Giả Làm Người Tình Xã Hội Đen

Quyển 1 - Chương 11: Đánh hắn




Đài Loan

Vừa tới Đài Loan Katrina liền được cả nhà cậu tiếp đón nồng nhiệt, vừa đón tiếp tiệc rượu, vừa mua sắm, cả ngày lại đi dạo chơi "Các điểm tham quan lớn", hầu như cô bận điên rồi, chơi điên rồi, nhưng dù sao đây cũng không phải là một cuộc sống bình thường, một ngày bình thường.

Đương nhiên Bành Trung Hằng thương yêu cô cháu gái này của mình, nhất là việc chị gái thận trọng giao con gái của mình cho ông chăm sóc, cho nên đừng nói là sơ xuất gì đó, ngay cả một sợi tóc của cô cháu gái ông cũng không thể để cho nó rơi xuống, ông sẽ làm cho cô cháu gái này của mình không bị tổn hại một chút gì khi trở về New York.

"Cậu, cậu muốn nói gì đó với con sao?" Thừa dịp mợ đang rửa chén trong nhà bếp, người em họ lại chơi máy tính ở trong phòng, mà cô lôi kéo cậu của mình ra ban công, bộ dáng "Lén lén lút lút" thể hiện cô cũng biết "Có chuyện gì đó".

"Tiểu Mạn, mợ của con thật là hi vọng muốn con ở bên cạnh của bà ấy, bà ấy không có con gái, con lại là một người đáng yêu, dể thương, thế nhưng......" Bành Trung Hằng lắc đầu, tỏ vẻ không thể tiếp tục diễn đạt như thế nữa.

"Cậu, cậu có kế hoạch gì?" Katrina hỏi, phối hợp với vẻ mặt vui vẻ, cô chính là người thân của cậu chung quy sẽ không đem cô đi bán!

"Cậu muốn dẫn con đi làm!" Bành Trung Hằng đã suy nghĩ vài ngày rồi.

"Đi làm"

"Con có thể làm trợ lý cho cậu."

"Con được không?"

"Dù sao cũng chỉ là một chức vụ, sẽ không ai để ý!" Bành Trung Hằng đã tự mình bàn cát suy nghĩ mấy lần rồi. "Cậu làm việc ở 'Tập đoàn Chương Thị', tập đoàn này kinh doanh ở sáu lĩnh vực, bao gồm tài chính nhân thọ, viễn thông, kiến trúc, giải trí, truyền thông, quỹ hội, cậu phụ trách chính là phiếu khoán trong bộ phận『Tài chính nhân thọ』, ở bộ phận này, cậu là lão đại."

"Cho nên con có thể làm trợ lý của cậu" Vẻ mặt của Katrina thể hiện hiểu rõ. "Con chỉ phải đi bưng bít, lãnh tiền lương, sau đó uống trà, nói chuyện phiếm, xem báo là được?"

Bành Trung Hằng cười khổ. "Tất nhiên là không phải như vậy, con không cần làm bất cứ chuyện gì, nhưng lời nói và việc làm phải bớt phóng túng một chút."

"Cậu, vậy rốt cuộc là con phải làm cái gì?"

"Con có thể đi học một ít...... Học rồi thì ở đây làm việc, cậu nghe chị gái...... Cũng chính là mẹ của con nói con ở New York chỉ biết đi đạo phố, shopping, tham gia Party" Đương nhiên Bành Trung Hằng không tin như vậy là khoa trương, nhưng cô cháu gái "Không làm việc đàng hoàng" là chắc chắn.

"Mẹ con nói như vậy" Vẻ mặt của Katrina tỏ vẻ mình bị xử oan. "Chỉ là con không có việc làm, ngoại trừ đi dạo phố, shopping, Party, con cũng thường đi đến một số viện dưỡng lão, cô nhi viện, tình nguyện viên của bệnh viện, con chưa từng 『sống mơ mơ màng màng』!"

"Cho nên con đồng ý"

"Tiền lương?" Katrina rất thực tế hỏi.

"Ba mươi ngàn một tháng." Bành Trung Hằng cũng không có nói mình phải xuất tiền túi, bởi vì không muốn vì "Dùng người không thích đáng" mà đánh mất công việc, tổng giám đốc của "Tập đoàn Chương Thị" cũng không phải là người ngu ngốc, hơn nữa nghe nói gần đây tập đoàn muốn giảm chi phí nhân sự, cậu ta càng không thể nào muốn bộ phận của ông chi tiền lương cho một người "Nhân viên thừa".

"Ba mươi ngàn nhiều như vậy" Katrina vui vẻ giở giọng, không tin mình có thể cầm tiền lương cao như vậy. "Cậu, con không biết tình trạng của cậu tốt như vậy, che đậy được như vậy!"

"Đợi một chút, Tiểu Mạn......" Bành Trung Hằng cảm thấy không đúng lắm. "Con cho rằng ba mươi ngàn rất nhiều"

"Một tháng ba mươi ngàn đô la tiền lương lại không cần làm chuyện gì......"

"Tiểu Mạn." Bành Trung Hằng lạc giọng thiếu chút nữa tức giận. "Cậu nghĩ có lẽ con có chút hiểu lầm nho nhỏ, cậu nói là......, ba muơi ngàn Tân Đài tệ."

"Tân Đài tệ" Katrina ngẩn ra.

"Nơi này là Đài Loan."

"Nói như vậy......" Cô lập tức chuyển đổi một chút. "Không đến một nghìn đô la Mỹ một tháng, cậu......"

Biểu hiện của Bành Trung Hằng "Bất đắc dĩ". "Tiểu Mạn, con ở nơi này có ăn, có ở, ba muơi ngàn『Đài tệ 』này xem như là tiền tiêu vặt, hẳn là con đủ dùng, nếu như thực sự còn chưa đủ, con có thể nói với mợ của con, bà ấy có rất nhiều tiền riêng."

Nhàn nhạt thở dài một tiếng, Katrina cũng không tiện nói cái gì nữa, dù sao...... Nói không chừng không cần quá lâu cô sẽ phải rời khỏi Đài Loan quay về New York, cũng không phải là muốn nán lại ở Đài Loan cả đời.

"Thương lượng của chúng ta định rồi chứ?" Bành Trung Hằng xác nhận lại lần nữa. "Buổi sáng 9 giờ phải tới công ty, con ngồi xe của cậu, 6 giờ tan ca, nhưng bình thường cậu không thể nào tan ca lúc 6 giờ, con phải tự mình đi về."

"Nếu như mà con tự mình lái xe......"

"Tiểu Mạn, giao thông Đài Loan...... con sẽ không muốn tự mình lái xe."

"Vậy tự con nghĩ cách về nhà!"

"Ngoại trừ xe bus, xe taxi, Đài Loan còn có xe điện ngầm, rất thuận tiện." Bành Trung Hằng nói với cô cháu gái. "Nhưng bây giờ có một việc con nhất định phải để ở trong lòng, ghi tạc trong đầu, không thể phạm lỗi!"

"Chuyện gì ạ?" Katrina thể hiện "Sởn gai ốc" một cái. "Cậu, sống và chết không quan hệ với con nhé, con mới hơn hai mươi tuổi, không muốn ước hẹn với Thượng Đế sớm như vậy."

"Cậu và tổng giám đốc Chương Câu của "Tập đoàn Chương Thị" đi làm cùng một tầng lầu, con phải tránh cậu ta ra, không nên có bất cứ tiếp xúc gì với cậu ta." Bành Trung Hằng cẩn thận dặn dò nói.

"Anh ta rất hung dữ sao?" Katrina tò mò.

"Cậu còn muốn giữ lại bát cơm của cậu, dù sao con cũng sẽ không có cơ hội nhìn thấy cậu ta, không có việc gì thì con ở lại trong phòng làm việc của cậu, ít ra phòng làm việc của cậu thì 80% sẽ không phạm lỗi!" Bành Trung Hằng "Xin nhờ" cô.

"Vậy nhất định rất nhàm chán, cậu." Cô có chút làm nũng.

"Nói không chừng rất nhanh con có thể quay về New York, nhẫn nại một chút đi!"

"Itry!"

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Nếu như không phải là mở rộng hảo quan hệ vĩnh viễn cũng lạnh lùng, nghiêm khắc, vẻ mặt căng thẳng, thì Chương Câu có thể xem như là một anh chàng đẹp trai, quyến rũ.

Ở trên mặt của tổng giám đốc này có một đôi mắt vô cùng sắc bén, sống mũi thẳng tắp còn có hé ra cái miệng nhìn như rất biết hôn cùng một đầu tóc đen làm cho phái nữ rất muốn chạm vào, hơn nữa chiều cao gần giống như người khổng lồ, hẳn là anh cao trên 190 rồi, vai hẹp, hông hẹp, bắp thịt rắn chắc, thân thể của anh có thể khiến cho bất kỳ phụ nữ ở độ tuổi nào cũng lâm vào điên cuồng.

Việc này dường như là Thượng Đế lường trước đặt biệt vì phụ nữ tạo ra một anh chàng tàn khốc không hề vui vẻ, đang tiếp nhận hậu sự nghiệp suy yếu của gia tộc, anh cảm thấy ngay cả cười cũng là một chuyện xa xỉ, cái kia anh cười được, nhìn vào những con số trên bảng báo cáo tài vụ làm cho người mắt nhìn tâm kinh, nếu như anh là một người đàn ông yếu đuối, vậy anh sẽ khóc lên, nhưng từ khi anh vừa sinh ra thì cũng không phải là sẽ không trở thành một người đàn ông yếu đuối.

Mặc dù Đỗ Cẫn chỉ làm thư ký của Chương Câu nửa năm, nhưng cô rất hiểu ý của anh, nỗi đau của anh, muốn cứu sống một cái công ty khổng lồ như vậy là nói dễ hơn làm.

Chương Câu nhìn thư ký của mình, đồ công sở lúc nào cũng là màu đen hoặc là màu lam đậm, tóc lúc nào cũng được chải cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả một cọng tóc không cẩn thận rơi xuống cái trán hoặc là hai bên má cũng không có, dung mạo không phải là khuynh thành, nhưng xem ra thông minh lanh lợi, giỏi giang, có đầu ốc, cái loại phụ nữ này tuyệt đối là có thể giúp đàn ông một tay, nhưng cho dù thư ký của anh lợi hại hơn nữa, suy yếu này vẫn là......

"Tôi muốn chấm dứt mấy quỹ hội." Anh hỏi thư ký của mình.

"Có thể cân nhắc." Cô trả lời thẳng.

"Còn có ngành giải trí, đây không phải là lĩnh vựa của mình!"

"Nhưng gần đây đã ký mấy thương hiệu lớn, dường như có thể làm." Đỗ Cẩn nhắc nhở, cung cấp tin tức chính xác.

"Phương diện viễn thông?"

"Trước mắt rất phổ biến, tạm thời nó từ từ!"

"Tôi muốn bán đi cây Dương Mai, khu đất Long Đàm kia, chẳng những không có tiềm năng tăng giá trị tài sản, ngược lại chẳng khác nào đem tiền thế chấp ở nơi đó, bán đất đi có thể đổi lại một số tiền mặt về linh hoạt sử dụng." Chương Câu vẫn muốn làm.

"Thế nhưng mấy cựu thần và ban giám đốc của công ty đều có tình cảm đặc biệt với khu đất này, tôi nghĩ bọn họ thà chấm dứt sự nghiệp khác."

"Vậy thì tái đều chỉnh nhân sự, giảm bớt nhân viên thừa không cần thiết." Anh lạnh lùng nói: “Nên đuổi đi thì đuổi đi, nên điều động thì điều động.”

"Đã như vậy thì thông báo cho các đơn vị hành chính."

"Hiệu quả chứ?" Anh lại lạnh nhạt hỏi.

"Hẳn là sắp có báo cáo."

"Còn phải giảm bớt khoản chi tiêu, giảm chi tiêu hữu dụng hơn so với nguồn mở!"

"Tôi sẽ bàn giao xuống."

"Mở ra nhiều như vậy, đưa ra nhiều ý tưởng, đề xuất như vậy, cái gì không có khởi sắc?" Chương Câu có chút nóng vội. "Giá cổ phiếu vẫn liên tục giảm không lên, đến lúc đó cổ đông nhất định sẽ không để cho tôi sống dễ chịu, gắn cho tôi là phá gia chi tử hoặc là công tử bột, không đủ khả năng giữ tập đoàn này."

"Anh tiếp nhận thì trình trạng đã là suy yếu, việc này mọi người đều biết, anh không cần cho mình áp lực lớn như vậy!" Đỗ Cẩn thản nhiên nói: "Hơn nữa mới có chút thời gian như vậy, anh quá nghiêm khắc với mình rồi!"

"Một ngày tôi đã phải làm việc 16 tiếng đồng hồ, một tuần làm việc hết bảy ngày, tôi không biết tôi còn chưa đủ cố gắng chỗ nào?!" Trong giọng nói của Chương Câu đã tràn ngập khiển trách đối với chính mình.

"Có lẽ thần kinh của anh buộc quá chặt rồi!"

"Tôi không để cho『Tập đoàn Chương Thị』sụp đổ ở trong tay của tôi!"

"Sẽ không!

"Cô nói sẽ không cũng sẽ không" Chương Câu có chút tức giận. "Tôi thấy hai bộ phận xây dựng và tái tạo đều có liên quan phải được kiểm nghiệm, gần đây phòng điền sản đang nóng, hai cái đơn vị này nên kiếm."

Đỗ Cẩn không có đáp lời, cô biết tổng giám đốc mưu cầu trở mình, từ đáy cốc bò lên mưu tính mạnh biết bao nhiêu, nhưng thành công thường thường là phải thiên thời, địa lợi, nhân hòa, có khi càng nóng nảy càng phản hiệu quả, lấy tâm bình tĩnh hoặc là tự nhiên, tâm thoải mái, ngược lại làm chơi ăn thật.

Nhưng...... Tổng giám đốc này sẽ nghe lọt sao.

"Tồi cần một ly cà phê!" Chương Câu đột nhiên nói.

"Tôi lập tức đi—"

"Không! Tôi muốn đi ra ngoài hít thở thông suốt một chút." Dường như anh rất muốn tạm thời rời đi tòa văn phòng cao ốc này, có thể khiến mình tạm thoát khỏi nơi này.

Đỗ Cẩn là giơ hai tay tán thành, ánh mắt của cô đã biểu hiện ra ngoài.

"Có chuyện tìm tôi cô gọi điện thoại." Anh đứng dậy.

"Tôi cố gắng không tìm anh!" Đỗ Cẩn nữa đùa nữa thật. "Trừ khi...... ông trời sập xuống."

"Nếu như ông trời thật sự sập xuống......" Chương Câu hừ lạnh một cái. "Dường như cô tìm tôi cũng không hữu dụng!"

"Tổng giám đốc, phải có lòng tin!"

"Bản thân tôi cũng đã biết! Nhưng sự thật chứ?" Anh tự giễu, sau đó sải bước đi ra khỏi phòng làm việc của anh, bởi vì tầng lầu này là văn phòng của tổng giám đốc và quản lý của các bộ phận, anh không chạm mặt được với nhân viên bình thường, nhân viên bình thường đi làm ở tầng dưới, như vậy rất tốt, Chương Câu không muốn đối mặt với những người khác.

Đang đợi thang máy thì tâm trạng của anh là nóng nảy, thiếu kiên nhẫn lại tràn đầy tức giận, nhưng kì lạ dường như thang máy đối địch với anh, liên tục cũng không đi lên, làm anh càng chờ càng tức giận.

Mà đang lúc anh muốn sử dụng cầu thang ở bên cạnh thang máy xuống lầu thì đúng lúc này cánh cửa sắt của cầu thang còn chưa có đẩy ra, thì anh nghe được giọng hát dễ nghe, còn là...... Bài hát tiếng Anh, người này hát hồ hởi.

Biết là giọng nữ, chẳng qua là anh không biết "Tập đoàn Chương Thị" có nhân viên "Nhàn nhã" thế này, "Đục nước béo cò" thế này, lại có thể ở trong thời gian làm việc đến trong cầu thang ca hát......

Dùng sức đẩy cửa ra, chỉ thấy một người với tai nghe trên lỗ tai, trên tay cô gái còn cầm quyển tạp chí, ngồi ở trên cầu thang đưa lưng về phía của anh vừa xem tạp chí vừa hát, cô gái có cái bóng lưng mãnh mai, cô gái có một đầu tóc nâu không có phát hiện đến sự tồn tại của anh, dường như cô đang đắm chìm ở trong thế giới riêng của mình......

Anh lại gần chút, phát hiện được cô đang xem một quyển tạp chí thời trang, trong miệng còn nhai kẹo cao su, không thể chịu đựng được nhân viên "Phóng đãng" lại "Vô trách nhiệm" như vậy, anh đi xuống một vài bậc thang, sau đó đứng lại ở trước mặt của cô, kế tiếp...... Anh lấy một bên tai nghe của cô ra.

"Làm cái gì—" Katrina ngẩng đầu, lấy lại tinh thần từ những bộ quần áo xinh đẹp trên tạp chí thời trang này.

"Cô mới làm cái gì" Chương Câu lạnh lùng đốp trở lại.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Katrina nhìn người đàn ông giống như núi cao này, cô lập tức đứng dậy, biết trong miệng vẫn còn nhai kẹo, nhưng trước tiên cô tắt đi âm nhạc, lấy một cái tai nghe khác ở lỗ tai xuống, sau đó từ trong túi quần jean lấy ra một cái khăn giấy, lại tiếp tục nhổ kẹo cao su vào trong mặt khăn giấy, người đàn ông này là ai mà liên tục nhìn mỗi một động tác của cô?

Người con lai này thật sự là rất xinh đẹp, xinh đẹp lại tràn đầy ngang ngược, anh có nhân viên thế này khi nào? Cô là nhân viên của anh sao?

Gói kẹo cao su vào trong mặt giấy rồi nhét lại túi quần của mình, cô nhất định có đạo đức công cộng, nguyên nhân có thể là lớn lên ở nước ngoài, cũng bởi vì là cô lớn lên ở nước ngoài, cho nên cô thẳng thắng, nghiêng đầu, linh hoạt nhìn anh, may mà bậc thang cô ngồi cao hơn chỗ anh đang đứng mấy bậc, cho nên lúc này đứng lên cô có thể nhìn thẳng vào anh.

"Tôi đang xem tạp chí, nghe nhạc." Quốc ngữ của cô là có giọng địa phương, nhưng ít nhất cô nói được rõ ràng.

"Cô có thể làm như vậy? Trong thời gian này?" Khó trách "Tập đoàn Chương Thị" lại suy yếu, nếu như nhiều nhân viên giống như cô thế này mới là có quỷ, cuối cùng anh cũng tìm được một phần nguyên nhân suy yếu.

"Chẳng lẽ xem tạp chí, nghe nhạc còn phải chọn ngày lành tháng tốt?"

"Cô ở đơn vị?" Chương Câu híp mắt hỏi.

"Còn anh đang ở bộ phận?

"Cô không biết tôi là ai?" Biểu hiện của anh vừa lãnh ngạo lại vừa âm trầm.

"Trên mặt của anh vừa rồi không có viết tên của anh!"

"Tên của cô!"

Người đàn ông này thật là có khuôn phép, cảm thấy thật là MAN, đổi lại một trường hợp khác, cô sẽ cảm thấy anh rất hấp dẫn, thế nhưng thái độ hung hăng kia của anh làm cho toàn thân của cô tràn đầy "Ý chí chiến đấu".

"Katrina!" Dù sao cũng chỉ là một chữ bằng tên tiếng Anh, cô biểu hiện bộ dáng cô cũng chỉ nói bấy nhiêu như vậy.

"Katrina......" Cơ hồ ngay lập tức nghĩ tới cái cơn bão gây thiệt hại nghiêm trọng ở New Orleans nước Mỹ, cái cơn bão đó cũng tên là Katrina. "Cô cùng tên với cơn bão?"

"Hai mươi mấy năm trước tôi ra đời đã được gọi là Katrina."

"Tên tiếng Trung?"

"Anh là bảo vệ của tòa văn phòng cao ốc này hả" biết rõ anh không giống cũng như không thể, không có một người bảo vệ nào mặc âu phục rất hoàn tất, lại có khí chất đứng trên thiên hạ, nhất định anh là người phụ trách của một cái đơn vị nào đấy, có lẽ trước tiên cô nên hỏi cậu của cô một chút.

"Tôi giống bảo vệ sao?" Anh cười không nổi hỏi.

"Tôi là phạm nhân sao? Thái độ của anh giống như thẩm vấn tôi!"

"Cô đi làm ở tầng lầu này?" Nhất định anh phải biết rõ.

"Anh thì sao?"

"Tôi!"

"Tôi cũng vậy!"

"Quản lý của cô là ai?" Chương Câu không muốn bứt dây động rừng. "Đã có đồng nghiệp mới gia nhập, không đánh nhau thì không quen biết, chung quy quan trọng là mọi người nhận biết một chút, tôi mới đến nơi này nữa năm, xem như là『Thâm niên』, cho nên tôi nên tự giới thiệu trước, tôi họ Chương."

"Chương" Katrina rùng mình một cái. "Anh có quan hệ gì với tập đoàn này, đây là "Tập đoàn Chương Thị" tổng giám đốc cũng họ Chương, anh...... Không thể nào trùng hợp như thế!" Cô lập tức xoay người muốn chuồn mất, căn bản là không cầm tạp chí, chỉ nắm chặt máy nghe nhạc tùy thân của mình.

Thế nhưng Chương Câu có thể để cho cô đi sao, anh đi một mạch mấy bước vượt qua mấy cái bậc thang, chắn ở trước mặt của cô.

"Tôi muốn trở lại làm việc!" Cô lập tức nói.

"Đã quá muộn!" Anh đang muốn bắt tay vào việc tìm người.

"Tôi...... Tôi mới đục nước béo cò không tới 20 phút!" Cô nhìn anh xin tha thứ, không phải là lo lắng cho mình, mà là người cậu vô tội kia của cô, nếu như người đàn ông này thật sự là tổng giám của "Tập đoàn Chương Thị", vậy cô...... Là hại đến cậu của cô rồi, "Tôi cam đoan—"

"Bộ phận của cô." Giọng điệu của Chương Câu cương quyết nói.

"Anh...... Tổng giám đốc của 'Tập đoàn Chương Thị'"

"Tôi!" Anh không có phủ nhận.

"Anh thật sự là..." Bộ dáng của Katrina trông có vẻ như tai vạ đến nơi. "Làm sao mình có thể xui xẻo như vậy!"

"Quản lý của cô là ai?"

"Tôi không nói!" Katrina quyết định bảo vệ cậu của mình. "Anh sa thải tôi, tôi lập tức rời đi!"

"Sa thải cô vì việc dung túng cô đục nước béo cò, hồ đồ, không tập trung, ngồi chơi lãnh tiền lương quản lý sao" Chương Câu lắc đầu. "Không có chuyện tốt như vậy, Katrina, tôi nên cám ơn cô đã giúp tôi bắt được người không trông coi tốt người lại ngồi lĩnh lương cao của người!"

Không biết nước mắt có hữu dụng hay không, nhưng dù sao cũng phải thử mới biết được, vì vậy cô lập tức biểu lộ một bộ dáng "Điềm đạm đáng yêu", trong hốc mắt lập tức chứa đầy nước mắt, không cần quá phí sức cũng không khó khăn, cô sẽ dùng một chiêu rất nhỏ này.

Chương Câu không biết một người có thể trở nên "biến sắc mặt" nhanh như vậy, nhưng mà con lai này lại đẹp muốn chết? Bộ dáng thật sự là "Sắp khóc", thoạt nhìn làm người...... Không đành lòng.

"Không phải là cô sẽ khóc lên chứ" Vẻ mặt anh không xác định.

"Tất nhiên tôi có thể!" Bộ dáng của cô càng thêm "Yếu ớt không chịu nổi".

"Vừa rồi tôi không có làm cái gì với cô!" Anh cười lạnh.

"Vậy cô cho rằng nước mắt có thể giải quyết tất cả?"

"Tôi không muốn tổn thương người vô tội."

"Nếu như tôi thật sự khóc lên......" Cô lén nhìn anh, hơn nữa còn làm bộ lau lau nước mắt ở khóe mắt. "Lại càng không thể cứu vãn."

"Đây coi là đe dọa sao?"

"Tôi tự động từ bỏ cũng có thể đi" cô cầu xin hắn. "Tôi lập tức biến mất, mọi thứ anh làm cũng không tồn tại, chưa từng phát sinh!"

Mà động tác kế tiếp của Chương Câu chính là giữ cổ tay của cô, mà còn chuẩn bị lôi kéo cô đi lên trên.

"Anh muốn làm gì?" Cô dùng lực lui về phía sau, không muốn bị anh kéo đi.

"Đến phòng làm việc của tôi."

"Không đi" cô nắm lấy tay của anh, muốn đẩy tay của anh ra.

"Katrina, coi như cô xui xẻo!" Chương Câu "Mỉm cười" với cô một cái. "Vừa khéo tôi đây đem lửa đốt tới cô!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.