Giả Ngoan - Nãi Hoàng Ba La Bao

Chương 2: Càn khôn ỷ kiếm nhập Trường An




“Ấn vào huyệt Nhân Trung của cô ta!”

“Sư phụ, con nhìn thế nào cũng thấy cô ta sắp chết, lỡ con ấn vào rồi, có khi nào cô ta chết thật luôn không? Chẳng phải sư phụ đã từng nói “hăng quá hóa dở” sao?”

“Lúc đó ta chỉ muốn làm cho các ngươi đừng có ăn nhiều mà thôi… Không sao, lỡ như vậy thì cứ giấu cái xác đi là được, dù sao cũng chẳng có ai biết.”

“Ai giấu?”

“Hỏi thừa, đương nhiên là ngươi rồi!”

“Vậy thì con không ấn đâu!”

Khốn kiếp!

Sau đó, một người thì hung hăng nói móc, một người thì không chịu thua, mở miệng đáp lại cho bằng được. Cảnh tượng thật là ồn ào!

Cuối cùng…

“Con bà nó, tên nhãi nhép nhà ngươi, ngươi không giấu là được chứ gì!”

“Sư phụ… Người ta bị thương rồi, tay không có chút sức lực nào hết, người ta cảm thấy mệt lắm…”

“Đang bắt chước đại sư huynh của ngươi đấy hả? Bản thân ngươi đã không được xinh đẹp gì cho cam, còn đòi học theo người ta làm gì, nhìn giống như mấy tên bị hư thận ấy!”

“…”

Được rồi, không bắt chước nữa.

“Thế con làm vậy.”

Chàng trai cúi người xuống, bàn tay to lớn của hắn ta ấn vào huyệt Nhân Trung của cô gái đang ngất xỉu dưới đất.

“Sư phụ, không có tác dụng gì hết…”

“Cởi tất ra!”

“Để làm gì?”

“Đưa cho cô ta ngửi đi!”

Và thế là nhà khảo cổ nào đó nhông chóng tỉnh lại. Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một tên đầu trọc vừa như cười lại vừa giống như không cười nhìn cô.

Khốn kiếp!

Cái lão già này!

Cố Duệ vốn định giả chết để lừa hai người này, vừa nghỉ ngơi một chút vừa suy nghĩ đến tình hình trước mắt và cả mục đích của hai người có vẻ không phải hạng tầm thường này.

Cố Duệ yếu ớt nhìn hai người nói: “Hai vị ân nhân, đây là đâu… Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Cố Duệ luôn là một người thông minh, biết lúc nào thì cần làm gì và khi nào thì nên diễn trò. Chớp mắt một cái, cô đã nhanh chóng nhập vai.

Trong chốc lát, Đại Hùng có cảm giác cô gái vừa ngang ngược và vênh váo sai khiến hắn ta lúc nãy đã bị trúng tà rồi.

“Đây là rừng Quỷ Khốc, chúng ta vừa nãy đã cứu mạng cô. Bây giờ cô đang bị trúng độc, cô phải làm một chuyện mới có thể giải độc được.”

Trúng độc? Trong lòng cô “ồ” lên một tiếng, thầm nghĩ tên đầu trọc này không phải đang lừa cô đấy chứ?

Thế là cô hoảng hốt nói: “Trúng độc? Ta bị trúng độc sao? Ta…”

Cô nhìn bản thân từ trên xuống dưới một lượt…

“Tay và mặt của cô đều bị nữ quỷ kia làm bị thương, âm độc (*) xâm nhập vào cơ thể. Cô xem, đây không phải trúng độc thì là gì?”

Tên đầu trọc dù trong lòng khá gấp gáp nhưng ngoài mặt vẫn ung dung nhìn Cố Duệ. Cô cảm giác người này là một kẻ gian xảo, tâm tư khó lường, là một người không dễ đối phó.

Chẳng lẽ ông ta đang nghi ngờ cô sao?

Thế là Cố Duệ không hề lộ ra bất kỳ dáng vẻ nghi ngờ nào, ngược lại còn hốt hoảng cầu xin: “Ân nhân, ngài có pháp lực cao siêu như thế, chắc chắn có thể cứu ta mà phải không? Ta còn trẻ, còn chưa muốn chết…”

Cô đã sờ qua xương của cơ thể này, dựa theo số tuổi của xương có thể đoán được rằng cơ thể này tầm mười lăm, mười sáu tuổi nên cô cần phải tỏ ra bất lực và sợ hãi.

“Không phải ta đang cứu cô sao? Chỉ cần cô làm một chuyện…”

Cố Duệ vội hỏi: “Chuyện gì? Chỉ cần ta có thể làm được…”

Tên đầu trọc này giống như đang gài bẫy cô vậy…

“Phía dưới có rất nhiều xương cốt, cô hãy xuống dưới vớt nó lên đi.” Nghe như ông ta chỉ đang tùy tiện nói ra vậy.

Khốn kiếp!

May mà Cố Duệ cảm thấy không ổn mà đề phòng từ trước. Thế nhưng cô vẫn khá giật mình.

Xuống dưới… đó?

“Ân nhân, không biết ngài muốn vớt cái gì vậy?” Cô yếu ớt hỏi.

“Xương đó.”

“Ta?”

“Đúng, là cô!” Mắt tên đầu trọc sáng quắc, biểu cảm từ ái nhìn cô.

Là cô, là cô, chính là cô!

“Xin hỏi ân nhân, vớt thứ ấy lên có thể giải độc được sao?” Cố Duệ vẫn yếu ớt hỏi.

Bà nó, đây cũng chẳng phải ngâm mình trong nhân sâm trăm năm!

Đây chính là ngâm trong xương người!

“Đương nhiên là được, độc mà cô trúng phải là âm độc của quỷ khí. Cái này gọi là lấy độc trị độc…”

Người này nói năng hùng hồn, giống như một vị giáo sư già nho nhã, đứng đắn đang đứng giảng bài trên bục giảng của trường đại học Bắc Kinh vậy.

Nếu không phải thoáng thấy vẻ mặt mờ mịt và không dám nhìn thẳng của Lý Đại Hùng, chắc bà đây đã tin sái cổ rồi!

“Chuyện này… Ân nhân à, ta không được đi học nhiều lắm, ngài đừng có lừa ta nha…” Cố Duệ cắn môi, tỏ vẻ đáng thương nói…

Ôi chao, tuổi cũng đã lớn rồi, cảm thấy thật mệt mỏi nha!

“Lừa cô?” Tên đầu trọc cầm cây thước xông cắm vào trong đất rồi cười ha ha, nghe tiếng cười có chút lành lạnh.

“Nếu ta đã cứu cô một lần thì cần gì phải hại cô, hay là cô sợ ta hại cô?”

Đúng là đâm lao thì phải theo lao. Người này quả là đang nghi ngờ cô.

Cố Duệ cũng thấy rầu, vừa mới đến nơi này, ngay cả bản thân cơ thể này lớn lên trông như thế nào cô còn chưa biết, đúng là không nên so mưu trí, so dũng khí với tên đầu trọc này - giá trị vũ lực của tên này thật khủng bố mà.

“Nếu ân nhân đã nói như vậy, cái mạng này của ta chính là của ngài, dù ngài có bảo ta đi chết, ta cũng sẽ nghe theo.”

Miệng Cố Duệ nói dối trơn tru, vừa nói vừa muốn đứng dậy đi vớt xương, nhưng cơ thể thật sự quá yếu, không cần giả vờ gì thêm, ngay cả bò cô cũng bò không nổi…

Khi ngã nhào xuống đất, cô thoáng nhìn qua bên kia.

Lý Đại Hùng quả nhiên là một người dễ mềm lòng, nhìn cô có chút không nỡ.

“Sư phụ, người xem, cơ thể cô ta đúng là yếu thật… Hay là bỏ qua đi…”

“Sao? Tên nhãi nhà ngươi muốn thương hoa tiếc ngọc hả?”

“Không phải đâu, sư phụ, đại sư huynh từng nói, hai từ “hoa” cùng “ngọc” trong cụm “thương hoa tiếc ngọc” dùng để chỉ người con gái xinh đẹp, nhưng cô ta không đẹp…”

“Ghê nha, ngươi vậy mà còn phân biệt được thế nào là xấu, thế nào là đẹp à? Ta còn tưởng trong mắt ngươi, con gái hay con khỉ cũng không khác gì nhau chứ.”

Con khỉ?

Lý Đại Hùng nghe vậy thì tỉ mỉ nhìn xuống Cố Duệ, sau đó thận trọng nói: “Sư phụ nói đúng, so với đại sư huynh, cô gái này đúng là lớn lên không khác khỉ bao nhiêu…”

Tên đầu trọc: “Nghe ngươi nói kìa, người ta dù sao cũng là một cô gái đó… Nhưng mà mấy con khỉ sau núi đúng là đẹp hơn cô ta nhiều.”

Cố Duệ: “…”

Mấy người trước sau gì cũng bị người ta đánh chết mà.

Gió thổi vi vu, lá rụng xào xạc.

Cố Duệ nhìn hai người bọn họ.

Tên đầu trọc nhìn cô, người tên Đại Hùng cũng nhìn cô.

Sáu con mắt, ba con người.

Có chút yên lặng.

Rốt cuộc…

Cố Duệ: “Hai người có thể mặc đồ đàng hoàng lại được không? Ta còn chưa mười tám đó.”

A… Hình như có tiếng một cái gì đó mới bị nứt ra thì phải.

Hai thầy trò lập tức phản ứng lại.

“Hèn chi ta cảm thấy lạnh.” Đại Hùng vừa lẩm bẩm vừa sửa lại quần áo.

Tên đầu trọc nhìn Cố Duệ chòng chọc một cái, nhưng vẫn rất bình tĩnh sửa lại thắt lưng: “Những người trảm yêu trừ ma từ trước đến nay đều không xem trọng mấy việc nhỏ nhặt này…”

“Nhưng mà ta không phải loại người giống ân nhân các ngài.”

“Vậy cô là loại nào?”

Đột nhiên xuất hiện vấn đề này, bầu không khí lại cứng đờ trở lại.

Đại Hùng ngẩn người, nhìn sư phụ của mình rồi lại nhìn qua cô gái mà hắn ta cảm thấy rất kỳ lạ kia…

Dưới ánh mắt sắc bén của tên đầu trọc, cô nhìn thanh thước mà ông ta đang nắm chặt trong tay.

Đã diệt được quỷ nhưng lại không cất vũ khí đi.

Ra là đang chờ cô…

Cố Duệ mím môi, cả người dựa vào thân cây.

“Ta không phải là người.”

Quả nhiên thế!

Yêu nghiệt!

Thanh thước mà tên đầu trọc cầm trong tay thoáng sáng lên, còn Đại Hùng vẫn đứng tấn! (Cố Duệ cảm thấy không hiểu, vì sao hắn ta lại đứng tấn?)

“Ta là khỉ.” Cố Duệ nói mà mặt không có chút biểu cảm gì.

Hai thầy trò: “…”

Tính tình của thiếu nữ ta đây cũng không phải dạng vừa nhé.

Bản thân tên đầu trọc là một đạo sĩ lại bị cô gái này trắng trợn “trả thù” như vậy. Đúng là có hơi ngượng ngùng, ho khan vài tiếng, đệ tử của ông ta thật hiểu ông ta mà.

Đại Hùng lập tức tiếp lời: “Sư phụ, cô ta là con khỉ đã thành tinh thật sao?”

Cài này làm sao sư phụ có thể nói tiếp đây.

Trên mặt cô gái kia tràn đầy vẻ trào phúng.

“Sao ngươi biết hay vậy? Ta họ Tôn, tên là Ngộ Không.” Cố Duệ cũng mặc kệ mọi thứ mà giễu cợt phản kích lại.

Lý Đại Hùng cau mày một lát, sau đó hắn ta nhông chóng lên tiếng nói: “Không đúng, cô lừa ta. Cô tên là Vương Tiểu Nha!”

Cố Duệ: “…”

Cô khá để ý đến cái tên Vương Tiểu Nha này…

Vương… Tiểu… Nha?

Ờ, vừa nãy cô không nghe thấy cái gì cả. Thật đấy!

Cố Duệ lơ luôn cái tên này, ánh mắt cô quét qua quét lại giữa hai người: “Cho nên hai người mấy người đã sớm điều tra ra cái gì đó rồi đúng không? Hai người biết trước rằng ta sẽ bị tống lên kiệu hoa và sẽ đi qua nơi này, cũng biết trước nữ quỷ này có thể sẽ ngầm giết chết ta… Hai người ẩn núp để săn hổ, không để ý đến con khỉ sẽ bị hổ ăn thịt là ta đúng không?”

“Đây là “đạo làm người” mà mấy người tu hành được sao hả?”

Cố Duệ gằn giọng, lời nói của cô vừa âm vang vừa mạnh mẽ.

Đối mặt với sự hung hăng của Cố Duệ, tên đầu trọc vẫn bình tĩnh nói: “Vậy thì phải xem cô là gì… Nếu là yêu quái thì…”

“Là người hay là yêu, chẳng phải ông cứ giết thử thì sẽ biết liền sao? Tới đây, chúng ta thử xem một chút nào!”

Cố Duệ nhặt một nhành cây lên và chỉ vào tên đầu trọc: “Nếu ta nhíu mày hay chớp mắt một cái thì ta không phải là con người!”

Giằng co!

Ánh mắt tên đầu trọc lóe lên, Cố Duệ lập tức vung nhánh cây xuống!

Lý Đại Hùng yên lặng ba giây rồi nói: “Vương Tiểu Nha, cô mới chớp mắt hai cái. Quả nhiên cô đúng là khỉ…”

Ngươi chết đi cho khuất mắt ta một cái!

Cố Duệ không thèm để ý tới hắn ta, mắt vẫn nhìn chằm chằm tên đầu trọc: “Ta khuyên ông một câu, nếu ông muốn giết chết ta thì xuống tay cho chắc vào, lỡ như còn giết không chết, chờ ta thoát được ra ngoài, ta sẽ nói cho tất cả mọi người đều biết hai thầy trò ông là loại người gì.”

Cô gái này khi thì nhu nhược và yếu đuối, khi thì ngang ngược và hung ác, còn bây giờ lại cứng rắn và dũng cảm như vậy.

Người này nha, không sợ gặp phải kẻ ngang ngược, chỉ sợ đụng phải kẻ so với bản thân mình còn ngang ngược hơn gấp nhiều lần.

Bây giờ Cố Duệ đã không còn gì để mất, hoặc là sống hoặc là chết thôi!

Lý Đại Hùng cảm thấy không được tự nhiên, hắn ta nhìn về phía sư phụ mình.

Tên đầu trọc: “Nhìn ta làm gì?”

Lý Đại Hùng: “Sư phụ…”

Tên đầu trọc: “Ta nhìn ra được sự chân thành từ trong đôi mắt hí kia của ngươi, đúng là đồ đệ của ta có khác, đi xuống đi!”

Lý Đại Hùng: “Gì cơ?”

Tên đầu trọc: “Quay lại vấn đề chính, đi xuống vớt xương đi. Chẳng lẽ ngươi không nghĩ ra sao? Ảo ảnh này lấy cây cổ thụ kia làm mắt trận mà hình thành nên, đầm lầy là mặt trận, xương cốt người chết chính là nguồn năng lượng âm khí cung cấp trong trận pháp. Nếu không cắt đứt được nguồn âm khí thì không thể nào phá vỡ được trận pháp này. Hay là ngươi muốn bị chết đói ở đây?”

Sắc mặt Lý Đại Hùng thay đổi, hắn cực kỳ không muốn làm việc này, nhưng hắn càng không thể làm trái lời sư phụ.

Vậy thì đi.

Lý Đại Hùng đành mang hộ tâm kính vào và cởi áo ngoài ra.

Phía bên kia, tên đầu trọc cười rất thân thiện với Cố Duệ: “Đồ đệ của ta luôn là một người tôn sư trọng đạo, chỉ là thỉnh thoảng có hơi thật thà, lâu lâu có hơi hỗn hào một chút, khiến cô nương phải chê cười rồi.”

Cố Duệ: “Ta không hề cười nha… Ông có thể bỏ thanh thước đó xuống được không? Nếu không ta lại tưởng ông đang muốn giết ta đó.”

Ánh mắt tên đầu trọc chợt lóe, cười buông thanh thước ra, Cố Duệ và Lý Đại Hùng cùng thở phào nhẹ nhõm.

Trên đời này có một câu mà người ta hay nói: Kẻ nào có nắm đấm mạnh hơn, kẻ đó có quyền lên tiếng.

Cuối cùng bầu không khí cũng trở nên thân thiện hơn, Cố Duệ có vẻ đã đặt cược đúng chỗ. Tên đầu trọc cùng Lý Đại Hùng nhìn thì hung dữ và ngang tàn, nhưng thật sự là người trừ ma và bảo vệ người thường, không có giết cô. Nếu đối phương đã không thể giết cô thì cô cũng sẵn tiện dồn ép một chút, bọn họ không thể không nhượng bộ được.

Cố Duệ dựa người vào thân cây thở hổn hển, sau đó cô thấy tên Lý Đại Hùng kia quay đầu lại nói: “Sư phụ.”

“Có gì nói ngay đi!”

“Lúc nãy có nói để cho con khỉ… à, không phải, để cho cô ta lội xuống cùng con… Câu nói đó giờ vẫn còn tính chứ ạ?”

“Không phải vừa nãy ngươi bảo không muốn sao?”

“Nhưng con có biết chuyện nếu cô ta không xuống thì con phải xuống đâu… Nếu bây giờ đã như vậy thì cả hai phải cùng xuống luôn chứ…”

Làm một người đàn ông mà hắn có thể làm như thế đấy hả? Nguyên tắc của hắn ở đâu rồi?

***

(*) Âm độc: chất độc trong xác người chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.