Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 43




Thời gian trôi qua nhanh chóng, thấm thoắt Quốc Việt đã học quốc phòng được ba tuần. Trong khoảng thời gian này, Đình Hiếu luôn tìm cách chơi xỏ anh nhưng anh vẫn chẳng gặp vấn đề xấu gì. Thậm chí một vài lần anh chơi ngược lại hắn khiến hắn ta tức đến bể phổi mà không làm gì được.

Vụ việc giữa anh và Thu Ngọc rốt cuộc cũng đã được giải quyết ổn thỏa. Ngọc dường như đã không giận anh nữa. Anh thử bắt chuyện và cô ấy đã đáp lại, dù rằng vẫn còn hơi lạnh lùng. Công lớn nhờ vào những lời khuyên giải của Hằng.

Có một điều đặc biệt nữa là mấy hôm nay ánh mắt Hằng nhìn anh có đôi chút khác lạ mà anh không hiểu. Có thể do anh là nam giới nên không thể hiểu được tâm lý của phụ nữ; hoặc cũng có thể do anh quá chú tâm vào luyện công nên chẳng nhận ra.

Nhắc đến tu luyện võ công thì anh mải mê với việc tập luyện võ thuật, gần như anh không còn thời gian chú ý đến những trò quậy phá linh tinh của đám Đình Hiếu nữa. Anh chuyên tâm học các chiêu thức mới, đồng thời liên tục ôn luỵên các chiêu thức cũ. Ngày nối tiếp ngày trôi qua, võ công của anh cũng ngày một tiến bộ trông thấy, trình độ đã đạt một bước tiến dài. Chân khí trong người anh càng ngày càng mạnh hơn. Ban đầu từ một tia chân khí mong manh, yếu ớt, giờ nó đã phát triển thành luồng chân khí di chuyển trong kinh mạch một cách nhanh chóng. Đây là một điều kỳ lạ, bởi chẳng mấy người ở độ tuổi của anh có sự tiến bộ thần tốc như vậy.

Anh cảm thấy khoẻ khoắn hơn nhiều, thân thể tràn trề sinh lực. Đi đứng nhanh nhẹn hơn hẳn, làm việc nặng gì cũng thấy nhẹ nhàng hơn, ít tốn sức hơn so với trước đây. Kết quả thu được thật đáng ngạc nhiên. Chính vì vậy anh càng quyết tâm luyện thành bộ thần công này.

Hôm nay là ngày thứ sáu của tuần thứ ba, buổi chiều như thường lệ, anh ngồi luyện công ở khoảng đất trống nọ. Trong khi anh đang tập trung tu luyện thì ở cách chỗ anh không xa vang lên hai ba tiếng sột soạt làm anh anh giật mình tỉnh lại. Anh mới bắt đầu luyện, vẫn chưa thể đạt tới cảnh giới ta vật đều quên, chỉ có các cao thủ tuyệt đỉnh mới đạt cảnh giới hình ảnh đi vào mắt mà không thấy, âm vào tai mà không nghe.

“Có tiếng động gì kỳ lạ ở đó thế nhỉ, thú vật à?” Quốc Việt bỗng nghe thấy âm thanh “xoạt xoạt” sau nơi có cây cối rậm rạp che khuất. Anh cho rằng chỉ do mấy con thú nhỏ tạo ra nên định qua bắt chơi cho vui.

Anh nhón chân nhẹ nhàng đi tới, tự nhủ không phải là thứ gì đấy đáng sợ. Anh đi tới trước từng bước một, người hơi cúi thấp, cuối cùng chọn một chỗ ngồi xuống và vén mấy tán cây che trước mặt sang một bên.

Không giống như anh nghĩ, ở phía trước mặt, anh thấy thầy Bách đang tập võ cùng với một thanh niên chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi. Anh ta đứng quan sát thầy Bách đi quyền, hình như là hổ quyền hay long quyền gì đấy. Anh nghĩ thế vì anh trông thấy các ngón tay của thầy co lại tạo thành trảo. Thầy vừa thể hiện vừa nói:

- Cậu phải quan sát cho thật kỹ đoạn tôi sắp thực hiện đây.

Quốc Việt nghĩ thầm: “Thầy Bách đang bận truyền võ cho người thanh niên kia, mình không nên xem, không lịch sự chút nào, hơn nữa bị thầy phát hiện là xong đời.” Anh xoay người lại định bỏ đi.

- Hây!

Thầy Trần Bách đã bắt đầu đánh quyền. Quyền đi dũng mãnh, phát ra tiếng gió vù vù.

Phàm là con người, cái gì càng lạ thì càng muốn biết, càng muốn tìm hiểu. Bản tính tò mò của Quốc Việt bùng lên mãnh liệt, không sao kiềm chế được. Anh bèn lùi lại một chút, và núp mình sau thân cây to cách vị trí thầy Bách một khoảng khá là an toàn, trong lòng tự nhủ: “Thôi, quay lại, thầy và anh lính kia đều đang rất tập trung, không chú ý đến xung quanh, chẳng thể phát hiện ra mình nấp ở đây, dù có nhìn một chút cũng chả sao, đến khi thầy thực hiện xong mình sẽ rời đi ngay lập tức.”

Anh quan sát được một lát thì tỏ ra rất ngạc nhiên. Khoảng cách này đối với thị lực và thính lực của anh thì không thành vấn đề, đứng tại đây nhưng vẫn có thể thấy hết tất cả mọi động tác. Những chiêu thầy Bách đánh quá thật lợi hại. Anh tập võ công bao lâu nay, cũng có một chút kiến thức, trong lòng âm thầm thán phục. Anh nấp phía sau thân cây xem lén, bất giác quên cả việc phải nhanh chóng rời đi.

Thầy Bách đã đi quyền xong, thầy đưa tay lên trán lau mồ hôi, hơi thở thì thì gấp gáp. Anh đứng ở xa không hiểu tại sao mới chỉ thế mà thầy đã mệt, tuổi thầy hình như đâu quá lớn.

Thầy Bách trừng mắt quát người thanh niên.

- Cậu đi lại cho tôi xem, đoạn này tôi đã thực hiện rất nhiều lần rồi, cậu mà còn làm sai nữa thì sẽ biết tay tôi.

- Vâng thưa thủ trưởng.

Người thanh niên trả lời, sau đó anh ta bắt đầu diễn lại những động tác thầy Bách đã làm.

Nhìn anh lính kia đánh quyền, Quốc Việt chép miệng tiếc nuối: “Ái chà! Có nhiều động tác cực kỳ khó, anh ta làm không chuẩn rồi, mà nó khó thật, chả trách thầy lại mệt như thế.” Thầy Trần Bách đứng quan sát anh ta một lúc, lắc đầu, thầy vội ngăn lại:

- Được rồi, được rồi, cậu dừng lại đi, cậu vẫn làm sai quá nhiều.

Quốc Việt cũng lắc đầu ngán ngẩm. Tuy rằng anh từ nhỏ vốn có trí nhớ cực tốt, nhưng chẳng thể nhớ nổi một phần ba, thật không biết đây là loại môn công phu gì mà rắc rối, phức tạp như vậy.

Thầy Bách tìm cách hướng dẫn cho anh lính. Thầy thấy vẻ mặt méo xệch của anh lính thì đi tới đập tay lên vai anh ta, cười nói:

- Không cần phải buồn bực thế, bài quyền Ưng trảo này đâu dễ luyện như cậu nghĩ. Cậu mới bắt đầu tập, lúng túng là đương nhiên. Cái tên thể hiện tính chất của quyền pháp, nhanh nhẹn, mạnh mẽ và hiểm độc. Cậu mới chỉ làm được nhanh, còn uy lực chưa đủ mạnh, độ hiểm độc thì càng không có.

Anh lính hỏi:

- Nhưng mà thủ trưởng, khi nãy em đã làm đúng như trong sách rồi, tại sao em không thể làm tiếp những động tác sau được?

- Hừ, bộ quyền này cậu muốn là luyện thành hả? Phải tốn rất nhiều thời gian lẫn công sức bản thân, nếu đánh sai một lỗi dù nhỏ cũng ảnh hưởng đến các bước tiếp theo, thế khi nãy cậu thực hiện có sai sót nên chưa thể chuyển sang thế sau được, đúng thì làm phải thế này...

Thầy Trần Bách đi tới cầm lấy cổ tay của người thanh niên bẻ gập xuống một chút, kéo khuỷa tay của anh ta hơi co lại.

- Ngón tay cong lại, chân trái thấp xuống nữa.

Thầy Trần Bách đè lên vai người thanh niên, buộc anh ta phải hạ thân người khiến anh ta đau đớn mím môi, tư thế này quả quá khó làm, phải tập đi tập lại thường xuyên thì mới thành. Thầy Trần Bách nghiêm mặt lại, ra lệnh:

- Nào, cậu đứng dậy tập lại động tác đó cho tôi, phải tập thật chính xác, khi nào cậu chưa tập đúng thì vẫn không thể đi tiếp được.

- Vâng thưa thủ trưởng.

Người thanh niên theo thói quen trong quân đội đáp.

Quốc Việt thấy được thái độ hiện tại của thầy Bách thì lo lắng trong lòng: “Nên rời khỏỉ đây thôi, nếu còn nấp đây lâu, chắc chắn sẽ bị phát hiện, lúc đó thì...” Anh bèn nhẹ nhàng xoay người rời đi. Theo suy đoán của anh, chiều nào thầy cũng ra đây, vẫn có thể quay lại đây nữa cơ mà, cơ hội còn nhiều, vội vàng sẽ hỏng việc. Nghĩ thế anh bèn rón rén đi ngược lại chỗ khoảng đất của mình.

Anh vừa ngồi xuống luyện không được bao lâu thì bất chợt có một vật màu trắng đục rớt từ trên trời xuống chân làm anh nhảy vội qua một bên tránh né. Anh tò mò cầm lên xem thử đó là cái gì, tức thì giật bắn mình. Vật đó chính là bản sao chép Ưng Trảo quyền của anh lính kia, không hiểu vì sao mà nó có thể tới chỗ anh được. Một cơn gió mạnh thổi ngang qua lay động cây cối kêu xào xạc. Hóa ra hôm nay trên núi bỗng nhiên có gió lớn thổi, anh lính nọ lại để quyển sách ghi Ưng Trảo quyền trên một hòn đá mà không có vật nặng gì đè lên nên nó bị thổi bay cái vèo. Nó bay mãi rồi không ngờ rơi ngay xuống dưới chân Việt.

Việt hoảng hốt nghĩ rằng khi thầy Bách đi tìm nó, phát hiện anh đang ở sát ngay nơi tập quyền của thầy, hơn nữa quyển sách đặt bên cạnh, rất dễ nghi ngờ anh xem lén, hoảng sợ, anh bèn cất nó dưới một hòn đá, rồi giả vờ đứng dậy chạy bộ vài vòng. Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, thầy Bách tới, thầy vẫy anh lại hỏi:

- Việt, vừa nãy gió to quá, thổi bay mất quyển sách của thầy, em có thấy quyển nào không?

Dù trong lòng Quốc Việt rất lo lắng, hơi thở dồn dập nhưng nhờ cái cớ đang chạy nên thầy không để ý. Anh trả lời:

- Dạ không ạ, em tập thể dục nãy giờ ở đây mà không thấy có gì cả ạ.

- Vậy à, quyển sách có thể bay đi đâu được nhỉ.

Thầy khẽ thở dài, cùng lúc đó, anh lính đi tới và lắc đầu nói:

- Dạ em đã tìm khắp nơi rồi nhưng vẫn không thấy nó đâu cả.

Quốc Việt chen vào:

- Thế quyển sách hình dạng ra sao ạ, em giúp thầy tìm nó.

Thầy khoát tay bảo:

- Thôi khỏi tìm nữa cho mất công, chắc gió mạnh quá cuốn nó bay đi đến chỗ nào đấy rồi, thôi, em cứ tiếp tục tập thể dục đi.

Quốc Việt chờ mỗi câu này nên gật đầu ngay tắp lự:

- Vâng ạ! Dạ em chào thầy em đi.

- Ừ!

Anh nhân cơ hội chạy trốn luôn, chạy ra tới chỗ sân bóng thì mấy thằng bạn anh trông thấy anh từ trong phía cây cối rậm rạp ra, vừa đi vừa ngoảnh đầu lại, tức thì thằng Hùng gọi to:

- Này Việt, mày đang làm gì ở đó mà lén lút vậy hả?

Việt nghe thế giật mình, vội vàng chạy tới, cố tỏ ra bình tĩnh, trả lời thằng bạn:

- Tao vừa đi vệ sinh xong thì đi ra ngoài này, mày kêu la thế làm cái quái gì?

Tức thì Hùng và mấy đứa kia ôm bụng cười lớn đầy khoái trá. Việt vội liếc mắt nhanh về sau lưng, không thấy có thầy đứng lân cận đây thì khẽ thở phào, may mắn thầy không nghe câu hét của thằng bạn. Mấy phút sau, Hùng dứt cơn, vỗ vai anh nói:

- Ha ha ha! Thôi, không cười nữa, giờ mày đá banh với bọn tao cho vui. Đội tao đang thiếu người này, thằng kia nó bỏ cuộc giữa chừng rồi.

Việt nghĩ thầm trong bụng: “giờ thầy vừa bị mất quyển sách, nếu mình còn quanh quẩn gần đấy chắc chắn không tránh khỏi bị thầy nghi ngờ, chi bằng tham gia đá banh cùng bọn thằng Hùng thì hay hơn.” Nghĩ vậy, anh gật đầu đồng ý:

- Mấy đứa mày đứng ở sân đợi tao khởi động chút đã, chưa có gì mà nhảy vào đá ngay thì có ngày chấn thương.

- Ừ, nhanh lên nhá.

Quốc Việt đứng ngoài đường biên làm mấy qua loa động tác rồi nhanh chóng gỡ luôn mấy cục tạ đeo chân ra. Nếu cứ mang trên chân thì lỡ có người khác đá vào ống quyển thì chẳng phải là hại người hạn mình sao. Sau đó, anh để chúng cạnh tảng đá rồi chạy ra sân.

Vì có nhiều người muốn đá nên chia làm ba đội, mỗi đội sáu người. Đội nào để lọt lưới một trái thôi là phải ra để cho đội kia vào thay. Nhóm ba tên Hiếu Trường Tân cũng tham gia, và đội của chúng đang chuẩn bị đá với đội anh. Ánh mắt chúng nhìn anh với vẻ hằn học, xem ra chúng sắp sửa ra chân chặt chém anh đây. “Không biết mình gỡ tạ ra là đúng hay sai nữa?” Việt nghĩ bụng.

Hùng vỗ vai anh và hỏi:

- Mày thường đá ở vị trí nào?

Anh đáp:

- Vị trí nào tao cũng được chơi được, bọn mày còn thiếu vị trí nào tao bù vào đó.

Tiến cười đáp:

- Không thiếu chỗ nào cả, mày thích chơi vị trí nào thì cứ chọn.

Việt ngẫm nghĩ giây lát rồi trả lời:

- Vậy tao đá kiểu tự do, tấn công kiêm luôn phòng thủ. Thế nào?

- Thế cũng được, chỉ sợ mày không có sức thôi.

- Từng đó đã là gì, mày khỏi lo.

- Tốt, đá thôi.

Hùng vỗ tay ra hiệu trận đấu có thể bắt đầu. Hai đội sắp xếp lại đội hình và đưa người lên giao bóng. Người giao bóng đội bên kia là Đình Hiếu, hắn ta đá vị trí tiền đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.