Gì Con Của Cậu Ấy Là Con Của Tôi

Chương 70: Sự Thật Vụ Tai Nạn Năm Xưa




Lần đầu tiên tác chiến đã kết thúc bằng thất bại. Trầm Thược nhìn anh hai đi làm cơm chiều, một mình ngồi trên ghế sa lon, cào cào vào gối dựa cho hả giận.

“Tức chết đi được! Sao anh hai lại nghĩ mắt người ta có vấn đề chứ?! Quyển sách kia căn bản chỉ viết lung tung thôi! Hừ! Hừ!!” Sau khi gõ bàn một lúc, nâng má, Trầm Thược quyết định! Tiến hành tác chiến đợt hai!!!

Được rồi! Trước tiên phải tính toán một chút! Ách~ trên sách là nói như vầy… ‘Phải thường xuyên đi đi lại lại trước mặt người ấy~, tốt nhất là dùng bộ dáng thật hoạt bát, lấy đó biểu hiện sức sống trên người mình, phô bày vẻ lanh lợi đáng yêu của mình!!’ Nhắm mắt lại, cẩn thận ngẫm lại, hình như không còn chỗ nào không bình thường có thể khiến anh hai lại tưởng mình bị làm sao nữa, được, quyết định! Cứ làm vậy đi!

Trầm Thược một bên lơ đãng xem TV, một bên vểnh tai nghe ngóng động tĩnh. Không biết đã qua bao lâu, chợt nghe thấy anh hai gọi mình: “Tiểu Thược, ăn cơm nào!”

Hít vào~~~ thở ra~~~~ được rồi, thời điểm cho lần biểu hiện thứ hai rốt cục cũng tới rồi! Trầm Thược đáp tiếng: “Em tới đây~ “, liền thoăn thoắn chạy tới bên bàn ăn. Thấy anh hai đang muốn vào phòng bếp lấy đũa, Trầm Thược liền hấp tấp: “Em~ đến!” Vội nắm lấy cơ hội, canh lúc Trầm Tĩnh đang cầm hai đôi đũa đi ra, liền nhào tới. Trầm Thược mỗi bước đều nhảy lon ton, sắc mặt cũng vì thế mà trở nên hồng hồng, đáng yêu không thể tả, Trầm Tĩnh tuy rằng không biết Tiểu Thược lại đang bày trò gì, bất quá cũng không ngăn cản, chỉ là thưởng thức, nghĩ thầm, nếu Tiểu Thược mặc trang phục con thỏ, thì thật đúng là giống một bé thỏ con.

Trầm Thược thấy anh hai nhìn mình cười, tâm mừng như hoa nở, xem ra chiêu này có hi vọng!Trong lòng vui vẻ, một bữa cơm cũng ăn đến ngon miệng vô cùng.

Ăn cơm xong, Trầm Thược nói muốn giúp anh hai thu dọn, lại bị anh cự tuyệt, đành phải đi xem TV. Nhưng cậu vẫn ứng theo kế hoạch đã định trước đó mà hành động, vừa đi vừa nhảy lon ton, mục tiêu: sô pha!!! GO~! Đáng tiếc ông trời dường như đã quên béng mất không để mắt tới Trầm Thược, lần này không hiểu tại sao, bước chân cậu đột nhiên không vững, lập tức đổ nhào về phía trước, hung hăng ngã uỵch một cái.

“Ui đau!!!” Trầm Thược sợ đau nhất, lần này ngã mạnh vô cùng, cho nên đã sớm nhe răng nhếch miệng đến không còn hình tượng.

Nghe được động tĩnh vội vàng chạy tới, Trầm Tĩnh vừa thấy bảo bối ngã sóng xoài trên mặt đất, lập tức quýnh lên, đi tới bế cậu dậy, ngồi vào ghế sa lon, đặt cậu lên đùi mình.

“Bảo bối, em bị đau ở đâu? Mau nói với anh hai a!” Vừa hỏi vừa xắn quần Trầm Thược lên xem xét. Lúc ống quần cuốn đến đầu gối, làn da vốn trắng nộn đã có một mảng tím xanh.

“Anh hai… Chính là chỗ này… đau quá a…” Thanh âm khe khẽ, bộ dáng uể oải.

Trầm Tĩnh dù nhìn hay nghe đều đã thấy đau lòng, đành phải dỗ dành trước: “Anh hai đi lấy chút thuốc cho em, xoa bóp một hồi sẽ không đau nữa!” Dứt lời liền thả Trầm Thược xuống ghế sa lon, chính mình thì đứng dậy đi lấy thuốc.

Sau khi bôi thuốc lên đầu gối Trầm Thược, Trầm Tĩnh đem bàn tay to áp lên, không nhẹ không nặng bắt đầu xoa bóp.

“Không muốn!! Đau quá!!” Bị chạm chỗ đau, Trầm Thược giật nảy lên, ánh mắt long lanh hơi nước, đáng đáng thương thương nhìn Trầm Tĩnh.

Bế Trầm Thược đặt vào lòng, lại vẫn xoa xoa chỗ máu đọng cho cậu, cảm giác được thiên hạ trong lòng khẽ run rẩy, vòng tay của Trầm Tĩnh càng siết chặt, miệng lại chỉ có thể an ủi: “Ngoan, phải xoa mới mau khỏi.” Biết anh hai là vì muốn tốt cho mình, Trầm Thược tuy vẫn đau, nhưng thật sự không kêu nữa, mặc cho anh hai xoa. Được người mình thích ôm lấy, dường như cũng không còn đau như lúc đầu.

Xoa xoa được một lát, Trầm Tĩnh mới dừng tay. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Thược lên, có chút bất đắc dĩ nói: “Em đó, không biết chăm sóc bản thân cho tốt sao? Làm chính mình bị thương, tâm anh hai cũng rất đau!”

Trầm Thược nghe anh hai nói vậy, trong lòng rất vui vẻ, nhỏ giọng cười: “Anh hai đối với em thật tốt!”

Trầm Tĩnh nhìn cậu, nhịn không được hôn một cái lên gương mặt phấn nộn, thở dài: “Ai bảo em là em trai bé nhỏ mà anh thương yêu nhất chứ!” Đúng vậy, anh chỉ có thể lấy thân phận là anh hai của cậu để tới gần cậu, quan tâm cậu, trân trọng cậu. Bất quá, có thể như vậy, cũng đã tốt lắm rồi, Trầm Tĩnh không dám có hy vọng xa vời nào khác, chỉ vì anh vô luận như thế nào cũng không muốn thương tổn tới Trầm Thược, cũng không muốn Trầm Thược sẽ bởi vì biết được tình cảm thật của anh mà xa lánh anh. Trầm Tĩnh nhìn cậu bé con vì quá thẹn thùng nên đã rúc vào lồng ngực mình, em vẫn là một đứa nhỏ thiện lương, chắc chắn sẽ không trách cứ kẻ gây tổn thương cho mình. Tình cảm của mình nếu như bị em ấy biết được, nhất định sẽ khiến em bối rối, như vậy, chính mình tại sao lại không thể buông tay?

Nếu là Trầm Thược thì sẽ không băn khoăn nhiều như vậy, tuy rằng anh hai nói chỉ bởi vì mình là em trai của anh, mới có thể hôn cậu, thế nhưng, điều này cũng đủ làm cho Trầm Thược vui vẻ lắm rồi.

Đêm đó, hai người một kẻ thì tâm tình nhảy nhót, vui vẻ không thôi, một kẻ lại chỉ là nhìn người trong lòng mình, không biết đã là lần thứ mấy tự nhắc nhở bản thân: ‘chỉ có thể làm người anh trai thật tốt của em ấy, chỉ có thể coi em ấy là em trai’, một lần lại một lần.

***

Kể từ ngày hôm đó, Trầm Tĩnh bắt đầu lặng lẽ thay đổi thái độ cư xử của mình đối với Trầm Thược. Trước kia thỉnh thoảng có những hành động đã vượt quá tình anh em thuần túy, thì bây giờ đã được anh tận lực kiềm chế lại. Trầm Thược tuy rằng nhận ra anh hai đối với mình dường như có chút xa lánh không thể nói rõ, nhưng vẫn là quan tâm tới mình, không có gì không đúng. Nhưng cái cảm giác nhỏ bé này cứ mãi lởn vởn, chung quy vẫn khiến cậu cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu.

Ngày hôm sau, Hạ Du thấy Trầm Thược dạo này luôn buồn bã ỉu xìu, liền kéo cậu lên sân thượng của trường học, hỏi riêng.

“Tiểu Thược, cậu sao thế? Có phải đã xảy ra vấn đề gì với anh hai cậu rồi không? Sao lại không có tinh thần như vậy.”

“Đúng vậy đó… Kỳ thật tớ cũng không biết rốt cuộc không đúng ở chỗ nào, chung quy chỉ cảm thấy được anh hai đối với tớ không còn giống với trước kia nữa…” Trầm Thược nói xong, sắc mặt lại ỉu xuống.

“Sao vậy được? Anh hai cậu luôn thương cậu như thế cơ mà… Là bắt đầu từ khi nào vậy?” Hạ Du nghe xong cảm thấy kỳ quái, tiếp tục hỏi.

Trầm Thược vừa nghe xong, dường như nghĩ đến chuyện vui gì đó, mắt sáng rực lên một chút, nhưng thoáng cái lại tối sầm, chỉ ấp úng nói: “Ờm… Là bắt đầu từ sau cái ngày anh hai hôn lên mặt tớ. Đúng, chính là từ ngày đó!”

“Anh hai cậu hôn cậu?” Trừng to mắt tỏ vẻ mình bị shock, Hạ Du còn đi quanh Trầm Thược vài vòng đánh giá thằng bạn từ trên xuống dưới.

“Thôi đi, tớ hiện giờ không có tâm tình giỡn chơi với cậu.”

Nhìn ra tâm tình của thằng bạn thật sự không tốt, Hạ Du liền nuốt xuống mấy lời đả kích vừa định thốt ra, còn thật sự nghiêm túc nói: “Tiểu Thược, kỳ thật tớ nghĩ… rất có thể là anh hai cậu bởi vì hôn cậu một cái, mà phát hiện ra bản thân mình thích cậu, cho nên nhất thời không thể đối mặt chăng?”

“Vậy sao?” Hiển nhiên chưa từng nghĩ tới khả năng này, Trầm Thược cũng bất đầu nhíu mày suy ngẫm.

Tuy rằng không phải không thể xảy ra, nhưng mục đích lớn nhất của Hạ Du là giúp Trầm Thược tươi tỉnh lên, cho nên nhỏ tiếp tục nói: “Đúng thế! Tớ cảm thấy rất có khả năng đó nha! Cậu thử nói xem, thái độ của anh hai đối với cậu trước kia rốt cuộc có gì khác với hiện tại?”

“Ờm… Bắt đầu từ hồi tớ 10 tuổi, anh hai vẫn đối với tớ tốt lắm, bất cứ yêu cầu nào của tớ anh ấy đều thỏa mãn hết, tớ không vui anh ấy sẽ dỗ tớ, chưa bao giờ để tớ chịu chút thương tổn nào. Anh ấy nói nếu tớ tự làm đau mình, anh ấy sẽ rất khổ sở. Hiện tại, tuy rằng cũng là như thế này, nhưng tớ chung quy vẫn cảm thấy có thứ gì đó đã thay đổi, chính là không giống với lúc trước! Ai nha, tớ không nói rõ được, dù sao chỉ là một loại cảm giác mà thôi…” Trầm Thược nhớ lại trước kia anh hai đối với mình rất tốt, tâm tình cũng dần dần khá hơn.

“Hở? Tại sao lại là 10 tuổi? Đó không phải là năm cậu chuyển đến trường tiểu học của tớ, sau đó chúng ta mới quen nhau sao? Vậy trước kia anh hai đối với cậu không tốt à?”

Trầm Thược đương nhiên không cho phép người ta nói anh không tốt, lập tức bênh vực: “Đương nhiên không phải! Trước năm 10 tuổi nhất định anh hai cũng đối với tớ rất tốt, chỉ tiếc năm ấy tớ bị ốm nặng, đầu óc mơ hồ, những chuyện trước kia như thế nào đều không thể nhớ rõ. Khi tỉnh lại, anh hai đã ở bên cạnh tớ rồi, cho nên, anh hai cũng có thể nói là người đầu tiên tớ biết!”

“À, thì ra là như vậy. Haiz, vẫn là nên bàn về vấn đề hiện tại đi, dù sao tớ cũng nhận thấy, anh hai cậu đối với cậu là có cảm giác đó, cậu cứ phải cố lên, suốt ngày sầu mi khổ kiểm thì có tác dụng gì? Thổ lộ đi! Hơn nữa, nếu suy xét đến tình huống xấu nhất, anh hai cậu thương cậu như vậy, cho dù anh ấy không có tư tưởng kia, cùng lắm thì bị cự tuyệt thôi, anh ấy sao nỡ đánh mắng cậu chứ? Ít nhất cũng nghe được câu trả lời rõ ràng, coi như cậu cũng có lời rồi còn gì!” Hạ Du khuyên Trầm Thược. Đúng vậy, quan điểm của nhỏ chính là phương pháp đơn giản nhất, trực tiếp nhất, không thành công thì hy sinh vì chính nghĩa, bất luận thế nào cũng tốt hơn so với tình trạng mệt mỏi hiện tại.

“Ừm…” Cách giải quyết này Trầm Thược cũng không phải chưa từng nghĩ tới, chỉ là không dám thử, sợ sẽ dẫn tới kết quả mà mình không muốn. Nhưng hiện tại vừa bị Hạ Du nhắc đến, lại nghĩ lại, đích xác cũng chỉ có như vậy mới là biện pháp tốt nhất. Nhỡ đâu anh hai và mình đều là lưỡng tình tương duyệt thì sao? “Được! Tớ nghe cậu, sẽ tìm cơ hội nói rõ với anh hai. Tiểu Du… Mặc kệ có được hay không, tớ đều sẽ đến tìm cậu đầu tiên, cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu tớ thất bại, cậu nhất định phải an ủi tớ đấy!”

Vỗ vỗ đầu vai thằng bạn, Hạ Du làm cái vẻ mặt ‘còn cần cậu nhắc sao?’, hào khí nói: “Không thành vấn đề! Cứ tới tìm tớ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.