Ghét Thì Yêu Thôi

Chương 34: Chương 34




Kye: “Cho nên… Tôi nghe Poe nói, bạn trai cũ của cậu nói cậu biết tên mình? Đúng lúc chúng ta sắp cập bờ, cậu chắc là đi bệnh viên để kiểm tra trị liệu, vậy bạn trai cũ sẽ tới đón cậu à?”

Poe ra hiệu, “Ông nội đừng nói nữa, thật độc ác mà… Gã bạn trai cũ không chịu đến.”

Kye sửng sốt một hồi, rồi nói: “Chia tay xong trở mặt?”

“Đúng vậy.” Poe lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói: “Anh ta (Mark) ở bên ngoài…”

Kye: “Ách… Này không hay lắm..”

Mark xem tin tức trên mạng, liền ngẩn người, lại cào cào tóc nói: “Sau đó tôi cho em ấy sáu trăm triệu.”

Poe: “Quả thực là tên khốn…!”

Kye nhìn Mark, trên mặt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.

Mark gẩy gẩy bàn phím, do dự nói: “Tôi không nhớ rõ lúc ấy mình nghĩ thế nào, tin tức không có nói. Nhưng mà, mấy người thấy em ấy có thể tới đón tôi không.”

“Cho xin, các người đều đã ra đến tòa, anh ta thái độ như thế, làm sao mà đến được.” Poe trở mình xem thường.

“Nhưng em ấy vẫn quan tâm tôi mà.” Mark theo bản năng nói.

Poe: “Ông nội mau lấy cái gương tới cho hắn xem cái mặt không biết xấu hổ của hắn.”

Mark nhìn màn hình nói: “Theo cảm giác của tôi, tôi nghĩ trước kia em ấy là đơn phương cắt đứt quan hệ giữa chúng tôi, tôi nghĩ bọn tôi có cơ hội để lần nữa quay lại làm bạn bè, giờ tôi bị mất trí nhớ không phải là một cơ hội tốt sao.”

Poe: “Anh mất trí nhớ, đừng nói bậy, không chừng khi trước là anh khóc nói”Cầm tiền này cút xa đi đừng để tôi nhìn mặt cậu lần nữa”.”

“Cảm ơn, tôi chỉ mất trí nhớ, chứ não không hỏng.” Mark nói: “Tôi có thể cảm giác được, tình cảm của tôi với em ấy không có như cậu nghĩ, tôi nhớ em ấy, nếu không vì cái gì mà hai năm nay mỗi tuần tôi đều hack vào hòm thư của em ấy?”

Poe trợn mắt há mồm: “Đây mới là bộ mặt thật của anh sao, đồ biến thái…”

Mark cũng kinh ngạc: “Tôi mỗi tuần đều vào hòm thư này?”

Poe: “Đúng vậy… Anh còn trò gì biến thái hơn sao?”

Mark nhún vai, “Tôi muốn làm bạn với em ấy.”

“Chính là anh cũng đã đọc tin tức, anh cũng biết trước kia mình đã làm gì,” Poe nói: “Anh cho anh ta sáu trăm triệu…”

Mark vẻ mặt tự hỏi: “Cho nên giờ tôi đem hết tiền của mình cho em ấy?”

Poe: “Anh có biết Trung Quốc có câu ‘Tình yêu không phải ngươi muốn mua là mua được’!”

*

Dustin tuyệt vọng gọi điện thoại, “Eduardo, tôi van cậu…. Đi một chút đón Mark đi… Tôi thật sự không có cách nào.”

Hòm thư của Eduardo cả ngày hôm nay đã không bị Mark quấy rầy, từ lúc cậu đem Mark giao cho Dustin, mà không nghĩ tới mới thanh tịnh được một ngày, cậu nghĩ Dustin hẳn đã đáp máy bay tới đón người rồi, Dustin lúc này lại đến cầu cứu, “Làm sao vậy?”

Dustin cảm thấy mình nói mà như đang khóc, “Bắt nạt người a… Bọn tôi thay nhau nói chuyện với gã, không nhớ rõ ai trong bọn tôi còn chưa tính, gã chỉ nói mình ở trên biển, chết cũng không chịu báo địa điểm cụ thể, gã nói nếu không phải cậu tới đón, gã sẽ tìm cái đảo nào đó làm Robinson cả đời.” Mark bị mất trí nhớ càng khốn nạn không kiêng nể gì.

Eduardo trầm mặc nửa ngày, “Mấy người sao không thử định vị máy tính của anh ta.”

Dustin: “Thế mới nói là bắt nạt người, gã khinh thường kỹ năng của tôi! Tôi tìm tới một kỹ thuật viên cũng bị gã ăn hiếp… Gã còn nói bọn tôi mà còn dám định vị liền đem Facebook, Eduardo, tôi xin cậu a, giúp tôi lần này đi….”

Eduardo lại trầm mặc.

Dustin cũng không lo, hắn yếu ớt nói: “Tình hình hiện tại của gã cũng không tốt lắm, hình như cũng không được trị liệu cẩn thận, lại đang trên biển, Eduardo, tôi biết là khó cho cậu, nhưng là… Cho tới giờ cũng chỉ có cậu thu phục được gã thôi.”

“Không, tôi cũng không thể thu phục anh ta.” Eduardo nhẹ giọng nói: “…Tôi sẽ đi, coi như vì cậu, tôi đưa hắn về rồi liền rời đi.”

“Tôi yêu cậu Eduardo!” Dustin hoan hô một tiếng rồi cúp điện thoại, với đồng nghiệp bên cạnh nháy mắt mấy cái, “Đoán xem ai muốn nhận tiền thưởng.”

*

“Xin chào… Tôi tìm Mark, anh ta ở đây phải không?” Eduardo căn cứ vào địa chỉ Mark cung cấp thì tìm được nhà của Kye, cậu vừa lúc nhìn thấy Poe đang phơi nắng.

Nhìn thấy cậu, Poe lập tức nhảy dựng lên, chạy vào trong phòng: “Tóc xoăn bạn trai cũ của anh tới!”

Eduardo kinh ngạc như trời trồng, WTH, là khẩu âm cậu ta quá nặng hay là mình nghe lầm, bạn trai cũ?

Mà Mark, khi nghe được lời Poe nói, liền lập tức buông máy tính, đứng dậy đi ra. Tuy rằng ở trên Internet đã thấy qua ảnh chụp, nhưng mà lúc này nhìn thấy Eduardo người thật, Mark vẫn là tim đập thình thịch, so với hình ảnh từ trong trí nhớ hỗn độn, giống hệt.

Cậu ấy thật đáng yêu.

Nhưng trên mặt Mark vẫn không có biểu tình gì, gã cũng thấy được chính mình có điểm cứng nhắc, không chỉ không lộ vẻ gì, ngay cả chân cũng chả thèm bước ra, chỉ có thể mất tự nhiên nói: “Hi.”

Mà Eduardo, cậu phát hiện Mark gầy đi rất nhiều – tuy rằng cậu đã rất lâu không thấy Mark, nhưng Mark thoạt nhìn không khỏe, mặc áo sơ mi cùng quần đùi màu sắc sặc sỡ, sắc mặt rất kém, chẳng lẽ bị thương không có ăn uống đầy đủ, hơn nữa sau khi lên bờ gã cũng tuyệt đối không có đi bệnh viện.

Eduardo lạnh mặt nói: “Theo tôi đi, máy bay bác sĩ đã chuẩn bị đủ, chỉ cần anh đến liền tiến hành kiểm tra.”

“Tốt, tốt”. Mark gãi gãi đầu, nói với Poe: “Tôi đi đây, Kye trở về thì chào ông hộ tôi, đúng rồi, đưa cho tôi số tài khoản, tôi chuyển tiền cho hai người.”

Poe: “… Đệch! Cư nhiên trả ơn lạnh lùng như thế! Vô tình!”

Mark nhỏ giọng nói: “Câm miệng! Đãi ngộ cho bạn trai cũng chỉ được thế!”

Poe làm mặt quỷ với gã, “Cho nên chúng ta cũng không cần tiền, đồ khốn, nhanh đi kiểm tra thân thể đi, về sau có rảnh đến thăm chúng ta.”

*

Mark nằm trên giường trong cabin, thầy thuốc đã được Dustin liên hệ từ trước, lúc này đang kiểm tra cơ thể cho gã, Eduardo ngồi một bên, ôm cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mark nhìn trộm cậu rất nhiền lần, gã nhàn nhạt nói: “Này… Thực xin lỗi.”

Eduardo quay đầu: “Anh nói cái gì.”

Mark: “A… Tôi nghĩ, tôi trước kia từng tổn thương cậu, phải không?”

“Anh bị mất trí nhớ, không cần phải xin lỗi.” Eduardo quay mặt đi.

Mark tiếp tục nói: “Tôi có thể bồi thường không?”

Eduardo: “Tuy rằng anh đã hết nợ tôi, nhưng nếu anh lại đưa tôi 600 triệu tôi cũng sẽ không ngại.”

“…” Mark vốn muốn nói cho cậu hết cũng được, nhưng lại nghĩ tới lời Poe nói, sáng suốt mà im lặng, hơn nữa cẩn thận mà ngẫm lại lời đối phương hóa ra đầy châm chọc.

Mark tự hỏi một chút, chuyển chủ đề: “Này, bên ngoài có gì hay sao?”

Eduardo: “Không có, chỉ là không muốn nhìn anh.”

Eduardo: “Cũng giống như hai năm trước khi chúng ta đối chất. A, anh mất trí nhớ, hẳn không nhớ chuyện này.”

Mark: “…”

Bác sĩ nâng kính nhìn Mark.

Mark thấy ánh mắt ông ta, mặt không chút thay đổi nhìn đi chỗ khác.

Thầy thuốc bĩu môi cúi đầu, vẻ mặt khinh bỉ.

Ha ha, chết tên trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.