Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Quyển 1 - Chương 8




Con ngươi đại sứ giả bỗng co lại như thể nhìn thấu xuyên qua tháng ngày dài trôi xa xăm, ả như nhìn thấy lại cái ngày Ngũ tộc ngưng chiến đã bị bụi trần che lại bấy lâu. Nhìn hắp trời hỏa vũ bay bay như có từng hồi trống đập mạnh trong tim.Với tâm điểm là tên nhân loại kìa, trong vòng bán kinh năm mươi mét ngập tràn trong biển lửa, hừng hực bốc cháy thiêu rụi mọi thứ.Bao nhiêu tiếng thét kinh hoàng của những con người đang bị thiêu sống, những ngọn đuốc sống chạy tứ tung. Chiến xa của bọn Đa Năng tộc cũng chỉ còn là đóng sắt thép phế liệu!

Người đàn ông nhân loại này quả nhiên là người kế thừa của văn minh Phù Triện!

Nhất định phải có được hắn! Nhất định!

Chỉ cần có được Phù Triện, Băng tộc nhất định có thể phục hưng toàn diện!

Sở Vân Thăng một hơi thích phóng liền mười lá Li Hỏa phù. Đây là giới hạn Tam giới nguyên phù mà trước mắt hắn có thể đồng thời làm được. Nếu không nhờ ưu thế thân thể khô lâu này có thể một nữa hắn còn không làm được!

Hỏa nguyên khí bùng nổ gần như có thể làm bốc hơi cả không khí xung quanh. Ghẹt thở! Hỏa diệm mãnh liệt, Hỏa năng ngang tàn khiến xung quanh như một vùng đất chết.

Mười lá Li Hỏa phù uy lực tăng lên bội phần, lại thêm hắn chỉ hạn chế phạm vi trong năm mươi mét, sức công phá của nó đã được tích lũy đến mức cực điểm. Chiến xa của Thần Vực tức khắc biến mất một nữa, và những thân thể nhân loại đang đè trên người hắn lại trực tiếp bị thiêu rụi thành tro…

Khi bóng hình đỏ ngầu mang một màu máu của hắn bước ra khỏi biển lửa, Thiên Hành Giả hai bên toàn thể nghẹn lời, không biết là may thay vừa rồi đã không cả gan đi giành công xông lên hay đang cảm động phần nào vì tên nhân loại này.

Có điều Vân Thăng cũng chả khá hơn bao nhiêu, hắn gần như khập khiễng bước ra khỏi biển lửa.

Lúc kích hoạt Li Hỏa phù, công kích của chiến xa hình thoi cùng bọn robot cũng đã đồng thời được xuất kích. Cộng thêm hỏa lực của mười lá Li Hỏa phù có phần không khống chế được, bản thân hắn cũng bị liên lụy bởi Hỏa nguyên khí xung quanh.

Dưới vài lớp công kích này, từng làn từng làn khói xanh đã bốc lên trên chiến giáp hợp thể của hắn, nóng rát kinh người. Cả Vân Thăng và Đàm Ngưng đều thấy mình như bị nấu chín, khoa trương hơn, còn có thể ngửi thấy cả mùi thịt cháy trên người đối phương.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục. Vẫn chưa bên nào chịu ngã ngũ.

Sau khi Vân Thăng xuất Li Hỏa phù và thành công công kích trên diện rộng, Thần Vực lập tức rút Lam Quang trảo. Chỉ một chớp mắt, Lam Quang trảo được thay bằng vô số các quả bóng nhỏ bao chùm lại những chiến xa cùng robot còn lại, bỏ hẳn vòng bảo vệ giành cho những người bình thường.

Một phần ba Hỏa đạn trùng pháo của khu dịch thể dùng để đối phó với Lam Quang trảo bỗng chốc được giải phóng, không còn chút trở ngại hoàn toàn đổ dồn vào đám đông điên dại. Chỉ một khắc, lại máu chảy thành sông, xác trôi bập bềnh!

Vân Thăng vẫn tiếp tục xông pha, có điều từng bước chân đều ngày càng trở nên khốn khó hơn. Sau khi lam quang trảo phân bỏ đến bao trùm vào từng cá thể robot khả năng phòng ngự của chúng tăng vọt. Số lượng triệt sát của Li Hỏa phù tức khắc giảm đi một nửa, nửa còn lại cũng không còn tạo được bao nhiêu sát thương. Hơn nữa, quả núi treo khổng lồ lại bắt đầu bay lên, rồi lại rơi xuống. Cứ một lên một xuống của nó cũng đủ đè bẹpVân Thăng.

Hắn thấy cả ruột gan của mình cũng gần lòi cả ra ngoài. Hắn vừa một tay bất chấp tất cả tung Băng Băng phù hòng mong từng li từng tí đóng băng phá hủy cả ngọn núi treo, một tay vẫn không quên công phá binh đoàn người máy bằng Li Hỏa phù.

Những nguyên phù mang tính công kích hắn cũng đều chuẩn bị cho thời khắc cuối cùng đối phó với Băng tộc và Thiên Đạo Nhân. Nếu không có những nguyên phù này, thực lực của hắn cả Băng tộc hắn đã không thể chiến thắng thì nói chi đến Thiên Đạo Nhân chưa gián thế. Nhưng giờ hắn đã không thể nghĩ xa quá. Chỉ núi treo và đội người máy đã gấn lấy mạng hắn cùng Đàm Ngưng. Sắp không chống nổi nữa! Chỉ còn đi một bước được một bước, liều thôi!

Thần Vực quá mạnh, mạnh ngoài sức tưởng tưởng của hắn. Nó hầu như có thể thao túng tất cả mọi thứ trong khu Hoàng Sơn này, bất kể người hay núi sông, và cả năng lượng.

Dưới sự tấn công mãnh liệt này, hắn tin dù là tên áo choàng, nó cũng không thể một mình ra khỏi khu Hoàng Sơn.

Không lẽ mạng hắn đến đây là tận ư?

Không thể nào!

Trong lòng hắn vẫn không ngừng “thôi miên” bản thân: Quái thú ở Thân Thành không thể ăn thịt hắn, Hỏa Diệm Huyển Điểu thành phố Sương Mù cũng không thiêu chết hắn được, cả Cẩm Thạch thành Kim Lăng cũng không giết được hắn, sao hắn lại có thể chết ở cái xó này !?

Thần Vực không phải vô địch, nhất định thế!

Nhưng ở đâu? Hay là ngọn núi chính?

Chỉ có thể là chỗ ấy! Và cũng chỉ có nó thôi!

Ánh sáng chói chang từ tòa núi chính vẫn không ngớt, những lúc cuộc chiến càng vào hồi gay cấn nhất cũng là lúc ánh sáng còn chói chang nhất. Chủ thể Thần Vực nhất định nằm ở đó!

Phạm vi thao túng của nó chỉ trong khu vực Hoàng Sơn này. Nó là vui của cái xó này, và cũng chỉ có mỗi xó này mà thôi. Đây là ưu thế của nó đồng thời cũng là điểm chết của nó.

Một là hắn phải chuồn khỏi khu vực này, không thì hủy chủ thể Thần Vực; ngoài ra hắn không còn lựa chọn thứ ba!

Một lần nữa, hắn bò dậy từ đám xác thịt tan nát vô vọng nhìn binh đoàn người máy phía trước. Dù là đào tẩu hay tiêu hủy, đấy cũng là nhiệm vụ xa vời hái sao trên trời.

Đủ loại nguyên phù nhanh chóng được tung ra, tiêu hao; chiến giáp cũng dần yếu ớt dần; cả Huyền Ba Trảo cũng bắt đầu lung lay…

Núi treo lại từng lần đập mạnh xuống, hắn vẫn quật cường đứng dậy, kiên quyết xông lên.

Đàm Ngưng đã hôn mê bất tỉnh, hắn không biết cô có còn sống hay không. Nhưng hắn biết mình không thể bỏ cuộc, tuyệt không thể chết tại đây. Dù có chết, cũng phải lôi Thần Vực chết chung. Cuối cùng, Huyền Ba Trảo không biết do năng lượng hao cạn hay do bị hư hại, tự động rút vào. Chiến giáp đầu tiên đã tiêu tùng, bộ thứ hai cũng biến mất, bộ chiến giáp cuối cùng đang hồi hấp hối.

Máu hòa vào mồ hôi làm nhòe cả mắt hắn. Hắn vẫn máy móc kích hoạt nguyên phú, máy móc quơ kiếm, máy móc dùng Nhiếp Nguyên phù bổ sung nguyên khí. Tất cả mọi thao tác đều máy móc.

Đã không biết bao nhiêu robot “chết” dưới tay hắn, xác của bọn nhân loại bình thường đằng sau đã chất đầy không thể đến gần. Cái thủ cấp như chiếc đầu lâu của hắn giờ cũng như sắp liều cổ, cứ mỗi lần ngước lên đều nặng trĩu ngàn cân, cứ mỗi quơ một phát kiếm đều như thể phải giở toàn bộ sức lực.

Khu dịch thể đã gần kề, chỉ còn trước mắt. Hắn đã có thể nhìn thấy làn khói quen thuộc trên đỉnh cự phần…

Hình thù cuả quả núi treo lúc ban đầu giờ đã vụn nát chì còn lại bằng tảng đá trôi to tướng kia lại rơi mạnh vào người Vân Thăng.

Hắn nỗ lượng dựa vào đóng nát vụn của con robot phía dưới muốn gượng dậy, chỉ là đôi chân rung rẩy khiến hắn thất bại hết lần này đến lần khác.

Xương đùi hai chân đều bị gẫy, các khúc xương gẫy đang đâm xuyên làn da khô héo cấm chặt vào chiến giáp, nhưng hắn vẫn không cảm thấy đau, vì toàn thân đều đã như thế…

Trong lòng hắn vẫn không ngừng gào thét: Đứng lên Sở Vân Thăng! Đứng lên! Ngươi nhất định có thể làm được! Sắp đến nơi rồi!

Đá trôi vẫn liên tục rơi xuống, bọn người máy phía trước vẫn đang không ngừng trút đạn như vũ bão.

Năng lượng của Thần Vực có lẽ cũng đến hồi cự hạn, binh đoàn người đã không thể phát chùm sáng đỏ, chiến xa cũng không phát nổi lam quang, cả Lam Quang Trảo cũng tiêu tan sạch sẽ. Nếu không, hắn nghĩ chắc hắn đã tiêu tùng từ lúc nào.

Bọn trùng tử ở ngoài gần ranh giới khu dịch thể đang điên cuồng cắn xé binh đoàn người máy ở vòng ngoài, chúng phát cuồng phóng thẳng về hướng Vân Thăng. Thanh Giáp trùng cũng bất chấp sự ngăn cách của Ban Lan Điểu phá không sà xuống. Bọn trùng tử ở khu “biên giới” này chịu sự thao túng mãnh liệt của Cẩm Thạch, như những tên cảm tử không biết sợ đến cái chết tổng thể công kích hội đồng. Nếu lúc trước mà cho chúng ra khỏi khu dịch thể sớm hơn để tiếp ứng chúng, e rằng không cầm cự được bao lâu, đoàn trùng tử sẽ bị tan rã.

Đây là cơ may duy nhất của hắn!

Hắn vẫn không ngừng phu máu, vẫn không ngừng lê lết thân xác máu me của mình tiến thẳng về phía trước. Hắn đã thân tàn lực kiệt, chỉ còn cách thả từng con Thanh Giáp trùng phong ấn cùng Tử Viêm Ma Trùng ra tạm thời chóng đỡ công kích của hỏa đạn dày đặc.

Thần Vực cũng lâm vào tình cảnh điên cuồng cuối cùng. Chỉ cần hắn có thể xông ra khỏi rào cản cuối cùng này thì bọn Thần Vực sẽ không thể làm gì hắn. Ngược lại, Thần Vực chỉ cần cầm cự thêm một hồi, Sở Vân Thăng sẽ trở thành vật trong tay chúng! Bọn Thanh Giáp trùng vẫn bay đà đà, hắn muốn bò lên lưng Thanh Giáp trùng, nhưng khổ nổi bọn robot này cứ toàn bắn rơi nó.

Từng con từng con trùng tử trận vong, khoảng cách giữa hắn và đại quân của Cẩm Thạch đã ngày càng ngắn, nhưng không hiểu sao chỉ trong tầm tay lại xa tận chân trời...

Hai con Tử Viêm Ma Trùng bị chia nhau bao vây bởi trùng trùng người máy như kiến bu đại tượng…

Băng Băng phù đã hết, Li Hỏa phù cũng cạn, Băng Thuyền phù cũng sạch, mà cả Băng Khốn phù cũng không còn!

Trước mặt Vân Thăng đã không còn gì có thể chắn đạn được nữa.

Ngoài xa xa, bọn Thiên Hành Giả từng “thương tình” Sở Vân Thăng chứng kiến cảnh này mà môi rung rung, như thể có gì đấy đang đâm vào trái tim của họ.

“Cụ ơi, (ngài Lennon,) hãy đầu hàng đi! ” Tào Chánh Nghĩa và Edgar từ nơi xa xa đang gào khóc kêu gọi.

“Đầu hàng đi, ngươi đã sơn cùng thủy tận!” Đại sứ giả Băng tộc phóng đến phía trước Sở Vân Thăng nói với một tí tiếc nuối.

“Đầu hàng đi…” Tuyết Băng sứ giả theo sau cũng thở dài.

“Đầu hàng!”, “Đầu hàng!”, “Đầu hàng!” Từng câu từng câu khuyên hàng nhanh chóng lan ra xung quanh từ miệng bọn Thiên Hành Giả.

“Đầu hàng đi!” Bọn người bình thường sau đóng xác chất đóng cũng âm thầm nói.

“Đầu hàng đi!” Bọn robot cũng mô phỏng theo giọng người.

“Đầu hàng đi!” Tiếng thở dài của tên trong gương được vọng lại từ ngọn chính của dãy Hoàng Sơn.

“Đầu hàng đi!”… vang vọng khắp hang cùng núi hốc khắp khu Hoàng Sơn!!

Vân Thăng vẫn cắn chặt răng miệng đầy máu của mình, hắn ngẩng mặt thét to,kiên cường gượng dậy với bộ chiến giáp và xương thịt be bét. Hắn không muốn phải quỳ lạy trước bọn dị tộc này!

“Lão tử ta…” Hắn nhổ mạnh máu trong miệng xuống, kiên quyết nói: “Phì! Thà chết không hàng!”

Bạch y Băng sứ nói gì không quan trọng, hắn bỗng dưng khẳng khái ngẩng trời cười to: “Nếu đã không còn đường sống, ta sẽ chết chung với các ngươi!”

Chưa dứt câu, hắn đã rút toàn bộ số Nhiếp Nguyên phù cuối cùng ra mà điên cuồng hấp thu. Nguồn nguyên khí thao thao bất tuyệt bỗng chốc như bom bong bóng thổi phình thân hình khô khốc của hắn lên.

Cuối cùng, hắn bất chấp tất cả truyền tồn bộ nguyên khí vào Phong Ấn phù của Cẩm Thạch. Hắn như cảm nhận rõ sự đứt gãy của từng Xúc nguyên thể trong người, đây là điềm báo của việc tan xương nát thịt.

Ý thức của hắn nhanh chóng rã ra, như có một giọng nói nhè nhẹ vang lên: Hóa thân cự trùng thôi!

Hãy hóa thân thành ma quỷ đi! Hãy giúp ta hủy diệt Thần Vực, hủy diệt Hoàng Sơn, hủy diệt tất cả!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.