Giả Làm Tình Nhân Xã Hội Đen

Chương 10: ​




Đối với lời trêu chọc của Tần Cảnh, Nghê Già và Việt Trạch đều không có phản ứng. Trong những tình huống thế này, càng nói nhiều càng rắc rối.

Ngược lại Mạc Doãn Nhi mắt sáng lên, khen có vẻ rất thực lòng: “Nghê Già, váy cậu mặc hôm nay đẹp quá, đúng là mắt nhìn của anh Việt Trạch có khác, rất chuẩn!”

Cô ta càng nói, Nghê Già càng cảm nhận rõ hơn ánh mắt oán độc của Ninh Cẩm Nguyệt ngồi bên phải mình.

Mạc Doãn Nhi đúng là cao thủ tạo thù hằn cho người khác!

Việt Trạch làm như không nghe thấy, mặt vẫn lạnh te.

Nghê Già thì quay đầu hỏi Tần Cảnh: “Chơi gì cơ?”

“Truth or dare!” Tần Cảnh cầm một cái khay đặt ra giữa bàn, rồi cầm một chai xì dầu pha mù tạt xanh (wasabi) nhỏ đặt nằm ngang trên khay nhẵn bóng.

Luật chơi rất đơn giản, chỉ vào ai, người đó phải trọn truth hoặc là dare, không thì phải ăn hết lọ xì dầu và mù tạt đó.

Tần Cảnh để Nghê Già chơi trước, nhưng cô còn chưa nghĩ ra nên hỏi gì, nên bảo để người khác làm mẫu đã, kết quả, Mạc Doãn Nhi khoát tay xoay chai xì dầu.

Chai dừng lại ở Ninh Cẩm Hạo.

Ninh Cẩm Hạo chẳng có biểu cảm gì: “Dare!”

Nghê Già rất rõ, chơi trò này chắc là tất cả mọi người đều sẽ chọn dare, vì đều là người quen, cho dù là bắt làm thứ đáng sợ thế nào cũng không thấy xấu hổ. Ngược lại, những chuyện bí mật, ai cũng phải canh chừng giữ kín đến chết, nếu không, nhất định sẽ bị hỏi vào những thứ mấu chốt.

Mạc Doãn Nhi cười khanh khách, giọng điệu hết sức dịu dàng: “Anh Cẩm Hạo, nếu không, anh ôm Nghê Già một cái, rồi tặng cô ấy một cái lucky kiss đi!”

Nghê Già thầm căng thẳng, lại cảm thấy kì lạ, đây thì có cái gì sợ mà gọi là dare?

Nghĩ lại, lấy tính cách lạnh lùng bảo đảm khoảng cách với người khác của Ninh Cẩm Hạo, phải ôm rồi hôn một người lần đầu gặp, không phải là đáng sợ sao.

Trong lúc thấp thỏm, cô đã nhìn thấy Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt trên mặt có chút đắc ý; Tần Cảnh thì khẽ nhíu mày, mà Việt Trạch gõ nhẹ ngón tay lên ly thủy tinh, ánh mắt tối tăm.

Nghê Già đột nhiên hiểu ra, những người này trước đây chơi trò này, gặp lúc như thế này, Ninh Cẩm Hạo tất nhiên sẽ phản ứng bằng cách uống sạch chai xì dầu.

Đây là mục đích của Mạc Doãn Nhi, làm như lấy Nghê Già làm nhân vật chính, nhưng thực ra là để nhục nhã cô.

Mà Ninh Cẩm Hạo, mắt lạnh, nhấc tay cầm chai xì dầu trên bàn và một đĩa nhỏ mù tạt xanh biếc, im lặng.

Mạc Doãn Nhi cười rất ngọt, chờ xem kịch vui.

Nghê Già đầy ẩn ý liếc cô ta, ánh mắt cũng lạnh lướt qua người cô ta, cô cười khẽ:

“Ninh Cẩm Hạo tiên sinh, tôi không thích một cái lucky kiss vô ý nghĩa hoặc là chỉ có ý đùa cợt, như vậy có vẻ làm mất ý nghĩa của lucky rồi. Cho nên,” cô thản nhiên nhún vai, ngượng ngùng trêu ghẹo, “Không biết, anh có thích ăn xì dầu không?”

Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt hiển nhiên không ngờ đến Nghê Già sẽ phản ứng như vậy, vô cùng kinh ngạc và thất vọng.

Ninh Cẩm Hạo ngước mắt nhìn cô, tĩnh lặng nói: “Ý kiến của tôi và cô giống nhau rồi! Cho nên,”

Anh ta đột nhiên đứng lên, đi về phía Nghê Già, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, anh ta đã cúi người ôm lấy Nghê Già từ phía sau, đôi môi hơi lạnh khẽ khàng chạm nhẹ lên gò má nháy mắt đã ửng đỏ của cô.

“Tiểu thư Nghê Già, tôi thật lòng, mong cô sẽ gặp may mắn!”

Nghê Già ngây người hồi lâu, trong lồng ngực là cảm giác ấm áp dâng lên, cô cảm kích nhìn liếc qua Ninh Cẩm Hạo đã trở về chỗ ngồi, anh ta vẫn cứ có vẻ lạnh lùng như vậy.

Nhưng, một chút xúc động khi nãy thôi, đã là quá đủ!

(dip: Hường mù mắt con dân rồi!!!)

Mạc Doãn Nhi cười không mấy thật lòng, cũng không nói.

Ninh Cẩm Nguyệt ngồi cạnh, nụ cười cũng cứng đờ, xoay chai xì dầu. Cái chai dừng lại, chỉ thẳng vào Nghê Già.

Nghê Già sửng sốt, nghĩ một chút, nếu chọn dare, cũng không biết cô ta sẽ bày trò gì hành hạ mình, mà nếu là truth, dù sao cũng không quen biết, cô ta cũng không thể hỏi đến được cái gì.

“Truth!”

Ninh Cẩm Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô, không giống như khi nãy, lần này, cô ta cười rất hồn nhiên: “Nghê Già, nhớ phải nói thật đó nhé!”

Nghê Già gật đầu.

Ninh Cẩm Nguyệt: “Đêm đầu tiên của cô là với ai?”

Mẹ nó thủ đoạn tạo thù của Mạc Doãn Nhi quá thành công!

Nghê Già rất tùy ý, thờ ơ cười: “Chuyện của tương lai, ai mà biết được?”

Ninh Cẩm Nguyệt tỏ vẻ rất khó tin, khẽ giọng: “Nghê Già, không thể nói dối đâu, nếu không là phải uống xì dầu đó!”

Nghê Già híp mắt, ngoài mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, giọng nói tự nhiên như đang nói đùa:

“Cô cũng chẳng làm việc đó với tôi bao giờ, sao cô biết tôi nói dối? Hơn nữa tôi nói thật thì sao không thật thì sao, cô quan tâm chuyện này thế làm gì? Không phải là, cô vừa mắt tôi đấy chứ? Không được, tôi thích Tần Cảnh cơ!” Vừa nói, vừa đổ nghiêng ôm Tần Cảnh.

Tần Cảnh bật cười, đẩy cô ra.

Ninh Cẩm Nguyệt còn định truy hỏi, nhưng Doãn Thiên Dã đã bắt đầu cãi nhau với Nghê Già về chuyện với Tần Cảnh rồi, cô ta cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ thầm nghĩ trong đầu, hãy đợi đấy!

Tiếp đó là Việt Trạch, rất kì lạ là, cái chai lại lần nữa chỉ Nghê Già.

Vẫn vậy, “Truth!”

Nhưng Việt Trạch có vẻ chẳng có hứng thú gì, thản nhiên nói: “Không quen, không có gì để hỏi.” Cuối cùng, không biết là có mục đích gì, “Cho nợ đi!”.

Ninh Cẩm Nguyệt giờ mới có cảm giác hãnh diện, Việt Trạch nói không quen Nghê Già kìa, hừ!

Nghê Già thì thở phào nhẹ nhõm.

Đến lượt Nghê Già, cái chai quay rồi quay, rồi dừng lại.

Nghê Già vừa xem, trong lòng vui vẻ.

Việt Trạch liếc mắt nhìn miệng chai rõ rành rành chỉ thẳng mặt mình.

“Dare!”

Chọn quá chuẩn!

Nghê Già quay đầu cười xán lạn: “Việt tiên sinh đã chọn Dare thì cũng phải có trò nào đáng để dám thử chứ nhỉ!”

Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt mặt cảnh giác nhìn cô, không phải là bắt Việt Trạch đá cháo lưỡi với cô chứ?

Việt Trạch hơi nghiêng đầu nhìn cô, chờ cô nói.

Nghê Già hơi rũ mi mắt, nghĩ nghĩ, rồi nhanh như chớp đến sát tai Việt Trạch, rất nhẹ và rất nhanh nói: “Đi Macao cùng tôi!”

Ly thủy tinh trên tay Việt Trạch nâng được một nửa, ngừng lại một chút, chờ cô nói xong, mới tiếp tục uống nước.

Trong khi mọi người vẫn còn kinh ngạc, Nghê Già đã hồi phục vẻ mặt lúc nãy ngồi xuống rồi, nhưng, người khi nãy thân mật bám sát người Việt Trạch, còn kề tai anh nói thầm, đúng là cô rồi!

Mạc Doãn Nhi và Ninh Cẩm Nguyệt cùng mắng thầm: Không biết liêm sỉ!

Việt Trạch bình thản uống nước, đi Macao sao?

Anh đã đoán được cô muốn làm gì rồi! Xem ra, những gì cô đã nói với ông nội anh, đều là nghiêm túc cả. Tuy chuyện làm ăn cô không hiểu nhiều, nhưng, rất rõ ràng là một vài chuyện cô làm, cũng như những vấn đề cô nhìn nhận, phần lớn là đúng.

Việt Trạch liếc nhanh cái chai giữa bàn, yên lặng tự nhủ, biết làm thế nào đây, mình ghét vị xì dầu … mà…

Cho nên, anh rất yên lặng uống nước xong, rồi buông ly thủy tinh, đơn giản nói:

“Được!”

Nghê Già vốn ngồi cạnh nhìn anh chậm rãi uống nước, chờ đến nỗi tim ngừng đập, hận không thể bóp cổ anh rót nước vào, lại lo lắng anh chắc chắn sẽ không theo cô đi xa thế được, thà uống xì dầu…

Nhưng, không ngờ anh lại nhận lời, trong nháy mắt đó cô đã nghĩ.

Nếu có Việt Trạch đi cùng, chuyến đi Macao, chắc chắn sẽ đạt được không ít thắng lợi!

Người nào mà không nhìn ra được hai người kia đang làm giao dịch gì chứ!

Ninh Cẩm Nguyệt tức đến run rẩy, khóe miệng cười cố kéo thật rộng: “Nghê Già, không thể chơi như thế, phải nói to ra chứ!”

“Đúng, sao có thể giấu giếm mọi người như vậy được.” Mạc Doãn Nhi thỏ thẻ, “Như thế, là chơi xấu đó!”

“Nếu tôi chơi xấu, vậy cho tôi ra ngoài vòng đi!” Nghê Già cười rất tự nhiên, kéo ghế đứng dậy, “Tôi còn phải ra đón khách, hôm nay đến đây thôi!”

Đúng là như thế, có mấy người này ở đây, cuộc chơi ngày hôm nay nhất định sẽ bị biến thành trò hành hạ trả đũa lẫn nhau, nếu như điều cô muốn nhất đã đạt được, thì cũng biết buông đúng lúc thôi, ở đây lâu cũng vô ích.

Về phần mượn trò chơi để cho những kẻ đó một bài học, cô không có hứng thú.

Nghê Già cười rất nhã nhặn với mọi người, rồi xoay người đi.

Đi đến chỗ Nghê Lạc, thấy một nhóm các sinh viên đang nhảy hip hop, vui vẻ và náo loạn, có vẻ rất thoải mái. Những bước nhảy đầy sức trẻ, những người xem đều cảm thấy high đến muốn nhảy hết lên.

Nghê Lạc nhảy rất giỏi, làm những cô gái trẻ xung quanh liên tục hú hét.

Nghê Già cũng theo họ vỗ tay, cười, tâm trạng trở nên nhẹ nhõm chưa từng thấy.

Cùng cười đùa với bọn họ đến mười một giờ rưỡi, Nghê Già dần dần lo lắng, không lâu nữa sẽ phải nhảy mở màn, vừa nghĩ đến đã tim đập thình thịch, không cách nào bình tĩnh lại được.

Nghê Già tự niệm thật nhiều lần, đêm nay, nhất định sẽ tốt!

Sự kích động dần dần bớt đi, cô mới đi về phòng, định rửa mặt qua.

Trong nhà rất yên tĩnh, hoàn toàn đối lập với sự náo nhiệt bên ngoài.

Vừa định gõ cữa, đã nghe thấy giọng của Mạc Doãn Nhi, cánh tay đang giơ lên trong không trung, rơi xuống.

“Bà nội, cháu rất nhớ nhà, bà lại nhất quyết không chịu gặp cháu, còn không cho cháu vào nhà, lẽ nào, tình cảm 18 năm qua, đều là giả sao?”

Mạc Doãn Nhi không hề mềm mại như bình thường, mà lần này, giọng nói nhàn nhạt, lạnh lùng, rõ ràng nội dung là kêu oan kể khổ, giọng nói lại có vẻ bất kính kì lạ.

“Bà, cháu biết bà xem trọng mặt mũi của gia tộc! Nhưng, thân phận của cháu không phải do cháu quyết định, cháu cũng rất vô tội!”

Bà nội yên lặng, không đáp lại, cũng không trách cứ gì cô ta.

Nghê Già giờ mới mơ hồ nghi hoặc, trước đó, vì bà nội luôn đứng về phía cô, cô rất cảm kích, cho nên đến giờ cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Nhưng, mấy hôm nay, nhìn thái độ của Nghê Lạc và mẹ với Mạc Doãn Nhi, Nghê Già cũng biết, trước kia Mạc Doãn Nhi ở nhà hẳn là một đứa con gái ngoan ngoãn.

Cho nên, cô rất nghi ngờ.

Về lý thuyết, một cháu gái “nghe lời” như Mạc Doãn Nhi, chung sống 18 năm, bà nội làm sao có thể lập tức nói không để ý đến là không để ý đến được? Xử lý tình cảm mà như gặt lúa vậy, vừa nhanh gọn vừa sạch sẽ.

Cô thật sự không hiểu!

Mà lúc đó, bà nội lên tiếng, không có cảm xúc gì đặc biệt, không ghét, cũng không mâu thuẫn: “Không phải cháu nói có chuyện quan trọng phải nói cho bà sao? Những chuyện khác, đừng nói nhiều thế, bà không hứng thú.”

Mạc Doãn Nhi ngừng một hồi, giọng nói nghiêm túc, hỏi rất trực tiếp: “Bà nội, nghe nói bà muốn chuyển lại quyền kinh doanh Hoa thị cho người có năng lực, bà xem, cháu, và Ninh Cẩm Niên, có năng lực đó không?”

________________________________

dip: từ hành tinh nào xuống đấy em?

Nghĩ gì mà xin như thật vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.