Gia Mặt Sẹo

Quyển 1 - Chương 4




Mắt Tú Hoa thấy nàng dần chìm vào giấc ngủ, trong lòng cũng thả lỏng, thoải mái thiếp giấc theo; hai người vẫn ngủ say, không biết qua bao lâu, một bóng đen đi vào trong phòng, thẳng tiến đến gần các nàng.

Bóng đen kia đứng ở bên giường đợi một chút, Tú Hoa giật mình tỉnh dậy trước, vừa mở mắt, liền thấy gương mặt lạnh lùng của Liễu Húc đang nhìn nàng.

Nàng trong lòng giật mình, trực giác mách bảo muốn kêu thành tiếng, nhưng rồi thấy Liễu Húc dùng ngón trỏ để ở môi, ý bảo nàng im lặng; Tú Hoa gật gật đầu, nhẹ nhàng dịch chuyển thân mình, cũng không quên nhìn lại xem Nhuận Ngọc bên cạnh mình có bị bừng tỉnh hay không.

Nàng từ tốn bước xuống giường đi giày vào, nhìn về phía Liễu Húc.

Hắn khoát tay, làm ra khẩu hình nói: “Đi ra.”

Tú Hoa hiểu ý, hai đầu gối quỳ xuống đất, dập đầu lạy chào một cái rồi mới rời đi.

Liễu Húc nhìn thấy nàng ta đã rời đi, cửa phòng cũng được khép lại, lúc này mới cởi áo khoác, nhanh chóng trên giường, nằm bên cạnh Nhuận Ngọc.

Nàng trở mình, đưa lưng về phía hắn, miệng nỉ non nói: “Lạnh quá…..”

Hắn lập tức xoay người nàng lại, làm cho mặt nàng hướng vào lòng mình, cũng vươn cánh tay ôm lấy nàng; như cảm nhận được luồng hơi ấm, thân hình nàng cọ cọ vào người hắn, tiếp tục chui rúc vào ngực hắn.

Khuôn mặt tuấn tú của hắn thoáng hiện lên ý cười ấm áp, ôm nàng càng chặt hơn.

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, nàng mới chậm rãi tỉnh dậy, vừa mở mắt, nhìn về phía trần nhà, lại quay đầu. “Hừ!”

Hắn, hắn, hắn đến đây lúc nào? Không phải Tú Hoa cùng nàng ngủ sao? Nàng bị dọa đến khiếp sợ.

Chỉ thấy hai mắt hắn nhắm chặt, bộ dáng như là đang ngủ.

Nàng lặng lẽ đứng dậy, rón ra rón rén muốn lướt qua người hắn đi xuống giường, nào biết mới động một bước, phía sau đột nhiên truyền đến lực kéo mạnh khiến nàng nằm trở về lại.

“Thế nào lại muốn đi đâu?” Giọng nói miễn cưỡng.

“Ta… muốn uống nước, chàng không phải……Đang ngủ sao?”

“Đã sớm tỉnh, nàng vừa động đậy, bổn vương liền tỉnh rồi.” Hắn cười cười nhìn nàng, tiếp theo xoay người xuống giường, đến bên cạnh bàn rót một cốc nước đưa cho nàng.

Nàng tiếp nhận nước uống một ngụm, tức giận nói : “Như vậy đã tỉnh giấc rồi? Chàng căn bản không có hề ngủ a!”

“Bổn vương luôn luôn không bao giờ quá say giấc.”

“Chàng không ngủ sâu? Chẳng lẽ ban đêm chàng đều chạy đi làm cú mèo sao?” Nàng lúc nào cũng nhất định phải châm chích cãi cọ với hắn, bởi vì mỗi lần cùng hắn giao chiến, nàng ngay cả thắng cũng chưa thắng quá, hại nàng có chút không cam lòng.

“Cách nói của nàng rất thú vị.” Đối với lời giễu cợt của nàng, hắn chỉ nhướn mày thong thả đáp.

“Thú vị cái đầu chàng ấy!” Nàng đang chế giễu hắn nha, không phải là làm trò đùa giải trí cho hắn xem, sao vẻ mặt hắn lại vui đến như vậy chứ?

” Lúc ở cố hương nàng cũng ăn nói như vậy sao?”

“Không phải.” Nàng một hơi uống xong ly nước.”Ta ở cố hương cũng không có bằng hữu nào, thường xuyên trước sau một mình một người.”

“Bổn vương cũng không phải là bằng hữu của nàng.” Khẩu khí hắn hơi giận.

Nàng đương nhiên nghe được ra ý tứ của hắn, lập tức không khách khí nói : “Mặc kệ là quan hệ gì, đều nên bắt đầu từ bằng hữu trước.”

“Đây cũng là quy củ của cố hương nàng sao?”

Chuyện này nàng nghe có gì đó không đúng nha trước đây hắn cố gắng ở trước mặt nàng tránh nhắc tới hai chữ cố hương này, chỉ là hiện tại…….. Hắn đã đề cập đến hai lần. “Từ lúc nào chàng lại bắt đầu cảm thấy có hứng thú với cố hương của ta?” Bờ mi nhăn lại.

“Bổn vương chỉ là suy nghĩ không biết…..Cố hương nàng có cái gì, mà ở đây không có; nàng đến tột cùng còn thiếu những thứ gì; làm thế nào mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện ở lại đây cùng bổn vương sinh con dưỡng cái cả đời cũng không hối hận? Nhuận Ngọc, nàng có thể nói cho bổn vương biết không?” Hắn chăm chú nhìn nàng thật sâu.

Nàng trăm triệu lần không dự đoán được hắn sẽ bật ra những lời này, chỉ có thể lắp bắp đáp, “Liễu húc, chàng. . . . . . làm sao. . . . . . ? Vì sao. . . . . . Muốn nói. . . . . . chuyện này?”

“Có người nói với bổn vương rằng nàng không phải người của thế giới này .”

Một tia kinh ngạc từ trong ánh mắt nàng chợt lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, nàng không khỏi bật thốt lên hỏi, “Là ai nói ?” Trời ơi! Không lẽ nơi này còn có đồng hương của nàng sao?

Hắn không lưu ý đến sự biến hoa trong ánh mắt của nàng, duỗi tay ra đem nàng kéo vào trong lòng, dịu dàng nói: “Nàng mong muốn cái gì, bổn vương nhất định tặng bằng được, cho nên không cần rời đi được không?”

Nàng dựa vào trong ngực của hắn, thở dài một hơi rồi nói: “Liễu Húc, những gì ta cần thì chàng đều đã chu cấp đầy đủ, căn bản ta không dám lại yêu cầu chàng bất kì cái gì nữa; chính xác, ngay từ đầu ta nghĩ dù thế nào cũng phải trở về, là bởi vì nơi này đạo lí đối nhân xử thế so với cố hương ta cách xa nhau quá xa, chàng cũng biết tính ta lười, suy nghĩ cũng lười, đối với việc phải thích ứng cuộc sống nơi này hoàn toàn không tự tin, nhưng mà hiện tại. . . . . .”

“Hiện tại thì sao?” Ánh mắt hắn sáng lên một tia hy vọng.

Mặt nàng trong nháy mắt đỏ hồng lên, tiếng nói cũng trở nên nhỏ giọng.”Hiện tại ta có thể thử xem, bởi vì ta. . . . . . Đối với chàng. . . . . . Kỳ thật không. . . . . . Không ghét, còn. . . . . . Có điểm. . . . . . Thích.”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng hắn lại nghe được mồn một rõ ràng.”Nàng thật sự. . . . . . cũng giống như bổn vương. . . . . . là đã động tâm ?” Mắt của hắn hiện lên một nỗi vui mừng kinh ngạc.

Nàng gật đầu có chút ngại ngùng.

“Nhuận Ngọc, nàng khiến cho bổn vương thật quá vui mừng a.” Hắn lần đầu tiên vui sướng đến mức muốn hô ra tiếng, nhịn không được nhẹ nhàng ôm chặt lấy nàng.

“A ——” đôi chân đột nhiên lên cao cách mặt đất, làm nàng kêu lên sợ hãi.”Chờ một chút, ta nói còn chưa nói xong!”

“Đừng nói với bổn vương, nàng đổi ý .” Hắn nhìn nàng đe dọa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.