Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 162: Phiên ngoại – Kết cục 2 Tương phùng tri kỷ thời (Phần 7)




Vệ Thế Kiệt gần như là con ong bay bướm trôi qua bốn năm đại học.

Tuy nhiên, Sở Thiên Thư kết giao với Vệ Thế Kiệt cũng không phải là vì sở thích tính cách tương đồng mà hợp lại.

Một mặt, gia cảnh của Sở Thiên Thư bần hàn, thiếu khuyết vốn liếng trong chuyện nam nữ yêu đương, mặt khác, Sở Thiên Thư theo đuổi “Quân tử yêu cái đẹp, cũng cần phải có phong độ, đường hoàng mà lấy”, cùng với nguyên tắc tán gái của Vệ Thế Kiệt thì ngược lại.

Đại học năm thứ nhất đó, Vệ Thế Kiệt kua được một cô hoa khôi giảng đường, trong thời gian lên lớp, mang nàng đi ký túc xá để kiểm tra thân thể, bị bạn trai cũ của cô hoa khôi này nhìn thấy, mang theo vài người chặn lại ngay trên giường, Vệ Thế Kiệt thân thể trần truồng chật vật chống đỡ, bị đánh đến kêu cha gọi mẹ rất thảm thiết.

Đúng lúc Sở Thiên Thư nghỉ giữa giờ trở về lấy sách, thật sự nhìn không được, nhất thời kích động xuất thủ tương trợ, đánh đến khiến cho mấy tên lớp trên năm thứ ba mặt mũi bầm dập, trong đó có một tên ăn chơi trác táng yếu ớt, bị thương nhẹ chạy vào bệnh viện, cha mẹ quậy tới trường học.

Trường học đặc biệt tổ chức điều tra, sinh viên bị thương chỉ ra và xác nhận là Sở Thiên Thư ra tay đánh thương người, nhưng, mặc cho bộ phận bảo vệ khuyên bảo thế nào, Vệ Thế Kiệt nhất mực khẳng định tất cả những người bị đánh thương đều là một mình cậu ta làm, chết cũng không thừa nhận có liên quan đến Sở Thiên Thư. Cuối cùng, tốn mấy ngàn tệ tiền thuốc men, trường học ra thông báo phê bình, Vệ Thế Kiệt một mình ôm hết.

Sở Thiên Thư cảm thấy Vệ Thế Kiệt rất nghĩa khí, liền kết bạn bè thân thiết với cậu ta.

Vệ Thế Kiệt cũng vì vậy mà thanh danh lan xa.

Vừa có tiền, lại có khả năng đánh nhau, loại cao to, đẹp trai, nhà giàu cực phẩm này tự nhiên chiếm được sự ưu ái của phần đông nữ sinh,cuộc sống sung sướng của Vệ Thế Kiệt kể từ đó càng không thể cứu vãn.

Vệ Thế Kiệt thời đại học là cao thủ tán gái, sau khi tốt nghiệp, vì thành tích quá kém, nhân viên công vụ cũng không đậu, nhưng bản chất vẫn như trước phong lưu háo sắc.

Cha cậu ta là phó trưởng ban chỉ huy quân sự khu Bắc Hồ thành phố Thanh Nguyên, nhờ người tìm mối quan hệ, sắp xếp cậu ta vào nơi có lợi ích không nhỏ của thành phố Thanh Nguyên là công ty do đầu tư Thành phố thuộc về doanh nghiệp nhà nước.

Tên khốn này ở trung tâm phát triển kinh doanh làm hai năm mảng phát triển, liền lăn lộn thành Phó trưởng phòng.

Làm quan chính là thực dụng như vậy, doanh nghiệp nhà nước cũng không ngoại lệ.

Có chức vị sẽ có đãi ngộ.

Tính ra, Vệ Thế Kiệt tiền lương, tiền thưởng, phúc lợi đãi ngộ… cộng lại k khoảng một trăm ngàn tệ, lại mua nhà mua xe, khiến Sở Thiên Thư đỏ cả mắt.

Nếu đúng là Vệ Thế Kiệt dựa vào năng lực và thành tích đạt được để lên chức, Sở Thiên Thư cũng không thể nói gì.

Bởi vì phó tổng giám đốc của ban phân công quản lý phát triển ở công ty đầu tư Thành phố, năm trước có đứa con nhập ngũ là cha của Vệ Thế Kiệt giúp đỡ, có qua có lại, Vệ Thế Kiệt mới trở thành Phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất ở tổng công ty đầu tư Thành phốnày.

Đến lúc này, cao lớn đẹp trai tuổi trẻ tài cao có nhà có xe, Vệ Thế Kiệt trở thành thứ mà chạm tay vào có thể bỏng trong mắt mẹ của các cô gái trẻ.

Dựa vào những lời khi cậu ta say mà nói với Sở Thiên Thư, ở công ty các cô gái nịnh nọt theo đuổi cậu ta nối liền không dứt, những cô gái được bạn bè người thân giới thiệu mai mối cũng xếp thành hàng dài, hôm nay bà cô mang tới một cô bé, hôm sau ông chú lại cho cậu ta phương thức liên lạc với một cô gái khác.

Bản lĩnh dùng lời ngon tiếng ngọt lấy lòng các cô gái của Vệ Thế Kiệt, Sở Thiên Thư rất là khâm phục. Tuy rằng, những lời mật ruồi của cậu ta có phần khoa trương, nhưng không thể không thừa nhận, hơn một năm nay, số bạn gái mà Vệ Thế Kiệt nhắc qua còn nhiều hơn so với số cô gái mà Sở Thiên Thư biết ở thành phố Thanh Nguyên.

Dùng chính lời của cậu ta mà nói, thật sự là bận đến chết đi được.

Chạy đến phòng tắm, đánh răng rửa mặt, vọt đi tắm, Sở Thiên Thư sấy khô tóc rồi mới trở lại phòng, điện thoại của Vệ Thế Kiệt lại tới.

Sở Thiên Thư ngắt, cậu ta lại gọi, lại ngắt, cậu ta lại gọi, vô cùng lỳ lợm, rất có bộ dáng không nghe máy thì không xong.

Tiếng chuông “Hoa đào đóa đóa nở” một lần lại một lần vang lên, khiến cho cô bé Doanh Doanh của nhà Trương Vĩ hấp dẫn chạy qua.

– Chú Sở, mẹ cháu kêu con hỏi chú, trưa nay có ở nhà ăn cơm không?

Doanh Doanh nghiêng cái đầu, cắn cắn móng tay, ngọt ngào cười, hỏi.

Sở Thiên Thư sờ sờ khuôn mặt Trương Doanh Doanh, nói:

– Doanh Doanh, con đợi chút, chú vào nghe điện thoại trước nha.

– Dạ!

Trương Doanh Doanh kéo dài âm cuối mà đáp ứng, rồi ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ.

Sở Thiên Thư bất đắc dĩ, rất không tình nguyện mà bắt máy:

– Nói đi, có chuyện quỷ gì nữa?

Lần này Vệ Thế Kiệt không dùng cách mời ăn cơm để lừa dối nữa, mở miệng đã nói:

– Chuyện nhỏ, thay tôi đi xem mắt.

– Lại thay cậu xem mắt?

Sở Thiên Thư đã từng giúp cậu ta một lần, lừa cho cô gái ấy rất vui vẻ, hận không thể lập tức đề nghị đi mướn phòng, cuối cùng, Sở Thiên Thư lương tâm cắn rứt nói ra sự thật, bị cô gái đó chửi xối xả, cảm giác tội lỗi đó đến bây giờ vẫn còn ám ảnh.

Vệ Thế Kiệt đau khổ cầu xin, đưa ra điều kiện ưu đãi:

– Lần cuối cùng, tôi xin cậu đó, tiền cơm mỗi cuối tuần tháng này tôi khao hết.

– Tìm người khác đi, việc này tôi làm không được thoải mái

Sở Thiên Thư một hơi cự tuyệt, hắn thà ăn mì ăn liền trong vòng một tháng cũng không nguyện ý mai một lương tâm.

– Người anh em à, cậu không thể như vậy được, tốt xấu gì chúng ta đều cùng nhau trèo qua cửa sổ, cùng nhau vác súng, cùng nhau chơi gái.

– Phì! Ai cùng cậu đi chơi gái...

Sở Thiên Thư nhìn thấy trước cửa Trương Doanh Doanh còn chưa vị thành niên đang đứng đó vội ngừng nói.

– Xin lỗi, nhanh miệng quá.

Vệ Thế Kiệt lại bắt đầu cười ha hả

– Người anh em à, tôi thật sự không thoát thân được mới cầu xin cậu, nếu không tôi nhất định sẽ liều chết phó ước đấy, nhưng tôi vừa mới nhận được điện thoại, con trai của thủ trưởng cha tôi lại đây chơi, tôi phải đi cùng, không từ chối được.

Sở Thiên Thư cười lạnh nói:

– Hừ, là con gái thủ trưởng chứ gì?

– Khà khà, mắt cậu tinh thật, điều này cũng không gạt cậu được.

– Mẹ nó, tôi còn không biết cái sự vô liêm sỉ của cậu sao? Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.

– Lão Sở, nếu như con gái thủ trưởng được thì tôi quyết định cải tà quy chánh. Cậu từ bi giúp đỡ chút đi, nếu không, tôi sẽ bị bà dì chửi chết, hơn nữa cậu nhẫn tâm để tôi sa đọa trở thành tên bại họa cho cô gái ấy leo cây sao?

Vệ Thế Kiệt gần như đau khổ cầu xin.

Nói đến mức này, Sở Thiên Thư liền mềm lòng:

– Được rồi, vì cứu cậu, tôi giúp cậu thêm lần này, tuyệt không có lần sau.

– Tuyệt đối không có lần sau, nếu có gạt cậu thì tôi là con chó.

Vệ Thế Kiệt không để cho Sở Thiên Thư do dự nữa, lập tức bố trí nhiệm vụ

– Thời gian là 12h, địa điểm là quán cà phê Mộng Ảo, ám hiệu liên hệ là quyển tạp chí “Độc Giả” mới nhất, nhớ kỹ nhất định phải gây rối,làm cho cô ta càng tuyệt vọng càng tốt, đúng rồi tiền cơm cậu ứng trước dùm tôi nhé, sau này tôi trả cậu gấp đôi.

Sở Thiên Thư cười khổ một tiếng, hoàn toàn không nói được gì.

Cúp điện thoại, Sở Thiên Thư cúi người nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trương Doanh Doanh, đi đến trong sân.

Đàm Ngọc Phân đang bận rộn xào thức ăn, cái mông tròn trịa và vòng eo mềm mại theo động tác lắc lư qua lại, trông rất đẹp mắt.

Trương Doanh Doanh với giọng trẻ con đáng yêu nói:

– Mẹ, chú tiểu Sở trưa nay không ở nhà ăn cơm nữa, chú phải đi xem mắt rồi.

Đàm Ngọc Phân nâng người lên, quay đầu lại cười hỏi:

– Doanh Doanh, làm sao con biết được?

– Chú tiểu Sở nói trong điện thoại như vậy.

– Thật chứ?

Đàm Ngọc Phân thu hồi nụ cười rất nghiêm túc hỏi Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư cười rất không tự nhiên, gật gật đầu

– Không được!

Đàm Ngọc Phân quan sát Sở Thiên Thư một cái, tắt lửa trên lò, trách cứ:

– Tiểu Sở, cậu phải đổi bộ quần áo khác đi, chỉnh đốn một chút, hẹn hò với con gái, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

Đối mặt với sự nhiệt tình của Đàm Ngọc Phân, Sở Thiên Thư không biết như thế nào cho phải, tuy rằng Đàm Ngọc Phân lớn hơn Sở Thiên Thư chưa đến ba tuổi, nhưng cái chức chị gái này cô làm rất xứng.

Cô kéo lấy Sở Thiên Thư lải nhải liên tục:

– Bộ quần áo ngày hôm qua của cậu, tôi đã ủi rồi, còn nữa phải gội đầu một cái, Doanh Doanh đi lấy dùm mẹ chai dầu gội, cậu ít nhiều cũng là trưởng phòng rồi, phải chú ý hình tượng…

Trương Doanh Doanh vui vẻ gật đầu, chạy vô phòng đem ra một chai dầu gội lớn.

Đàm Ngọc Phân đem tới một cái bồn nước ấm loại lớn, bắt Sở Thiên Thư phải gội đầu thay quần áo.

Sau khi gội xong, Đàm Ngọc Phân lại lấy ra cái máy sấy tóc, đem Sở Thiên Thư ngồi trên cái ghế đẩu

Gió nóng thổi tới làm cái gáy của Sở Thiên Thư ngứa ngứa, bàn tay nhỏ của Đàm Ngọc Phân nhẹ nhàng chuyển động trên đầu, miệng thì không ngừng nhắc nhở Sở Thiên Thư phải nhiệt tình, phải chủ động, khiến… Sở Thiên Thư vô cùng cảm động.

Sấy tóc xong, Đàm Ngọc Phân đứng trước mặt Sở Thiên Thư, trên dưới đánh giá một phen, hài lòng nói:

– Xong rồi, chỉnh đốn một chút liền đẹp trai ra, muốn mê hoặc cô gái ấy hẳn là không thành vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.