Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 61: Vốn chính là ta




Cho dù khó chịu, cho dù tan nát cõi lòng, nhưng nghĩ lại, nàng lại cảm thấy may mắn. Bởi vì nàng đã mất đi cảm giác áy náy đối với hắn. Nàng đã lợi dụng hắn để nhận sự giúp đỡ của Sử phu nhân, hắn cũng lợi dụng nàng đè ép uy phong của Sử phu nhân.

Hắn thừa dịp Sử phu nhân đắc ý vênh váo, tóm lấy mấy tên gián điệp một cách gọn gàng. Nghe nói vì muốn nuốt trọn ‘cửa hàng quan tài Cát Tường’, Sử lão gia giả vờ trao quyền quản lý vào tay của Sử Quảng Thụy. Đột nhiên Sử Quảng Thụy phát lực, bố cục nhiều năm qua dồn dập kéo tới, đến khi nắm vững thực quyền thì giam lỏng Sử lão gia trong nhà. Tất cả sự vụ của Sử gia đều rơi vào tay của Sử Quảng Thụy.

Hôm nay, khí chất quý tộc của hắn càng tăng lên, mặt mày tỏa sáng, đối đãi với người ngoài và xử lý công việc khiến cho người ta có loại cảm giác ‘Ba ngày không thấy, khi gặp lại có cách nhìn khác xưa’. Khanh Đa Bảo nhìn bộ dáng của hắn, có chút cảm giác không hài hòa. Từ trước đến nay, nàng đều tưởng nhớ một Sử Quảng Thụy ngây ngốc kia.

Sử Quảng Thụy mỉm cười ôm nàng vào lòng, nói: “Đa Bảo, chúng ta về phòng.” Hắn mang nàng đến viện của mình, mỗi ngày chăm sóc, giống như chuyện lúc trước chẳng qua chỉ là giấc mộng của nàng. Nàng cũng vứt bỏ băn khoăn qua một bên, chung sống với hắn giống như trước kia.

Chỉ là có người không vui, toan tính tất cả mọi chuyện. Một nha hoàn lạ mặt nói với nàng: “Di nương, Sử phu nhân muốn gặp mặt ngươi.”

Nàng bị chữ ‘di nương’ này đâm xuyên lồng ngực, đẩy nha hoàn ra, chạy đến trước thư phòng của Sử Quảng Thụy, đang muốn gõ cửa, lại nghe được giọng nói của Cảnh Hằng. Giọng nói của Cảnh Hằng vừa cung kính lại nhún nhường, nàng ngây ngẩn cả người.

Lúc trước, nàng phát hiện chuyện Sử Quảng Thụy ưa thích áo yếm là cũng ở tại thư phòng này. Lúc ấy không có ai, cũng không có người giữ cửa, nàng lại có chuyện gấp muốn tìm hắn, liền đẩy cửa ra, nhìn thấy hắn đang thưởng thức một áo yếm. Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua đó là lần đầu tiên hắn lợi dụng cơ hội muốn đến gần nàng. Hôm nay, nàng lại đứng trước thư phòng không có người canh cửa, nghe được giọng nói của Cảnh Hằng.

Nàng cảm thấy chịu đựng không nổi sự lợi dụng trong đoạn tình cảm này nữa rồi!

“Rầm” một tiếng, nàng đẩy mạnh cửa vào, đẩy Cảnh Hằng ra ngoài, đóng cửa lại, sau đó nhìn chằm chằm Sử Quảng Thụy một cách hung dữ, nói: “Chàng mà làm bậy nữa, cho dù địa vị của chàng trong lòng của thiếp còn cao hơn cả vàng lượng, thiếp cũng sẽ bỏ chàng mà đi!”

Sử Quảng Thụy cười ha hả, ôm Khanh Đa Bảo đang giùng giằng đặt trên đùi: “Chúng ta không lợi dụng nhau nữa, có được không?”

Khanh Đa Bảo vùi đầu lên cổ hắn, gật đầu như con quạ nhỏ. Tóc nàng đã sớm xõa tung, mềm mại phủ lên thân của hai người.

Sử Quảng Thụy nuốt nước miếng một cái.

Khanh Đa Bảo dịu dàng nói: “Vậy chúng ta có thể… tin tưởng nhau tuyệt đối không?” Nàng không muốn cách hắn một tầng cuộc sống không thể phá vỡ.

Giọng nói của Sử Quảng Thụy trong không khí trầm lắng mang theo chút khàn khàn, nhỏ giọng đáp lại một tiếng ‘được’ rồi ôm ngang người Khanh Đa Bảo, tiến về phía giường. Người trong ngực thấp giọng cự tuyệt, nhưng hắn lại không để ý. Khanh Đa Bảo vội vàng nói: “Thiếp nói tin tưởng nhau tuyệt đối không phải là ý này…”

Hắn cầm tay nàng lên, đưa ngón tay nàng vào miệng cắn một cái, ánh mắt trong suốt lộ ra vẻ giảo hoạt: “Ta biết…” Hắn giải thích sự xuất hiện của Cảnh Hằng.

“Là người nằm vùng của ta đặt bên cạnh Sử phu nhân.” Hắn ôm nàng thật chặt vào lòng, nói: “Hôm nay vốn là ta cố ý để nàng biết được sự hiện hữu của hắn. Ta cũng hi vọng chúng ta có thể tin tưởng nhau tuyệt đối.”

Cho nên từ lúc mới bắt đầu, hắn đã biết nàng đến gần hắn là vì cái gì. Nàng chui vào ngực hắn, mắc cỡ.

Nàng chợt nhớ tới mục đích của mình tìm hắn, nói: “Sử phu nhân muốn gặp mặt ta một lần.”

Đặt từng nụ hôn nhỏ lên vai nàng, Sử Quảng Thụy nói: “Không cần đi gặp, ta không muốn nàng có bất kỳ quan hệ gì với bà ta…” Lần đầu tiên hắn nhắc tới mẫu thân của hắn với nàng. Thì ra mẫu thân của hắn là tiểu thư khuê các, thích Sử lão gia, mang theo của hồi môn gả đến nơi này. Ai ngờ Sử lão gia chỉ coi trọng của hồi môn của bà, lợi dụng của hồi môn của bà phát tài, sau đó quay lưng từ bỏ bà.

“Nàng chỉ cần an tâm đợi ở bên cạnh ta là được rồi.”

Lúc này quả thật là năm tháng bình yên. Nàng lặng lẽ sờ lên bụng mình, nếu như trong này có một tiểu sinh mạng thì tốt biết mấy, như vậy coi như cả nhà trọn vẹn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.