Gia Cụ Vật Chết Đều Thích Thượng Ta

Chương 70




Feldt lấy tay day day huyệt thái dương, cầm di động lên bấm một dãy số.

Sau vài tiếng chuông liên tiếp, điện thoại được kết nối, giọng đối phương như vừa bị đánh thức mang theo vài phần tức giận.

“Anh biết mấy giờ rồi không? Ban đêm tuy anh không cần ngủ nhưng tôi cần a!”

“Thật xin lỗi Elina xinh đẹp.” Thanh âm Feldt ôn nhu dịu dàng, “Tôi cần cô hỗ trợ.”

Đối phương bị thanh âm của Feldt xoa dịu, cười khẽ một tiếng, “Tôi cũng rất muốn giúp anh, nhưng tôi phải bay sang Rumani, đi tới một nơi không có di động, không có giường đệm mềm mại, cũng không có toilet lát gạch sứ để nghiên cứu tâm lý và nghi thức của người dân địa phương.”

“… Thật khó rồi, vụ án này của tôi đã có ba Huyết tộc chết.” Feldt cố ý dùng giọng gần như buồn rầu nói.

“Haha…” Elina bên kia dừng một chút, “Như vầy đi, nếu là nghiên cứu hung thủ giết Huyết tộc, tôi có thể giới thiệu cho anh một người, học trò của tôi. Ban đầu là đối tượng nghiên cứu của tôi, dần dần cô ấy cũng bắt đầu nghiên cứu tâm lý của Huyết tộc, tôi cũng nhận được không ít gợi ý từ cô, có cần tôi cho anh số điện thoại của mỹ nữ ấy không?”

“Rất vui lòng.”

Hai người hàn huyên thêm vài câu rồi cúp máy, Feldt xoay người thấy Mike đang tắt máy tính chuẩn bị đi ngủ, mới ý thức được trời đã sắp sáng.

Feldt đi theo Mike vào phòng ngủ, thấy Rolin đang ngủ, Mike bò lên giường nhỏ của mình rồi chui vào chăn.

Feldt nghiêng người ngồi bên giường, vươn dài tay, nhẹ nhàng gạt đi sợi tóc rơi trên trán Rolin, lộ ra khuôn mặt yên tĩnh.

Lúc Rolin tỉnh lại, đã là chín giờ sáng, hơi trở mình, cánh tay như đụng phải vật gì đó, hơi mở mắt, Rolin có chút bất đăc dĩ, người này sao không về nhà mình mà ngủ chứ!

Vốn muốn hung hăng nhéo mũi Feldt, ngón tay Rolin thế nhưng ngừng lại giữa không trung, giống như bị thôi miên, đầu ngón tay thật cẩn thận dời qua mí mắt người nọ, trượt dọc theo đường cong lông mi.

“Tôi để số điện thoại trên bàn của cậu.” Feldt bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, tuy rằng vẫn đang nhắm mắt, nhưng vẫn dọa Rolin nhảy dựng

“Số… Số điện thoại gì?” Thiếu chút nữa tim nhảy vọt khỏi cổ rồi.

“Annabella Bias, một Huyết tộc chuyên nghiên cứu tâm lý Huyết tộc, học trò của Elina.” Feldt cọ cọ đầu vào gối đầu, “Cậu có thể tự mình đi tìm cô ấy, đương nhiên cũng có thể chờ đến tối cùng đi với tôi.”

“Nga… Nếu Bias tiểu thư cũng là Huyết tộc, tôi đoán giờ này cô ấy hẳn cũng đang ngủ.” Cuối cùng nhịp tim cũng bình ổn lại, Rolin âm thầm thở dài một hơi.

Lúc này, chuông cửa vang lên, Rolin kiếm được cơ hội rời khỏi bầu không khí xấu hổ này, nhanh chóng đứng lên mở cửa, là chuyển phát nhanh, trong hộp là camera ghi hình phòng ngủ của Frederick.

Nhét cuộn phim vào máy chiếu, hình ảnh kích tình cao trào của hai người làm Rolin không khỏi cảm khái về “sức chiến đấu” của Huyết tộc, nhưng quan trọng là, khuôn mặt của hung thủ đã xuất hiện.

Đó là một dung nhan tinh tế, ánh mắt lạnh lùng cùng khóe miệng cao ngạo tạo nên lực hấp dẫn chết người. Rolin bỗng hiểu được vì sao ba gã Huyết tộc kia lại có thể buông lỏng phòng bị đã duy trì nhiều năm trước gương mặt ưu tú như vậy.

Mặc dù biết trên màn hình mà một Huyết tộc nam giới, Rolin vẫn thiếu chút nữa là không khống chế được bản năng của mình.

Rolin có dự cảm, trước khi người này bị chuyển đổi, trên mặt có lẽ là biểu tình hồn nhiên cùng với nụ cười ấm áp… Là cái gì đã hủy diệt sự hồn nhiên trong sáng này?

Đáp án đương nhiên không chỉ là thời gian.

Cửa phòng thí nghiệm mở ra, Albert đi làm rất đúng giờ, cậu ngẩng đầu nhìn hình ảnh chiếu trên tường, thốt lên một trận cảm thán: “Tiến sĩ a… ra anh cũng thích xem loại phim này…”

“Ngớ ngẩn.” Rolin ném một cuốn sách vào ngực đối phương, “Lọc ra những nét đặc thù trên khuôn mặt, đem đối chiếu với kho dữ liệu của Huyết tộc!”

“Cô… cô ấy…”

“Hung thủ của chúng ta. Còn nữa, không phải “cô”, mà là “anh”.” Rolin cười xấu xa.

“Cái gì?” một bên mắt kính của Albert rớt xuống, bộ dạng kia vừa ngớ ngẩn vừa buồn cười.

Kết quả đối chiếu chỉ mất nửa tiếng, hung thủ liền được lọc ra. Nhìn ảnh chụp trên màn hình, Albert một bộ thảm thương, “Thật là “anh” a…”

Trên hình là cậu thanh niên với khuôn mặt thanh tú, tên Jeff Britt.

Rolin đi tới, gõ gõ mép bàn hỏi: “Là Huyết hệ của ai?”

“Jasmine.” Albert nhìn tư liệu ghi chép.

“Quả nhiên là Jasmine!” Rolin nhíu nhíu mày, “Tra xem địa chỉ của Jeff Britt.”

“Số 336 đại lộ Reuven Gordon.” Albert gãi đầu, “Địa chỉ này sao nghe có chút quen tai ta?”

“Phốc…” Rolin lắc lắc đầu, “Nghĩ cả nửa ngày, xem ra hung thủ của chúng ta lại là hàng xóm không tốt của Feldt nga.”

“Tiến sĩ, anh đi đâu vậy?” Albert nhìn thân ảnh Rolin mang theo áo khoác ra cửa.

“Nếu Feldt tỉnh, nói anh ta biết tôi đi tìm người tình nghi số một.” Lúc này, Rolin đã rẽ qua hành lang.

Trong garage là chiếc Honda, hôm qua Rolin đã mua xe mới. Tuy rằng kém xa chiếc Mercedes-Benz gây chú ý lúc trước, nhưng cũng là xe thôi, chỉ là công cụ thay thế đi bộ.

Chạy tới đại lộ Reuven Gordon, Rolin huýt sáo một cái, quả là địa bàn của kẻ có tiền a, mỗi cái biệt thự xa xỉ cứ như cái khách sạn năm sao thu nhỏ, ngay cả cây cối trong sân cũng toàn giống quý hiếm được nhập từ nước ngoài.

Nhìn địa chỉ trên tờ giấy, Rolin dừng tại số nhà 336.

Căn biệt thự thoạt nhìn xa xỉ này, thùng thư ngoài sân đã nhét đầy bưu phẩm, vườn hoa nhỏ có vẻ đã lâu không có người trông nom.

Rolin xuống xe, đi tới cửa, thử gõ, không ai trả lời. Này thật cũng không có gì kì lạ, hiện tại là ban ngày, nếu Jeff Britt ở nhà, cũng sẽ không ra mở cửa. Rolin vừa định phá cửa mà vào, bảo vệ của khu biệt thự cao cấp này lại lái ô tô đến, quơ gậy kêu to, “Anh muốn làm gì –”

Rolin thu lại chân đã đá được nửa đường, lấy thẻ trong túi ra, “Đặc vụ FBI, Rolin D, đang phá án.”

“Ở đây đều là người có thân phận.” Bảo vệ xuống xe, cầm thẻ của Rolin nhìn hồi lâu, “Anh có lệnh khám xét không?”

Rolin nhếch miệng cười, Boss đã nói tra án này sẽ có rất nhiều đặc quyền, bao gồm cả lệnh khám xét đặc biệt, Rolin lấy giấy phép ra, đưa tới trước mặt bảo vệ.

“Cơ bản tôi cũng chưa thấy qua chủ nhà này, tôi vẫn nghĩ không có ai ở đây, mà chìa khóa thì chỉ chủ nhà mới có.” Bảo vệ gật đầu, thái độ chuyển biến rõ ràng, cung kính đem thẻ cùng giấy phép trả cho Rolin.

“Yên tâm, mọi phí tổn chính phủ liên bang sẽ trả.” Rolin nói xong, liền một cước đá văng cánh cửa, thò tay gảy sợi xích chốt cửa, nhưng không có ánh sáng.

Tay phải cầm súng, tay trái mở đèn pin, Rolin đi vào phòng khách tối đen, ngoại trừ ánh nắng chiếu qua cửa chính, cửa sổ phòng khách đều bị che kín bằng rèm cửa dày, ánh sáng đèn pin nhoáng lên, Rolin ngây người, nhìn bức tranh trên tường đại sảnh, chính là bức tranh hoàng cung Pháp.

“Đặc vụ tiên sinh, xin hỏi cần hỗ trợ không?” Bảo vệ ngoài cửa thò đầu vô.

“Không cần, cứ đứng ở cửa đi!” Rolin đến bên cửa sổ, kéo rèm xuống, căn phòng bỗng sáng lên.

Phòng khách rất trống trải, ngoại trừ hai ghế sô pha, bàn trà và bàn ăn, cơ bản không còn đồ vật nào khác, Rolin đi lên lầu hai, kiểm tra mỗi phòng. Sách trong phòng sách đều được sắp xếp ngay ngắn, vươn tay sờ, không có bụi, giường trong phòng ngủ cũng được xếp rất tốt, tủ đầu giường còn có ảnh chụp, Jeff Britt trong khung ảnh vuông cười đến rạng rỡ.

Rolin cầm khung ảnh lên nhìn, có điểm khó hiểu, một người nhìn đơn thuần như vậy như thế nào khi khoác lên mình trang phục nữ lại biến thành kẻ sát nhân hàng loạt?

Ngay lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Nếu Jeff đã lâu không quay lại biệt thự này, vậy ai sẽ gọi điện cho hắn?

“Uy?” Rolin nhấc điện thoại.

“Xin chào, đặc vụ FBI.” Điện thoại truyền tới là giọng nam nhẹ nhàng.

Bình ổn nhịp tim, Rolin nhẹ giọng hỏi, “Jeff Britt?”

“Đúng vậy.” Ngữ điệu đối phương bình ổn, tựa như không có cảm giác hồi hộp căng thẳng khi bị truy đuổi.

Rolin bình tĩnh hạ thấp giọng, “Tôi có thể tìm đươc chỗ ở của anh, tôi cũng có thể tìm được anh.”

“Đúng như tôi nghĩ, tay sai của Huyết tộc!”

“Anh có ý gì?” Rolin nhướng mày, sâu trong nội tâm có một nghi hoặc chẩm rãi dấy lên, mặc dù chính anh cũng không biết nghi hoặc đó là gì.

“Không lẽ anh muốn bảo vệ những Huyết tộc hoành hành ngang ngược sao? Lẽ nào anh không phải vì bọn họ mà đến tiêu diệt chúng tôi sao?” Điện thoại ba một tiếng dập máy.

Rolin nghe câu cuối cùng, đưa tay sờ sờ môi dưới.

Sự việc xem ra phức tạp hơn nhiều so với mình nghĩ.

Lái xe trở lại phòng thí nghiệm, Feldt và Mike còn đang ngủ say, Albert vẫn đang ngồi trước máy tính đọc gì đó, thấy Rolin đi tới, liền kêu lên: “Tiến sĩ, anh đến xem này!”

Rolin đi qua, thấy trang web có một bài viết, bối cảnh của bài viết này là bức tranh đó, tựa đề là

“Tác giả là ai?”

“Annabella Bias.” Albert kéo trang web xuống chỗ tên tác giả.

Người Huyết tộc nghiên cứu tâm lý Huyết tộc sao?

Xem ra chờ màn đêm xuống, chính mình phải hảo hảo thăm hỏi cô ấy một chút rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.