Nhiễm Đông Khải mở lòng
bàn tay ra, bên trong nắm chìa khóa của La Hằng Viễn, Sở Ngự Tây trong
nháy mắt muốn cướp đi, anh nhanh chóng khép tay lại, mang chìa khóa cầm
chắc trong tay.
"Anh cùng cô ấy có quan hệ thế nào?" Suy đoán ở
đáy lòng đã có đáp án, mặt anh nhẹ nhõm rất nhiều. (Câu này chắc là của
anh Nhiễm)
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, không nên quên thân phận anh đã đính hôn."
Nhiễm Đông Khải nghe vậy, đáy mắt hơi tối lại, ngẩng đầu, sau đó hờ hững:
"Ngự Tây, tôi tự mình có chừng mực, nếu anh nghi ngờ, hãy tự mình đi tìm câu trả lời, không phải ở chỗ tôi suy đoán."
Sở Ngự Tây mở cửa
xe, một trận gió lạnh trên đường thổi qua, men say tập kích trong đầu,
con ngươi của anh lạnh nhạt nhìn Nhiễm Đông Khải trầm giọng nói: "Anh
dám có lỗi với Vân Hề, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho anh."
Nhiễm Đông Khải bình tĩnh như trước nhìn Sở Ngự Tây, lúc nhắc đến cái tên đó, con ngươi chợt tối tăm, anh không lên tiếng nữa, chỉ là tay đặt ở trên
đùi chậm rãi nắm chặt.
--------Vũ Quy Lai-------
Đêm, rất nặng nề.
Hoàn cảnh bệnh viện rất kém, sau khi truyền dịch xong, Niệm Niệm yếu ớt dựa
vào ngực Thương Đồng, sờ trán, dường như bớt sốt, thân thể của cô có
chút dinh dính, có lẽ là ban ngày ra mồ hôi.
Ánh đèn ngoài hành
lang chiếu vào, chiếu lên trán Thương Đồng, bóng tối ngưng tụ lại trên
mặt cô, ống tiêm còn chưa lấy ra, dịch thuốc còn sót lại rơi tí tách,
giống như một thác nước nhỏ.
"Niệm Niệm?" Thương Đồng hôn lên trán cô bé, thấy trên lưng tay nhỏ nhắn của cô bé lỗ kim tím bầm, có chút đau lòng.
"Mẹ, Niệm Niệm muốn về nhà." Giọng làm nũng mềm mại, làm cho lòng cô đều tan chảy.
"Niệm Niệm ngoan, mẹ đi hỏi bác sĩ." Thương Đồng ôm lấy Niệm Niệm, sau khi đi vài bước, có chút khó khăn, nhưng vẫn gắng sức nâng cánh tay, tìm y tá
trực ban.
Bệnh viện nhỏ, phòng bệnh và phòng khám bệnh chung một
chỗ, nhìn qua căn phòng cũng có chút lộn xộn dơ bẩn, cộng thêm mùi của
nước khử trùng cảm giác lạnh buốt, không tự nhiên.
"37 độ 8, có thể về nhà uống thuốc trước, ngày mai trở lại chích." Y tá lấy nhiệt kế ra, ngáp một cái.
"Tốt, Niệm Niệm, chúng ta về nhà." Thương Đồng dịu dàng vỗ về Niệm Niệm, ôm
cô bé mang đặt ở ghế dài trên hành lang, đổi tư thế cõng, đỡ cái mông
nhỏ của cô bé ổn định, để cô bé dựa vào trên lưng mình.
Ban đêm
có chút lạnh, ra khỏi bệnh viện, gọi xe, Niệm Niệm ở trên xe ngủ thiếp
đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé đỏ bừng, giống như là một sủng vật nhỏ
dựa vào ngực cô.
Xuống xe, rẽ vào một toàn nhà 7 tầng cũ kỹ bình
thường, khống chế tiếng bật đèn ở cầu thang, cô sợ đứa bé giật mình tỉnh giấc, cẩn thận giẫm lên bậc thang, từng bước, từng bước nghiêng thân
thể, cuối cùng cũng đến tầng 4, chìa khóa ở bên trong túi xách, cô cẩn
thận rút một tay ra, mò tìm chìa khóa, lúc đưa đến cạnh cửa, lại phát
hiện cửa khép hờ.
Có ánh sáng mờ mờ từ bên trong truyền đến.
Thương Đồng cận thẩn kéo cửa ra, một người đàn ông ngồi trong phòng khách,
trong tay khói thuốc lượn lờ, một hơi thở sặc người phả vào mặt.
Là anh!
Thương Đồng cứng ngắc ở cửa, chống lại cặp mắt lạnh lùng nặng nề kia.
cô cõng Niệm Niệm, cởi giày cao gót ra, tóc đã rối loạn, bởi vì cô cõng
con gái lên lầu, cô có chút tốn sức, dáng vẻ thở hỗn hển, trong mắt anh
nhất định là hết sức nhếch nhác?
cô không phải là không có tưởng
tượng một ngày họ sẽ gặp lại, cô nhất định sẽ cười nhẹ nhàng thoải mái,
giống như lúc đầu cô nói, như người lạ gặp thoáng qua, nhưng xác suất
như vậy rất nhỏ, anh ở thủ đô phồn hoa xa xôi, mà cô lại ở tại huyện
phương Bắc nhỏ này. Anh tuyệt sẽ không đặt chân đến đây, cả đời này sợ
cô cũng sẽ không quay lại Bắc Kinh.
Nhưng, trên thế giới không có tuyệt đối, mà vô số tưởng tượng đều thua kém kịch bản thay đổi của cuộc sống.