tay lại.

Thi Vực thậm chí chưa dùng lực, liền giam cầm cô ở trong ngực của mình.

”Bảo bối, sao còn gấp hơn cả anh vậy?”

Giọng nói sâu lắng mang theo vài phần nghiền ngẫm, truyền vào lỗ tai Thẩm Chanh, mang theo hơi thở ấm áp, khiến cho nhịp tim bắt đầu bất giác nhanh hơn.

”Ai gấp hả?”

Cô ngẩng đầu phản bác lời của anh, nhưng anh lại đột nhiên cúi đầu, hôn lên môi của cô.

Thừa dịp lúc môi của cô khẻ nhếch, Thi Vực dò xét đầu lưỡi vào....

Nụ hôn của anh ôn nhu lại xen lẫn cuồng phong bão táp, khiến Thẩm Chanh rất nhanh liền mềm nhũn đi, có chút đứng không vững.

Bàn tay Thi Vực ôm eo Thẩm Chanh thật chặt, tựa như muốn ép cô vào trong thân thể mình.

”Không cần.... Tối nay hơi mệt.”

Thẩm Chanh lấy tay nhẹ nhàng đẩy lồng ngực của anh, giọng nói nhiệt tình của anh trở nên có chút không ổn.

”Anh động, em mệt gì.”

Anh cắn vành tai của cô, nói thật nhỏ ở bên tai cô.

Lời này nghe thế nào, đều khiến cho người ta suy nghĩ về phương diện kia.

Mặt Thẩm Chanh, không khỏi nóng hơn.

Thi Vực nhìn cô một cái, giương môi cười, liền cúi người bế cô lên.

Đột nhiên mất trọng lượng, Thẩm Chanh không kiềm được đưa tay ôm cổ của anh.

Mà chính vào lúc này, Thi Vực bước thật nhanh đi lên lầu.

Đi đến ngoài cửa phòng ngủ, anh dùng một cước liền đạp cửa gỗ lim khắc hoa tinh sảo ra, cửa đụng vào trên tường phát ra một âm thanh “Ầm” vang lên.

Thẩm Chanh nhíu nhíu mày, “Anh không thể ôn nhu một chút sao!”

Thi Vực cúi đầu nhìn cô, ý cười trong mắt ý vị thâm trường, “Em nói ôn nhu, là chỉ đối với cửa, hay là đối với em?”

Thẩm Chanh: “....”

Thấy Thẩm Chanh không lên tiếng, Thi Vực cười đến càng thêm quyến rũ, sau đó nói câu: “Yên tâm, đối với em, anh vẫn luôn rất ôn nhu.”

Thẩm Chanh: “....”

Ôm Thẩm Chanh đến trên giường, Thi Vực vốn không cho cô một cơ hội có thể đào tẩu, liền lấn người đè xuống.

Thân thể của anh vừa mới đụng phải cô, làn da trên người của cô đã bắt đầu nóng lên theo, bắt đầu muốn càng nhiều hơn.

Thẩm Chanh cắn cắn môi, đây cũng quá dọa người rồi!

Thi Vực dường như nhìn ra bối rối của cô, liền cúi đầu xuống gần sát cô, bắt đầu từ cái trán, dần dần hôn đến mỗi một tấc trên mặt của cô.

”Có muốn hay không?”

Giọng nói Thi Vực có chút khàn khàn, đã khó có thể tự kiềm chế, lại chịu đựng không có tiếp tục nữa, như đang muốn nghe chính miệng cô nói muốn.

”Không, muốn!”

Thẩm Chanh giống như hờn dỗi quay mặt qua chỗ khác, tránh đi con ngươi mang theo mục đích kia.

Thi Vực nắm cằm của cô, xoay mặt của cô lại, nhìn cô cười nhẹ: “Không muốn? Vậy sao lại thở gấp đến vội vã như vậy?”

Thẩm Chanh hít vào một hơi thật sâu, đối diện với ánh mắt bất cần đời của anh, “Em không có thở gấp!”

”Em có.”

”Không có!”

”Có.”

”Không có.... Ưm!”

Cuối cùng, Thi Vực vẫn dùng môi phong bế miệng của cô, nuốt lời của cô trở vào.

Đêm, dần sâu.

Trong phòng rộng lớn, không khí mờ ám đang lan tràn khắp bốn phía, tiếng thở hơi thấp, một mảnh kiều diễm....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.