Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Quyển 1 - Chương 2




“Sở Vân Thăng, chúng ta lại gặp nhau!” Bộ mặt khổng lồ của tên trong gương lù lù xuất hiện giữa trời nhưng thể đấng chúa trời đang cúi nhìn Vân Thăng bé nhỏ.

“Ồ, chúc mừng ngươi đã cho Thiên Đạo Nhân quy vị.” Vân Thăng vẫn đứng trên nóc tòa đại điện không để mặt phản bác lại.

“Không, không! Vân Chưa đâu, Sở Vân Thăng! Ta con có bốn ứng viên ở chỗ ngươi! Hiện giờ còn phải đến đón ngưới” Nó vẫn vẻ mặt như người kẻ trên kiêu ngạo nói.

“Vậy e sẽ làm ngươi thất vọng. Ta đã an bài sẵn, nếu có động tĩnh thất thường, ba ứng viên của ngươi sẽ lập tức bị xử tử!” Vân Thăng từ đầu chí cuối vẫn giữ một nụ cười trên môi bình tĩnh nói.

“Sở Vân Thăng, ngươi nghĩ một chuyên gia mật mã của thời đại lạc hậu này thì đã có thể phá giải được chương trình chí tuệ trong nhiều năm của Thần Vực ư?” Tên trong gương giọng điệuxem thường. “Cái ả biết không bằng một góc nhỏ, dù người hôm qua có xử tử hết bọn chúng, dùng chúng có thành tro đi chăng nữa. Trong vòng bảy mươi hai tiếng, ta vần có thể dùng ‘tàn tro’ của chúng mà hoàn mỹ quy vị Thiên Đạo Nhân! Hơn nữa, ngươi xem, chúng đã bắt đầu phản bội ngươi… ”

Tên trong gương vừa dứt lời, Vân Thăng quả nhiên nghe thấy một tràn xáo động trong thành. Vừa cúi đầu nhìn đã thấy ngay sự hoảng loạn của bọn nhân loại trong thành. Bọn chúng bỗng nhiên trở nên cuồng nhiệt như vừa chịu sự kích động nào đấy. Giờ bắt đầu quỳ lạy kính cẩn bộ mặt tên trong gương trên không.

Đây là phương pháp không chế tinh thần của Thần Vực!

Vân Thăng biết rõ đây là thủ đoạn sở trường của chúng, nhưng không ngờ chúng đã lợi hại đến mức phá bỏ được sự hạn chế trong trong gian Thần Vực!

Bây giờ cả những Thiên Hành Giả yếu cũng bắt đầu ý chí lung lay.

Tên trong gương dùng đã cắt đứt liên lạc với Vân Thăng, Nó quay măt từ từ sang hướng toàn thể nhân loại trong khu vực Hoàng Sơn nói vọng trên không.

“Tất cả các ngươi đều là hậu nhuệ của Thiên Đạo Nhân. Vô số năm trước, năm vị Thiên Đạo Nhân và các ngươi đều cùng kề vai tác chiến, chém gai chặt sắc khư trừ ác ma, xuyên qua bờ bến bên kia của mây và sao, theo đuổi Dương Quang… Đêm ấy, trên trời đầy sao, thiên hạ phiêu hỏa, đất trời mênh mông, núi non sụp lở… Cuối cùng, năm vị Thiên Đạo Nhân đã hóa thành vô số gốc khác nhau. Trải qua muôn vàn năm nay được lưu truyền trong dòng máu, trong xương thịt của các ngươi…Mà hôm nay khi Hắc Ám một lần nữa bao trùm mặt đất, ma mị hoành hành, bọn họ lại một lần nữa được thất tỉnh, và cùng các ngươi dùng thanh kiếm của chính nghĩa và quang minh đánh bại bọn ma quỷ trên nhân gian, cứu muôn dân trong thủy hỏa… nhất thống thiên hạ!”

Tương ứng với giọng tên trong gương ngày càng lên cao, ngọn chính Hoàng Sơn lại tỏa ra sáng chói khắp nơi, như thể một biểu tượng linh thiêng!

Bọn người bình thường bắt đầu “muôn phần kích động” la lên:

“Nhất thống thiên hạ! Nhất thống thiên hạ! Nhất thống thiên hạ!”

“Thiên Đạo Nhân vạn tuế!...”

“Đánh bại bọn ma quỷ!...”

“Trả Dương Quang cho ta!”…

Những tiếng kêu la điên dại đang cuồn cuồn ập đến nhưng từng làn sóng dữ, vang vọng khắp trời!

Dưới sự lây lan của bầu không khí nóng bổng do bọn người bình thường mang lại,cộng thêm đôi tay của Thần Vực đang không gần thúc đẩy đằng sau, dần dần bọn Thiên Hành Giả cũng nhiệt huyết tràn trề tham dự vào đội ngũ nhiễu hành của mọi người!

Chỉ một chốc, cả khu Hoàng Sơn sôi sục như nước sôi, khí thế đầy trời!

Trong lâu đài trung tâm thành Thôi Tuyết, hai người phụ nữ áo trắng đang đứng kề nhau.

“Đồ mặt dày! Đúng là nói phét!” Tuyết Băng sứ giả tức giận nói.

“Nó nói tất cả đều là giả! Năm xưa, thiên hạ phiêu hỏa, tinh tú giáng lâm, cả tộc trận vong.. haizz… ” Đại sứ giả thở một tiếng rõ dài.

“Sở Vân Thăng, ngươi thấy chưa? Hãy đầu hàng đi! Ngươi sắp bị cả thế giới bỏ rơi, một thân cô độc. Dù có liều chết cứu cô gái đó đi chăng nữa, ả cũng chỉ xem ngươi là kẻ thù mà thôi!” Tên trong gương nhẹ nhàng nói với Vân Thăng như thể đang tường thuật một sự việc đã xảy ra.

“Nếu ngươi có bản lãnh, thì ta nghĩ ngươi nên về không gian Thần Vực mà chời đi!” Vân Thăng nhẹ nhàng nhảy xuống nóc nhà của đại điện, quay lưng đi thẳng không một chút nán lại.

Hắn phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách, chứ không rảnh đứng đấy đấu võ mồm với nó. Thần Vực rõ ràng là nhằm vào Đàm Ngưng, chúng đã kề đao sát tận cổ hắn rồi!

Lúc trước tên trong gương từng nói, Thiên Đạo Nhân quy vị ngoài ứng viên ra còn cần đến “năng lượng nguyên dạng”. Xem ra nó chính là loại năng lượng đặc biệt khổng lồ có thể giúp nó đi ra khỏi thế giới tinh thần của Thần Vực, trực tiếp tác động vào linh hồn của mọi người trong thế giới hiện thực.

Điều này quả thật đã nằm ngoài dự liệu của Vân Thăng. Hắn đã tính tới tính lui,cứ ngỡ Thần Vực cùng lắm sẽ đợi sau khi Thiên Đạo Nhân quy vị sẽ lợi dụng năng lực của mình kêu gọi hắn đi vào không gian tinh thần của chúng, và cùng lúc ấy có thể câu kết với Băng tộc ở thế giới hiện thực đến công kích thâu tóm thành Liệt Hỏa, trực tiếp bắt cóc bổn thể của hắn.

Vì thế mà hắn đã nghĩ sẵn đối sách khá ư tỉ mỉ. Nhưng Thần Vực đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Chúng không những có thể can thiệp vào tư duy của con người, thận chí từng cọng cỏ nhánh cây trong khu Thần Vực này đều giống như món đồ chơi nằm trong tay chúng

Việc này phải chuẩn bị sức mạnh kỹ càng nhường nào!?

“Ngươi sẽ phải cúi đầu!” Bản bản mặt to tướng che cả vùng trời của tên trong gương cũng dần dần mờ.

“Hãy thả tar a! Thả ta ra! Ta phải đi hiến thân cho Thiên Đạo Nhân! Thả ta ra!” Vân Thăng vừa đi xuống, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách đã nghe tiếng Đàm Ngưng điên cuồng thét toáng lên từ trong phòng hắn vọng ra.

“Thưa cụ, cô ấy đã phát điên!” Tào Chánh Nghĩa đang ngăn cô lại, vội vàng báo cáo với Vân Thăng.

Tào Chánh Nghĩa vẫn được xem là tỉnh táo. Gã là Thiên Hành Giả, hơn nữa lại đứng trong đại điện thuộc kiến trúc của Hỏa tộc, vì thế không bị ảnh hưởng tinh thần từ bên ngoài.

Đàm Ngưng chỉ là một người bình thường, xem cặp mắt cuồng nhiệt của cô đã có thể đoán được cô đã bị thôi miên tinh thần.

“Không phải cô ta phát điên, là Thần Vực phát điên! Hãy mau tìm mọi sợi dây đến đây trói cô ta lại!” Vân Thăng một tay nhấc Đàm Ngưng đang hai mắt nóng bỗng như núi lửa sắp phun trào, hắn mặc kệ cô đang ra sức vùng vẫy mà đè chặt cô trên giường.

Tào Chánh Nghĩa nghe lệnh liền chạy vội ra ngoài. Vân Thăng vội vàng nói với theo: “Đừng ra khỏi đại điện, hãy triệu tập tất cả Thiên Hành Giả đến quảng trường đại điện!”

Đàm Ngưng giờ này đang dùng cặp mắt cực kỳ “thù địch” nhìn Vân Thăng, trong mắt cô chỉ có sự hận thù vô hạn. Cô hầu như không thèm để tâm đến cô áo đang bị Vân Thăng đè chặt, cô vẫn hết mình chống đối. Dù cổ áo đã bị xé toạt ra do sự vùng vẫy của mình, cô cũng mặc kệ.

“Thả ta ra, ngươi thả ta ra!” Đàm Ngưng cao giọng la thét, cô điên dại ngặm lấy bàn tay của hắn không chịu nhả ra!

Vân Thăng giờ còn đâu thịt cho cô cắn? Với cái thân xác da bọc xương này, ngoài xương ra thì còn gì? Có lẽ vì xương hắn cứng quá, Đàm Ngưng cắn thế nào cũng cắn không nổi. Vì cắn không nổi, cô lại chuyển sang tự đập đầu vào tường. May mà Vân Thăng đã kịp thời chặn lại. Rồi cô lại chuyển sang tự cắn lưởi mình.

Trong lòng Vân Thăng biết rõ đây lại là tuyệt tác của Thần Vực, hắn vừa xé mảnh chăn đến nhét chặt miệng cô mà trong lòng đại nộ: “Bọn Thần Vực chết tiệt, một con người đàng hoàng mà bị các người biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ thế này đây? Cứ chờ xem, một ngày nào đấy lão tử sẽ giết sạch Thiên Đạo Nhân của các ngươi!”

Miệng Đàm Ngưng bị nhét kín, mũi cô hổn hển nhả ra tiếng thở năng nề, ánh mắt trừng trừng, tay nắm chặt bàn tay trái Vân Thăng đang đè cô lại.Lòng ngực cô vẫn phập phồng bất định, trán chảy đầy mồ hôi.

“Cụ ơi, dây đây, dây đây!” Tào Chánh Nghĩa vội vàng chạy vào. Gã vừa đến cửa, một tả đá to do núi treo lở rơi xuống rớt ngay vào chỗ cách trước của đại điện không xa, dẫn đến trấn động kịch liệt khiến gã cũng xém té!

“Đưa cho ta, để ta trói cô ấy lại. Ngươi đi triệu tập Thiên Hành Giả!” Vân Thăng đón lấy sợi dây và nhanh chóng hạ lệnh.

“Thưa cụ, giờ này làm sao còn có thể triệu tập nhân mã! Đều đã loạn đến mức này, bọn gia quyến đều đã phát cuồng, bọn Thiên Hành Giả cũng đều bất ngờ. Bọn người không có gia quyến kia giờ cứ như con ruồi không đầu, chạy tán loạn!” Tào Chành Nghĩa mếu máo giải thích.

Sắc mặt Sở Vân Thăng đã lạnh như sắt, hắn trầm mặc không nói một lời giữ chặt Đàm Ngưng. Thành Liệt Hỏa hắn dốc bao công sức gầy dựng, chưa đến nửa tiếng đã bị thủ đoạn khủng bố của Thần Vực phá tanh bành!

“Lão Tào, sao ngươi lại đến đây?” Vân Thăng bỗng phát hiện Tào Chánh Nghĩa cũng có gia quyến. Lúc này làm sao đây?

“Thưa cụ, bọn họ đều điên cả rồi! Ta có muốn ngăn cũng không ngăn được, ta còn tiếp tục ngăn lại không khéo cả ta họ cũng muốn giết. Khốn nạn, ta là chồng ả! Một ngày vợ chồng cũng…” Gã đau khổ nói: “Ta biết đây là do Thần Vực tạo nghiệp, cụ ơi, chỉ có cụ tiêu diệt được nó, nếu không bọn người này đều điên hết rồi. Đáng sợ quá !”

Sau khi trói Đàm Ngưng lại xong, Vân Thăng lẳng lặng đến bên Tào Chánh Nghĩa vỗ nhẹ vai gã nói: “Lão Tào, không ngời Sở Vân Thăng ta đến nước này mà vẫn được ngươi xem trọng…”

Chưa nói xong, ngoài cửa lại có thêm vài người chui vào. Đương lúc Tào Chánh Nghĩa định động thủ, Vân Thăng đã vội ngăn lại. Hóa ra người dẫn đầu là La Hằng Thâm.

“Ngươi muốn báo thù cho Lôi Minh ư?” Sở Vân Thăng bình lặng hỏi, hắn nghĩ tên này chắc cũng đã phát điên, giờ đây toàn thành còn được mấy người bình thường nữa?

La Hằng Thâm bỗng nhiên ngoảnh miệng cười: “Mẹ nó! Đều thành đồ chơi của người ta cả rồi, còn trả thù cái khỉ gì! Sở Vân Thăng, ta phục ngươi! Ngươi là người đầu tiên dám chống đối lại bọn chúng, ta đến đây chính là để xem ngươi còn có bản lãnh nào nữa không…”

Cùng lúc ấy, lời hắn chưa dứt lại có một đám người khác bước vào. Lần này người dẫn đầu là Tưởng Thiên Thấm, đi cùng là bọn Thiên Hành Giả học sinh.

Cô thậm chí chưa kịp lên tiếng, đã nghe giọng Edgar vang lên bên ngoài: “Ngài Lennon, mau đến xem!”

Sở Vân Thăng sửng sốt. Nghe giọng điệu Edgar hình như vẫn tỉnh táo! Hắn khác với bọn Thiên Hành Giả trước mặt, hắn là một con người bình thường chính cống trăm phần trăm!

Không nhẽ là do Lục Giáp phù?

Nghĩ đến khả năng này, nhưng chưa kịp suy xét, đã nghe tiếng Edgar hốt hoảng la toáng liên tục!

Tất cả mọi người cùng chạy đến góc quảng trường Edgar đứng, trên chiếc bụt cao ấy vừa đủ để nhìn thấy rõ thế giới phía dưới xung quanh thành Liệt Hỏa bị đẩy lên.

Ngọn chính Hoàng Sơn vẫn đang tỏa ra ánh sáng mãnh liệt đủ rọi sáng rõ mồn một cả mặt đất.

Vân Thăng chỉ đảo mắt nhìn sơ mà không khỏi hết hồn!

Vây quanh thành Liệt Hỏa bị đẩy lên, vòng vây đầu toàn các ngọn lao cao vút hơn mươi mét chằn chịt đan xen. Từng ánh đao chiếu rọi vào nhau lạnh hết cả người!

Vòng vây thứ hai là hàng trăm chiếc ống to bằng khẩu đại bác hạng to đen sì, crăng crắc tiếng va chạm của kim loại, đang được hướng đến thành Liệt Hỏa!

Vòng vây thứ ba là những tên nhân loại , Thiên Hành Giả tay cầm vũ khí, và một số thứ hắn không nhìn rõ lắm, thứ giống người mà lại không phải con người…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.