Gia Mặt Sẹo

Quyển 1 - Chương 17




Bên trong cung điện dát vàng, lóng lánh phát ra với chiếc áo Long bào của hoàng đế chói sáng đủ sắc màu, Kim Long trông vô cùng sống động, có thể thấy được thần lực của ngũ trảo, như đang vùng vẫy bay lượn ra ngoài, uy thần thật khiếp sợ, thế nhưng lúc này trông thật xốc xếch bị để qua một bên.

“Hoàng Thượng, nô tì có thể như hiện tạo một dạng ôm ngài, phục vụ ngài, quả thực là niềm vinh hạnh cho nô tì!” Đồng Phi xinh đẹp, dùng sức lực mười phần ở bên Cừu Dực, thủ thỉ bên tai quyến rũ, hấp dẫn, dáng vẻ đắc chí không hề che dấu chút nào.

“Vậy sao?” Cừu Dực nhìn Đồng Phi diễm lệ, dung mạo xinh đẹp dáng người tư thái. Nàng đã là kế Liên Phi, sau đó có thể do hắn rất thích thú nên nâng lên làm phi tử. Với sự tính toán ngày ngày, nàng được hắn chuyên sủng cũng được nửa năm rồi…. Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ nhớ tới bóng dáng một người.

Lúc này nàng đã xuất cung, tựa như đã rời đi lâu lắm rồi…

Đồng Phi phát hiện hắn có chút không yên lòng, tâm trạng lo lắng, liền sử dụng tất cả vốn liếng để trêu đùa hắn, lúc này mới kéo về sự chú ý của hắn.

Hắn miễn cưỡng đón nhận nàng, để lấp đầy khát vọng trong tầm nhìn, hơi có vẻ không còn kiên nhẫn, nhìn chằm chằm về phía lông mày của nàng. Hắn đưa bàn tay luồn vào trong vạt áo của nàng, một phen từ bên trong hướng ra ngoài kéo thẳng ra một cái yếm của nàng, cúi đầu đặt lên thân thể của mình, với ý nghĩa ban ơn thỏa mãn nàng.

“Hoàng Thượng”

Bỗng nhiên có một giọng nói mềm mại trong vắt truyền đến, một thân hình bỗng chốc xuất hiện đột ngột ở trước giường rồng.

Phúc chốc người ở phía trên thân thể Đồng Phi liền cứng đờ.

Ngạc nhiên ngẩn đầu lên, chỉ nghe thấy có một đôi câu thì đã hồn bay phách lạc, ngay đang lúc bùng cháy làm cho người ta tức giận, nụ cười chế giễu nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt quyến rũ của người đứng giữa không hề có chút ngượng ngùng.

Nàng đã trở lại! Nhưng, nàng lại dám vào ngay lúc này, xông thẳng đến giường rồng!

“Ngươi là ai?” Đồng Phi thất kinh, vội vàng kéo tấm chăn che lại thân thể của nàng.

“Ngươi chính là Đồng Phi?” Nữ nhi xinh đẹp kiều diễm thích thú nhìn nàng.

“Láo xược, Tra Tổng Quản, còn không đem thích khách bắt lại?!” Đồng Phi trong cơn giận dữ, tức giận chất vấn kẻ xông vào ở phía sau lưng Thái giám tổng quản.

“Này… khởi bẩm nương nương, nàng là…” Tra tổng quản khó xử nhìn về phía hoàng thượng, muốn bắt “Thích khách” phải do hoàng thượng định đoạt.

“Ngươi còn chờ gì nữa, chẳng lẽ thích khách là do ngươi cố ý dẫn dụ đến hay sao?” Thấy Tra tổng quản co người bất động, nàng vô cùng tức giận.

“Nương nương hiểu lầm, nàng không phải thích khách! Nàng… là Hương ẩn công chúa”. Tra tổng quản vội vàng quỳ xuống đất, đổ mồ hôi nhắc nhở nàng.

Đồng Phi vào cung thì cũng ngay lúc công chúa xuất cung đấu võ để tranh giành chức Võ lâm minh chủ, cho nên cũng không gặp qua công chúa, nhưng ở trong cung có nhiều lời đồn đãi về vị công vương này. Nàng ít nhiều cũng đã nghe qua một chút về vị công chúa “ Phong công vĩ nghiệp” này rồi.(hình như là vì đại nghiệp cần phải tìm hiểu thật nhiều và biết rõ mọi việc).

“Nàng chính là người mà trong cung hay đồn đãi, nữ ma sát Hương Ẩn công chúa?” nàng có chút ngạc nhiên.

Nàng đã nghe kể nhiều về ác nữ truyền thuyết này, nghe nói cô gái này ỷ vào hoàng thượng cùng với Thái Hậu sủng ái. Ở trong cung kiêu căng ngạo mạn tới mức độ không xem ai ra gì, mấy phi tần được hoàng thượng sủng ái đều bị nàng chỉnh qua, nhưng không người nào trừng trị được vị công chúa này, có thể nói đây là triều đại đầu tiên của nữ ma sát. Một thời gian trước còn nghe nói, ác nữ có hứng chơi cùng nhau, thậm chí chạy ra ngoài cung đi làm xằng làm bậy, đường đường là một công chúa, lại có thể cùng người giang hồ đại hán tranh cái gì Võ lâm minh chủ, quả thật hoang đường vô cùng.

Lại nghĩ tới mấy vị cung nữ thái giám sống cùng với nàng khi vừa mới tiến cung, thì bèn lén lút cảnh báo nhắc nhở nàng, tương lai nếu có gặp mặt vị công chúa này, có thể trốn thật xa thì cứ trốn thật xa đừng tự chuốc lấy khổ. Khi đó nàng còn chưa mông được hoàng ơn của vua, nên chỉ biết vâng dạ để chống đỡ (duy nặc dĩ đối), giờ đây vị trí của nàng đã khác trước kia hoàn toàn, hoàng thượng đối xử với nàng có thể nói là hết mực cưng chìu, những thứ kia giờ đã qua rồi ác nữ đã không còn tư cách, rõ ràng là ở trước mặt hoàng thượng không còn phân lượng, hoàng thượng làm sao có thể bảo vệ cô chứ? Nhưng bản thân nàng sẽ không giống như vậy, nàng có tự tin hoàng thượng sẽ vì nàng mà làm chủ, nha đầu kia đừng hòng mơ tưởng ở trước mặt nàng phách lối.

“Thì ra trong cung sớm đem những tiếng xấu của ta truyền đi rồi hả?” Hương Ẩn như chuông bạc véo von nói, phối hợp với thượng thanh làm cho dung mạo xinh đẹp phải kinh động, làm cho lần đầu tiên nhìn thấy nàng Đồng Phi thoáng chốc kinh ngạc phải trợn mắt há hốc mồm, xuýt nữa nói không ra lời.

Này ác nữ thường ngày xinh đẹp nên khiến cho nàng càng ngày càng kiêu ngạo. Giờ ở tại nơi này trước mặt nữ nhân xinh đẹp hình như cũng không còn nhan sắc.” Ngươi thật sự là Hương ẩn?” Sau khi hết khiếp sợ, cơn giận dữ của nàng lại khởi lên. “ Cho dù là công chúa, dám tự tiện xông vào giường rồng, quấy nhiễu thánh giá cũng là tử tội”. Lập tức phán quyết cô gái xinh đẹp này, đáng chết!

“Vậy à, thần muội đã phạm vào tử tội rồi sao? Hoàng Thượng?” Hương Ẩn cười như không cười, liếc mắt về phía nam nhân vẫn còn đứng trong trạng thái kinh ngạc.

Cừu Dực phục hồi lại tinh thần, tức giận trừng mắt hướng về phía Tổng quản thái giam đang quỳ xuống đất. “ Đáng chết! Tra tổng quản, đây đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Bẩm báo Hoàng thượng…. Hoàng thượng, nô tài đáng chết, đều là…. Cái này….” Tra tổng quản cà lăm không biết trả lời như thế nào, chỉ biết là sẽ như thế này, công chúa phạm sai lầm, vĩnh viễn đáng chết là nô tài, nhưng thật là chỉ mới gặp công chúa có một chút thì liền gặp họa, lần này hắn thật sự chết chắc rồi! Hắn quỳ rạp trên mặt đất mô hôi lạnh cứ chảy ròng.

“Hồ đồ! Lại dám tự tiện thả người xông thẳng vào giường rồng, ngươi thật đáng chết, có ai không, đem tra tổng quản lôi xuống cho trẫm ____”

“Được rồi, người đừng lấy Tra tổng quản ra trút giận, là thần muội tự mình muốn xông vào, người muốn trị thì trị tội của thần muội được rồi!” Đôi môi gợi cảm cực điểm của công chúa khi ở trước mặt hắn đã khai ra tất cả, thỉnh cầu trị tội.

“Ngươi!” Hắn liền nổi đóa. “Ngươi cho rằng trẫm không dám?!”

Nàng lạnh nhạt nhìn sang bên cạnh hắn vẻ mặt căm phẫn của Đồng Phi”Dám chứ, hoàng thượng là bậc cửu ngũ chí tôn có cái gì mà không dám? Muốn trách thì trách thần muội ngu xuẩn, không biết hoàng thượng đang ở cùng ái phi, quấy rầy chuyện tốt của hoàng thượng thật là tội đáng chết vạn lần!”

“Tự biết tội đáng chết vạn lần, lại còn dám bất kính như thế, do ngươi tự đâm đầu tìm đường vào chỗ chết phải không!” Đồng phi phẫn nộ nói.

Này ác nữ Yêu Cơ xông thẳng vào giường rồng, làm nhục mặt rồng, lần này có thể là cơ hội tốt để cho nàng dạy dỗ người!

Ngày hôm nay nếu có thể khiến cho Hương Ẩn thua trong tay nàng, tin tưởng ngày sau trong cung này, địa vị của nàng càng thêm vững chắc. Ngay cả Liên Phi cũng không dám cậy vào chính mình, đi trước một bước sinh hạ được hoàng tử, còn đôi khi cùng nàng tranh giành cả tình cảm nữa. “Người đâu, đem nha đầu không biết phép tắc này ra ngoài cho bổn cung, trừng phạt thật nặng 20 đại bản rồi nói sau!”

Ỷ vào hoàng ân, nàng oai nghiêm hạ lệnh, nhưng thứ lệnh vừa ra, tất cả bọn thị vệ cùng đám cung nữ thái giám có mặt đều nghe rõ, nhưng không người nào mảy may di chuyển, nói rõ ra là họ coi thường mệnh lệnh của nàng.

Này, này sao lại thế này? Những tên nô tài này làm phản rồi sao?

Té ra vị nương nương này vẫn còn chưa rõ, hương ẩn công chúa là người thế nào? Lúc này Tra tổng quản mới lộ vẻ mặt khó khăn nhìn về hướng chủ tử, chỉ thấy sắc mặt hắn ủ dột, không nói một câu.

“Tra tổng quản, còn chưa động thủ?!” Nàng lập tức xị mặt khó chịu, hướng về phía Tra tổng quản rống to.

Lại nói tới công chúa Hương Ẩn là loại người thế nào, nếu đắc tội nàng có thể sánh bằng đắc tội với hoàng thượng, kết cuộc càng thêm thê thảm. Nhưng cuối cùng dù cho thế nào, theo kinh nghiệm của dĩ vãng, hoàng thượng không nói lời nào cũng không biểu thị thì làm sao bọn nô tài này có thể đối xử bất kính đối với công chúa.

“Tra tổng quản, cái tên cẩu nô tài này, ngay cả lời nói của bổn cung cũng dám không nghe?” Đồng Phi tức giận lần nữa hướng mắt về phía Tra Tổng quản đe dọa, hoàng thượng không nói chuyện, tên nô tài kia còn không chịu bắt người, quả thực trong mắt không hề có nàng.

“Việc này…” Tra tổng quản không biết như thế nào cho phải. “Nương nương…… thật không hề muốn dối gạt ngài, nếu không có chỉ thị của hoàng thượng, chúng nô tài nào dám động đến công chúa Hương Ẩn?” Hắn dứt khoát biện minh nói.

“To gan, nha đầu này đã tổn hại đến phép tắc của cung đình, lại còn quấy nhiễu đến thánh giá, Bổn cung thay thế hoàng thượng hạ chỉ trừng phạt, cả bọn nô tài kia lại dám làm nghịch không hề nghe theo mệnh lệnh, chẳng lẽ cả ngươi cũng muốn chết? Người đâu, trước tiên hãy áp giả Tra Tổng Quản xuống. ”

“Nương nương” Không muốn làm liên lụy Tra tổng quản, Hương Ẩn cười khanh khách mở lời.” Phạm sai lầm chính là Hương Ẩn, sao ngươi và hoàng thượng thích lấy đầu Tra Tổng Quản ra chém thế? Hoàng Thượng, tiểu nữ không muốn làm liên lụy người khác, tự biết mình chết chưa hết tội, xin mời hoàng thượng hạ chỉ kết liễu mạng sống của tiểu nữ!” Nàng chuyển sang hướng hoàng thượng nói.

Lời nói này mười phần đều đầy sự khiêu khích, sắc mặt Cừu Dực Từ trở nên thật khó coi.

Lần đầu tiên Đồng Phi mở mang kiến thức Hương Ẩn là một kẻ không biết trời cao đất rộng, ngay cả hoàng thượng mà cũng dám khiêu khích? Đây là cơ hội tốt chỉ chờ hoàng thượng phẫn nộ sau đó hạ chỉ làm thịt cô ta, nhưng chờ đợi nửa ngày rồi chỉ thấy mặt rồng phẫn nộ cũng không nghe thấy phán quyết của hoàng thượng, cô không khỏi có chút lo lắng.

“Hương Ẩn, lá gan của ngươi đúng là càng ngày càng lớn rồi!” Đợi một lúc lâu, hắn mới mở miệng quở trách.

Nào biết hoàng đế cũng tức giận, lại thấy dung mạo tuyệt mỹ mê người làn môi anh đào của Hương không ngừng giơ lên, xoay người tự mình tìm ghế dựa ngồi xuống, khẽ bún nhẹ đầu ngón tay màu xanh nhạt.

Tra tổng quản vội vàng chạy nhanh đến bên cạnh người. Tiểu Thái Giám dâng nước trà lên hầu hạ, căn bản không hề để ý hắn chính là bậc chí cao vô thượng quân chủ.

Mưa gió nổi lên hiện rõ trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của hắn.

Đồng Phi không giấu được vẻ mặt vui mừng, Hương Ẩn càng liều lĩnh thì càng chết nhanh, đây là cơ hội tốt làm cho mặt rồng phẫn nộ mất hết bình tĩnh đến nổi không thể nào cứu vãn được, làm cho hoàng thượng phải trừng trị thật nghiêm khắc.

“Hoàng thượng, Hương Ẩn kiêu căng ngạo mạn cũng là do ỷ vào sự cương chìu, mà thường ngày hoàng thượng đã quá cưng chìu nàng ấy, cho nên bộ dạng của nàng không còn xem ai ra gì, trước giờ toàn coi chính mình như là bậc nữ vương vậy.” Nàng cố khai hỏa thêm vài phát, nếu Hương Ẩn tự mình tìm đường chết thì sao nàng không giúp nữ nhân này một phen chứ?

Sắc mặt hắn càng thêm lạnh lùng.”Hương Ẩn, chẳng lẽ ngươi muốn trẫm gọi người đưa vào trong tử lao hay sao?

Hương Ẩn thưởng thức thượng đẳng trà xuân, hai mắt nhẹ nhàng hướng về phía hắn, giọng nói trong trẻo bất giác phát ra âm thanh. “Hoàng thượng, thần muội biết người đang sủng ái Đồng Phi nương nương, chẳng qua thần muội đang có việc gấp cần chuẩn tấu, dưới tình thế cấp bách lúc này nên mới liều chết quấy rầy Long Hưng.” Hai con ngươi nàng rực sáng rũ xuống một màu đen u ám.

“Việc gấp?” Hắn không ngừng nhăn mày, cặp mắt híp lại. “Hương Ẩn, tốt nhất ngươi hãy giải thích nguyên do tự tiện xông vào Long Tháp, nếu không trẫm nhất định sẽ trừng trị tội thật nặng của ngươi, bằng không kỹ cương hoàng cung của trẫm tất cũng phải đại loạn”.

Mặc dù hắn vẫn cứ y như trước cứ nằm trên giường rồng, khẽ nhẹ nhàng che đậy bằng lớp tơ mỏng, không hề giận nhưng vẫn rất có uy, làm cho những phần thân thể được che phủ cũng phải phẫn nộ, khiến cho Thái Giám và gia nhân có liên quan cũng phải kinh hãi tâm can, hiếm khi thấy sắc mặt hoàng thượng lại nghiêm túc và nói năng hà khắc với Hương Ẩn công chúa như vậy, có thể thấy rõ mặt rồng hiện đang thực sự rất phẫn nộ.

Lúc này Đồng Phi mới lộ vẻ mặt an tâm tươi cười, hiện giờ hoàng thượng thật sự rất giận dữ.

Đám Thái Giám vì có liên can tới Hương Ẩn nên đầu óc cứ lo lắng sợ hãi vô cùng, còn nàng thì lại hé miệng tươi cười , “À, vậy tiểu nữ cũng không nhiều lời, lần này tiểu muội tự tiện xông vào Long Tháp, mục đích chính là muốn hoàng thượng vì thần muội mà tứ hôn.” Lời nàng phát ra làm kinh ngạc.

"Cái gì? Tứ hôn!” Hắn vừa nghe liền cả kinh từ ở trên giường liền nhảy lên, thân thể trần truồng còn vẻ mặt thì kinh ngạc, dũng khí uy nghi lúc nãy của hoàng thượng liền biến đâu mất rồi?

Long thể hoàng thượng hiên ngang oai vệ, nàng chăm chú nhìn bằng một con mắt, lúc này hắn mới phát hiện ra mình đang thất lễ, khẽ nguyền rủa một tiếng, Tra tổng quản liền chạy nhanh tới lấy long bào che phủ lên người.

Hắn cực kỳ tức giận, vẫn không kịp mặc quần áo vào cho thỏa đáng liền vội hỏi: “ Nói rõ cho trẫm biết, sao lại xảy ra chuyện này?” Rõ ràng đã quên mất lúc nãy vẫn còn định khởi binh hỏi tội.

Sự chuyển biến đột ngột này làm Đồng Phi kinh ngạc, không thể tin được hoàng thượng vì ác nữ này mà mất hết uy phong, vậy mà làm cho nàng cứ tưởng như đơn giản lắm vậy chứ?

Hương Ẩn liếc về phía Đồng phi với bộ dạng trông rất bực bội, liền che miệng cười thầm. “Tiểu nữ cảm thấy ở kinh thành không có gì vui, nhàm chán đến nổi phát điên lên được.”

"Nhàn rỗi tới phát điên, liền muốn lập gia đình sao?" Hắn giận dữ hỏi.

“Cũng không phải nói như vậy, chỉ là ở đây rất buồn chán, muốn đi ra ngoài một chút vậy mà”. Nàng bị chi phối bởi loại gấm vóc Lưu Tô ở trên người.

Nha đầu kia mới vừa hồi cung, lại không chịu ở yên trong phòng. “ Ngươi lại muốn đi đâu nữa vậy?”

“ Ta muốn đến thăm Lê Quốc một chút”

“Lê Quốc? Đấy chính là nước ngoại bang!” Hắn kinh ngạc.

Nàng cười nhẹ. “Cho nên bây giờ thần muội muốn hoàng thượng vì ta mà ban hôn cho vương Tử của Lê Quốc Qua Nhĩ Giai”.

“ Cái gì?” Hắn vừa cả kinh. “ Ngươi muốn gả cho Qua Nhĩ Giai?”

“Đúng vậy ạ, thần muội nghe nói hiện Qua Nhĩ Giai đang ở kinh thành, chờ hoàng thượng chỉ hôn hòa thân, cho nên tiểu nữ nhân cơ hội này tự tới đề cử mình.”

Đồng Phi vừa nghe liền mừng rỡ. “ Hoàng thượng, trong thời gian này không phải ngài đang hao tâm tổn trí vì muốn phái một vị công chúa đi hòa thân sao? Đây là cơ hội tốt chỉ cần nhờ Thái Thượng Hoàng phong cho danh nghĩa Công chúa đi hòa thân vậy thì vô cùng thỏa đáng rồi, hiếm thấy Hương Ẩn công chúa biết đạo lý vì ngài mà chia sẻ ưu phiền, ngài còn không mau ân chuẩn đi ạ?” Đồng Phi nắm bắt cơ hội vội vã thúc giục, nã pháo để tiễn thần.

“Câm mồm!” Sắc mặt hắn đầy âm khí nan giải.

Sắc mặt vui mừng lúc nãy của Đồng Phi bỗng dưng liền biến sắc, cắn môi lại không dám nhiều lời.

“Ngươi thích Qua Nhĩ Giai?” Đi tới trước mặt nàng, ánh mắt sắc bén nhìn nàng xét hỏi, giọng điệu bên trong hắn toát ra những luồng khí phẫn nộ.

“Chưa từng thấy qua, cũng không yêu mến”. Hương Ẩn nhìn hắn, khuôn mặt châm biến để lộ nụ cười xấc xược.

“Vậy vì sao trẫm phải chỉ hôn?”

“Nghe nói Trạm Thanh hiện giờ này người đang ở Lê Quốc, ta muốn đến nói đó vui chơi một chút, tiện đường_____”

Hắn bỗng chốc kéo căng cúc áo ở dưới phần mặt của nàng lộ ra đường cong hoàn mỹ tuyệt đẹp. “ Ngươi muốn đi tìm Trạm Thanh?”

“Đúng vậy” nàng thành thật thừa nhận, trước khi Trạm Thanh thành hôn hai người bọn họ đã tay trong tay ở trong giang hồ đã tạo ra không ít thành tựu có được cuộc sống vui vẻ, trong lòng cũng chỉ quan tâm cứ mãi dõi theo hắn, đáng tiếc hắn lại vừa thành hôn xong, đường đường là một nam sắc lại bị đánh thắng bởi nữ sắc hồng nhan ở Lê Quốc, đến nổi không còn muốn can thiệp vào chuyện vụn vặt ở chốn gian hồ, thế này làm cho chức Võ Lâm Minh Chủ của nàng nhàn rỗi đến phát điên, nếu bọn họ đều đang ở Lê Quốc thì nàng đi đến Lê Quốc một chút cũng có sao đâu.

Lại là vì Trạm Thanh? Hừ! .“Trạm Thanh không có ở Lê Quốc” Hắn lạnh lùng nói:

“Không có ở Lê Quốc?” Nàng lộ chút kinh ngạc.

“Người khác đang ở kinh thành.” Hắn thối nghiêm mặt nói. “Muốn gặp hắn không cần phải đến Lê Quốc, chỉ cần ở kinh thành cũng tìm thấy được.”

“Thì ra hắn vẫn còn chưa xuất phát, chẳng lẽ sự việc lại có biến?” Khẽ nhếch môi, khuôn mặt trái xoan diễm lệ không gì sánh được.

Hắn cứng lại. “Hừ, vậy còn muốn trẫm tứ hôn sao?” hắn cắn răng rặn hỏi.

“Dĩ nhiên, việc tứ hôn này vẫn còn muốn ban cho.” Nàng cười khanh khách, nghênh mặt hướng về phía hắn vẻ mặt giận dữ.

Nha đầu kia không chọc giận hắn là không được hay sao?! “Ngươi ngay cả Qua Nhĩ Giai cũng chưa từng gặp mặt, liền muốn trẫm tứ hôn, lá gan ngươi quả thật không nhỏ, không sợ hắn là một tên miệng méo mắt lé sao?”

“Không sao, chỉ cần hoàng thượng đồng ý, tiểu nữ sẽ tìm cơ hội đi gặp hắn, nếu hắn là một tên Bất Nhập Lưu (loại phế phẩm không dùng được) như người nói , đến ngày cưới thì sẽ tìm cơ hội giếp hắn”. Nàng cười duyên nói.

“A!” Đồng Phi kêu lên, khá lắm nữ ma sát ác độc, ngươi còn chưa gả đi thì đã lên kế hoạch giết phu rồi!

Sắc mặt hắn khó coi cực điểm.” Hoang đường!”

“Muốn ta không hoang đường cũng được, xin hoàng thượng chuẩn tấu để cho ta dùng thân phận hầu gái tới Lê quốc vui đùa một chút”.

Hắn lườm nàng một cái, nha đầu kia đang muốn đùa giỡn hắn mà, nàng căn bản không có ý gả cho Qua Nhĩ Giai, mục đích thực sự bất quá là muốn đòi làm hầu gái ở cung đình, chẳng qua nàng quanh co lừa gạt để đòi một chức danh, không biết lại đang âm mưu quỷ quái gì nữa? Bề ngoài thì tức giận, nhưng khi biết nàng chẳng muốn gả cho Qua Nhĩ Giai thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Sao lại có thể, lấy thân phận hầu gái thay mặt cho quốc gia, há lại làm thành trò đùa ư!” Nha đầu này lại không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.

“Vậy sao, vậy thần muội vẫn cứ lập gia đình cho tiện, gả cho vương tử đến lúc đó tới Lê Quốc tha hồ mà được phép vui chơi thoải mái.” Nàng nói mà chẳng lo lắng gì.

“Ngươi!” Hắn giận đến vỗ bàn, vô pháp vô thiên, đúng là vô pháp vô thiên!.

“Hoàng thượng, long thể ngài quan trọng hơn, đừng để tức giận mà hại thân thể.” Đồng Phi lập tức ra vẻ yêu thương nói.

“Hừ !” Hắn tức giận đến thay đổi cả sắc mặt.

“Hoàng thượng, Hương Ẩn muốn tới Lê Quốc, ngài cứ để cho nàng ấy đi đi, dù sao ở lại trong cung Thành Thiên thì cũng chỉ đấu khẩu với người thôi.” Đồng Phi không hề chút thiện tâm giúp đỡ, chỉ hy vọng ác nữ này khi đến ngoại bang, tốt nhất là chết ở xứ người đừng bao giờ trở lại nữa.

Hắn liếc một cái khó chịu với vẻ mặt tuyệt sắc, Lê Quốc lần này phái Vương tử tới cầu thân, ý đồ rõ ràng chính là muốn sửa chửa sai lầm đàm phán lúc trước, lấy lòng hắn để lấp việc giúp đỡ thúc thúc Cừu Khánh Linh làm phản.

Theo hắn biết, nội bộ Lê Quốc hiện nay đang náo động bất an, nghe nói Qua Nhĩ Giai tuy là vương tử đến đây để cầu thân, nhưng hắn còn có một đứa đệ đệ khác con của kế mẫu, mọi người đều biết cả hai người đang tranh nhau về vương vị, nguyên nhân lần này trở về đây ý của Qua Nhĩ Gia là cầu thân trước để sửa chữa lại mối quan hệ hai nước, còn trong tâm trí hắn là muốn mượn việc cầu thân này để cưới công chúa vương triều, nhằm củng cố quyền lực vương vị của mình.

Việc tính toán có lợi này tất nhiên lòng dạ hắn đã biết quá rõ, mà Hương Ẩn lại cực kì thông minh không thể không biết lợi ích của việc này, chẳng lẽ….

“Hương Ẩn, ngươi thật sự muốn đến Lê Quốc để chơi sao?”

“Đúng vậy ạ, kính mong hoàng thượng ân chuẩn.” Nàng nói chân thành, nụ cười đẹp đến mức làm người khác động lòng, hướng mắt nhìn về phía người nào thì cả tim phổi người đó liền bị rung động, Đồng Phi đố kỵ không dứt, may mắn là ác nữ cùng với hoàng thượng chỉ xem nhau như quan hệ huynh muội, nếu không thiên hạ này còn đâu nữ nhân xinh đẹp nào có thể địch nổi Yêu cơ tuyệt sắc này, hoàng thượng sẽ đâu còn để ý tới bọn hậu cung tầm thường này? Ngay cả chính nàng cũng khó mà gần gũi được với hoàng thượng.

“Được rồi, ngươi không cần phải oan ức gả cho Qua Nhĩ Giai, trẫm vốn có ý định đến Lê Quốc một chuyến, một tháng sau trẫm sẽ cùng ngươi đi chuyến này.”

“Cái gì? Hoàng thượng, ngài muốn đích thân đến Lê Quốc một nơi đất đai cằn cỗi đầy sỏi đá bằng thân thể ngàn vàng này sao?” Đồng Phi kinh hãi. “ Chẳng lẽ ngài đã quên, bọn họ đã từng giúp Cừu Khánh Linh phản quốc, lần này có thể bọn họ sẽ thừa cơ hội tìm cách mưu hại ngài thêm lần nữa!”.

“Sợ cái gì, lần này trẫm ngự giá thân chinh tới thật sự chính là muốn nhìn xem tận mắt Lê Quốc, trẫm đã tự có tính toán rồi.”

“Tính toán? Hoàng thượng, việc tính toán của người, vừa lúc sẽ không giống của ta đó chứ?” Hương Ẩn ngấm cười, trong mắt lóe lên ánh sáng xảo quyệt.

“Ngươi cứ nói ra đi?” Tiếp theo hắn nở một nụ cười quỷ quyệt.

Trong lúc hai người đã hoàn toàn hiểu nhau, làm cho Đồng Phi thấy hoảng sợ, hai người đồng hành cùng đến Lê Quốc, tuy trên danh nghĩa là huynh muội nhưng ngày đêm đối lập nhau…. Nhất là Hương Ẫn là một Yêu Cơ chuyên quyến rũ nịnh hót, hai người này có thể hay không…..

“Hoàng thượng, nô tì không còn muốn đi qua Lê Quốc, nghĩ muốn được hầu hạ hoàng thượng, xin hoàng thượng ân chuẩn.” Nàng lập tức nói.

“Không được?” Ánh mắt của hắn gắt gao dò xét Hương Ẩn, một cái chớp mắt cũng không chớp, vẻ mặt cự tuyệt đó là cho Đồng Phi phải kinh ngạc.

Noãn Hương Các vắng vẻ đã lâu, lúc này chủ tử đã trở về, thoáng chốc trở nên cực kỳ náo nhiệt ---------- quả thực đã chặt kín cả người!

Giờ phút này trong đám chen vào là hai vị Thái Phi, bảy vị Quý Phi cùng với ba vị công chúa, chỉ có một mình Hoàng Thái Hậu là người không tới mà thôi. Những người này đều là những người có địa vị tối cao trong hậu cung, tất cả đều đưa mắt về vị trí chủ nhân ân cần hỏi han nịnh nót, hơn nữa các vị phu nhân còn phô trương thân thế của mình mang theo hơn trăm kẻ nô bộc tùy tùng gia nhân đến.

Đằng sau Noãn Hương Các chính là cung hoàng đế “Thái Cực Điện” cùng với cung Thái Hậu là “Từ Ninh Điện”, lập tức chen vào nhiều người như vậy, nếu mà lớn hơn nữa chắc cũng có thể chen lấn tiếp.

Ngoài mặt các vị phu nhân đều tươi cười, nhưng trong lòng họ đang cắn răng giận dữ, bởi nha đầu kia chính là người hoàng thượng yêu mến, là viên Trấn Hồn Bảo (ngọc vô giá), chỉ cần nàng trong cung thì theo thường lệ mọi người đều đến vấn an nịnh hót, đề khỏi phải làm cho nha đầu kia cảm thấy không thoải mái lại tìm người khai đao.

“Ta nói đều này nha Hương Ẩn muội muội, nàng đi ra ngoài vui chơi lâu như vậy giờ mới chịu trở về? Khiến các tẩu tẩu đây ngẩn cửa nhớ nhung!” người đang nói chuyện chính là Liên Phi, rõ ràng nàng đang lấy lòng với nụ cười ngọt ngào.

Hương Ẩn ỷ vào chính mình là do năm đó được Thái Thượng Hoàng tự đưa nàng vào cung, bởi vì được yêu mến liền phong làm công chúa, nhưng thực chất cũng không phải là huyết mạch của hoàng thất.

Phong ban cho một kẻ vô danh vào gia phả dòng tộc, còn được tứ danh công chúa, hưởng hết tất cả những phú quý dành cho công chúa, còn được nuôi dưỡng thành kẻ không xem ai ra gì, tính tình luôn tác uy tác phúc (làm trời làm đất). Ngay cả đứa cháu trai duy nhất của hoàng thượng vừa được hạ sinh gặp nữ ma sát cũng phải kinh sợ, bị nàng làm giận đến cắn răng căm tức, khổ nổi lại không có biện pháp nào để đối phó nàng, lại còn phải ăn nói khép nép, đem hết khả năng ra lấy lòng, để khỏi phải tăng thêm phiền não tức giận.

“Đúng vậy ạ, ta cùng Ninh Thái Phi đều ngày ngày mong đợi ngươi hồi cung, hai người bọn ta còn hẹn nhau đi đến Phật Đường để cầu xin cho ngươi ở bên ngoài được bình an”. Tần Thái Phi cùng với Ninh Thái Phi đều là hai phi tần của vua đời trước, hôm nay đã được phong làm Tôn Trưởng Thái Phi, nhưng cũng tìm mọi cách để nịnh hót nàng.

Hai người là chỉ cố tạo thêm chút ánh sáng, nha đầu này trong cung đắc thế đã hơn mười năm, nội viện của hoàng cung này được coi như là sân chơi của nàng. Tất cả bọn cung nữ phi tần thái giám đều là những con rối trong tay nàng, do bởi hai vị hoàng đế đương triều trong cung đều yêu thương cưng chìu nàng.

Làm cho người ta cũng cảm thấy khó chịu, trong lòng mọi người tất nhiên đều rất ghen tỵ nhưng lại không dám nói ra, ngay cả hai người họ cũng phải nhìn sắc mặt của nha đầu này để sống qua ngày, chỉ sợ nàng không vừa mắt, chạy tới hoàng thượng nói vài câu bên tai, thì sẽ đem hai hoàng phi già vô dụng này trục xuất khỏi cung để mà tự sanh tự diệt, vì vậy khi nghe tin nàng hồi cung hai người liền lập tức lắc lắc cái mông già, vội vàng chạy tới để “Vấn an”.

“Sao lại nói vậy, Hương Ẩn cũng như chúng ta đều là nữ nhi, nên muốn chúng ta không lo lắng cho ngươi thì cũng không thể được!” Bởi lấy lòng nha đầu này thật sự quá khó, nên lập tức Ninh Thái Phi phải trơ mặt dầy ra, nhân cơ hội này để tâm tình với nàng quả là không tệ, mọi người đi theo cũng thở phào nhẹ nhõm.

Liên Phi lại lập tức đáp lời, “Muội muội, chị dâu của ta có một chuyện muốn nhờ.” Nàng nắm chặt cơ hội nói.

“Đó?” Hương Ẩn nghiêng người một cái, lập tức có người đưa gối thêu hoa áp vào eo lưng, hai chân nàng khẽ co lên ghế của quý phi, lập tức liền có người tiến tới nắm mắt cá chân của nàng xoa bóp.

So với các vị quý phi thì tước vị vẫn cao quý gấp mười phần, trong lòng Liên Phi rất tức giận nhưng cũng chỉ đành im hơi lặng tiếng. “Muội muội, ngươi cũng biết tẩu tẩu đã sanh cho hoàng thượng một đại hoàng tử, nhưng nhiều ngày rồi mà hoàng thượng chưa từng đi đến chỗ ta, xin ngươi thương xót, hôm nào rãnh rỗi giúp ta nhắc với hoàng thượng một chút, là xin đừng quên ta nha!” Nàng nói xong nước mắt liền rơi lã chã.

Một hồi Hương Ẩn cười lạnh nhạt. “Được, chuyện này thì hoàng thượng không nhất thiết phải nghe theo ta, còn nói về chuyện khuê phòng ta đây không làm gì được.”

“Nếu như ngươi không làm gì được, thì thiên hạ này sẽ không còn người nào khiến cho hoàng thượng phải tận tâm tận lực_______”

“Khiến cho thánh thượng phải tận tâm tận lực gì chứ?” Một âm thanh trầm thấp đột nhiên cất lên.

“Hoàng thượng!” Mọi người nhìn thấy bóng dáng ngự giá của hoàng thượng, rối rít hốt hoảng quỳ xuống đất vái chào.

Nhưng duy nhất chỉ có người đang ngồi trên ghế chỗ quý phi, vẫn cứ thong dong mệt mỏi nghiêng người tựa ghế, không hề nhúc nhích, nụ cười diễm lệ trêu chọc tuyệt đẹp.

Hắn liếc nàng một cái, khóe miệng khẽ nhếch hướng về phía mọi người nói: “Tất cả đều miễn lễ.”

Lúc này mọi người mới dám đứng dậy.

“Hoàng thượng.” Liên Phi liền đứng lên quấn lấy tay áo bào của hắn, hắn nhẹ nhàng dùng sức một cái, liền thoát khỏi sự đeo bám của nàng, nàng thầm buồn không dứt, chỉ có thể căm giận mà nhìn hắn đi về phía Hương Ẩn.

Hương Ẩn khẽ xê dịch thân thể, để cho hắn khoan thai tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Mới vừa rồi các ngươi đang nói chuyện gì?” Nhìn thấy cả đám con gái, hắn có chút kinh ngạc.

“Chúng tôi đang nói chuyện phòng the của hoàng thượng.” Trước sau như một Hương Ẩn vẫn giữ nụ cười giễu cợt.

“Đó?” Hắn lén liếc về phía Liên Phi.

Liên phi nhất thời đỏ bừng cả mặt, vội vàng nói: "Nô tì đáng chết, nô tì chỉ hi vọng hoàng thượng có thể rủ chút lòng thương xót nô tì. . . . . . Cùng với chúng ta có được một hoàng nhi."

“Phải…..” Trong tận đáy lòng nàng cảm thấy rất đau khổ căm hận, cũng không dám nhiều lời, chỉ đành cúi đầu. “Tự suy ngẫm.”

Sinh ra hoàng tử, hắn vẫn cứ lạnh như băng. “Ai cho phép ngươi tiếp cận Hương Ẩn để nói việc này?” Đây cũng chính là một phần phiền não của hắn.

“Nô tì…. Chẳng qua là nói về việc nhà…..” Môi nàng trở nên trắng bệch.

“Hừ, sau khi không còn việc gì để làm thì ‘lại bàn về việc nhà’ với Hương Ẩn, nàng ấy không thích nghe những thứ vớ vẩn đó đâu.” Mặt của hắn lại lạnh không ít.

Hương Ẩn nhíu máy, nụ cười tươi khéo đẹp làm sao. “Hoàng thượng, ngài thực buồn cười, sao ngài biết ta không thích nghe những chuyện này nhỉ? Những cậu chuyện lý thú từ Long Tháp của hoàng đế cho tới thái hậu, rồi bọn dân đen phố chợ, ai mà không thích nghe? Hay là, hoàng thượng sợ bị truyền ra ngoài rằng là một vì vua lại có quá nhiều phi tần, đến nổi không thể nào sủng ái hết tất cả (Bất Chu), rồi xảy ra những việc đáng tiếc trong khuê phòng?”

Mọi người vừa nghe liền hút lấy không khí lia lịa. Nghĩ đây là việc Đại Nghịch Bất Đạo, duy cũng chỉ có mình Hương Ẩn là dám nói ra những lời cực kỳ vô lễ.

“Ngươi để ý sao?”. Hắn lườm nàng một cái sau đó lại hỏi.

Hắn đột nhiên hỏi, làm cho nàng có chút ngạc nhiên. “Cái gì?”

"Nếu như không để ý, chuyện này. . . . . . Ngươi cũng không cần phải tò mò." Hắn lạnh nhạt nói.

Đôi mắt tuyệt đẹp của nàng nheo lại. “ Hương Ẩn này không tò mò nữa.” Nàng nói xong liền biểu lộ một cách lạnh nhạt với hắn.

Sắc mặt hắn bỗng chốt biến thành màu trắng.

“Hoàng thượng, thì ra là ngài ở chỗ này, nô tì tìm ngài thật quá cực khổ.” Đồng Phi xông thẳng vào Noãn Hương Các, vừa thấy mặt hoàng thượng, không nói quá hai lời liền nhào thẳng vào trong ngực hắn, công khai cho mọi người thấy nàng chính là phi tử trong hậu cung được cưng chìu nhất.

Liên Phi nhìn không chút cảm tình, oán giận trừng mắt nhìn Đồng Phi.

“Làm sao ngươi cũng tới đây?” Hắn lắc đầu hỏi, ngay trước mặt Hương Ẩn tự nhiên Đồng phi lại bị đẩy xa ra.

Đồng Phi cảm giác hoàng thượng đang lạnh nhạt, trong lòng có chút hoảng hốt, liếc thấy Hương Ẩn đang cười khẩy, chẳng lẽ cũng chính bởi vì ác nữ này?

Liên Phi nhìn thấy hoàng thượng có vẻ lạnh nhạt, đoán chắc hành động của Đồng phi đã chọc giận hoàng thượng.

Nghe nói Đồng Phi dám bắt gia nhân đánh đít Hương Ẩn vì tội xông vào Long Tháp, thật không biết trời cao đất rộng mà, hành động này đã sớm đắc tội với Hương Ẩn, ngày nào nàng cũng mong chờ xem Đồng Phi bị đày vào lãnh cung.

“Đồng Phi, ngươi cũng tới chỗ của Hương Ẩn này để tham gia náo nhiệt à?” Nàng cố ý hỏi.

“Hoàng thượng vừa hạ triều, không thấy tăm hơi người, bổn cung tới tìm hoàng thượng, còn về phần Hương Ẩn……… Đương nhiên cũng chỉ là thuận đường tới hỏi thăm, đã lâu nàng không có hồi cung, trong cung này nếu còn thiếu thứ gì, thì hãy phái người thông báo cho bổn cung một tiếng, bổn cung sẽ giúp nàng an bài.” Nói giống như mình chính là chủ mẫu của cung đình, ngay cả cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Hương Ẩn cũng phải tìm đến nàng để mà xin phép nữa chứ.

“Vậy Hương Ẩn làm phiền nương nương chiếu cố.” Hương Ẩn bề mặt tươi cười, một cái mỉm cười quỷ quyệt làm cho người khác phải phát run lên.

“Ngươi tuy chỉ là nghĩa muội của hoàng thượng, nhưng nhờ hoàng thượng sủng ái bổn cung, cho nên chăm sóc cho ngươi cũng là việc phải làm.” Đồng Phi vênh váo nói.

Quả thật Liên Phi thấy cô nàng Phi Tử này cứ mãi đốt pháo nổ. Đồng Phi quả là ngu ngốc, ỷ vào chút cưng chìu của hoàng thượng, lại dám trước mặt Hương Ẩn tự cho mình là chủ mẫu, lần này Đồng Phi sẽ phải lãnh kết cuộc thê thảm rồi!

“Hoàng thượng, ngài đã sủng ái Đồng Phi bao lâu rồi?” Hương Ẩn đột nhiên hỏi.

Cừu Dực Từ nhíu mày. “Từ lần ngươi rời khỏi cung…. Ừ, nếu không sai thì cũng xấp xỉ gần nữa năm rồi.”

“Nửa năm à……….” Nàng liếc về phía Đồng Phi với cái

bụng bằng phẳng chẳng có gì.

Đồng Phi nhìn thấy nàng có chút đắc chí thì liền căm tức.

Ánh mắt tuyệt đẹp của Hương Ẩn khẽ lay chuyển, cười lạnh nhạt rồi nói tiếp: "Nương nương, Hương Ẩn thật sự tò mò, khi hoàng thượng đã cưng chìu ngươi được nửa năm, vì sao ngươi đến nay vẫn không có tin vui truyền ra vậy?"

"Bổn cung. . . . . ." Bị nói trúng chỗ đau, Đồng Phi khó chịu kinh khủng, nhất thời thay đổi biểu cảm. “Ngươi thật đáng chết, trong bụng của bổn cung có long chủng hay không, không cần người ngoài như ngươi lắm mồm!”

Nàng giậm chân tức giận, ác nữ này rõ ràng là muốn đối kháng với nàng. Từ sau khi nàng ta tự tiện xông vào Long Tháp, nàng đã hiểu ít nhiều về sự cưng chìu của hoàng thượng đối với nữ ma sát này, có điều nàng ta quá kiêu ngạo dám ở trước mặt hoàng thượng hỏi những lời như thế!

“Dạ, Hương Ẩn vượt khuôn, Hương Ẩn đáng chết.” Nàng khôn khéo hạ con ngươi xuống.

Một, hai, ba. . . . . . Đáy lòng của mọi người thầm đếm.

“Ai dám nói Hương Ẩn là người ngoài?!” Cừu Dực Từ bất ngờ tuôn ra những câu nói lạnh lẽo.

Quả nhiên!

Giờ khắc này hoàng đế đã thực sự rất tức giận, dĩ nhiên Đồng Phi chính thức được tuyên bố vào ở trong lãnh cung!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.