Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 4: Kiếm chỉ Ma Tôn




Ngoại truyện này bắt đầu vào thời điểm trước khi Mông Phong và Lưu Nghiễn yêu nhau, nên mình đổi lại xưng hô cho thích hợp nhé ^^

Ngoại truyện 1: Nhân hữu âm tình viên khuyết.

Nguyệt hữu bi hoan ly hợp

Nhân hữu âm tình viên khuyết

Thử sự cổ nan toàn

Đán nguyện nhân trường cửu

Thiên lý cộng thiền quyên.

Trích trong bài thơ “Thủy điệu ca đầu”, dịch thơ”:

Trăng có vui buồn ly hợp

Người có tỏ mờ tròn khuyết

Tự cổ nan vẹn toàn

Chỉ nguyện người trường cửu

Ngạn dặm dưới trăng thâu.

Anh Gà đảo vị trí “Trăng” và “Người” trong hai câu thơ gốc.

Mùa hè năm lớp Mười một, tháng Tám.

Tại bờ biển đang diễn ra một trận đấu bóng chuyền trên bãi cát.

Tiếng cười rộn vang, trái bóng chuyền không ngừng tung lên, Lưu Nghiễn và Mông Phong chung một đội. Mông Phong xoạc chân trái hất cát văng đầy trời, cứu bóng!

Khán giả điên cuồng hò hét cổ vũ, Mông Phong đá bóng bay vụt lên cao, Lưu Nghiễn lập tức sải chân lao tới, nhảy bật lên đập bóng qua lưới, người của đội kia cũng chạy vọt đến đưa trán cản bóng.

Lưu Nghiễn đột nhiên bị tên cao kều kia va trúng, tức thì lật người té xuống, tên cao kều vì thua bóng nên tức tối bồi thêm một đá vào người cậu.

Lưu Nghiễn ngã phịch xuống cát, Mông Phong vừa đứng dậy đã bắt gặp tên cao kều vung chân đá Lưu Nghiễn, thế là mặt mày xanh mét, chẳng nói chẳng rằng xông tới, cũng không bận tâm Lưu Nghiễn hẵng còn sóng xoài trên cát, hắn nhào đến tóm tên cao kều dộng ngay một đấm!

Mấy người đứng xem rần rần kêu la như vỡ chợ.

“Làm cái gì đấy!!!” – Lớp trưởng lập tức quát lên – “Đừng đánh nhau!!!”

Đám học sinh cuống quýt kéo người ngăn cản, tên cao kều kia vốn dĩ không phải học sinh trường họ, chỉ là bọn thanh niên đang chơi bóng chuyền trên bờ biển, đúng lúc gặp phải lớp Lưu Nghiễn đi dã ngoại, vậy là hai bên liền nhận lời thi đấu một trận. Nhưng vừa nãy rất nhiều người không thấy cú đạp của tên cao kều vì bị Lưu Nghiễn chặn tầm nhìn, cho nên Mông Phong ra tay đánh trả biến thành cố tình gây hấn.

Đồng đội của tên cao kều tiến tới can ngăn cũng bị Mông Phong trở tay đấm ngã bổ chỏng, mấy người thấy vậy vội vàng chạy tới ghìm Mông Phong lại. Trên mặt tên cao kều bị ăn một đấm, nước mắt tuôn như suối, Mông Phong lại xoay người tống thêm một đạp vào bụng khiến tên nọ té nhào ra đất, nửa ngày chẳng cục cựa nổi.

Bọn người kia há mồm mắng chửi thô tục, Lưu Nghiễn bịt mũi đứng dậy, giữa khe hở ngón tay đầm đìa máu mũi, cậu đến kéo vai Mông Phong, một tay bịt mũi, một tay chỉ vào tên cao kều đang lồm cồm bò dậy.

Mông Phong quát: “Mẹ kiếp, đấu bóng không lại thì chơi xấu đánh người à, nhào vô! Ngon nhào vô!!”

Tên cao kều đứng dậy, nhận thấy bên kia người đông thế mạnh nên muốn đi tới nói mấy câu giảng hòa, song Lưu Nghiễn lập tức vung tay tọng cho gã một đấm.

Tức thì toàn bộ bãi cát đều bùng nổ, sau rốt cảnh sát tới gô cổ ba người cộng thêm lớp trưởng về đồn.

“Nó đánh tôi trước.” – Lưu Nghiễn nói – “Mẹ tôi là bác sĩ, kêu mẹ tôi ghi giấy chứng nhận thương tích cho xem.”

Rõ là ngang ngược – mọi người nghĩ bụng.

Tên cao kều chối: “Tao vô tình thôi mà, sao mày nhỏ mọn thế?!”

Mông Phong cả giận gắt: “Mày vô tình á?! Đụng phải cậu ấy đến chảy máu mũi còn chưa tính, bồi thêm một đạp mà dám nói vô tình hả!”

Cảnh sát quát lên: “Yên lặng đi!”

Cảnh sát bẻ vặn tay Mông Phong, ấn hắn ngồi lại xuống ghế.

Lưu Nghiễn bắt đầu gọi điện thoại: “Mẹ hả, con bị người ta đánh, bị đạp một cái vào lưng, tới giờ còn chưa ngồi thẳng được nữa, con tính đi kiểm tra vết thương, mẹ có đang trực không?”

Tên cao kều nghe thế xanh mặt như tàu lá, cảnh sát thấy đám học trò này không dễ chọc, với lại tên cao kều cũng chính miệng thừa nhận có đạp cậu. Thế là Lưu Nghiễn và Mông Phong từ cố tình gây hấn trở thành người bị hại.

“Thôi bỏ đi, thanh niên trai tráng động tay động chân là chuyện thường.” – Cảnh sát đành phải hòa giải – “Tôi thấy cậu cũng đâu có vấn đề gì, nhẩy?”

Lưu Nghiễn nói giọng trịch thượng: “Mày phải đảm bảo sau này không tới kiếm chuyện nữa, tao sẽ không thèm chấp với mày.”

Cảnh sát lại bảo: “Cậu xin lỗi người ta đi, việc này cho qua.”

Tên cao kều chỉ sợ phiền phức nối đuôi nhau đến, cái thói cứng đầu bướng bỉnh bị hù bay mất, rối rít nói: “Xin lỗi nhé người anh em, tôi không cố ý đâu mà.”

“Ừm, không sao.” – Lưu Nghiễn vốn dĩ sợ rằng Mông Phong ra tay đánh người trước, sau này tên cao kều sẽ tìm Mông Phong và mình gây rối, nhưng bây giờ tên kia đã nhận lời rồi, nên cậu cũng chẳng dây dưa thêm nữa.

Đám học sinh đều giải tán, bóng chuyền bãi cát cũng nghỉ chơi luôn.

Lưu Nghiễn và Mông Phong bước ra khỏi đồn cảnh sát, Mông Phong vẫn đi chân trần, lại còn trưng ra bộ mặt căm phẫn trào dâng.

“Để tôi nhìn xem.” – Mông Phong giật lại cánh tay Lưu Nghiễn.

Lưu Nghiễn nhét giấy vào mũi ngăn máu chảy, Mông Phong kéo cậu tới chỗ vòi nước, cởi áo ba lỗ ra nhúng vào nước vắt sạch, rồi ra dấu bảo Lưu Nghiễn ngước cằm lên.

Lưu Nghiễn ngồi trên chiếc ghế dài nơi bãi biển hoàng hôn, Mông Phong đứng khom lưng giúp cậu lau chùi vết máu dưới mũi.

Lưu Nghiễn nói: “Mới nãy cậu không nên đánh người.”

Mông Phong nói: “Tại tôi không nhịn được, thôi, cũng may cậu lanh trí, không thì phen này gặp rắc rối to.”

Lưu Nghiễn sờ sờ dưới mũi, máu tạm thời ngưng chảy. Nửa thân trần của Mông Phong nhễ nhại mồ hôi, hắn tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt Lưu Nghiễn, ngây ngẩn nhìn chăm chú vào môi cậu, một hồi sau lại dời lên đôi mắt cậu.

Hai người mắt đối mắt.

Lưu Nghiễn không nói lời nào, họ đang rất gần nhau, cậu còn chưa lấy lại tinh thần thì môi Mông Phong đã hôn lên.

Khoảnh khắc đó trái tim Lưu Nghiễn vỗ như trống dồn, đầu óc trống rỗng, cậu run rẩy nâng tay lên, chẳng phải đẩy Mông Phong ra theo phản xạ, mà là khó dằn lòng ghì lấy cổ hắn.

Khi tay Lưu Nghiễn vừa chạm vào cổ Mông Phong thì hắn lập tức giật mình tỉnh táo, vội nhét cái áo ba lỗ nhúng nước vào tay Lưu Nghiễn rồi co giò chạy biến.

Lưu Nghiễn nhoáng thấy bối rối vô cùng, ngồi thừ trên ghế, đầu óc rối như tơ vò, Mông Phong chạy tới sau luống hoa vấp chân té cù mèo, Lưu Nghiễn “phụt” một tiếng bật cười.

Mông Phong luống cuống tay chân lượm đôi dép lê trên cát đeo vào, chạy tiếp.

Lưu Nghiễn khẽ liếm môi, chỉ cảm thấy việc hô hấp lúc này trở nên khó khăn quá đỗi, như thể choáng váng đến mức không thể tiếp tục hít thở nữa, dưới ánh hoàng hôn mơ màng, mọi việc diễn ra như một cảnh mộng không chân thực.

Ánh mắt Lưu Nghiễn đờ đẫn, tầm nhìn phiêu dạt ra xa, cậu ngồi trên ghế rất lâu. Chẳng biết Mông Phong đi đâu mất rồi, phải làm sao đây?

Thủy triều đang dâng lên ngoài biển rộng, Lưu Nghiễn lơ đãng bước đi không mục đích bên bờ biển, trên môi vẫn lưu lại chút nóng ấm đó. Nào giờ cậu chưa từng biết yêu, từ nhỏ đã chơi cùng Mông Phong, quen biết từ hồi sáu tuổi, tình cảm dành cho nhau thân thuộc như người một nhà vậy.

Mông Phong đang nghĩ gì? Tâm tư Lưu Nghiễn lúc này cực kỳ hỗn loạn, bọn mình có thể yêu nhau được không? Trong lòng cậu có một loại cảm xúc khó hiểu không thốt nên lời, dường như trước mắt bừng sáng, đời này chẳng có gì đáng để lưu luyến hơn thế nữa. Thì ra Mông Phong thích cậu, và cậu, cũng thích Mông Phong.

Đáng lẽ cậu nên nhận ra sớm hơn, may mà cuối cùng đã biết được.

“Mông Phong đâu?” – Lưu Nghiễn túm lấy một bạn học cùng lớp Mông Phong hỏi.

“Đâu biết.” – Học sinh kia đáp – “Chẳng phải hai người dính nhau như sam à?”

Lưu Nghiễn đi qua bãi cát, gặp người nào hỏi người đó, rốt cuộc cũng có một bạn nữ chỉ cho: “Mới nãy cậu ấy còn ngồi sau cái thuyền kia hút thuốc.”

Lưu Nghiễn chìa áo ra: “Trả cái này lại cho cậu ấy giùm tôi nhé, cảm ơn.”

Bạn nữ bèn nhận lấy.

Bờ cát trải dài được nhuộm sắc tím xanh tuyệt đẹp, màn đêm buông xuống, tiệc nướng bắt đầu nào.

Hội trại tiệc nướng.

Lưu Nghiễn và Mông Phong không ở cùng một nhóm nướng lò, bầy học trò vui vẻ rộn ràng, cụng chai bia, men say tràn cả lên mặt, chén chú chén anh.

“Bớ Lưu Nghiễn! Mông Phong uống say mèm rồi!!” – Đằng xa có người cả giọng gọi – “Đang gọi hồn cậu kia kìa!!”

Lưu Nghiễn ngán ngẩm chịu thua, thả con cua nướng trong tay xuống, nhảy phóng qua ghế đi tới xem tình hình.

“Nốc bao nhiêu rồi?” – Lưu Nghiễn hỏi.

Ánh lửa trại hắt lên khuôn mặt anh tuấn của Mông Phong, hắn nhìn thẳng vào Lưu Nghiễn, đoạn đẩy cậu ra đứng lên, lảo đảo chạy về hướng bờ biển.

Lưu Nghiễn liền đuổi theo Mông Phong, hai người đi một khoảng rất xa.

“Đã dựng lều chưa?” – Lưu Nghiễn lại hỏi.

“Chưa.” – Mông Phong đáp.

Nhất thời Lưu Nghiễn không biết nói gì, Mông Phong vịn lên tảng đá nôn ọe một thôi một hồi, sau đó tháo sợi dây lưng quần Hawaii bắt đầu ‘xả nước’, phần hông của áo ba lỗ còn lưu lại vết máu mũi của Lưu Nghiễn.

Lưu Nghiễn ngẫm nghĩ một lát, nói: “Cậu sẽ bị phạt tiền đấy.”

Mông Phong chẳng ừ hử gì, đi tiểu xong lại móc từ trong túi quần ra một gói thuốc lá, lọ mọ tìm hộp quẹt.

Lưu Nghiễn lục lọi túi đeo của Mông Phong, ví tiền, hộp quẹt, áo khoác, điện thoại di động của hắn đều ở trong đó cả. Mông Phong châm thuốc, Lưu Nghiễn mãi miết bước đi trên bờ cát, cúi đầu nhìn ngắm vỏ sò rải dưới chân.

Mông Phong tìm một tảng đá ngồi xuống.

Lưu Nghiễn đi tới đi lui mấy lượt, nhặt được một chai thủy tinh, bảo rằng: “Cái này có thể làm chai trôi dạt được đấy.”

Mông Phong vẫn một mực im lặng, trong đôi mắt sâu thẳm phản chiếu biển khơi đen kịt vô bờ.

Lưu Nghiễn bỗng nhiên nói: “Mông Phong, tôi cũng thích cậu.”

Mông Phong như ngừng thở, mãi sau mới nói: “Lưu… Lưu Nghiễn, mẹ cậu sẽ giết tôi mất.”

Lưu Nghiễn lại bảo: “Nếu mẹ tôi ra tay thì chỉ giết một người thôi, nhưng ba cậu sẽ giết cả hai luôn.”

Mông Phong thở dài.

“Ổng chẳng bận tâm đâu.” – Mông Phong tiếp – “Mà cớ gì tôi phải nói ra chứ… Thôi.”

Lưu Nghiễn: “Đừng để họ biết.”

Mông Phong rất xúc động, Lưu Nghiễn chỉ lẳng lặng nhìn hắn, cậu biết hắn đang hối hận, hai người ăn ý bên nhau gần mười năm trời, từ lâu đã không còn đơn thuần là tình cảm bạn bè nữa.

Mỗi lần Mông Phong đều thô lỗ ra tay bảo vệ Lưu Nghiễn như thói quen cố hữu, mà Lưu Nghiễn vẫn luôn cho rằng đó là điều đương nhiên. Cậu vốn đã thầm thương Mông Phong từ lâu, trải qua vô số lần hoài nghi giới tính của mình, nhưng rồi lại gắng sức thuyết phục bản thân rằng, chỉ là đôi bên quan tâm đặc biệt tới nhau mà thôi. Lưu Nghiễn không muốn kết hôn, lúc nào cũng tỏ thái độ thờ ơ với tất cả mọi thứ, có lẽ sau này cậu sẽ làm một nhà khoa học, cùng chung sống với Mông Phong, mỗi người một phòng, mãi đến bạc đầu nhắm mắt xuôi tay.

Lưu Nghiễn cũng không mong muốn Mông Phong cưới vợ, mà hồi còn bé Mông Phong đã từng bảo, sau này cho dù đi bất cứ nơi nào đều kéo cậu theo, kết hôn cũng vậy. Tuy Lưu Nghiễn chẳng mấy bằng lòng, nhưng không nói thêm một lời.

Thế mà hôm nay Mông Phong lại thẳng thắn bày tỏ, thành ra hai người sẽ phải đối mặt với nhiều nỗi phiền muộn hơn.

“Ê.” – Lưu Nghiễn chợt hỏi – “Cậu hối hận à?”

Mông Phong đáp: “Đâu có.”

Lưu Nghiễn tiếp: “Thế cậu đang nghĩ gì đấy?”

Mông Phong nói: “Tôi đang nghĩ, cậu học lớp chọn, còn tôi thì… lớp cá biệt, về sau tụi mình phải làm sao đây. Kiểu gì cũng học khác trường đại học, mà tôi còn chả biết có lên nổi đại học không, tới lúc đó hai đứa mình phải chia xa rất nhiều năm, ài.”

Lưu Nghiễn: “…”

Lưu Nghiễn trèo lên tảng đá, Mông Phong quay đầu nhìn cậu, vào giây tiếp theo, Lưu Nghiễn thình lình trượt chân ngã “Ùm” xuống nước, Mông Phong vội hô to: “Coi chừng!!”

Buổi tối triều dâng nên mực nước biển khá sâu, Lưu Nghiễn đột ngột té nhào uống phải một ngụm nước, Mông Phong không kịp kêu cứu mà cuống quýt nhảy tùm xuống biển. Mặc dù Lưu Nghiễn biết bơi, nhưng vừa bị sặc nước đã hốt hoảng giẫy đạp, Mông Phong ôm cậu thật chặt, vòng tay mạnh mẽ vững vàng, Lưu Nghiễn lập tức trở tay ôm lấy cổ hắn.

Mông Phong bơi vài mét thì lên tới bờ, mực nước ở đó không sâu lắm, hắn ôm Lưu Nghiễn lên bãi cát rồi thả cậu xuống. Lưu Nghiễn nằm bẹp giữa cát, khục khục ho vài tiếng, vẫn một mực ôm quanh cổ Mông Phong, dần lấy lại bình tĩnh.

Mông Phong nằm trên mình Lưu Nghiễn, hai người nhìn thật sâu vào mắt nhau, rồi hắn cúi đầu hôn lên môi cậu.

So với nụ hôn lúc hoàng hôn thì giờ đây càng thêm dịu dàng mà nồng cháy, động tác của Mông Phong vừa thô lỗ lại vụng về, môi hắn không ngừng cọ xát trên môi cậu, Lưu Nghiễn ngây ra như phỗng, Mông Phong thì cứ hôn rồi mút. Lưu Nghiễn chợt nhớ lại cảnh hôn môi trong phim, bèn thử luồn lưỡi thăm dò tiến vào trong miệng hắn.

Mông Phong: “?”

Lưu Nghiễn: “…”

Mông Phong: “Ưm…”

Mông phong lúng túng hết biết, thử hôn kiểu Pháp nhưng chưa được bao lâu thì Lưu Nghiễn đã phụt cười.

“Hahahaha!” – Lưu Nghiễn xoay người nằm nghiêng cười váng cả lên.

Mông Phong khá là ức chế: “Cười cái quái gì?”

Lưu Nghiễn: “Không… không có gì, cười cậu rõ là khờ.”

Mông Phong liền bảo: “Thế ngồi dậy, lần này phải tập trung hơn, tôi biết hôn rồi.”

Lưu Nghiễn ửng đỏ mặt ngồi dậy, Mông Phong kéo cậu tựa vào lòng hắn, Lưu Nghiễn chỉ thấy ngượng nghịu hết chỗ nói, đành nằm thẳng đờ ra, để Mông Phong ôm cậu theo tư thế bế công chúa, cảm giác này thiệt kỳ cục quá thể.

Mông Phong tiếp tục hạ xuống những nụ hôn đứt quãng, lần này hai người càng thêm bạo dạn, càng thêm triền miên nồng ấm. Khi rời môi thì Lưu Nghiễn không ngớt thở dốc, trong ánh mắt tràn đầy lửa tình nóng bỏng.

Sóng biển rào rạt gần xa, cậu rõ rệt cảm nhận được tình yêu rực cháy giữa mình và Mông Phong, cả hai đứa đều bị gợi lên phản ứng, ấy mà Mông Phong lại có chút xấu hổ, khe khẽ nhích lên, né tránh phần nhô ra bên dưới chiếc quần Hawaii.

Lưu Nghiễn lúng túng khép chân che lại nơi cương cứng dưới đũng quần, thở hắt ra một hơi.

Bất chợt điện thoại trong túi xách vang lên, Lưu Nghiễn cúi đầu xem, ra là bạn cùng lớp đang gọi điện tìm, cậu bèn tháo luôn cục pin tắt máy. Cậu bạn lớp trưởng lại chuyển sang gọi vào điện thoại Mông Phong.

Mông Phong nói: “Thôi, mình về đi.”

Lưu Nghiễn đứng dậy, đeo túi che ở trước người, phần đội lên dưới quần cộc dần dần xẹp xuống, hai người sóng vai bước đi trên cát, Lưu Nghiễn đưa mắt liếc Mông Phong, phát hiện chàng ta hẵng còn đang cứng.

Thì ra người ta cũng có cảm giác với mình… Tim Lưu Nghiễn đập dữ dội đến nóng ran cả lồng ngực, Mông Phong cũng có phản ứng, phen này hai đứa chính thức là đồng tính luyến ái rồi.

Mông Phong cứ chống cái lều nhỏ dưới quần mà đi tới, lát sau hai người vô tình tay chạm tay, thế rồi mười ngón đan nhau, nắm vào thật chặt.

Lưu Nghiễn thấy mồm miệng khô rát, lén nuốt một ngụm nước miếng, Mông Phong thì nghiêng đầu nhìn ra đại dương đen thẳm, tay còn lại sửa sang lại đũng quần để nó không quá gồ lên.

Quay về trại tiệc nướng thì Mông Phong vẫn còn hơi choáng váng, Lưu Nghiễn trở về lớp mình ăn thêm một ít. Mông Phong không tiếp tục uống rượu mà cười đùa trò chuyện với bạn bè, chốc sau hắn nhờ cậu bạn ngồi giữa chuyền một cái đĩa về phía Lưu Nghiễn, giao đến tận tay cậu.

Trong đĩa là các món nướng như tôm, lưỡi bò, cua, thịt viên và cả xúc xích. Đồ nướng có hơi khét, khóe miệng Lưu Nghiễn khẽ nhếch lên, ăn ngon lành.

Tiệc nướng ban đêm cuối cùng đã kết thúc, mọi người đều tự quay về ngủ, người thì chui vào lều thuê, có người lại đến khách sạn nhỏ bên bờ biển.

“Ở đây à?” – Mông Phong hỏi.

“Gần quá, bên kia đông người lắm.” – Lưu Nghiễn nói – “Đi tới chút nữa.”

Mông Phong trải bạt dựng lều trên bãi cát, Lưu Nghiễn thì dò xét ngó quanh ngó quất, sao bỗng thấy lén lút như đi ăn trộm vậy?

“Cậu đang nghĩ gì thế?” – Mông Phong lại hỏi.

Lưu Nghiễn đáp: “Tôi… không có gì, tôi chỉ thấy có hơi kỳ kỳ…”

Mông Phong vừa nhóp nhép nhai sing gum vừa nói: “Hay là cậu ngủ trong lều đi? Để tôi ngồi ngoài này ngắm biển được rồi.”

Lưu Nghiễn vội bảo: “Thôi thôi.”

Trước khi đến đây, Lưu Nghiễn cho rằng ngủ chung một lều với Mông Phong là chuyện bình thường, với lại cũng đâu phải lần đầu ngủ chung. Mà bây giờ lại thấy có chút kỳ cục khó nói, liệu tối nay có làm gì không?

Mới nãy rớt xuống biển nên quần áo hai người vẫn còn hơi ẩm ướt, Lưu Nghiễn lấy hết đồ đạc trong túi ra, trải đều trên cát hong khô, Mông Phong dựng lều vững vàng thì bảo: “Ngủ đi.”

Lưu Nghiễn thu dọn đồ đạc xong xuôi liền chui vào lều, ngoài kia sóng biển vỗ rì rào, dưới người lót vải bạt không thấm nước, nằm trên thớ cát mềm mại rất thoải mái.

Lưu Nghiễn lại bắt đầu thấp thỏm hồi hộp, có làm cái gì không đây?

Mông Phong nằm một lúc, hồi tối uống rượu nhiều nên chỉ chốc lát đã ngáy vang.

Lưu Nghiễn: “…”

Lưu Nghiễn cũng mệt mỏi lại buồn ngủ, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ giữa tiếng triều dâng.

Nửa đêm Mông Phong tỉnh giấc, phát hiện Lưu Nghiễn vô thức gối đầu lên cánh tay mình, hai đứa đang nghiêng người ôm nhau mà ngủ.

Mông Phong bỗng ngừng hô hấp, hơi thở của Lưu Nghiễn chậm một nhịp, Mông Phong cúi đầu nhè nhẹ hôn một cái lên mặt Lưu Nghiễn, rồi mới cẩn thận hôn xuống môi cậu.

Lưu Nghiễn cũng tỉnh dậy.

“Mấy giờ rồi…” – Lưu Nghiễn mơ mơ màng màng hỏi.

“Không biết nữa.” – Thanh âm của Mông Phong rất khẽ, chiếc áo ba lỗ của hắn cởi ra đặt một bên, chỉ mặc vỏn vẹn một cái quần Hawaii.

“Lưu Nghiễn?” – Mông Phong thầm thì gọi.

“Gì thế…” – Lưu Nghiễn nằm ngủ cảm thấy hơi nóng – “Trời sáng rồi à?”

Nụ hôn của Mông Phong khiến Lưu Nghiễn thoải mái vô cùng, cậu bắt đầu ôm cổ hắn đáp lại. Mông Phong nhổm người nằm lên mình Lưu Nghiễn, dùng đầu gối tách đôi chân cậu ra, hai người ôm siết lấy nhau, môi lưỡi giao hòa.

“Mẹ kiếp…” – Mông Phong không nhịn được bật thốt – “Tôi…”

Lưu Nghiễn vòng tay sờ lên cơ thịt rắn chắc trên lưng Mông Phong, hôn một cái lên khóe miệng hắn, đoạn vói tay vào trong quần hắn. Mông Phong ôm Lưu Nghiễn bế lên, hai người ngồi đối diện, Mông Phong gập một chân lại, bàn tay to bè vuốt ve lên xuống trên da thịt Lưu Nghiễn, tháo rời từng chiếc nút áo Hawaii, xoa nắn vùng ngực, hôn lên xương quai xanh của cậu.

Cả hai đứa đều không có chút xíu kinh nghiệm nào, ngây ngô hôn môi và ma sát lẫn nhau, chỉ cảm thấy kìm nén đến bức bối vô cùng, Lưu Nghiễn không ngừng suy nghĩ phải làm thế nào? Bước kế tiếp ra sao?

Nghĩ đến việc làm tình, Lưu Nghiễn có chút khó tiếp nhận.

“Tôi muốn bắn.” – Mông Phong trực tiếp nói.

Lưu Nghiễn khẽ giọng bảo: “Để tôi.”

Hai người chìm vào nụ hôn, Lưu Nghiễn luồn tay vào ống quần Mông Phong, kéo quần lót của hắn sang một bên, xoa lên bẹn đùi to lớn rồi móc ra thằng nhỏ cương cứng đến nóng hổi của hắn, áp lòng bàn tay lên quy đầu mà ma sát tới lui.

Mông Phong thấp giọng rên rỉ, vươn tay lần vào lưng quần cậu, bàn tay to lớn cầm vật nhỏ của cậu nhẹ nhàng ve vuốt.

Đây không phải lần đầu tiên Lưu Nghiễn thấy vật kia của Mông Phong, hồi lớp Chín, Mông Phong thỉnh thoảng tới nhà cậu ăn rồi ngủ lại qua đêm, buổi sáng “chào cờ” chống cao đũng quần, chỉ mặc vỏn vẹn một cái quần lót tứ giác đi đánh răng rửa mặt. Nhưng khi chính tay Lưu Nghiễn vuốt lên thì có một thứ cảm tình hừng hực nảy sinh từ tận đáy lòng.

Nụ hôn của hai người dần sâu sắc, mãi đến chẳng thể tách rời, Mông Phong điên cuồng hôn Lưu Nghiễn ngấu nghiến, vật cương cứng xuất ra đầy tay cậu.

Lưu Nghiễn cũng bắn, lúc hai người rời môi nhau, Mông Phong đỏ bừng mặt lục tìm khăn giấy trong túi xách, vội lau tay rồi chôn xuống dưới cát.

“Thoải mái chứ.” – Mông Phong nói – “Cậu dùng sức hơi quá, có chút đau.”

“Ừa.” – Lưu Nghiễn đáp – “Lực tay của cậu vừa khéo… bình thường hay quay tay lắm phải không.”

Mông Phong: “Ít lắm, tại sợ làm cậu đau thôi.”

Lưu Nghiễn lại nói: “Tôi vẫn còn muốn, mình có thể làm chuyện khác nữa đúng không?”

Mông Phong bảo: “Để về tìm vài bộ phim xem thử.”

Lưu Nghiễn trở mình nằm nghiêng ôm Mông Phong, Mông Phong chợt nói: “Này.”

Sau khi xuất ra Lưu Nghiễn có hơi buồn ngủ, thuận miệng nói: “Gì…”

Mông Phong: “Sau này cậu ở dưới, làm bà xã nhé.”

Lưu Nghiễn: “Sao cũng được…”

Mông Phong: “Quyết định vậy đi.”

Lưu Nghiễn: “Chỉ cần được ở bên cậu thì thế nào cũng được. Chẳng phải tôi đã bị cậu ôm từ nhỏ tới lớn sao? Tôi mệt rồi, đừng ngáy ngủ đấy, ồn muốn chết à…”

Triều dâng rồi lại rút, Lưu Nghiễn vừa ngủ được một hồi thì nghe giọng Mông Phong gọi: “Bà xã, dậy nào, xem Mặt trời mọc kìa.”

Khi vén lều lên, một tia sáng ban mai chiếu rọi vào trong, Lưu Nghiễn mơ màng đứng dậy, loạng choạng bước ra ngoài, Mông Phong tự mặc áo ba lỗ, giúp Lưu Nghiễn cài nút áo lại rồi lấy áo khoác mặc vào cho cậu.

Thủy triều đã rút xuống, phía chân trời lóe lên một tia sáng bình minh, Lưu Nghiễn ôm gối ngồi trên cát, Mông Phong cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, hai người lẳng lặng không nói lời nào.

Lát sau, Mông Phong vươn tay ôm trọn vai Lưu Nghiễn, kéo cậu tựa lên vai mình, Lưu Nghiễn dựa vào bờ vai đáng tin cậy của Mông Phong, nửa mơ nửa tỉnh ngắm Mặt trời mọc vàng rực ngàn không, chiếu sáng rọi khắp đại dương bao la.

Lưu Nghiễn luôn rơi vào trạng thái ngẩn ngơ, ngày hôm đó trôi qua một cách ngỡ ngàng khó tin, về đến nhà cũng quên ghi vào nhật ký. Khi nhắc đến cái ngày cậu và Mông Phong chính thức yêu đương, chỉ nhớ rõ tấm lều bên bãi biển, và cảnh bình minh rực rỡ như mộng ảo.

Còn nhớ rõ sau khi kết thúc cắm trại dã ngoại, Mông Phong và mình người trước người sau đứng ở nhà ga chờ xe bus, sau khi lên xe, Mông Phong ngả đầu tựa vào lưng ghế ngáy ngủ, Lưu Nghiễn lại dựa lên vai Mông Phong mà vỗ giấc.

Được nửa đường thì Mông Phong nhường ghế cho một cụ già, Lưu Nghiễn sực tỉnh, bèn nhổm dậy đứng cùng hắn. Trở lại thành phố lại tiếp tục ngồi tàu điện ngầm về nhà, suốt đường đi hầu như đều ngủ gà ngủ gật.

Khi về đến nhà, Mông Phong dắt Lưu Nghiễn đến quán sữa đậu nành dưới lầu cùng ăn sáng, Mông Phong móc tiền trả, Lưu Nghiễn chỉ việc ngồi chờ ăn.

Sau khi ăn no, Mông Phong đắn đo thật lâu mới bảo:

“Tụi mình hẹn hò đi, Lưu Nghiễn, anh vẫn luôn thích em.”

Lưu Nghiễn ừm một tiếng, đáp: “Được, em cũng thích anh từ lâu lắm rồi, chuyện sau này từ từ rồi tính.”

Mông Phong lại mua thêm một phần bánh bao và sữa đậu nàng, gói đem về nhà cho bà nội, sau khi hẹn Lưu Nghiễn mỗi chiều nghỉ hè đều cùng nhau ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi đại học, hai người mới tạm biệt nhau dưới lầu.

Sau đó Mông Phong lên mạng tải không ít phim GV, lén lén lút lút xem và học được kha khá thứ hay ho.

Sau đó Lưu Nghiễn vắt hết óc, mỗi ngày đều sống trong nỗi lo “rốt cuộc phải làm cách nào mới có thể học chung một trường đại học với Mông Phong” đến không thể tự giải thoát.

Sau đó Mông Phong rất nghiêm túc học tập, dưng mà trời sinh đã không có khiếu học hành, thiệt tình là nghe không hiểu chút nào.

Sau đó hai người đã gây nhau nhiều trận, cứ mỗi lần cãi nhau Mông Phong lại hối hận, đáng lẽ ngày đó không nên tỏ tình, bởi Lưu Nghiễn quá mức xem trọng thành tích của hắn, sống với nhau rất mỏi mệt, hắn luôn phải đối diện với tương lai mịt mờ, chẳng biết phải làm thế nào mới đúng.

Sau đó Lưu Nghiễn và Mông Phong lại cãi nhau một trận thiệt to trước kỳ thi tốt nghiệp trung học.

Sau đó Lưu Nghiễn ngẩn người cả chục phút trong khi làm bài thi Toán, ba câu cuối cùng không làm xong, trong buổi thi Anh văn lại chọn hết ba chục câu đáp án C.

Sau đó có kết quả thi đại học, điểm của Mông Phong vừa đủ đậu nguyện vọng ba, tuy Lưu Nghiễn bị điểm Anh văn kéo xuống nhưng vẫn đậu nguyện vọng một. Câu cuối trong đề thi Toán năm ấy khó chưa từng thấy, nên gần như chẳng mấy ai đạt trọn điểm, đề thi nghe tiếng Anh có hai chục câu là đáp án C.

Lưu Nghiễn ngay cả phiếu nguyện vọng cũng chẳng muốn điền vào, mỗi ngày đều ngồi thừ người ở nhà, mà Mông Phong lại sa ngã mất ý chí, hầu như suốt kỳ nghỉ hè đều cùng đám bạn cá biệt uống rượu lêu lổng.

Sau cùng mẹ Lưu Nghiễn điền nguyện vọng giúp cậu, phiếu nguyện vọng của Mông Phong thì vứt xó ở nhà.

Mông Phong đi lính, Lưu Nghiễn vào đại học, chia xa rồi lại trở về, trở về rồi lại chia xa, đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay lại điểm khởi đầu.

Sau cùng, ngày đó ở Đăng Phong, Mông Phong nhấc khẩu súng liên thanh sáu nòng quét sạch ngàn vạn zombie, xông lên tầng nhà cao nhất.

Vào khoảnh khắc đó, Lưu Nghiễn kéo dù nhảy từ xa bay về phía sân thượng, Mông Phong vươn tay ôm trọn lấy cậu.

Hai người đều phảng phất nghe thấy từng đợt sóng vọng tới từ miền xa xôi, triều dâng rồi lại rút.

Mông Phong rốt cuộc cũng đỏ hồng viền mắt.

Trăng có tỏ mờ tròn khuyết, người có vui buồn ly hợp, tự cổ nan vẹn toàn.

.

.

.

End Ngoại truyện 1.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.