Giá Như Người Anh Yêu Là Em

Chương 7




Ngõ nhỏ tối đen yên tĩnh, đột nhiên Phương Chính hô to: “Ai?”

Chỉ thấy có một bóng người kề sát vào hai vách tường phóng xuống, trình độ này giống hệt như thằn lằn trèo tường, khiến người ta kinh ngạc.

Người nọ võ công cao cường hai chân vững vàng chạm đất, ngẩng đầu lộ ra một khuôn mặt của tráng sĩ với đôi mắt to và lông mày rậm, vậy mà lại ăn mặc như một thư sinh. Chỉ thấy hắn nhìn Tần Kha, cất tiếng cười to, cười đến mức không đứng thẳng lên được: “Hay cho Tần Kha huynh, lão tử chưa bao giờ biết được huynh lại có thể nói những lời yêu thương như thế, lão tử còn tưởng rằng huynhchỉ là một kẻ bịp bợm…”

Mạnh Chu kinh ngạc, nàng đương nhiên nhân ra người này chính là người nàng đã tìm khi đến thư viện Thang Sơn, hình như tên là…Lục Bái, tự là Bạc Minh. Chẳng lẽ hắn quen Tần Kha? Hơn nữa quan hệ không phải bình thường.

Tần Kha bình tĩnh kéo Mạnh Chu ra sau mình, nhíu mày quét mắt về phía Lục Bái: “Thế nào, huynh ghen tị sao? Nếu như nghĩ rằng nói những lời yêu thương quá khó khăn thì hãy tự mình đi tìm một nương tử đi!”

Mặt Lục Bái đỏ lên, gân cổ gào: “Tần Kha, tiểu tử nhà huynh một ngày không đùa bỡn lão tử thì không vui vẻ đúng không?” Hắn lắc người đến trước mặt Mạnh Chu nói, “Tiểu nương tử, cô nương ngàn vạn lần đừng bị tên tiểu tử Tần Kha này lừa gạt, ta nói cho cô biết, hắn không phải loại người tốt đẹp gì đâu, gian lận lừa đảo trộm cướp không có gì không làm…”

Lục Bái đứng trước mặt Mạnh Chu lại chưa hề nhận ra “tiểu nương tử” trong miệng mình chính là “công tử mặt phấn” đã thuê hắn làm việc.

Tần Kha cười nói: “Bạc Minh huynh, huynh vẫn nên nhìn kĩ một chút, nàng là ai?”

Mặt Lục Bái đỏ bừng, giọng nhỏ dần: “Khỏi cần nhìn, con mắt của Tần Kha huynh rất tốt, nhìn trúng cô nương nào thì nhất định là một mỹ nhân…” Nhìn bộ dạng này của hắn quả nhiên là ngượng ngùng rồi.

Mạnh chu vô cùng vui vẻ: Vị tráng sĩ không giống thư sinh này thật là thú vị.

Đôi mắt Tần Kha hơi híp lại, hắn rất lấy làm tiếc vỗ vỗ bả vai Lục Bái: “Bạc Minh huynh vốn là một hảo hán, không ngờ bây giờ lại bị hoa mắt như vậy, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc….”

Lục Bái thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu, hắn rống lên: “Lão tử bị hoa mắt bao giờ hả?”

Mạnh Chu nhịn cười, không kiềm được ý muốn trêu ghẹo, vì thế đè thấp giọng, học theo giọng nói của nam nhân nói: “Khụ khụ, vị huynh đài này, hôm nay tiểu đệ có một chuyện muốn nhờ…”

Sắc mặt của Lục Bái liền cứng đờ, cứ như giữa ban ngày lại có một đạo sấm sét bổ lên đầu hắn, khiến thân hình của hắn lắc lư, mồm miệng cũng không còn linh hoạt: “Nàng là cái kia…Các người…lại liên kết lừa lão tử!”

Tần Kha và Mạnh Chu nhìn nhau, đồng thanh nói: “Chưa hề liên kết, chỉ do trùng hợp thôi.”

Nói xong hai người hiểu ý nở nụ cười.

Tần Kha bất đắc dĩ nhìn Lục Bái, thở dài: “Chỉ trách con mắt của huynh quá kém.”

Lục Bái giống như phải chịu đả kích quá lớn, co cẳng bỏ chạy, dường như không hề muốn nhìn thấy đôi nam nữ lừa bịp này nữa.

Ngõ nhỏ rất nhanh đã khôi phục lại sự yên tĩnh. Mạnh Chu cười xong dần dần nheo mắt lại, tỉ mỉ đánh giá Tần Kha. Bỗng nhiên phát hiện sau khi trùng sinh gặp lại hắn, dường như trên người hắn đã có biến hóa không nhỏ. Chẳng lẽ mình trùng sinh cũng làm thay đổi tính tình của hắn?

Không chịu được nghi vấn trong lòng, Mạnh Chu lên tiếng: “Sao huynh lại biết người đó?”

Tần Kha còn chưa lên tiếng, lại nghe trên vách mái nhà có giọng nói: “Tần Kha, bọn thư sinh ở thư viện Thang Sơn bảo ta đến hỏi huynh, sao dạo này không thấy bóng dáng của huynh? Có người ngóng trông huynh đến đó!”

Đôi lông mày cong của Mạnh Chu nhíu lại: “Hóa ra là không chỉ có hắn, hình như cũng không thiếu người quen cũ của huynh trong thư viện Thang Sơn.”

Lời này quả thật có hơi chua xót, nhưng Tần Kha lại cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, nhíu mày cười: “Chẳng lẽ Chu nhi ghen sao?”

Mạnh Chu mỉm cười: “Huynh đoán xem nữ nhân nôn ọe sẽ cảm thấy thế nào?” Nàng nhìn chằm chằm Tần Kha, gằn từng chữ, “Ghê tởm, buồn nôn!”

Lời này đã không còn là ẩn ý mà là chỉ rõ, Tần Kha nghe xong cười ha hả: “Nương tử yên tâm, sau này nàng có thai, vi phu nhất định sẽ theo sát chăm sóc. Nếu đứa bé trong bụng làm nàng cực nhọc, đợi nó ra đời vi phu nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt, trút giận thay nàng!”

Mạnh Chu không nhịn được nâng trán: Bản lĩnh giả ngu của thằng nhãi Tần Kha này quả thật là xuất sắc!

Thấy thời gian không còn sớm nữa, Tần Kha đưa Mạnh Chu đi dạo quanh những vùng lân cận. Nhưng không ngờ đi tới đi lui đã đến gần thư viện Thang Sơn.

Đi dọc theo thềm đá về phía trước là có thể nhìn thấy nóc nhà của thư viện Thang Sơn, mà xuống phía dưới lại còn vài tiểu viện. Lúc này Tần Kha và Mạnh Chu đang đứng trước cửa một tiểu viện.

Thừa dịp thời gian chủ nhân tới mở cửa, Tần Kha giải thích: “Chủ nhà này đang muốn chuyển về quê ở Giang Nam, định bán căn nhà này. Ta đã xem qua rồi, căn nhà này rất lịch sự tao nhã, vậy nên muốn mua nó. Sau này nếu cuộc sống trong phủ quá phiền chán thì cứ tới nơi này ở mấy ngày, sẽ vô cùng thoải mái, ý nàng thế nào?”

Bởi vì ở gần thư viện nên môi trường rất thanh tịnh đẹp đẽ, hơn nữa ngoài căn nhà có trồng đào, trúc, phóng tầm mắt nhìn đi là một màu xanh tươi, thơm mát dịu lòng người. Từ bên ngoài không thấy rõ bố cục của sân trong, chỉ là tiếng đọc sách oang oang cùng với đào trúc bao quanh thì không khí lại rất có bộ dạng của Thánh địa để ẩn cư. Mạnh Chu đương nhiên rất vừa lòng, đồng thời cũng rất cảm động. Không ngờ hắn lại lo lắng chu toàn cho cuộc sống tương lai của hai người như vậy.

Chỉ chốc lát sau, có người tới mở cửa, là một nam tử trung niên nhỏ bé nhanh nhẹn. Hắn vừa nhìn thấy Tần Kha đã giật nảy mình: “Không phải Tần công tử nói có thể mấy ngày này sẽ không rảnh sao, sao lại…”

Mạnh Chu nhìn thoáng qua bên trong theo cánh cổng rộng mở, chưa hề chú ý tới căn nhà như thế nào, nhưng lại trông thấy một người rất kỳ lạ. Đó là một nam nhân cao lớn uy vũ, mặc một bộ áo giáp vàng óng như một tướng lĩnh vừa trở về từ chiến trường.

Chưa kịp thu hồi ánh mắt đã thấy nam nhân kia đột ngột xoay người lại, mày rậm khí phách như đao, sống mũi cao thẳng lạnh lùng, đôi môi cợt nhả như có như không…Ngũ quan lại được khắc sâu hơn người ta, thân hình như vậy chỉ có người Tây Vực thôi.

Mạnh Chu đưa tay kéo góc áo của Tần Kha, ý bảo hắn nhìn người kia, lại bị Tần Kha bắt được bàn tay, nàng không khỏi căng thẳng.

Tần Kha cười nói: “Vốn là tìm ông để nói chuyện bán lại căn nhà, nhưng xem ra ông đang có khách quý ở đây. Đã vậy thì…” Hắn làm bộ như kéo Mạnh Chu xoay người rời đi.

Đôi mắt của chủ nhà nhanh chóng xoay vòng, vội vàng vượt ra phía trước chặn Tần Kha lại, nở nụ cười nói: “Tần công tử cũng đã đến đây thì sao có thể tay không trở về? Vừa đúng lúc rồi, hôm nay còn có người đến xem nhà, mọi người cùng nhau ngồi xuống thương lượng đi, có thể sẽ đưa ra được một biện pháp thích hợp nhất ấy chứ?”

Mạnh Chu nhìn chủ nhà này không khỏi sinh lòng chán ghét, bộ dạng khôn khéo lại siểm nịnh, trong đôi mắt bắt đầu đánh bàn tính vang lên đồm độp ---- không phải hắn muốn để Tần Kha và người Tây Vực này đấu giá để kéo giá tiền lên cao đấy chứ!

Nàng miễn cưỡng nở nụ cười với chủ nhà: “Vốn còn đang do dự là vì vẫn thấy thích viện ở phía tây kia, bây giờ thì không cần chọn lựa nữa.” Nói xong khoác cánh tay Tần Kha, “Đi thôi, chúng ta đến phía tây nhìn xem.”

Tần Kha hiểu ý, trong mắt lóe lên ý cười, phối hợp bước đi về phía tây.

Vừa đi được hai ba bước lại nghe tiếng chủ nhà vội vàng đuổi theo, oán trách nói: “Tiểu nương tử cũng quá gấp gáp rồi, còn chưa xem nhà mà? Đến đây, cứ vào xem trước đi, giá cả thôi mà, đến lúc đó có thể thương lượng được.”

Đưa lưng về phía chủ nhà, Mạnh Chu dùng khẩu hình miệng hỏi Tần Kha: Căn này thích hợp nhất sao?

Thấy Tần Kha gật đầu xác nhận nàng mới xoay người lại, giống như không vừa lòng liếc nhìn gian phòng, nói: “Nhà của ông, chẳng qua cũng chỉ là như vậy!”

Trực giác của chủ nhà cảm thấy đã gặp phải đối thủ, không khỏi càng thêm cẩn thận đối đãi. Dù sao Tần công tử đã sớm tỏ vẻ muốn căn nhà này, mà người Tây Vực lại cứ hỏi đông hỏi tây, không chắc là cuối cùng có mua hay không. Vậy nếu so sánh thì vẫn không thể để vuột mất Tần công tử này được. Bởi thế nên chủ nhà cười xòa nói: “Cô nương nói đúng lắm, nhưng cứ xem qua cũng được mà, cô nương nói có đúng không? Ta với Tần công tử cũng coi như là có quen biết, thật ra cho nhị vị một giá cả ưu đãi cũng không phải việc khó…”

Mạnh Chu lén nhìn Tần Kha nở nụ cười, sau đó rất không tình nguyện mà nói: “Đã như vậy thì, tướng công, chúng ta đi xem đi.” Nói xong khoác tay Tần Kha theo chủ nhà vào cửa.

Tần Kha bị một tiếng tướng công này làm cho tim run bắn lên, giống như bị vuốt mèo không cẩn thận bị cào một cái, vừa xót xa lại vừa ngọt ngào. Trước kia ở Tần phủ, nhìn nàng nhút nhát theo sau đại ca, cố sức lấy lòng trưởng bối trong phủ, mệt mỏi ứng đối với thị thiếp và nha hoàn bên cạnh đại ca, thật sự là vô cùng bực tức, nào giống như một người tự nhiên dũng cảm như bây giờ?

Miệng Tần Kha thoáng hiện ra ý cười.

Thấy hai người vào nhà, ánh mắt của nam tử Tây Vực không hề cố kỵ đánh giá bọn họ, trong mắt toàn là sự lạnh lùng kiêu ngạo và khinh thường, giống như hắn là vua trên chiến trường, ngạo nghễ nhìn chúng sinh như kiến. Trên người hắn tản ra loại ngang ngược cương liệt vô hình.

Tuy hai người mua nhà này cho mình, nhưng cũng không tránh khỏi muốn xem tại sao người Tây Vực này lại đột nhiên xuất hiện ở đây.

Mạnh Chu và Tần Kha liếc nhìn nhau, ánh mắt thầm hỏi: Huynh đoán xem hắn đến đây có mục đích gì?

Tần Kha mỉm cười híp mắt: vừa nhìn đã biết.

Đôi mắt Mạnh Chu xoay chuyển, âm thầm bật cười: sao không nói là huynh đoán không ra đi.

Chủ nhà tới bên cạnh người Tây Vực thấp giọng giải thích: “Nhị vị này chính là Tần công tử ta đã nhắc đến, hôm nay công tử và nương tử đến xem nhà rồi. Nếu ngài cũng muốn mua thì có thể thương lượng với họ, còn nếu…ngài chịu đưa thêm chút bạc, ta nghĩ có lẽ bọn họ sẽ bằng lòng bỏ qua những thứ mình yêu thích.”

Hắn vốn tưởng rằng lời này hai người Tần Mạnh không thể nghe được, lại không ngờ Tần Kha tai thính mắt tinh, làm sao lỡ mất phen lừa gạt này của hắn.

Cho nên Tần Kha bật cười, chắp tay thi lễ: “Vị huynh đài này, căn nhà này là ta định làm lễ vật tặng cho nương tử, mấy ngày trước đã thương lượng xong với chủ nhà. Ngài đến chậm một bước rồi, thật có lỗi, đa tạ!”

Mày kiếm của người Tây vực nhếch lên, đôi môi mỏng nở nụ cười lạnh lùng: “Ha ha, thật to gan, dám cướp đồ với ta! Không phải nói nước các ngươi rất có lễ nghi sao, thế nào lại không thức thời như vậy?”

Hắn vừa nói xong liền nghe thấy tiếng cười của Mạnh Chu, mày nhíu lại, ngón tay chỉ vào Mạnh Chu, cao giọng hét lên: “Ngươi cười cái gì?”

Cảm giác được Tần Kha muốn nói thay mình, Mạnh Chu giữ chặt tay hắn, ý bảo hắn yên tâm. Sau đó đôi mắt thanh tú nghiêm nghị nói: “Xem ra vị huynh đài này nhất định là cũng hiểu rõ lễ nghi của nước ta, không biết ngài có từng nghe nói câu ‘lấy ơn báo oán, làm sao trả ơn?’ Nước ta chắc chắn là nước lễ nghi, cho nên cư xử với mọi người rất hiền lành, nhưng cũng không phải là nơi yếu đuối vô năng, nếu có người cố ý khiêu khích, khi dễ, chúng ta chỉ có thể ‘lấy ơn báo oán’ thôi.” Vẻ mặt nàng dịu dàng, giọng điệu lại kiên định, “Phàm là mọi vật đều có thứ tự trước sau, tướng công ta đã đến trước một bước trao đổi ổn thỏa với chủ nhà, làm sao ngài có thể nói chúng ta đoạt đồ của ngài chứ?”

Vừa nói xong, người Tây Vực này nổi cơn thịnh nộ, áo giáp rung động thánh thót như muốn đánh nhau, lại nghe ngoài cửa có tiếng cười sang sảng: “Ha ha, cô nương nói rất đúng!”

Người Tây Vực vừa nghe tiếng của người này liền quỳ xuống đất, trong miệng hô những lời nghe không hiểu, bộ dạng này cũng giống như tín đồ thành kính quỳ lạy thần linh vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.