Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Quyển 1 - Chương 14




Lùi bước, đã không còn kịp! Sau lưng toàn bọn Xích Giáp trùng không biết sợ chết cứ muốn ồ ạt xông lên căn bản không còn đường lui.

Tiến thẳng, lại tự tìm lấy cái chết hơn. Tuy số lương trùng tử trong rừng Bao Tử không nhiều, nhưng nó chả khác gì cái máy xay thịt, ai vào ai tiêu. Sống đến lúc này, cuối cùng hắn đã thấu hiểu thế nào là “tiến thoái lưỡng nan”.

Cái chết trên chiến trường là vạn biến khôn lường, cứ mỗi giây lại có hàng loạt sinh mạng chết đi, cuộc chiến của trùng tộc cũng thế. Thời gian không cho phép chùng có thời gian nghĩ quá nhiều.

Từng luồn lục quang được phát ra trên miếng trảo thể óng ánh trên thân thể Bọ Hung Xanh. Lục quang đến đâu giáp hủy trùng chết, dịch chảy thành sông đến đấy.

Thực lực của một con Bọ Hung Xanh cao hay thấp có thể nhìn ra được. Trên thân hình đồ sộ của nó, mỗi một chiếc trảo hình bán viên trong suốt đường kính chừng một mét đều là biểu tượng công lực của chúng, trảo thể càng nhiều thực lực sẽ càng kinh hoàng.

Con Bọ Hung Xanh trước mặt hắn này có hơn mười chiếc trảo thể trên người,Mộc năng lượng xanh biếc đã trải đầy trảo thể trong suốt, hiển nhiên đây là một kẻ bạo chúa có sức chiến đấu dồi dào vừa vào tham chiến.

Chỉ vài đường lục quang, Mộc nguyên khí xung quanh hắn đã nhưng cuồng phong dấy lên từng cơn. Dù đã may mắc thắc được pha lục công tấn công đầu tiên nhưng giờ hắn cùng “chiến hữu ”lại bị thổi bay té tát. Đội trưởng của chúng đã bị một pha lục quanh giết chết ngay tại trận.

Cảnh tượng trước mắt đã không thể chỉ diễn tả bằng hai từ thảm thương. So với chúng, trận chiến tại Hoàng Sơn chỉ đáng là trò trẻ con.

Một pha chưa dứt một pha lục quang khác lại ập đến. Trùng ngố hoảng quá nhảy bổ đến chỗ Vân Thăng đã không còn đường lui, nó kéo lấy hắn cùng xông đến dưới xác một đóng trùng tử tại một bên.

Tuy nhiên đuôi của lục quang ấy hình như đã quét trúng thân sau trùng ngố, hay vì lý do nào đấy. Không hiểu một sức mạnh từ đâu khiến Sở Vân Thăng vốn yếu ớt hơn dùng hết sức mình dồn trùng ngố xuống dưới đóng tử thi ấy.

Sát phạt vẫn đang tiếp tục.

Thi thể trùng tử chất trên Sở Vân Thăng và trùng ngố ngày càng cào, ngày càng nhiều như một quả núi cao ngất vùi chặt hai tên hắn.

Tiếng giết nhau bên ngoài lúc tràn về hướng rừng Bao Tử, lúc lại bị đẩy lùi sang hướng tây, qua qua lại lại không dứt.

Thi thể trùng tử chiến tử đã trải đầy khắp mặt đất giao chiến. các con quái vật mà hắn chưa từng thấy đã bò ra từ bên trong cự phần đi vào rừng Bao Tử.

Một hồi lâu, bọn trùng tử đủ phá hoái cả tòa thành lại vội vàng chạy ra đi hủy diệt cự phần.

Dưới đóng thi thể, trong không gian hạn hẹp đó phảng phất như cách ly hoàn toàn với thế giới bên trên.

“Trùng ngố, ta nói với ngươi, ngươi không thể ngủ được, biết không? Trùng tử không biết ngủ, ngươi có nghe rõ chưa?” Vân Thăng lặp đi lặp lại gào với con trùng tử đang dần dần lu mờ dần.

“Ngươi là trùng tử, có phải con người đâu mà bày đặt ngủ? Ngươi mở mắt cho ta. Đừng tưởng ta không biết là ngươi nghe thấy.”

“Ngươi không phải vốn rất muốn nghe ta kể truyện sao, ta kể cho ngươi nghe, ngươi đừng ngủ, trùng tử không biết ngủ bao giờ…”

“Người xưa có một con quạ bị khát khô cổ họng…ngươi không thích nghe cái này ư?...Tư Mã Quang đập bỏ cái lu…”

“Ngày xưa có con trùng tử tên là Tôn Ngộ Không, nó và ngươi giống nhau, từ khi sinh ra đã biết mình khác với những con trùng tử khác…”

“Trùng ngố ơi, ngươi hãy tỉnh dậy cho ta, ngươi tỉnh dậy cho lão tử. Tỉnh dậy đi,ngươi đừng có giả dạng con người nữa.”

“Đừng vờ chết nữa, chữ ‘chính’ ngươi vẫn chưa luyện viết được mà, sao lại có thể bỏ cuộc như thế?”

“Ta xin ngươi đấy, ta cầu xin ngươi đấy, đừng chết, đừng chết được không. Ngươi động một cái đi, chỉ một cái thôi…”

“Ngươi chết rồi sẽ không còn ai nio1 chuyện với ngươi nữa…”

“Tại sao? Tại sao? Tại sao tất cả các ngươi đều chết? Sao tất cả các người đều bỏ ta mà đi?” Lòng ngực hắn như muốn nổ tung, tan nát và khó thở!

Hắn ngẩng đầu thấu tận tim gan thảm thiết gào rú.

Tại sao?

Hắn bất lực quỳ xuống, làn môi vẫn rung rung lầm bẩm hoàn toàn mặc cho xác thi thể trùng vẫn tiếp tục đổ xuống.

Trong giây chốc, hắn phẫn nộ. Hắn gào lên như phát cuồng: đều bắt nạt lão tử, cả mấy cái xác này cũng bắt nạt lão tử! Lão tử bị bức đến bước đường này còn chưa đủ sao?

Hắn như phát cuồng dùng hết sức lực dồn vào chiếc càng độc nhất của mình, vào răng chân trên cẳng, chém như điên như dại vào đóng thi thể xả tức.

Từng đao từng đao nối đuôi nhau như thể đang băm dằm bọn Thần Vực chết tiệt đã gạt hắn, như nghiền nát bọn Hỏa Tộc hại chết thành Kim Lăng, như cào cấu bọn Băng tộc đã muốn bắt hắn, như nghiền nát con Bọ Hung Xanh đã giết chết trùng ngố…

Hắn hận! Mối hận vô cùng tận, mối hận liên miên vô tuyệt đang ồ ạt lên đầu hắn. Mối hận ấy càng đè nặng lâu bao nhiêu thì lại càng bộc phát kịch liệt hơn.

Đao chém không nổi, hắn dùng miệng cắn; miệng cắn không đứt thì hắn dùng đầu đụng…

Hắn thế như hoang, hình như dại mặc sức tấn công. Để rồi, mệt rồi, hết sức rồi, không còn động nổi. Hắn lại bắt đầu cười, cười một cách thê lương… Cười mãi cười mãi không dứt được, cười mãi cười mãi đến chảy cả nước mắt.

“Ông trời, ông còn muốn gì nữa? Ta đã thế này rồi, đã thành trùng tử rồi, ông còn muốn gì nữa? Còn muốn thế nào? Muốn thế nào nữa?...”

Hắn lặp lại “muốn thế nào nữa?” mấy lần rồi ngất lịm đi.

Hắn lại bắt đầu mơ, mơ thấy cái cô nương bán bánh bao và sữa đậu, mơ thấy cô gái hắn vẫn gặp mỗi khi đi bắt tàu điện ngầm, mơ thấy tên sếp cứ hay kiếm chuyện với hắn…

Nhưng khuôn mặt quen thuộc đến thân thiết ấy giờ sao lại xa vời và lạ lẫm làm sao. Hắn muốn đến gần họ, muốn nắm lấy họ nhưng chưa kịp chạm vào, họ đã chạy đi rất xa, hắn đuổi thế nào cũng không kịp.

Lúc này đây, hắn cảm giác đang bị một vật thể to xác nào đấy lay động. Vừa quay đầu lại, hắn kinh hoàng phát hiện đấy là một con quái vật kinh dị…

Hắn bỗng chốc giật mình tỉnh giất,và phát hiện sao mình vẫn đang bị lay động không ngừng?

“Ngươi?” Vân Thăng lập tức quay đầu lại, hắn kinh ngạc vì con “quái vật” trước mắt, hắn như không thể tin vào mắt mình lắp bắp lặp lại: “Ngươi…ngươi…ngươi…”

Lại mơ ư? Vẫn mơ ư? Sao đại trùng ngố lại sống lại được cơ chứ?

Hắn quay chiếc đầu trùng tử to đùng của mình lại quan sát. Hắn biết được rằng nếu là mơ sẽ không thể nhìn thấy rõ chi tiết.

Thật ra lúc nghĩ được như thế, hắn đã biết đây không phải mơ, nhưng có làm thế thì lòng mới thấy yên tâm phần nào. Nhưng không nhìn còn đỡ, vừa nhìn mà làm hắn phát hoảng.

Cả thân hình hắn đang ngập chìm trong một vũng dịch thể màu xanh. Tuy nói hắn giờ đang ký sinh trên thân trùng, không phải thở oxy như con người, nhưng trúng độc cũng đáng sợ không kém . Vừa nghĩ vậy, hắn vội vàng vận công điều động nguồn Hỏa năng lượng ít ỏi. Hắn kinh ngạc phát hiện, không những không bị trúng độc, ngược lại nguồn năng lượng trong người có vẻ gia tăng không ít.

“Rốt cuộc thế là thế nào? Ngươi vẫn sống ư?”

Hắn thắc mắc gửi tín hiệu hỏi vì sao trùng ngố có thể “chết đi sống lại” cho nó.

Trùng ngố hoang man nhìn Vân Thăng, cả một lúc sau, nó mới miễn cưỡng hiểu ra một chút ý của Vân Thăng, liền dùng kìm chỉ lên đầu hai bọn nó, trả lời đơn gian: nó…nó…ăn..ăn…

Ngước đầu lên, Vân Thăng chỉ thấy mỗi một chiếc trảo to tròn che phủ cả một mảng, không biết nó là gì, chỉ thấy lớp da ngoài của nó hình như đã chịu rất nhiều nhát đao chém trầy trụa một lớp dày. Dịch thể màu xanh bên trong còn không ngừng chảy róc rách ra ngoài. Đó là năng lượng nguyên khí Một thuộc tính.

Hắn dám đoan chắc! Tuy không còn thể xác cũ, nhưng sự nhạy cảm với các loại nguyên khí đã ăn sâu vào kí ức của hắn.

“Không lẽ chính Mộc năng lượng này đã cứu trùng ngố?” Hắn nhủ thầm.

Rất có khả năng này, hắn vẫn nhớ lúc ở trong trại khu rừng Bao Tử, đám trùng chỉ Mộc thuộc tính ấy đã giúp cho Thanh Giáp trùng nâng cấp thành Thanh Giáp II, còn cô bé Tưởng Mâu Ấu đã dùng năng lượng Mộc nguyên khí của mình nuôi dưỡng lại Tử Viêm Ma Trùng.

Sự diễn đạt như một đứa trẻ của trùng ngố đã trực tiếp bị hắn bỏ qua. Nếu trông chờ vào cách giải thích non nớt của nó, chắn chờ dài cổ cũng chả hiểu nổi. Có điều, nó còn sống, hắn cũng vô cùng vui, ít ra hắn không phải một mình đối diện với các thế giới trắng đen lẫn lộn lạnh lùng này.

Tiếng chém giết trên đầu bọn chúng vẫn chưa ngưng,sự dao động do va chạm nguyên khí vẫn rất rõ ràng, chỉ là mơ hồ nghe thấy tiếng đổ mạnh và tiếng gào rú thảm thiết.

Thời gian lại cứ thế trôi đi từng ngày, Sở Vân Thăng vào trùng ngố vẫn ngồi dưới đóng tử thi trùng tử để hấp thụ nguồn Mộc năng lượng to lớn đấy.

Trùng ngố đã mấy lần đòi ra ngoài xông pha nhưng đều bị hắn ngăn lại. Tên này bị đã bị Cẩm Thạch tẩy não, dù đã chết một lần nhưng vẫn sẵn sàng bán mạng cho Cẩm Thạch. Mãi đến ngày thứ mười, tiếng đọ sức trên mặt đất cuối cùng đã triệt để biết mất, ngoài tiếng gió lộng không một mảy may động tĩnh, thậm chí cả nguyên khí Thiên Địa cũng trở lại như tĩnh mịch như chết.

“Cuối cùng đã kết thúc rồi ư?” Vân Thăng thở dài. Hắn không biết Cẩm Thạch và trùng tộc rừng Bao Tử có mối “thâm thù ” gì mà phải không chết không thôi. Trận chiến đã tổng công kết dài mười hai ngày nay, mức độ bi tráng thậm chí hơn phần năm xưa vây thành Kim Lăng.

Nếu nói bọn trùng tộc rừng Bao Tử có mối thâm thù với Cẩm Thạch, chi bằng nói Cẩm Thạch có mối với chúng.

Trước khi đại chiến, hắn cũng ở khu dịch thể một thời gian.Trong thời gian này ít khi có trùng tử khu dịch thể chủ động đến khiêu khích trùng tộc khu dịch thể. Trận chiến mỗi ngày hầu do đều do phía Cẩm Thạch gây ra.

Trong đây còn bao nhiêu bí mật mà hắn chưa biết. Đương nhiên hắn cũng không cần biết. Hắn chỉ muốn tìm nơi nào an toàn tiêu hóa lương Mộc nguyên khí thu được trong mười ngày nay.

Trùng ngố đã hoàn thành biến hóa nâng cấp đời hai hôm qua, không những thân hình nó trở nên to lớn hơn, cả phần đuôi và cẳng bị tên Bọ Hung Xanh bẽ gãy lại cũng mọc ra lại. Do không gian dưới đóng tử thi quá chật hẹp còn có khả năng gì mới nữa thì vẫn chưa biết được.

Sở Vân Thăng lại khác, phần lớn năng lượng hắn hấp thụ được đều vào Phong Thú phù. Đây là cơ hơi ngàn năm có một của chúng. Con quái vật khổng lồ trên đầu chúng chính là con Bọ Hung Xanh bị chết dưới chiến lược đàn kiến bâu voi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.