Gia Mặt Sẹo

Quyển 1 - Chương 11




Sau khi hai người thành thân nửa năm –

“Hắn vẫn chưa về sao?”

“Vẫn chưa, nghe nói gần đây Cửu gia tập trung dạy bảo tiếu hoàng đề.”

Nàng vừa dùng xong bữa tối: “Giáo huấn? Sao vậy? Tiểu hoàng đế lại phạm lỗi sao?”

Gần cả tháng nay nàng không hề thấy đến hắn, nói đúng hơn là, từ khi thành thân đến nay, không ngày nào thấy hình bóng hắn, nếu không phải đi thâu thêm thì cũng là rất khuya mới về, trời còn chưa sáng lại vội vàng ra đi.

“Ai! Còn có nhiều việc người không biết chứ gần đây tiếu hoàng đế lúc nào cũng bướng bỉnh, nháo loạn không thượng triều, nếu không thì lâm triều mà ngủ gà ngủ gật, Cửu vương gia tức giận tới mức muốn đánh hắn một trận!”

Nàng vừa nghe vừa im lặng ăn trái cây – trong lòng nàng thực sự đồng cảm với vị tiểu hoàng đế kia, năm ngoái vừa kế vị, năm nay cũng chỉ mới có chín tuổi, đang ở tuổi hoạt bát hiếu động, sao có thể chịu được việc lâm triều chán ngắt như vậy chỉ có thể ngồi yên bất động chứ! Càng khỏi cần phải nói đến việc ngay cả nghe hắn cũng đều nghe không hiểu mấy thứ đại thần báo cáo.

Tương lai của một đứa trẻ hoàn toàn do người khác định đoạt, ném hắn lên trên ngôi vua cao quý đó, không biết nên nói là hắn may mắn hay là bất hạnh đây?

Nhưng mà nàng phải thừa nhận rằng, Liễu Húc để cho đứa trẻ kia ngồi lên ngôi vị hoàng đế là kế sách cao minh – nếu hắn cố đăng cơ, thế lực cũ của tiền thái tử nhất định sẽ gây trở ngại, hoặc các vị cựu thần của tiền triều sẽ phản đối cho rằng hắn mưu phản cướp ngôi,hiện giờ để đứa trẻ kia đăng ngôi, không chỉ ngăn chặn được miệng người đời, hơn nữa với tài cán thực lực của hắn, làm quan nhiếp chính cũng là nắm hết quyền hành, quyền khuynh thiên hạ.

Hiện tại thế lực ổn định, những thế lực phản nghịch cũng khó tạo phản được, cho dù có giương cờ tạo phản, nàng tin với bản lĩnh của hắn có thể tiêu diệt toàn bộ.

Nàng lại bỏ thêm một trái nho vào miệng, nhìn mặt bàn, “Tú Hoa, bánh tứ sắc đâu? Ta muốn ăn, ngươi đem ra cho ta đi!”

“Không được!” Tú Hoa quả quyết cự tuyệt “Ngọc chủ nhân, ban ngày người ăn hết ba dĩa rồi, bây giờ không được đụng tới bánh nữa, huống chi gần đây người nhiễm phong hàn, lại càng không được đụng tới đồ ngọt.” Vẻ mặt nghiêm túc cảnh cáo.

“Sao chứ! Mới có ba dĩa thôi mà.” Ôn Nhuận Ngọc bĩu môi, vẻ mặt giống như đứa trẻ không can lòng.

“Gì mà mới có ba dĩa? Ngọc chủ nhân, dựa vào tình trạng cơ thể bây giờ của người, căn bản là không được đụng vào, Cửu vương gia cũng ra mệnh lệnh rõ ràng là không cho phép người ăn nữa, là người tự mình đến phòng ăn trộm về.” Lúc đó nàng đang đến phòng ăn để dặn dò sư phó chuẩn bị bữa trưa, nào ngờ không gặp sư phó mà thấy người chủ mình hầu hạ giống như tên trộm đứng nép vào vách tường, ăn lấy ăn để bánh ngọt!

Tú Hoa sợ đến muốn xỉu ngay tại chỗ, không nói một lời lập tức níu lấy chủ nhân giáo huấn một phen, sau đó sống chết cũng ráng kéo chủ nhân ra khỏi phòng ăn, bất luận chủ nhân có than khóc thế nào.

Nhuận Ngọc xì một tiếng, “Tú Hoa, lúc đó trông ngươi rất là mắc cười a! Giống như một bà già!”

Mắc cười? Ánh mắt Tú Hoa lập tức đầy sát khí.

Nhuận Ngọc nhất thời im bặt, không dám nói tiếp những lời vô nghĩa.

“Nên uống thuốc rồi.” Tú Hoa đưa chén thuốc đã sớm nguội lạnh đến trước mặt nàng.

Nàng bịt mũi tránh xa, trừng mắt nhìn Tú Hoa: “Còn uống? Thuốc này đắng chết đi được! Ta không uống!” Từ khi nàng nhiễm phong hàn, mỗi ngày đều phải uống ba thang thuốc, nàng sắp chịu không nổi rồi.

Tú Hoa không để ý tới vẻ mặt đau khổ của nàng, đem chén thuốc đặt trước mặt nàng đe dọa: “Nếu như người không uống thuốc, Tú Hoa sẽ báo với Cửu vương, thỉnh Cửu vương phế bỏ (sa thải) người phụ trách việc làm bánh trong phủ.”

“Không cần!” Nàng liền đoạt lấy chén thuốc, ừng ực uống hết.

Hắc! Nàng muốn phun ra quá – Tú Hoa đúng là loại người tàn ác, không có bánh ngọt, nàng sao có thể sống qua kiếp này được đây?”

Chiêu này thật lợi hại!

Tú Hoa chỉ cảm thấy chủ nhân không khác gì tiểu hài tử ba tuối. Ai! Ai kêu chủ nhân nàng yêu đường như mạng, nhiều lúc nàng hoài nghi đường có thật giống như tân la diệp hay không, có thế làm người khác trúng độc ghiền nó đến vậy?

Nhuận Ngọc vỗ vỗ ngực, cho tới khi cái cảm giác ghê tởm đến buồn nôn nơi cổ họng tiêu tán đi mới nói: “Ta mệt rồi, Tú Hoa, ngươi giúp ta đốt đèn đi!”

Đáng ghét! Sau này nàng đi ngủ sớm chút là được, có khi còn thoát được kiếp “dược” tai trùng trùng. (ý nói có thể tránh khỏi uống thuốc mãi)

“Vậy người nghỉ ngơi đi! Tú Hoa giúp người sắp xếp thu dọn xong sẽ đi ra.” Yên tâm giúp nàng hạ màn trướng xuống, hầu hạ Nhuận Ngọc lên giường nằm, sau đó phủ chăn, rồi nhanh nhẹn thu dọn chén đũa lui ra.

Trước mắt Nhuận Ngọc vẫn ngủ ở phòng cũ của nàng, vẫn chưa dọn vào phòng tân hôn, vì Liễu Húc quá bận, có khi đêm khuya trở về sợ đánh thức nàng, nên vẫn trực tiếp nghỉ ngơi ở thư phòng của hắn.

Tuy là nam chủ cũng không thường đến đây, nàng tự nhiên vẫn ở phòng cũ của mình, thỉnh thoảng hắn đến thăm nàng, sau đó lại vội đi.

Đối với cuộc sống chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều này, nàng vẫn không quá để ý đến, dù sao thì nàng cũng thấy tự có phần vui vẻ – thiếu đi một người bạn, nàng chỉ cần tìm việc khác để làm là được.

Nàng nằm suy nghĩ (được) một lát, có lẽ do tác dụng của thuốc, liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, không biết qua bao lâu, nàng cảm thấy bên người có động tĩnh, mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, thấy Liễu Húc đang thoát y hài, liền nhanh chóng leo lên giường.

Hơi hơi nhích người qua một bên, còn buồn ngủ nói: “Hôm nay sao lại rảnh đến đây?”

“Xử lý xong mọi việc thì trở về thôi.” Bàn tay hắn xoa thân thể nàng, chầm chậm vuốt ve lên trên.

Nàng có chút bừng tỉnh, nhìn đôi mắt xanh lục đầy dục vọng của hắn, lập tức xoay người, nén giận nói: “Ai! Chàng nên tới sớm một chút, hiện tại ta rất buồn ngủ, chàng cũng nên ngoan ngoãn mà ngủ đi, được không?” Bây giờ nàng không có hứng thú bị “giày vò”, chỉ muốn mau đi tìm Chu công chơi tiếp ván cờ lúc nãy.

“Bệnh của nàng có khá lên chút nào chưa?” Từ lúc hắn bắt đầu bộn rộn công việc, nàng liền bị bệnh nặng, nhẹ không ngừng, tuy rằng không có trở ngại gì, nhưng tình hình sức khỏe quá thật kém đi rất nhiều.

“Ân, ta uống thuốc rồi nên cũng đã đỡ hơn nhiều.” Nàng gật gật đầu.

“Vậy là tốt rồi.” Bàn tay to lớn của hắn trượt vào trong áo nàng xoa bóp, có trời biết hắn nhớ cảm xúc này đến mức nào – từ đêm thành thân tới nay, hắn mãi bận rộn việc triều chính, căn bản không có thời gian gặp nàng.

Mặt nàng nhanh chóng ửng đỏ, cơ thể cũng bắt đầu nóng rực. “Làm sao vậy? Việc triều đình không thuận lợi sao?”

Hắn vừa cởi bỏ xiêm y vướng bận trên người nàng, vừa cười đáp: “Sự tình cũng tiến triển tốt, nhưng tên tiểu hoàng đế kia lại không nghe lời, như vậy cũng không có trở ngại gì.” Rất nhanh, cái yếm của nàng đã hoàn toàn lộ ra.

Hắn khiến nàng hoàn toàn tỉnh ngủ, đôi tay bất giác ôm lấy eo hắn, bắt đầu đáp lại những khiêu khích của hắn, hắn phủ lên người nàng, sau trận mây mưa, nàng gối đầu lên khuỷu tay hắn.

“Liễu Húc, một người trong hoàng tộc có thế nạp bao nhiêu phi tần?” Nàng đùa nghịch với mái tóc dài của mình.

“Một phi mười thiếp, bất quá đến lúc này hoàng thượng không ra giới hạn.” Hắn trả lời nhanh gọn (ngắn gọn) một tay vỗ về mặt nàng.

“Vậy ngoại trừ ta ra, còn có thể có thêm mười nữ nhân nhập môn à?

Hắn kinh ngạc nhướng mày, “Muốn nạp nhiều hay ít phi tử, quyền quyết định là thuộc về bổn vương, Nhuận Ngọc, nàng đang lo lắng sao?” Đáy mắt hắn tràn ngập vui mừng – Tính tình tiểu nữ nhân này trước từ đến giờ đều rất lặng lẽ, chẳng lẽ cũng để ý loại chuyện này sao?

“Lo lắng? Tại sao phải như thế? Nếu trời đã muốn mưa thì ta ….” Lời nói chỉ mới nói được một nửa, nàng nhìn sắc mặt của hắn, lập tức im bặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.