Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn

Chương 1: Xuyên qua rồi




Nạp Lan Mỹ Linh giật bắn minh khi nghe cô bé lên tiếng, giống như là sợ hãi cũng giống như là giận dữ trong đó còn có đau đớn và hận ý. 

Không thể không nói lúc này Nạp Lan Mỹ Linh có chút sợ, cô bé này không phải là người nhưng lại không có ác ý với cô, cũng không biết cô bé này là muốn giúp đỡ hay gì khác, nhưng cô ngay bây giờ biết không thể làm cô bé kích động lên, đã có hận ý thì đã có khả năng làm tổn thương người đây là cô biết được khi xem ở kết cục của nguyên chủ. 

Nguyên chủ là người đặc biệt nên khi chết cũng có khả năng đặc biệt, phải nói ngoại trừ nam chính và nữ chính ra thì nguyên chủ không bị áp chế cái gì cả. 

"Chị sẽ không nhìn em đừng kích động nha." 

"Em biết chị có thể thấy được em cũng có thể nghe em nói nên em tìm chị phải không.? " Nạp Lan Mỹ Linh cẩn thận mà nói chuyện với cô bé, nêu lên lý do cho cô bé nói chuyện với cô.

"Phải. "

Cô bé trả lời rất chậm cũng chỉ có một chữ đúng với nghĩa của nó. 

"Vậy em muốn chị giúp gì cho em?."

Nạp Lan Mỹ Linh vào ngay vấn đề chính, cô không muốn lòng vòng qua lại dù sao cô là nói chuyện với một thứ không chân thật. 

"Giúp em chăm sóc ông bà. "

"Chuyện này chị có thể đồng ý, nhưng mà... Em cũng biết nếu cha mẹ hay là cô chú của em tới muốn chăm sóc cho hai ông bà không cho chị nhúng tay thì chị cũng vô pháp mà thực hiện. "

Cô bé chậm rãi trả lời, câu trả lời làm cô hơi bất ngờ, theo cô biết thì những người ở nơi đây điều là con cháu chăm lo phụng dưỡng không thiếu thứ gì làm sao lại phải tới nhờ cô. Cô cũng không nghĩ nhiều nói thẳng ra, câu nói vừa dứt thì căn phòng khí lạnh trực tiếp giảm xuống nhanh chóng kèm theo là giọng nói gấp gáp của cô bé. 

"Không cần để họ mang ông bà đi, họ sẽ giết ông bà... Sẽ giết ông bà... "

"Em bình tĩnh lại một chút, bình tĩnh lại nha. "

Nạp Lan Mỹ Linh không ngừng mà trấn an cô bé, trong lòng thầm ảo não không thôi vội vàng mà khuyên cũng mong cô bé cho cô biết phải làm sao."Chị không hiểu vì sao nhưng em hãy kể cho chị nghe tất cả để chị ứng phó với người ta phải không nào?. Em bình tĩnh, bình tĩnh nhá. Từ từ cho chị biết nha!. "

Không biết là cô nói có hiệu quả hay sao nhưng căn phòng đã không còn lạnh lẽo như trước tuy là không khí còn chút doạ người.

Nạp Lan Mỹ Linh vừa thở ra một hơi thì trước mắt cảnh vật thay đổi, đầu óc cũng hơi quay cuồng phải một lúc sau mới bình thường trở lại. 

Khi nhìn rõ mọi thứ thì cô lập tức biết mình đang đứng tại phòng khách, thân thể cảm giác nhẹ nhàng như bông vừa nhìn thì giật mình khi người cô toàn trong suốt lúc ẩn lúc hiện, cũng không để cô có tinh thần suy xét thì bên trên lầu tiếng động làm cô chú ý. 

"Đừng mà. Huhu. Đừng mà... " 

Tiếng khóc cùng van xin từ trên lầu vọng xuống, rồi sau đó nghe thấy âm thanh bước chân chạy, phía trên ngay cầu thang xuất hiện một bóng dáng cô bé gái nhỏ, quần áo bị dính máu vừa khóc vừa chạy xuống bật cầu thang. 

Phía sau còn có người đuổi theo,dần dần hiện ra bóng người là 2 nam một nữ, hai người nam tuổi tác không cách nhau quá xa nhìn có phần tương tự nhau đoán là anh em còn người phụ nữ thì trang điểm đậm nhìn không tới khuôn mặt thật.

"Bắt nó ra cho tao." người đàn ông lớn hơn lớn giọng la lên. 

Phía sau người đàn ông còn lại nhanh chóng nhảy xuống sau đó không tới vài bước chân đã bắt được cô bé nhỏ. 

"Chạy, tao cho mày chạy, chạy tiếp cho tao coi." vừa bắt được cô bé người đàn ông đó đã liên tục đánh vào mặt vào đầu vừa đánh vừa chửi rủa. "Con đĩ nhỏ, tao cho mày đi là để mày sung sướng còn dám cãi tao, tiểu tiện nhân mày cho cho mày cãi. Tao cho mày chạy. "

Liên tiếp đánh xuống người cô bé không thương tiếc, hai người còn lại thì trên mặt không hề có một chút thương cảm chỉ có nhìn như là cô bé như không tồn tại. 

Nap Lan Mỹ Linh nhìn tất cả mà nước mắt chảy ra càng lúc càng nhiều, lúc đầu kinh ngạc tới lo lắng và ngay lúc cô bé nhỏ bị túm lấy cô đã không nghĩ ngợi mà phi nhanh lên trước muốn bắt lấy cô bé kéo ra nhưng lại không thể làm được, lúc này người cô trong suốt xuyên qua mọi vật, khi cô nhào tới đã xuyên qua mọi người không nắm được cái gì làm sao xô có thể kéo được cô bé ra.

Nạp Lan Mỹ Linh bất lực mà hét lên nhưng không ai nghe thấy kể cả cô cũng không nghe thấy được tiếng nói của mình, cô không ngừng cầu nguyện có người tới mau có người tới ngay bây giờ. 

Không thất vọng mong muốn giờ phút này cửa nhà mở ra, chỉ là người bước vào lại làm Nạp Lan Mỹ Linh cảm thấy càng là tuyệt vọng bởi vì người vào là bà lão của ngôi nhà. 

Vừa vào nhà bà lão giật mình nhìn cảnh trước mắt rồi nhanh chóng tức giận rống lên. 

"Tụi mày muốn làm gì?. Thả con bé ra nó là cháu ruột của tụi mày đó, tụi mày thật súc sinh cũng không bằng sao lại hạ thủ ngoan độc như vậy chứ, tụi mày muốn đánh chết cháu tao mới được phải không hả? Mau thả cháu tao ra. "

Bà lão vừa rống vừa chạy tới giành cô bé lại từ người đàn ông, nhưng sức lực của bà lão không thể làm lại một người đàn ông khỏe mạnh nhưng mà vẫn không buôn tay cố sức mà kéo cô bé nhỏ về phía mình. 

Đứng như người ngoài hai người khi thấy bà lão thì giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, người phụ nữ mỉm cười một cái trong mắt khinh bỉ không che giấu còn có chán ghét mở miệng nói. 

"Bà già này sao bà không mau chết đi làm gì xen vào chuyện của tôi mãi thế hả!."

"Theo tôi thấy bà nên chết sớm chút cho đỡ tốn cơm, hiện tại cũng không cần cố sức mà bảo vệ con đĩ nhỏ đó làm gì, bởi vì... Chúng tôi phải mang nó đi để lấy lại vốn của mình nữa chứ. "

Lời nói của người phụ nữ làm hai người đàn ông cười lớn một trận nhìn như rất thích thú. 

Bà lão không chút nào quan tâm tới chỉ lo cứu cháu gái của mình, cô bé từ nãy tới giờ luôn giống như không có một chút sức y như búp bê vải mặc người ta muốn làm gì thì làm, lúc này lại bắt đầu giãy giụa trong miệng kêu rên không rõ là gì. 

"Bà già chết tiệt tránh ra. " Người đàn ông bị bà lão lôi kéo bắt đầu bực mình lớn tiếng kêu, tay đưa qua cho bà lão một cái tát vào mặt còn đưa chân đá vào bụng bà lão. 

Bà lão bị đánh ngã ra sàn nhà ôm lấy người đau đớn đến khó thở nhưng tay vẫn vươn về phía của cô bé nhỏ. 

"Bà ơi, Bà ơi.. "

Như cảm nhận được cô bé giãy giụa càng thêm kịch liệt trong miệng hét lên kêu gọi bà của mình, cũng có thể là trời xui khiến nên trong lúc giãy nảy cô bé đá chân bậy bạ lại trúng ngay phía dưới giữa quần của người đàn ông làm ông ta đau đớn hét lên mà buôn ra cô bé, dùng hai tay ôm lấy giữa chân mình. 

"Áaaa."

"Bà ơiiiii...." 

Được tự do cô bé nhanh chóng cố gắng bò tới bến cạnh bà của mình.

Nhìn thấy tình hình này người đàn ông còn lại khuôn mặt như hung thần mà bước tới một tay túm lấy cô bé dùng sức ném cô bé tới bật thang trong miệng còn thầm mắng. 

"Chết tiệt, con quỷ nhỏ, làm phản hả?. "

"A...A...A..."

"Tụi mày tha cho nó đi.... Tha cho cháu tao..." bà lão thấy thế với bò tới ôm chân của người đàn ông mà cầu xin.

Chỉ là không kịp cô bé nhỏ đã bị quăng ra lăn từ trên xuống dưới co mình nằm không nhút nhít được gì. 

"Cũng được thôi. "Nghe được lời bà lão nói người phụ nữ cười tươi đi tới bên cạnh người đàn ông cúi đầu nói với bà lão. 

"Đem tiền ra đây, tất cả tiền để mua con quỷ nhỏ này đi. Tôi định bán nó cho ông Trâu lấy tiền hoặc là cho nó ra chợ đen kiếm tiền về, muốn nó thì bà lấy tiền ra đây đi."

"Lũ súc sinh trời sẽ phạt tụi mày. "Bà lão nghe thấy tức giận buôn tay đưa lên chỉ vào từng người mắng. 

"Nói nhiều quá, mau đem tiền ra đây. "Cũng không cho bà lão nói thêm người đàn ông dùng chân đá vào bà lão khó chịu lên tiếng. 

"A..."

Bà lão đau đớn mà phát ra tiếng nhưng không kịp nghĩ ngợi vì người đàn ông lúc nãy bị cô bé đá vào giữa quần đã đứng lên bước tới chỗ cô bé đưa chân đá mạnh vào người cô bé. 

"Đừng mà... Tao lấy, tao lấy..." bà lão hoảng sợ vội vàng mà lên tiếng hấp tấp bò dậy tới chỗ cô bé đẩy ra người đàn ông ôm lấy cô bé vào lòng. 

Người phụ nữ nháy mắt với hai người đàn ông làm hai người không cần động thủ, cả ba người đứng yên không nhút nhít mà nhìn bà lão với cô bé. 

Ôm lấy cháu của mình bà lão run rẩy không ngừng, cố gắng mà đỡ cháu gái tới sô pha cho cô bé nằm xuống, tay chân run run mà đi lật ngăn tủ lấy tiền cho mấy người kia để họ mau chóng đi,như vậy bà mới có thể đưa cháu gái tới bệnh viện chuẩn trị.

"Được rồi đi thôi hai anh em mình đi làm vài ván đi. " Lấy được tiền vào tay hai người đàn ông lôi kéo nhau ra ngoài vừa đi vừa bàn luận đi ăn chơi. 

"Được a."

Thấy tất cả đều đi bà lão nhanh chóng khóa cửa lại rồi chạy ngay tới sô pha hấp tấp mà kêu gọi cháu gái của mình. 

"Tiểu Bối Tiểu Bối cháu sao rồi, mau trả lời bà một câu đi cháu cháu cảm thấy như thế nào rồi.... "

"Bà... Ơii... Cháu... "Cô bé cố sức mà nói chuyện nhưng chỉ nói được mấy tiếng thì không nói được nữa, trong người đau đớn không ngừng làm cô bé cả sức khóc cũng không đủ. 

"Cố gắn đừng ngủ nghe cháu, bà kêu người đưa cháu đi bệnh viện ngay."Bà lão xem cô bé sốt ruột mà dặn dò sau đó chạy ngay ra ngoài nhờ người điện thoại gọi xe cứu thương. 

"Bà... Ơ...i..." tại đây ngay lúc bà lão chạy ra ngoài cô bé chỉ thở ra kêu một tiếng nhỏ rồi lại im lặng mà nằm đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.