Giả Làm Tình Nhân Xã Hội Đen

Chương 15: ​




Việt Trạch và Nghê Già đến hơi muộn, lúc đến nơi, phòng đấu giá đã rất náo nhiệt.

Việt Trạch ít khi xuất hiện tại nơi công cộng, vừa xuất hiện là thu hút sự chú ý của người xung quanh. Thêm nữa chủ nơi này là học trò của ông nội, nhìn thấy Việt Trạch, lập tức nở nụ cười nghênh đón, mang theo toàn bộ sự chú ý đi về phía này.

Đối phương nói vài câu chào hỏi, sau đó ánh mắt tự nhiên rơi xuống đặt trên người Nghê Già. Việt Trạch rất ít khi lộ diện, càng chưa từng mang theo bạn gái, vì lẽ đó trong lòng mọi người đều có suy đoán.

Nhìn Việt Trạch là biết vì việc tư anh mới nhượng bộ đối phương, mà đối phương cũng biết rõ điều này, dù có nhìn Nghê Già vài lần, nhưng cũng không có hỏi điều gì.

Người người chào hỏi Việt Trạch và Nghê Già, nhưng cũng không có hỏi quan hệ giữa hai người bọn họ, ngược lại tỏ vẻ như đã rõ.

Nghê Già bình tĩnh đáp lời, nhìn vào bên trong hội trường, lập tức nhìn thấy người quen.

Tống Nghiên Nhi giống như thường ngày, ở nơi công cộng tao nhã cao quý, nhưng ánh mắt có chút ưu sầu, nhìn thấy chàng trai bên cạnh Nghê Già, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

Mạc Doãn Nhi đứng cùng với Ninh Cẩm Nguyệt.

Vừa nghĩ cũng đúng, tuy rằng Nghê Già dự tính khiến cho Mạc Doãn Nhi nghĩ rằng Ninh Cẩm Nguyệt trong tối hãm hại cô ta, nhưng Mạc Doãn Nhi cũng không dám kinh suất, cô ta biết rõ cô ta không thể đối đầu với Ninh Cẩm Nguyệt, vì vậy chỉ có thể đành ra vẻ là bạn bè tốt mà thôi.

Cô ta và Ninh Cẩm Nguyệt đứng cùng một chỗ, trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại đang bốc lửa.

Sự đố kị đúng là ma quỷ mà!

Nghê Già nhìn hai người cười nhạt một cái, đi theo Việt Trạch tiến vào bên trong hội trường.

Lần đấu giá này có mười mấy mảnh đất, điều kiện địa lý giao thông hậu cần cơ bản không khác biệt mấy. Coi như nắm được thông tin bên trong, cũng sẽ không thấy được sự khác biệt.

Trừ phi giống như Nghê Già, nhận được thông tin mới nhất vào sáng nay.

Ngoại trừ mảnh đất kia, những mảnh khác đều trông giống nhau, nhưng nếu như có thông tin giả được tung ra, thì tình huống lập tức sẽ thay đổi.

Nghê Già tùy ý đi một vòng, thấy Việt Trạch đứng cách đó không xa đang đọc giới thiệu tóm tắt của điền sản, liền đi tới. Người còn chưa đến gần, lại nhìn thấy một người trẻ tuổi tiến lên bắt chuyện với anh:

“Tiểu thư nhà họ Nghê, là bạn gái của anh?”

Nghê Già chẳng biết vì sao, tất cả lực chú ý trong khoảnh khắc tụ lại ở lỗ tai.

“Không phải!”

Âm thanh của Việt Trạch bình tĩnh mà lãnh đạm, còn tiếp tục nói,

“Chỉ là cô em gái thế giao gia tộc!”

Người kia lại hỏi: “Có thể giới thiệu không?”

Việt Trạch quay đầu nhìn anh ta: “Không quen!”

Vị trí Nghê Già đứng không thể nhìn thấy vẻ mặt của Việt Trạch, nên không rõ vì sao người kia lại có vẻ ngượng ngùng rời đi.

Trong lòng Nghê Già có một điểm nhỏ không được thoải mái, mà Việt Trạch không nhìn thấy cô, chuyển hướng đi về một nơi khác.

Thân ảnh của anh vừa rời khỏi, cô đã nhìn thấy ánh mắt đầy châm biếm của Ninh Cẩm Nguyệt, đã thế còn mang theo sự khoái trá vì báo được thù.

Thật là tẻ nhạt!

Nghê Già cười nhạo, xoay người đi vào phòng rửa tay.

Cô mới mở vòi sen, Ninh Cẩm Nguyệt đã đi vào. Nghê Già nhìn gương một cái, giống như nhìn thấy người xa lạ, nhẹ như mây như gió thu lại ánh nhìn.

Ninh Cẩm Nguyệt đứng một lúc lâu, mới quái gở mở miệng: “Tại sao cô lại đi cùng Việt Trạch? Cô yêu anh ấy rồi hả?”

Nghê Già muốn nói không yêu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của cô ta, không khỏi mỉm cười: “Tại sao phải nói cho cô biết?”

Vậy là yêu rồi!

Môi Ninh Cẩm Nguyệt giật giật, là tức giận, một lát sau, cười khẽ ra tiếng, tất cả đều là châm chọc:

“Nghê Già, nhìn lại chính mình xem? Chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, còn nghĩ anh ấy sẽ để ý đến cô? Cô cho rằng cô xứng với anh ấy à? Thật muốn biết tự tin của cô từ đâu mà đến!”

Nghê Già lại nhìn gương, sửa lại tóc rối bên tai, ung dung cười, “Tự tin? So sánh với cô, cũng hơn rồi!”

“Mày!” Ninh Cẩm Nguyệt cắn răng, nhịn một chút, miệng lưỡi con nhóc chết tiệt này rất lợi hại, cãi với nó không có gì tốt.

Cô ta nhìn lướt qua, bình hoa trên bồn rửa tay lập tức đập vào mắt, cười nhạt, không bằng phá hủy hình tượng của nó, làm nó không thể bước ra ngoài gặp người!

Cô ta đưa tay muốn cầm lên, nhưng Nghê Già đã nhanh trước một bước đem hoa rút ra, cầm bình hoa giội lên người cô ta, nước bẩn xanh lục mang theo mùi thực vật trong nháy mắt nằm trên lễ phục trắng của Ninh Cẩm Nguyệt.

Ninh Cẩm Nguyệt trố mắt ngoác mồm, nhìn chằm chằm vệt nước trên lễ phục, mắt không thể tin được nhìn bản thân: “Nghê Già, mày, mày dám giội nước bẩn lên tao?”

“Đã làm rồi thì còn nói cái gì dám hay không dám? Không giội lên cô, chả lẽ chờ cô giội lên tôi sao?” Vẻ mặt Nghê Già lãnh đạm, “Hơn nữa, không phải là tôi giội! Ai nhìn thấy? À, đúng rồi, trong phòng rửa tay có máy thu hình!”

“Đê tiện!” Ninh Cẩm Nguyệt giận không nhịn nổi, vung tay đánh tới.

Tròng mắt Nghê Già tối sầm lại, bắt lấy tay cô ta, xoay ngược, người sau gào lên đau đớn, thân thể xoay một cái, tay lập tức bị cô kềm lại nhấn trên bồn rửa tay.

Ninh Cẩm Nguyệt vô lực phản kháng, chỉ có thể oán độc nhìn chằm chằm hình ảnh Nghê Già trong gương: “Tao cho mày biết…”

“Tích”, tiếng đồ sứ lanh lảnh vỡ nát.

Ninh Cẩm Nguyệt kinh ngạc trợn mắt lên, nhìn hình ảnh Nghê Già trong gương cầm lên mảnh vỡ bình sứ, mảnh sứ sắc bén lạnh lẽo đặt trên gò má của cô ta.

Ninh Cẩm Nguyệt sợ đến run cả chân: “Nghê Già, mày điên rồi! Mày muốn làm gì?”

Sắc mặt Nghê Già âm lãnh, ánh mắt hung ác: “Ninh Cẩm Nguyệt, lần trước cô quất tôi một roi, hôm nay, tôi muốn vẽ hoa lên mặt cô, làm như thế, công bằng chứ?”

“Nghê Già, mày dám!” Ninh Cẩm Nguyệt vừa giận lại sợ, gần như gào khóc.

“Tôi nếu là cô, lúc này hẳn rất ân hận!” Nghê Già cầm mảnh sứ nhẹ lướt trên mặt cô ta, người sau sợ đến mặt trắng bệch, run lẩy bẩy. Ngữ khí Nghê Già càng lạnh lẽo, “Nếu không, tôi cho cô thử một chút, xem tôi có dám hay không!”

“Nghê Già, mày!” Ninh Cẩm Nguyệt không chống cự được, nổi giận đùng đùng còn muốn uy hiếp, nhưng lực đạo trên mảnh sứ tăng lên một chút, gai nhọn hơi lún vào gò má.

“A!” Cô ta nghẹn ngào gào lên, “Xin lỗi! Xin lỗi! Tôi không nên quất roi ngựa lên cô, xin lỗi!”

Nghê Già nhẹ buông tay, mảnh sứ leng keng lách cách rơi xuống bồn rửa mặt, thanh âm chát chúa đến đáng sợ. Ninh Cẩm Nguyệt sợ hãi không thôi, mãnh liệt hít mấy hơi.

“Ninh Cẩm Nguyệt, tôi khuyên cô, đừng tiếp tục trêu chọc tôi!” Nghê Già nói xong, đẩy mạnh cô ta một cái.

Bụng Ninh Cẩm Nguyệt đụng phải đá cẩm thạch, lại đau đớn, chân vẫn run rẩy, sau khi lấy lại sức lực thì giận dữ và xấu hổ không chịu nổi, nhưng Nghê Già đã đi từ lâu.

Mà cô ta một thân nước bẩn, căn bản không bước ra được nửa bước.

Nghê Già vừa rời khỏi phòng rửa tay, gặp Tống Nghiên Nhi đi về bên này, cô không dừng lại nhưng lúc đi ngang qua:

“Cho cậu một cơ hội đi cứu Ninh Cẩm Nguyệt!”

Tống Nghiên Nhi không rõ, khi đi vào nhìn thấy cả người Ninh Cẩm Nguyệt tán loạn dơ bẩn, tức giận đến hai gò má đỏ chót, cả người run rẩy.

Ninh Cẩm Nguyệt cắn răng không nói lời nào, cô ta sao nói được; Tống Nghiên Nhi cũng giả vờ không biết, gọi điện cho người cầm quần áo mới lại đây.

Cúp điện thoại, hai người cũng không nói cái gì, trong phòng rửa tay một mảnh yên tĩnh, chỉ có âm thanh hít thở đầy quỷ dị.

Sau một lúc trầm mặc, Tống Nghiên Nhi gọn gàng dứt khoát, mở miệng:

“Anh trai của cậu có phải thích Mạc Doãn Nhi hay không?”

Ninh Cẩm Nguyệt còn đang tức giận, tính khí không tốt, ương ngạnh nói: “Không biết! Anh ấy không phải đang chơi trò mập mờ với cậu sao?”

Tống Nghiên Nhi đã nhận thấy có gì không đúng, nhẹ mở điện thoại ra, có chút cô quạnh mở miệng: “Cậu không muốn biết Nghê Già định mua mảnh đất nào sao?”

Ninh Cẩm Nguyệt sững sờ, lúc này mới tinh tế quan sát cô, cảm thấy ngày hôm này cô có gì đó không đúng lắm, ngữ khí và vẻ mặt cũng không như trước đây.

Cô ta nghiêng người dựa vào bồn rửa tay, đột nhiên ung dung cười: “Cảm ơn cậu đã cho người đem quần áo đến! Thực chất, so với Mạc Doãn Nhi, tôi càng yêu thích cậu làm chị dâu!”

Ý tứ, quá rõ ràng!

Một chút hy vọng còn sót lại, hoàn toàn sụp đổ!

Tống Nghiên Nhi cầm điện thoại trong tay, bấm rồi lại dừng, sắc mặt tái nhợt.

Ninh Cẩm Nguyệt thấy dáng vẻ của cô không tốt, thở dài một tiếng: “Là phụ nữ, đều sẽ không thích Mạc Doãn Nhi. Tống Nghiên Nhi, cậu và cô ta là chị em gái lâu như vậy, lẽ nào không phát hiện cô ta thích cướp giật đồ của người khác sao, đặc biệt là đàn ông?”

Nói đến đây, trong mắt cô ta chợt lóe ra một tia căm ghét, “Ngay cả khi theo tôi tham gia hợp bạn học, cô ta cũng cướp hết danh tiếng, hấp dẫn sự chú ý của tất cả nam sinh!”

“Nếu không phải anh trai thích cô ta, tôi chắc chắn sẽ cách cô ta càng xa càng tốt!”

“Đã như vậy,” Tống Nghiên Nhi nhấc mi, “Sao cậu không giúp anh trai đổi bạn gái?”

Ninh Cẩm Nguyệt có chút kinh ngạc, tỉnh táo lại, nhếch miệng: “Chúng ta liên thủ sao? Tôi rất có hứng thú! Tuy nhiên,”

Cô ta sảng khoái ra điều kiện: “Tôi giúp cậu đối phó Mạc Doãn Nhi, cậu giúp tôi đối phó Nghê Già! Hai người không phải bạn thân sao? Bị bạn thân đâm lén sau lưng quả thực rất khó chịu!”

Tống Nghiên Nhi trầm mặc, không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: “Nghê Già muốn mua giao tây hai khu! Tin tức bên trong truyền ra nói khu đất này có tiềm năng tốt nhất!”

“Cảm ơn!” Ninh Cẩm Nguyệt cười.

Tống Nghiên Nhi xoay người rời đi: “Trong vòng mười phút, quần áo sẽ được đưa tới!”

Cô rời khỏi phòng rửa tay, trong lòng rất nặng nề, đem tin tức của Nghê Già tiết lộ cho Ninh Cẩm Nguyệt, cô cũng không mấy vui vẻ, có thể nói sự oán hận của cô đối với Mạc Doãn Nhi làm cô trở nên điên cuồng.

Nhất định phải đoạt lại tất cả những gì Mạc Doãn Nhi đã cướp của cô!

Nghê Già vừa ý, cùng lắm là một mảnh đất mà thôi, mất đi, cũng không có gì đáng tiếc! Dù sao, vẫn còn những thứ khác!

Tống Nghiên Nhi mới đi vào hội trường, Mạc Doãn Nhi đã nước mắt lưng tròng, mang theo áy náy tiến đến, kéo tay của cô: “Nghiên Nhi, cậu nghe mình giải thích…”

Sắc mặt Tống Nghiên Nhi rất kém, trực tiếp đẩy tay cô ta ra.

Mạc Doãn Nhi kiên nhẫn, còn nỗ lực ôn ngôn khuyên bảo: “Chúng ta là chị em ruột, cảm tình mấy năm nay đều là thật lòng! Năm đó là mẹ mình sai, nhưng mình thật sự vô tội, ba mẹ đều rất nhớ cậu, Nghiên Nhi, theo mình về nhà có được không?”

Tống Nghiên Nhi nhìn Mạc Doãn Nhi điềm đạm đáng yêu rơi nước mắt, nhìn vô tội vô cùng!

Đến tận bây giờ cô mới biết, Mạc Doãn Nhi chính là dùng cái dáng vẻ này cướp hết tất cả của cô! Tại sao trước kia cô lại ngu xuẩn như thế cơ chứ!

Cô nhớ đến giả thuyết của Nghê Già, cũng đã đến mức này, vì thế nở nụ cười: “Doãn Nhi, cái video kia, mình đã đưa cho Nghê Già rồi!”

Lời còn chưa dứt, nước mắt trong mắt của Mạc Doãn Nhi liền tiêu tan. Mặt của cô ta nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, gần như mang theo sự oán độc đầy tàn nhẫn, gò má giật giật: “Cô nói cái gì?”

Đáy lòng Tống Nghiên Nhi chấn động, 19 năm nay, cô chưa từng nhìn thấy Mạc Doãn Nhi hung ác như lúc này! Chẳng trách, chẳng trách ngay cả một người bạn nữ Mạc Doãn Nhi cũng không có, chẳng trách những nữ sinh cô quen biết đều không thích Mạc Doãn Nhi!

Cô thế nhưng lại bị cô ta lừa dối nhiều năm như vậy!

Nội tâm Tống Nghiên Nhi dời sông lấp biển, không nói được là cừu hận, hay tức giận. Cô ghét bản thân quá ngu xuẩn, thế nhưng không nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, càng hận Mạc Doãn Nhi quá âm hiểm, lại vẫn luôn lợi dụng cô!

Đầu Tống Nghiên Nhi như muốn nứt ra, cô cắn răng, cười trên sự đau khổ của người khác, cố ý muốn tức chết cô ta: “Tôi đưa cho Nghê Già rồi! Cô muốn cái gì, thì đi xin cô ấy đi!”

Cô đột nhiên trở nên cường ngạnh, Mạc Doãn Nhi thật không ngờ tới, nhưng mặc cho cô thay đổi ra sao, ở trong mắt Mạc Doãn Nhi, đều không đáng nhắc tới.

Mạc Doãn Nhi hung tợn cong lên khóe môi, làm càn uy hiếp: “Tống Nghiên Nhi, cô đừng quên, chúng ta bị buộc chung một sợi dây, đều là người của Tống gia! Cô nếu dám động đến tôi, muốn hại tôi, vậy cô cũng sẽ không xong!”

Tống Nghiên Nhi cảm nhận được sự vô lực và xấu hổ trước nay chưa từng có, đây chính là điều cô không muốn đối mặt!

Tại sao ba lại muốn cùng Mạc Mặc, người đàn bà không biết liêm sỉ, sinh ra đứa con riêng? Tại sao người cô hận nhất xấu xa nhất – Mạc Doãn Nhi, lại có nửa phần huyết thống với cô? Tại sao Mạc Doãn Nhi cũng là con cháu của Tống gia?

Đáng hận nhất là kẻ đáng ghê tởm này, đoạt hết tất cả của cô, còn đường hoàng đem gia tộc ra uy hiếp cô.

Cũng vì cô không thể một mực không biết xấu hổ, quên hết lợi ích và hình tượng của gia tộc! Cũng không thể vì đả kích cô ta mà đem toàn bộ Tống gia lôi xuống nước!

Nhưng lúc này, cô hoàn toàn không quan tâm, cô muốn kéo cô ta xuống địa ngục!

Toàn thân Tống Nghiên Nhi cứng ngắc, cơ hồ bóp chặp nắm đấm, mới miễn cưỡng khống chế tâm tình cuồn cuộn, hôm nay, cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy Mạc Doãn Nhi bại trận.

Cô sẽ làm tất cả những gì có thể để đánh bại cô ta! Cô muốn đoạt lại Tống gia, không cần biết là bằng cách nào, phản bội ai!

Tống Nghiên Nhi không chút để ý đón lấy ánh mắt hung thần ác sát của Mạc Doãn Nhi, mỉa mai cười lạnh: “Thật sao? Mạc Doãn Nhi, chúng ta nhìn xem, ai có bản lĩnh hơn! Ai mới là chủ nhân đích thực của Tống gia!”

Nói xong, cũng không để ý Mạc Doãn Nhi nữa, mà trực tiếp đi vào hội trường.

Thân ảnh Tống Nghiên Nhi rời đi, trước sau như một tao nhã đầy mỹ lệ.

Mạc Doãn Nhi không khỏi cắn chặt răng.

Hừ! Chủ nhân đích thực của Tống gia! Cô ta cho rằng vị trí đó còn là của Tống Nghiên Nhi cô ta sao?

Dựa vào cái gì?

Đều là con gái của Tống gia, Tống Nghiên Nhi dựa vào cái gì hiển nhiên là thiên kim tiểu thư, mà cô lại không thể nhìn thấy ánh sáng, chỉ có thể bị người mắng là con ghẻ, con riêng? Chỉ cần nghĩ đến dung mạo Tống Nghiên Nhi so với cô ta đẹp hơn, có thể danh chính ngôn thuận gọi Tống Minh là ba, còn có một người mẹ cường thế hiển hách hơn Mạc Mặc gấp mấy lần, Mạc Doãn Nhi liền khó chịu, dựa vào cái gì?

Tống Nghiên Nhi từ nhỏ là công chúa được chiều chuộng cuộc sống trước giờ luôn thuận buồm xuôi gió, trải đời cũng chỉ làm cô nếm thử chút cay đắng mà thôi.

Mạc Doãn Nhi cười nhạt, hừ, dù sao cũng là đóa hoa đại gia khuê tú, không hiểu công tâm kế (*). Cho rằng nói với Diêu Phỉ là Nghê Già muốn mua mảnh đất giao tây một khu, cô sẽ mắc câu sao?

(*) Mưu mô, kế sách, toan tính

Cô ta vốn hoài nghi Tống Nghiên Nhi không dễ dàng tiết lộ thông tin của Nghê Già như vậy.

Hôm nay gặp, cô ta càng thêm xác định, Tống Nghiên Nhi đã cùng Nghê Già đạt thành chung một chiến tuyến, sợ là giao tây một khu chỉ là trên danh nghĩ, tốt nhất, nhất định là giao tây hai khu!

Cô ta nhất định phải đoạt lấy những gì Nghê Già xem trọng!

Mảnh đất kia, cô ta muốn!

**

Nghê Già ngồi xuống bên cạnh Việt Trạch.

Anh nghiêng đầu nhìn cô một cái, thấy cô bình tĩnh nhìn người chủ trì trên bục, gò má ửng hồng yên tĩnh đến dị thường, so với bình thường còn yên tĩnh hơn, anh mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Người chủ trì nói bắt đầu.

Việt Trạch hờ hững nhìn lên, âm thanh trầm thấp: “Làm theo những gì chúng ta dự tính trước đó?”

Nghê Già không có trả lời ngay, không biết mình muốn cái gì, đầu óc ngưng trệ, nghĩ, hay là thôi không nhờ anh trợ giúp nữa, nhưng cũng không muốn có bất kỳ sơ hở nào, mà lúc này cũng không phải lúc thích hợp để hờn dỗi.

Anh thấy cô chậm chạp không chịu trả lời, quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt có chút vi diệu.

Nghê Già cũng không quay đầu lại, mơ hồ không rõ nói một chữ: “Ừ!”

Anh thoáng rũ mắt, có chút cân nhắc, cảm thấy có gì đó không đúng, bình thường cô luôn ung dung hoạt bát, nghĩ như thế âm thanh không khỏi nhu hòa: “Căng thẳng?”

“Không có!” Cô trả lời như ăn cướp, tốc độ nhanh như sấm rền gió cuốn, làm những lời anh muốn nói bị cắt đứt.

Việt Trạch không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn gò má của cô, không biết qua bao lâu, cô vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm người chủ trì trên bục, cũng không xoay đầu nhìn anh.

Mãi cho đến khi người chủ trì đem vật đấu giá đầu tiên ngày hôm nay ra, là giao tây một khu, giá khởi điểm 810 triệu, mức hạn ra giá là 10 triệu.

Lúc này Nghê Già mới nghiêng đầu lại, mỉm cười: “Bắt đầu rồi!”

Việt Trạch nhìn chằm chằm tròng mắt đen nhánh trong trẻo của cô, không biết sao, khi thấy cô cười lên, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, cũng không rõ cảm giác không yên cứ treo lơ lửng ở trong lòng là cái gì.

Nhưng chính sự quan trọng hơn.

Người đến đấu giá đã bắt đầu giơ bài.

Người chủ trì giơ tay: “Ngài đây, 820 triệu!”

Việt Trạch lãnh đạm nâng bài.

Người chủ trì lại tuyên bố: “830 triệu!”

Mà một tiếng này vừa dứt, cũng không có động tĩnh gì nữa!

Người chủ trì hỏi dò: “830 triệu lần một!”

Mảnh đất này không quá được coi trọng, sàn đấu giá thường sẽ đem thứ tốt nhất để lại cuối cùng, cứ thế mà suy ra, sàn đấu giá ước định, cũng cho rằng mảnh đất này không tốt.

Vì lẽ đó đại đa số người quan sát, sẽ chờ!

“830 triệu lần hai!”

Việt Trạch gần nhất không có dự tính kinh doanh nào, có thể thấy được Việt Trạch nâng bài chỉ vì muốn mua để tích trữ. Một khu đất không tốt, mọi người cũng không cần thiết tranh với Việt gia. Dù sao Việt Trạch muốn mua, cho dù cuối cùng giá cao bao nhiêu, vẫn có thể đến tay anh.

Trừ phi là có người cố tình tìm xui xẻo mới đi tranh với Việt Trạch, đúng hơn là sẽ không có người đi tranh khu đất này với Việt Trạch không những không có giá trị gì còn bị trở thành trò đùa.

“830 triệu lần ba, bán!”

Gõ búa!

Sự tình so với tưởng tượng của Nghê Già còn thuận lợi hơn, mảnh đất này, chỉ với 830 triệu đã về đến tay.

Việt Trạch quay đầu nhìn cô, cho rằng cô sẽ rất cao hứng, thậm chí anh còn nghĩ cô nhất định là rất kích động, ánh mắt sẽ tràn đầy ý cười, anh mơ hồ chờ mong nhìn thấy biểu hiện của cô; thế nhưng cô vẫn thật im lặng nhìn phía trước.

Việt Trạch không chút biến sắc, thu hồi ánh mắt.

Giá cả sau đó đều rất ổn định, giá sau so với giá trước cao hơn những 300 triệu.

Đến gần kết, người chủ trì đẩy ra vật phẩm đấu giá cuối cùng ngày hôm nay: “Giao tây hai khu, giá khởi điểm 1 tỷ 50 triệu!”

Lời còn chưa dứt, Nghê Già đã nâng bài, trực tiếp mở miệng: “1 tỷ 550 triệu!” Nâng hơn 4 lần mức hạn ra giá.

Hội trường nhất thời nghị luận sôi nổi, sau đó lại có người nâng bài!

Người chủ trì không làm gì được:

“1 tỷ 650 triệu!”

“1 tỷ 750 triệu!”

“1 tỷ 850 triệu!”

Nghê Già khẽ mỉm cười, cho người truyền ra lời đồn “tin tức mới nhất của Nghê Già”, quả nhiên có hiệu quả.

Trong đám người, một giọng nữ mềm nhẹ vang lên: “1 tỷ 990 triệu!”

Mạc Doãn Nhi!

Nghê Già không quay đầu lại.

Tống Nghiên Nhi ở một bên sắc mặt trắng bệch, tại sao Mạc Doãn Nhi lại vừa ý khu đất này? Nghê Già vừa ý khu đất này, diện tích lớn, hơn nữa có vị trí đẹp. Cho nên cô mới cố ý tiết lộ thông tin, nói khu đất này rất kém! Mạc Doãn Nhi thế nhưng không bị lừa?

Cô nhắm mắt lại, xem ra, tâm kế của Mạc Doãn Nhi không đơn giản như cô nghĩ! Nhưng cô không rõ cô ta làm sao biết được, Nghê già vừa ý, là khu đất này!

Tiếng bàn luận trong đám người càng lúc càng lớn, nhiều người đã mua mấy mảnh đất trước đó, nên vẫn còn chần chờ.

Ngón tay Nghê Già đánh nhịp lên xuống, cái giá này, cũng rất thiệt rồi!

Có nên nâng giá thêm lần nữa hay không đây, làm Mạc Doãn Nhi tổn thất lớn hơn một chút? Nhưng cũng có thể quá mức giá này chính là cực hạn của Mạc Doãn Nhi, cô nâng bài, có khi phải thật sự mua mảnh đất này!

Đến cùng nên làm sao cho tốt?

Nghê Già còn đang suy nghĩ, thì giọng nói nhàn nhạt của Việt Trạch vang lên: “20 tỷ!”

Tất cả lần nữa xôn xao.

Nghê Già kinh ngạc quay đầu lại, thì thấy gò má Việt Trạch lãnh đạm mà trầm tĩnh.

Hội trường càng lúc càng ồn ào, ngay cả Việt gia cũng để ý, vậy thì đúng là bảo địa rồi!

Người chủ trì tuyên bố: “20 tỷ lần một!”

Lời còn chưa dứt, một giọng nữ khác đã hô: “20 tỷ 50 triệu!”

Tròng mắt Nghê Già tối sầm lại, quả nhiên, Tống Nghiên Nhi phản bội cô!

Giọng nói đó là Ninh Cẩm Nguyệt!

Ánh mắt Ninh Cẩm Nguyệt trước sau đều tập trung trên người Nghê Già, nhìn thấy dáng vẻ do dự bất định của cô, đoán là cô không nỡ vung tiền ra, đúng là không ra gì! Nhưng, Việt Trạch ngồi bên cạnh nhìn Nghê Già một cái, sau đó liền yết giá!

Rõ ràng là đang giúp cô!

Ninh Cẩm Nguyệt tức điên, cô ta tuyệt đối không thể để khu đất này đến tay Nghê Già, càng không muốn để Việt Trạch giúp cô đoạt được!

Hội trường yên lặng như tờ, mặc kệ mảnh đất này tốt đến mấy, cái giá này cũng quá cao, tất cả mọi người đều cảm thấy một luồng áp suất thấp, không khí như muốn đông thành đá.

Ninh Cẩm Nguyệt và Việt Trạch hò hét, với phong cách từ trước đến nay của Việt gia, giá cả có thể bay lên trời, lần này, phỏng chừng giá cả muốn đổi mới, trở thành huyền thoại!

Trong lúc ánh mắt của tất cả mọi người mở to chờ đợi, thì Việt Trạch lại không có bất kỳ biểu hiện nào.

Ninh Cẩm Nguyệt chỉ mới nâng thêm 50 triệu mà thôi, Việt Trạch liền từ bỏ? Thực sự khiến người ta không thể nhìn ra manh mối, vừa rồi anh nâng giá đến tận cùng là vì cái gì?

Ninh Cẩm Nguyệt cười thầm, quả nhiên, trong lòng Việt Trạch cũng chưa xem nặng Nghê Già, hơn nữa, mình vừa nhấc tay, anh liền thu tay, xem ra anh vẫn cho cô mặt mũi.

Ninh Cẩm Nguyệt càng đắc ý hơn.

Chỉ là, phía sau đột nhiên lại vang lên: “21 tỷ 50 triệu!”

Mạc Doãn Nhi!

Cô ta từng điều tra, khu đất này có diện tích lớn nhất, lại có vị trí tốt. Chỉ tiếc, cô ta không biết là, khởi nguồn phán đoán của cố vấn chuyên gia của cô ta, đều chịu ảnh hưởng của Nghê Già.

Hơn nữa, Nghê Già và Ninh Cẩm Nguyệt đều muốn, cô ta càng muốn chiếm được.

Một mảnh hít khí lạnh.

Ninh Cẩm Nguyệt trầm mặc, tuy cô rất muốn cướp đồ của Nghê Già, nhưng bây giờ tỉnh táo lại, cô ta cũng biết, cái giá phải trả quả thật quá cao. Nếu còn tranh giành tiếp, khi mẹ và anh trai trở về, chắc chắn sẽ mắng cô ta.

Nơi này không phải là nơi thích hợp để cáu kỉnh, mà vừa rồi Việt Trạch cũng đã “Giúp” cô ta, cô ta đã rất vui rồi, do đó, Ninh Cẩm Nguyệt từ bỏ.

Ngay sau đó, mảnh đất này, cuối cùng bán với giá gấp đôi giá dự kiến.

Sau khi buổi đấu giá kết thúc, tất cả tan cuộc rời đi, Nghê Già đi ngang qua Mạc Doãn Nhi, thấy vẻ mặt kiêu ngạo đắc thắng của cô ta, hơn nữa còn lấy tư thái cao hơn một bậc cười nhìn Nghê Già.

Nghê Già ngừng bước chân, tiến sát bên tai Mạc Doãn Nhi, nhẹ giọng nói:

“Nói cho một mình cô biết tin tức mới nhất, chính phủ muốn xây dựng nhà ở giá rẻ trên giao tây hai khu, cũng là mảnh đất cô vừa mới mua. Cũng vì vậy mà khu đất đó, không thể xây dựng quấy nhiễu cuộc sống của người dân. Bán bất động sản, với tình huống xung quanh đều là nhà ở giá rẻ, ai sẽ muốn?”

Mạc Doãn Nhi như bị sét đánh, kinh ngạc đến lạnh cả người.

“Đúng rồi,” Nghê Già trước khi đi, không rõ ý tứ gì hỏi, “Cô nói xem, Ninh Cẩm Nguyệt vì sao muốn tăng giá tranh giành với cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.