Ghét Thì Yêu Thôi

Chương 44: Chương 44




Edit by Điệp Y Vi

"Ta nên chịu?" Vân Hoàng nhìn Vân Thiên Lương nở nụ cười, "Dựa vào cái gì ta nên chịu? Cha ta chưa bao giờ đánh qua ta, nàng là trưởng bối nên ta phải cho nàng đánh ta?"

Không chờ Vân Thiên Lương nói chuyện, Vân Hoàng tiếp tục nói, "Dựa theo ngươi nói như vậy, có phải hay không thân là trưởng bối các ngươi muốn giết ta, ta cũng không thể phản kháng, nên chịu?"

"Ngươi......." Vân Thiên Lương nhìn Vân Hoàng, thế nào đều không có nghĩ đến Vân Hoàng cư nhiên còn sẽ suy một ra ba phản bác hắn.

Đánh người chịu đây là không thành vấn đề.

Giết người, cái này, ai sẽ chịu?

"Ta vừa rồi đã nói qua, nhị thẩm ngươi muốn đánh ngươi, là có nguyên nhân."

"Nga?" Vân Hoàng nhướng mày, cười như không cười nhìn Vân Thiên Lương, " Thỉnh nhị thúc nói rõ, nhị thẩm có nguyên nhân gì đánh ta."

Vân Thiên Lương vừa nghe, đang muốn nói chuyện, Vân Chính Thiên trực tiếp mở miệng, "Vân Hoàng, mười ngày trước ngươi làm sự tình gì, chính ngươi trong lòng hiểu rõ."

"Mười ngày trước?" Vân Hoàng suy tư một chút, mới nhìn Vân Chính Thiên nói, "Ngươi là nói ta lột quần áo Vân Lạc, để mọi người nhìn thấy nàng trong bộ dáng kia?"

Bên trong sảnh, Vân Lạc nghe được Vân Hoàng như thế nói trắng ra, sắc mặt trắng bệch một chút.

Cặp mắt hạnh nhìn Vân Hoàng, trong mắt tràn ngập hận ý.

Trong phòng những người khác nghe vậy đều không có nói chuyện, nhưng có mấy người, vẫn là lặng lẽ nhìn Vân Lạc liếc mắt một cái.

Những ánh mắt như vậy nhìn Vân Lạc, làm Vân Lạc càng thêm tức giận.

"Đều là tỷ muội, ngươi như thế nào có thể ngoan độc như thế?" Vân Chính Thiên nhìn Vân Hoàng, vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Ngươi có biết, ngươi làm như vậy có bao nhiêu quá phận?"

"Đúng vậy, như vậy thật sự thực quá phận."

"Thu nguyệt cũng bị hủy dung, tuy rằng ăn đan dược, hiện tại trên mặt còn có vết thương."

"Nàng đã đem đại tiểu thư hại thảm."

Mọi người ngươi một câu ta một câu nói, thanh âm ồn ào bên tai làm Vân Hoàng nhăn lại mày đẹp.

Thấy những người đó hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, Vân Hoàng xoa xoa ấn đường, giây tiếp theo, lạnh lùng nói, " Câm miệng."

Vân Hoàng thanh âm không lớn, lại rõ ràng truyền tới trong tai mỗi người.

Những người đang nói chuyện bị thanh âm Vân Hoàng làm hoảng sợ, quả thực ngừng lại.

Mọi người, đều không nói chuyện, tầm mắt lại thẳng lăng lăng nhìn Vân Hoàng.

Thời điểm mọi người nhìn chăm chú, Vân Hoàng thong thả ung dung đứng lên, kéo lên ống tay áo, lộ ra cánh tay chính mình.

Để lộ cánh tay, lộ ra những miệng vết thương, những vết thương đáng sợ kia làm mọi người không khỏi nhìn nhìn.

"Ta quá phận?" Vân Hoàng nhìn mọi người, cười lạnh nói, "Nếu ta như vậy gọi là quá phận, vậy hành động của Vân Lạc cùng Vân Thu Nguyệt trước kia gọi là gì?"

Mọi người nghe vậy, đều không có nói chuyện.

Vân Hoàng từ năm tuổi, bị hành hạ như thế nào, các nàng đều biết.

Phụ thân chết ở trên chiến trường, nương nàng lại không biết ở nơi nào.

Vân Hoàng chịu nhục, mọi người xem ra là chuyện thường ngày, chỉ là tất cả mọi người không nghĩ tới.

Sau khi Vân Hoàng bùng nổ sẽ không lưu tình, ngoan độc như vậy.

Vân Lạc hàm răng cắn chặt môi mỏng, "Ngươi gạt người, chúng ta căn bản là không có khi dễ ngươi."

"Một tháng không thấy, Vân đại tiểu thư bản lĩnh nói dối thật giỏi a." Vân Lạc lời nói vừa rơi xuống, chính sảnh bên ngoài, vang lên một đạo thanh âm nói chuyện.

Trong phòng mọi người nghe vậy, đồng thời xoay người nhìn lại, liền nhìn thấy một người nữ tử dung mạo xinh đẹp, mang theo bốn nha hoàn đi đến.

Vân Thiên Lương đang nhìn thấy người tới, lập tức khom lưng hành lễ, "Thần bái kiến Tứ công chúa."

Vân Thiên Lương thi lễ, chính sảnh bên trong, ngoại trừ Vân Hoàng cùng Vân Kha đều thi lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.