Giả O Sẽ Bị Cắn

Chương 161: Phiên ngoại – Kết cục 2 Tương liên tri kỷ thời (Phần 06)




Không đề cập tới Hách Sảng còn được, nhắc tới Hách Sảng, Đỗ Vũ Phi lại càng tức giận, cô ta gõ bút vào đầu Sở Thiên Thư, hạ giọng nói:

– Sở Thiên Thư, anh biết không, Cho tới bây giờ đều là cảnh sát chúng tôi đùa chết người khác, đêm hôm đó lại bị anh đùa một trận. Cơn tức này nếu anh là tôi thì có thể nuốt xuống được không, hôm nay anh vào trong tay tôi, đành phải tự xem là xui xẻo đi.

Sở Thiên Thư thấy mưu kế bị vạch trần, cũng không kiềm chế, vẫn là cười hì hì nói:

– Tôi cảm thấy, cảnh sát Đỗ cô dùng từ chơi này có chút không thích hợp. Lá gan tôi có lớn thế nào thì cũng không dám chơi một nữ cảnh sát nha.

Lại bị Sở Thiên Thư lợi dụng sơ hở, Đỗ Vũ Phi thẹn quá thành giận, cô ta cảnh cáo nói:

– Sở Thiên Thư, miệng của anh có phải rất lâu rồi chưa bị ăn đòn đúng không? Tôi cho anh biết, chúng tôi đang truy tra một đội trộm cắp rất hung hãn, nguy hiểm gần đây. Hơn nửa đêm anh thấy xe cảnh sát bỏ chạy, tôi hoài nghi anh có liên quan với bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt anh về đồn, trước tiên giam anh hai mươi bốn giờ rồi nói sau.

Sở Thiên Thư cảm giác không ổn, quơ tay kêu to:

– Không thể nào, giam tôi hai mươi bốn giờ, dựa vào cái gì chứ? Cô đang lợi dụng việc công để trả thù cá nhân.

Sắc mặt Đỗ Vũ Phi uy nghiêm, vẻ mặt cứng rắn, lớn tiếng nói:

– Anh đừng động tay động chân, có tin bây giờ tôi áp dụng biện pháp cưỡng chế với anh không?

Nói xong, cô ta quay đầu hô to với hai vị tiểu cảnh sát ở phía xa:

– Tiểu Vương, tiểu Lý, hai người các cậu lại đây, dẫn người tình nghi này về.

Nhìn Đỗ Vũ Phi muốn làm thật, Thiên Thư chịu thua, mặt cầu xin nói:

– Cảnh sát Đỗ, tôi là công dân tốt tuân theo pháp luật. Lời vừa rồi xem như tôi nói không đúng, tôi sẽ phối hợp điều tra, như vậy được chưa?

Nghe được cầu xin tha thứ của Sở Thiên Thư, Đỗ Vũ Phi phất tay với hai gã tiểu cảnh sát đang định đi đến nói:

– Thôi, không có việc gì, tôi tiếp tục kiểm tra.

Nói xong, lại dùng bút trong tay gõ hai má của Sở Thiên Thư, cười nói:

– Như vậy còn được, giống một công dân tốt tuân theo pháp luật.

Sở Thiên Thư ủ rũ mà thở dài nói:

– Ai, thật không thể tưởng tượng được một nữ cảnh sát xinh đẹp như vậy lại vu khống người vô tội.

Đỗ Vũ Phi có chút đắc ý, giương mặt nói:

– Biết cảnh sát không dễ chọc chưa? Hừ hừ.

Vốn cô ta muốn bắt lỗi Sở Thiên Thư để hả giận lần trước bị hắn trêu đùa. Nhìn thấy thái độ đoan chính của Sở Thiên Thư, đã cũng cúi đầu nhận sai, lại biến thành chiếm được khích lệ, liền không muốn cùng tên cứng mềm không ăn này tiếp tục giằng co nữa, ngẩng đầu nhìn tình hình kiểm tra bên cạnh.

Đỗ Vũ Phi không vội, Sở Thiên Thư lại nóng nảy:

– Cảnh sát Đỗ, còn hỏi gì nữa không, đã trễ thế này, tôi muốn trở về nghỉ ngơi.

– Anh nói gì vậy?

Đỗ Vũ Phi xoay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt.

Sở Thiên Thư tức giận, bất mãn nói:

– Cô không phải vẫn muốn thẩm vấn sao? Hỏi nhanh lên, hỏi xong tôi còn cùng bạn gái đi ngủ nữa.

– Hỏi, đương nhiên phải hỏi.

Đỗ Vũ Phi mặt đỏ lên, hỏi.

– Ai, tôi hỏi tới đâu rồi?

Sở Thiên Thư nhướng mày, liếc nhìn qua bộ ngực cao vút của Đỗ Vũ Phi một cái, lắc đầu lầm bầm nói:

– Trách không được ngực lớn vậy.

– Anh…

Đỗ Vũ Phi tâm tình vừa khá hơn chút lại bị Sở Thiên Thư làm phát bực, cô hiểu hắn đang châm chọc mình ngực to mà không có não.

Đỗ Vũ Phi đang muốn nổi đóa, lúc này di động vang lên, cô cố ý không quan tâm gì đến Sở Thiên Thư, vòng qua một bên nhận điện thoại.

Nhận điện thoại xong, Đỗ Vũ Phi vẻ mặt hưng phấn.

Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Vũ Phi lập tức hướng về phía những người khác hô:

– Tiểu Vương, nhận được chỉ thị từ trung tâm chỉ huy, đội cảnh sát hình sự phát hiện tung tích của bọn trộm cắp thành phố, kêu tôi đi qua đó hiệp trợ điều tra. Các cậu tiếp tục điều tra, tôi đi qua trước.

Nói xong, mở cửa xe rồi lên xe.

– Khoan đã, còn tôi thì sao?

Sở Thiên Thư ngăn cô lại.

– Vô duyên vô cớ thẩm vấn tôi nửa ngày trời, cô phải cho tôi một lời giải thích.

Đỗ Vũ Phi sốt ruột:

– Ai, anh sao thế, hôm nay cảnh sát tôi đây tâm tình tốt, không kiếm anh làm phiền là được rồi, anh còn lằng nhằng gì chứ? Chưa nghe qua tội cản trở công vụ sao?

Sở Thiên Thư đương nhiên biết cô nóng lòng muốn đi chấp hành nhiệm vụ, không có thời gian giằng co cùng mình, cho nên mới đánh bạo mà vô lại đùa giỡn, kéo lấy cửa xe không cho cô lên xe.

– Không được, cô không thể đi. Chuyện này không thể cứ như vậy là xong, cùng lắm thì làm loạn tới Cục, kêu lãnh đạo Cục phân xử.

Sở Thiên Thư giả bộ tư thế như ủy khuất lắm, cố ý sa sầm mặt kêu như thật vậy.

Đỗ Vũ Phi hai mắt căng tròn trừng lên, tức giận nói:

– Sở Thiên Thư, anh tưởng rằng chuyện giữa chúng ta sẽ thế này mà xong, hừ, nếu không có nhiệm vụ đột xuất, tối nay tôi sẽ giáo huấn anh thật chu đáo.

– Vậy tốt lắm, cô đem tôi giam vào trong đi.

Sở Thiên Thư cười hì hì giơ hai tay lên, vừa vặn để ngang giữa Đỗ Vũ Phi và cửa xe.

Đỗ Vũ Phi lùi về phía sau một bước nhỏ, miễn cho bị Sở Thiên Thư sát tới đụng vào bộ ngực cao vút của mình.

Đỗ Vũ Phi không có cách nào khác đành nói:

– Tốt, tốt lắm, tôi thực sự sợ anh rồi, khoản nợ này giữa hai chúng ta, hai ngày sau lại tính tiếp, được không?

– Cũng được, vậy cô nói tôi biết phương thức liên lạc.

Sở Thiên Thư đưa tay ra, nghiêm trang mà nói.

– Nếu không, tôi đi đâu tìm cô tính sổ đây?

– Thật sự vô lại, không có cửa đâu.

Đỗ Vũ Phi một hơi từ chối, tay chộp vào ngực Sở Thiên Thư, uy phong lẫm lẫm nói.

– Sở Thiên Thư, anh dám không nhường ra cho tôi lên, tôi sẽ không khách khí nữa.

Sở Thiên Thư thấy Đỗ Vũ Phi đã tức giận thực sự, liền thả tay ra, cười hì hì nói:

– Cảnh sát Đỗ, dù cô đối với tôi có cảm giác tốt hơn nữa, cũng không thể lấy chứng minh thư của tôi đem làm kỷ niệm chứ.

Đỗ Vũ Phi buông lỏng tay, thở hì hục, từ trong túi tiền lấy ra một tấm danh thiếp, ném vào tay Sở Thiên Thư.

Sở Thiên Thư nhìn vào, mặt mày hớn hở mà nhường ra.

– Sở Thiên Thư, chúng tôi đi.

Đỗ Vũ Phi hung hăng trừng mắt nhìn Sở Thiên Thư, đi lên xe cảnh sát, gào thét mà chạy như bay.

Sở Thiên Thư nhìn xe cảnh sát chạy đi bụi cuốn lên mù mịt, không kìm nổi cười ra tiếng:

– Ha ha, cô bé này thật thú vị.

Nói xong hắn vẫy taxi, về tới ký túc xá đơn sơ ở xưởng Nghi Biểu, vào cửa mở điều hòa, vật luôn ra giường ngủ.

– Gió xuân ấm áp thổi đến trước mặt, hoa đào từng đóa từng đóa nở…

Hắn đang trong mơ đùa giỡn nữ cảnh sát, thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, hắn tức giận bắt lấy, vừa thấy, lại là Vệ Thế Kiệt.

Trong căn phòng đen thùi lùi, Sở Thiên Thư mơ mơ màng màng phàn nàn nói:

– Này, lão Vệ, cuối tuần đấy, khó lắm mới có được mộng đẹp, lại bị cậu đánh thức?

Vệ Thế Kiệt mắng:

– Lão Sở, còn con mẹ nó mộng xuân nữa, mặt trời chiếu tới cái mông rồi.

Sở Thiên Thư ngồi dậy, kéo bức màn ra, quả nhiên, bên ngoài ánh mặt trời rạng rỡ, lại thấy thời gian trên điện thoại, đã sắp mười một giờ rồi.

– Có gì không?

Sở Thiên Thư dụi dụi mắt hỏi.

– Không có gì, buổi trưa muốn mời cậu ăn cơm, nể mặt không?

Vệ Thế Kiệt ở bên kia điện thoại cười hắc hắc.

Từ trong tiếng cười ha hả Sở Thiên Thư có thể đoán ra tên này lại có việc muốn nhờ mình, cho nên mới quyết định, không trúng gian kế của cậu ta:

– Ngại quá, trưa nay tôi muốn ăn mì tôm, tối qua ăn ngon quá rồi.

Vệ Thế Kiệt tiếp tục cười ha hả:

– Lão Sở, trong mì ăn liền có chất kích thích, ăn thường xuyên sẽ ảnh hưởng công năng cơ thể, cậu biết không? Tôi cũng là vì cậu mà tính… à suy nghĩ cho cậu.

Sở Thiên Thư châm chọc nói:

– Cậu nha. Hôm nay còn lo lắng cho tôi nữa? Lão Vệ, thời điểm cậu bận rộn, sao lại nghĩ đến việc quan tâm lo lắng cho tôi vậy?

– Người anh em à, cậu nói lời này có chút không có ý tứ rồi. Tôi chỉ là giới thiệu cho cậu vài cô gái xinh đẹp, bản thân cậu không có phúc hưởng, sao có thể trách tôi được?

– Thối lắm! Miệng lưỡi như kẹo kéo, tôi không thèm so đo.

– Bà mẹ nó, cậu muốn giả bộ bảo vệ chút lòng tự tôn của mình, cũng không cần nói lời ác tâm như vậy?

Sở Thiên Thư bị Vệ Thế Kiệt nói trúng điểm yếu, vội nói sang chuyện khác:

– Lão Vệ, tôi còn chưa ăn sáng đây này, không rảnh tám với cậu.

– Đừng, tôi có ý tốt mời cậu ăn cơm…

– Tôi thèm vào, trong bụng cậu có bao nhiêu chỗ xấu người khác không biết, tôi cũng không biết sao? Cái gì mà ý tốt, nghe cậu cười thấy âm hiểm, là không có gì tốt đẹp. Không nói nữa, tôi đi vệ sinh đây.

Sở Thiên Thư không đợi Vệ Thế Kiệt nói, liền dập máy.

Thời điểm Sở Thiên Thư và Vệ Thế Kiệt còn học đại học, chính là bạn bè tốt nhất, đối với tính tình của tên bạn này hiểu biết rất rõ ràng.

Gia đình cha mẹ tên Vệ Thế Kiệt này, hoàn cảnh tương đối giàu có, anh em hai bên nội ngoại đều rất nhiều, nhưng hết lần này tới lần khác dưới chính sách kế hoạch hóa gia đình, từ cô dì chú bác nội ngoại, cả một đại gia đình cũng chỉ sinh được một thằng con trai là cậu ta, sự ưu việt của điều kiện bẩm sinh đã quyết định cho cậu ta cách sống ba hoa hoan lạc, tạo ra phẩm chất đạo đức vô liêm sỉ của cậu ta.

Dùng lời của Sở Thiên Thư mà nói, Vệ Thế Kiệt chính là cao to, đẹp trai, nhà giàu điển hình, có thể hình dung như là hàng ngàn hàng vạn thứ ưu ái đều tập trung vào một mình cậu ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.