Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta

Chương 11




Trăng cao gió mát, chốn nhân gian xinh đẹp sáng bừng lên từng ngọn đuốc rực lửa. Từng nhóm người nôn nao trong đêm không ngừng di chuyển trên phố lớn, náo nhiệt ngày lễ thả hoa đăng.

Phủ Triết vương đông đúc rộn ràng không khác gì ngoài phố, hoa viên rộng lớn chất chứa gần trăm quan viên triều đình. Đoàn ca cơ uyển chuyển nhảy múa, gió nhẹ làm lay động từng làn váy xinh đẹp của mỹ nhân, tóc các nàng bay bay, từng điểm dịch chuyển là từng cơn rung động của đám quan thần xung quanh.

Mọi người ai nấy cũng thả mình trong cơn hoan lạc thích thú, bọn họ vui sướng hưởng thụ đêm dạ yến mê người này. Bên tay đám triều thần, người nào cũng ôm chặt một mỹ nữ xinh đẹp quyến rũ, đôi mắt lại liên tục nhìn về phía các ca cơ yêu mị động lòng người kia, nỗi hưng phấn toát ra tận đáy mắt, tiếng cười hào sảng của đám nam nhân không ngừng truyền khắp ngóc ngách vương phủ.

Từng bước chân vũ cơ đều nghe theo sự chỉ dẫn của tiếng đàn êm ái mang theo hơi thở dịu dàng của đất trời, tiếng đàn vang đều dưới ánh trăng khiến cho người ta mê muội. Trát Hoàng Phi ngồi cạnh Triết vương, bàn tay thon dài đẹp đẽ thoăn thoắt lướt trên dây cầm. Đôi mắt y khẽ híp, đuôi mắt hẹp dài nhanh chóng quét qua từng người phía dưới. Khuôn mặt ai nấy cũng tràn ngập vẻ mê loạn, y cười nhẹ một tiếng, ngón tay vẫn không ngừng di chuyển.

Tiếng cầm nương theo cơn gió, văng vẳng đến bên tai nam nhân đang nằm trên cành đại thụ cao to sau hoa viên vương phủ. Hai bên tai nam nhân khẽ nhúc nhích, hắn đưa cây tiêu đến bên môi, nhẹ nhàng thổi.

Hoa viên vẫn cứ ồn ào như vậy, nhưng tai Trát Hoàng Phi vẫn nghe được tiếng tiêu từ sau hoa viên. Y nghiêng đầu một chút, ngón tay dịch chuyển trên dây cầm càng lúc càng nhanh hơn. Đoàn vũ cơ phía dưới múa theo điệu nhạc, từng động tác theo đó mà quay cuồng không ngừng. Cơ thể các nàng lay động mềm mại, từng đường cong uyển chuyển xinh đẹp tựa như không xương. Thời khắc này, tiếng cầm và rượu là hai thứ khiến cho dòng máu con người sục sôi, đám người đang ngồi bỗng chốc đứng dậy, nhanh chóng gia nhập vào đoàn vũ cơ xinh đẹp kia.

Khóe miệng Trát Hoàng Phi khoét sâu, y thích thú nhìn những người đang cuồng loạn trong cơn hoan lạc, ngón tay lại càng di chuyển nhanh hơn nữa. Đột nhiên bên cạnh Triết vương đứng lên, hắn ta cười ha hả đi xuống dưới, đám triều thần nhanh chóng tản ra nhường chỗ cho vương gia vui vẻ.

Lúc này, Trát Hoàng Phi lập tức nhắm hẳn mắt, ngón tay hắn liên tục gảy cầm, nhưng tiếng cầm lần này đã thay đổi vô cùng đột ngột, tựa như là vang dội hơn, mạnh mẽ hơn. Đám Triết vương càng thêm hưng phấn, tiếng cầm này là một ngọn lửa, đốt cháy từng người chính giữa hoa viên.

Một hồi tiếng cầm lên cao, phía sau hoa viên, nam tử lục bào đã đứng dưới gốc cây, bên tay hắn vân nhẹ thân tiêu đen tuyền. Nam tử khẽ nheo mắt, đôi môi hồng đào nhếch nhẹ, hắn bước chân từng bước lên phía trước, đến khi mũi chân cách chân tường Triết phủ chừng năm bước, nam tử lúc này mới dừng lại. Hắn nâng tay, những ngón tay trắng trẻo nhẹ vuốt chiếc mặt nạ bạc trên gương mặt tuấn mỹ.

Đôi môi mềm mại của hắn vẫn duy trì độ cong như cũ, nam tử đứng yên bất động. Lúc này, ánh sáng từ trăng cao bỗng nhiên biến mất, đám mây xám đã che khuất vầng trăng kia, nhân gian đột ngột chìm vào một khoảng mờ ảo.

Cái bóng dài của lục y nam tử dần dần hạ sắc, chiếc mặt nạ đẹp đẽ ánh lên một tia sáng lạnh. Không biết từ đâu đến, cơn gió mạnh thổi tung vạt áo của hắn, nam tử hạ khóe môi, hắn nhún người, vận nội lực lập tức nhảy lên, vượt qua cả bờ tường dày của dãy phòng vương phủ.

Dáng người cao gầy của hắn thoăn thoắt vượt qua bức tường, dãy phòng này không có ánh sáng, thế nhưng đôi mắt sắc lạnh của nam tử lại sáng bừng lên, bóng hắn vẫn nhanh nhẹn vút đi. Qua hết bức tường này, rồi đến bức tường khác. Nương theo tia sáng ảm đạm như có như không có ánh trăng, thân hình nam tử nháy mắt đã vượt qua đến chính viện. Tiếng cầm từ hậu hoa viên vang cao trong đêm, bước chân của nam tử tựa như muốn hòa theo tiếng cầm đó, nhanh đến hoa mắt.

Trát Hoàng Phi nghe thấy tiếng tiêu nơi xa, y lập tức hạ thấp tiếng cầm, nhưng tốc độ của những ngón tay vẫn chưa từng giảm xuống. Ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp của Trát Hoàng Phi, y ngẩng đầu nhìn trăng cao, đám mây xám kia đã dịch chuyển, lộ ra vầng sáng ngời ngợi. Cùng lúc này, tiếng tiêu kia đã chấm dứt, Trát Hoàng Phi cúi đầu, trên môi treo một nụ cười mê nhẹ thích thú.

Lục y nam tử đứng trước cửa chính phòng, hắn chậm rãi lau đi vết máu dính trên mu bàn tay. Mặt nạ bạc của nam tử được trăng cao rọi xuống, ánh lên một tia sáng bức người, màn sương mỏng phủ nhẹ lên nó, tạo ra cảm giác lạnh lẽo đến tận xương. Hắn mở cửa phòng, bước qua thân xác to lớn của hai tên hạ nhân dưới chân, rồi chậm rãi đi vào.

Tư thái của nam tử ung dung nhẹ nhàng, trước sau như một khóe môi vẫn nhếch lên độ cong đẹp đẽ. Hắn lấy đi cuốn sách cuối cùng của Huyết hồi thư, nằm ở chính phòng Triết vương. Nắm trong tay cuốn sách mà hắn hằng mong ước bấy lâu, lục y nam tử tiêu sái rời khỏi chính phòng. Hắn vận công, phóng người di chuyển thân mình nhanh chóng đến hậu hoa viên.

Đáp thân trên nhành cây nhỏ bên cạnh bờ tường, cành lá xum xuê che khuất đi một nam tử tuấn tú. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn liếc qua toàn viện, nhìn đến Trát Hoàng Phi, y khẽ cười với hắn, tựa như một lời chào hỏi giữa những bằng hữu với nhau. Lục y nam tử nhếch mép, vô thanh vô tức xoay đầu rời đi. Trát Hoàng Phi chăm chăm nhìn vị trí cung chủ đã mất dạng, đợi đến gần một khắc sau, khi trong lòng đã chắc chắn cung chủ an toàn, lúc này, Trát Hoàng Phi mới rũ mi, ngón tay thon dài vẫn tiếp tục ngao du trên huyền cầm.

Đêm nay, là một đêm trời mát.

Lăng Bích Thần ôm chặt Diệc Doanh trong lòng, cả hai đã đứng trước cổng lớn Mạc phủ, thế nhưng Lăng Bích Thần lại chẳng muốn rời khỏi nàng.

Mạc Diệc Doanh nằm trong lồng ngực cứng cáp của hắn, một bên má hắn dán vào đỉnh đầu đen nhánh của nàng. Mùi hương thoang thoảng từ thân thể nàng truyền đến khoang mũi của hắn, Lăng Bích Thần nhắm nghiềm hai mắt, trong lòng hắn không ngừng cầu nguyện thời gian mau chóng ngừng lại để được ôm Doanh nhi lâu thêm một chút nữa.

Thế nhưng khoảnh khắc hạnh phúc thường trôi qua rất nhanh. Cảm thấy mình sắp chịu không nổi nữa, Mạc Diệc Doanh vỗ nhẹ tấm lưng rộng lớn của Lăng Bích Thần, lồng ngực ấm áp này của hắn không khiến nàng vui vẻ, ngược lại càng khiến tâm tình Diệc Doanh càng thêm nặng nề.

“Thần ca, muộn lắm rồi, huynh mau trở về thôi.”

“Để yên, Doanh nhi.” Lăng Bích Thần hít vào một hơi, hắn vẫn ghì chặt lấy nàng, vòng tay hắn như gông xiềng, sức lực mạnh mẽ từ hắn áp đến người trong lòng khiến nàng ngạt thở, khó chịu muốn kháng cự sự tiếp xúc này.

“Thần ca, huynh, huynh làm sao vậy?” Mặt nàng áp vào ngực hắn, bờ vai mảnh khảnh bị hắn ép đến phát đau, giọng nói dịu dàng của nàng lúc này cũng mang theo sự giận dữ khó phát hiện. Thế nhưng Lăng Bích Thần tựa hồ là bỏ mặc, hai tay hắn càng dùng sức nhiều hơn nữa.

Vì cái gì, vì cái gì mà nàng lại từ chối hắn? Lăng Bích Thần có chút mất khống chế, hắn nghiêng đầu, bỗng nhiên vùi mặt vào hõm cổ của nàng. Mạc Diệc Doanh bị hành động của hắn làm cho khuôn mặt bất giác ngẩng lên, cả thân hình đổ về phía trước, mình hơi cong lại, tư thế này thực sự đối với nàng rất là bất nhã.

Mạc Diệc Doanh thở dài, bởi vì nàng thấp hơn Lăng Bích Thần rất nhiều, lúc này hắn vùi mặt vào cổ nàng, khiến cho nàng phải khiễng mũi chân lên đôi chút, cả Lăng Bích Thần cũng phải cúi người xuống. Nàng nâng tay, nhẹ nhàng vuốt lấy tấm lưng nam nhân trước mặt.

“Đừng như thế nữa. Thần ca, huynh làm muội đau.” Lời này của Mạc Diệc Doanh hiệu quả khiến bàn tay đang ghì chặt nàng cũng thoáng buông lỏng. Lăng Bích Thần bấy giờ mới ý thức được sức lực của mình, hắn tham lam hít lấy mùi hương dịu nhẹ của tiêng nữ tử mình yêu.

Tưởng rằng hắn sẽ buông tay ra, nào ngờ Diệc Doanh còn chưa thả lỏng cơ thể, thì bên cổ đã cảm nhận được cái ướt át mềm mại. Thân mình nàng lập tức trở nên vô cùng cứng ngắc.

Lăng Bích Thần cư nhiên lại dám hôn lên cổ nàng!

“Đừng làm loạn.” Mạc Diệc Doanh nhíu mày dùng tay đẩy mạnh hắn ra, khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên vô cùng nghiêm túc, “Mau trở về thôi, đại ca bên trong hẳn là không vui rồi.” Nàng nói xong, thân mình toan tính muốn rời đi trước.

Đôi ngươi Lăng Bích Thần thoáng qua tia buồn bã, hắn rũ mắt nhìn nàng, đưa tay muốn vuốt mái tóc mượt mà của nữ tử, thế nhưng Mạc Diệc Doanh lại lạnh nhạt né tránh. Trong nháy mắt, khuôn mặt Lăng Bích Thần liền cứng đờ. Tuy vậy, Mạc Diệc Doanh vẫn không hề nhìn hắn, đôi mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu không chút gợn sóng, khóe môi nàng kéo xuống, hiển nhiên rằng hắn chọc nàng không vui rồi.

“Sao lại dỗi rồi?” Bỗng nhiên Lăng Bích Thần bật cười, bàn tay giữa không trung cũng không thu về, mà vẫn tiếp tục vươn tới vuốt nhẹ gò má thanh tú của nàng. Động tác hắn nhẹ nhàng, ôn nhu, hệt như tình cảm của hắn đối với nàng.

Bàn tay Lăng Bích Thần vuốt đến tận sau tai của nàng, hai tay hắn đột ngột kìm lấy đầu nàng. Mạc Diệc Doanh sửng sờ, còn chưa kịp phản ứng thì môi của Lăng Bích Thần đã chạm đến vầng trán trắng nõn.

“Ngủ ngon, Doanh nhi.” Lăng Bích Thần thấp giọng nói. Đoạn hắn buông tay, vui vẻ nhìn khuôn mặt kinh ngạc lại ngây ngô của nàng, hắn nắm bả vai nàng, xoay người nàng về phía Mạc phủ.

Quản gia lúc này thấy tiểu thư trở về, vội vàng chạy ra đón. Mạc Diệc Doanh cúi đầu, nàng chậm rãi bước đi, một đoạn qua cửa cũng không hề có ý định quay lại nhìn hắn.

Ngược lại Lăng Bích Thần vẫn một mực nhìn về phía bóng dáng mảnh khảnh yêu kiều của nàng. Đến khi nàng khuất sau cổng lớn Mạc phủ, Lăng Bích Thần lúc này mới mỉm cười quay đầu, từng bước bước đến chỗ thuộc hạ.

Tiếng vó ngựa văng vẳng trong đêm, gió thoảng mang theo hương thơm nhè nhẹ lướt qua gương mặt lãnh diễm của Lăng Bích Thần. Hơi ấm nơi bàn tay hắn vẫn còn đó, Lăng Bích Thần khẽ nhắm mắt, đầu tựa vào cửa kiệu. Thân hình cao lớn thả lỏng xuống, ánh trăng ảm đạm khẽ len lỏi vào bên trong, Lăng Bích Thần thở dài một hơi. Dáng vẻ cao ngạo tà khí của hắn bây giờ tựa như đã biến mất, chỉ còn chừa lại một bóng dáng buồn bã cô đơn.

Hai mươi mấy năm sống trên đời, cuộc sống của Lăng Bích Thần thực sự không giống với người thường, hắn không có những khoảnh khắc đẹp đẽ trong lời êm tiếng ngọt như Cổ Tịch Nhiên, lại càng không có thời gian rảnh rỗi để ra ngoài ngắm trăng thả hoa đăng với Diệc Doanh như ngày hôm nay. Cuộc đời của hắn từ bé vốn đã rất tối tăm, sự lạnh bạc ở nơi vương phủ khiến cho tính cách của Lăng Bích Thần kỳ quái như vậy, vui buồn thất thường, tâm tư khó đoán, lòng dạ phủ đầy sương đen.

Lăng Bích Thần không biết cười, hắn chưa từng nở một nụ cười nào từ khi hắn lên sáu.

Thế nhưng, cái u ám tẻ nhạt đó đã biến mất chỉ sau mười năm. Ngày đó Lăng Bích Thần may mắn gặp được người khiến hắn tìm được ánh sáng trong cuộc đời tăm tối. Ánh sáng đó hơn cả ánh mặt trời, rực rỡ và chói sáng, đẹp đến trời ghen đất hờn, ánh sáng đó đã làm tan chảy khối băng trong lòng Lăng Bích Thần.

Ngày ấy, nàng nơi đó, nắm tay hắn và nói rằng muốn hắn chơi cùng nàng. Diệc Doanh, nàng khiến hắn tìm được con đường sống, khiến cho hắn tìm lại hơi thở của con người.

Người đời đâu biết, Mạc Diệc Doanh trong lòng Lăng Bích Thần còn quý báu hơn cả trái tim của hắn. Nàng chiếm trọn toàn bộ nó, nàng tựa như mầm sống của hắn.

Lăng Bích Thần yêu nàng còn hơn cả tính mạng của hắn.

Nhưng mà… Nàng lại không yêu hắn. Người nàng yêu là Cổ Tịch Nhiên… Lăng Bích Thần đau đớn nhận ra điều này từ rất lâu. Hắn vốn dĩ nghĩ rằng tuy nàng có hôn định với Thái tử, nhưng lòng nàng thực sự không yêu Cổ Tịch Nhiên. Đối với Cổ Tịch Nhiên, nàng luôn có thái độ như một tiểu muội đối với một đại ca, không khác biệt với Mạc Từ Thâm. Nhưng hắn lại không ngờ đến, Mạc Diệc Doanh lại tự nhận rằng mình có tình cảm khác lạ đối với Cổ Tịch Nhiên.

Là vì cái quái gì chứ? Hắn có yêu nàng ít hơn Cổ Tịch Nhiên sao? Hắn không dành cho nàng những thứ tốt nhất mà hắn có sao? Lăng Bích Thần cắn răng, không, hắn yêu nàng còn hơn cả Cổ Tịch Nhiên. Hắn là vương gia, là vương gia khác họ, hắn chỉ kém Cổ Tịch Nhiên một cái Thái tử.

Lăng Bích Thần hắn tốt hơn Cổ Tịch Nhiên rất nhiều! Hắn không có ba nghìn nữ nhân hậu cung, hắn không có bị thiên hạ che mắt, hắn sẽ không đặt tên nàng vào đống phế vật mà hằng đêm hắn phải chọn lựa.

Lăng Bích Thần hắn hiểu rõ lòng nàng, Doanh nhi sẽ không bao giờ chấp nhận được phu quân của nàng có nhiều nữ nhân khác. Doanh nhi sẽ không bao giờ vui vẻ trong khi đêm nào cũng phải chờ đợi phu quân của nàng đến thị tẩm. Hắn rõ, hắn rõ tất thảy. Và Lăng Bích Thần hắn sẽ không bao giờ để cho nàng phải buồn lòng, hắn cũng sẽ không bao giờ để cho Diệc Doanh rơi vào vòng tay của nam nhân khác.

Mạc Diệc Doanh là của hắn, nàng chỉ có thể gả cho hắn. Đúng, Doanh nhi, nàng là của ta, nàng là của ta!

Bàn tay đặt trên đùi của Lăng Bích Thần siết chặt lại đến gân xanh cũng nổi lên mồn một, hàng mày rậm tuấn tú chậm rãi dãn ra, bạc môi hắn khẽ mím lại. Lăng Bích Thần vẫn nhắm mắt, làn mi dài kịch liệt rung động, trong lòng hắn không ngừng suy tính.

Cổ Tịch Nhiên, ngươi hơn ta mười lăm năm, nợ mười lăm năm này đành lấy lại cả đời sau vậy…

***

Lúc Cổ Tịch Nhiên biết được tin cả đêm hôm nay Doanh nhi và Lăng Bích Thần ở cùng một chỗ, thì cũng đã là canh hai.

Hắn ngồi trên tọa ỷ, ngón tay vân vê chiếc nhẫn ngọc thạch cao quý. Cổ Tịch Nhiên nghe thuộc hạ của mình bẩm báo, lông mày thanh dài nhíu chặt lại.

“Mạc Từ Thâm chẳng lẽ lại để cho Doanh nhi một mình ở lại với Lăng Bích Thần?” Cổ Tịch Nhiên tức giận nhìn Tiếu Phỉ Nghê ngồi phía dưới. Thật quá đáng, thân là một đại ca vậy mà lại vô tư để cho muội muội của mình ở chung với nam nhân khác, chẳng nhẽ Mạc Từ Thâm không lo sợ điều gì sao?

Tiếu Phỉ Nghê nghe hỏi thì mỉm cười, dáng vẻ y ưu nhã chậm rãi thổi một làn hơi trà nóng, y đáp: “Đều là bị bọn người cửu công chúa kéo đi rồi.”

Tai nghe đến hoàng muội của mình, Cổ Tịch Nhiên giận đến đập bàn, hắn quát lên: “Cửu hoàng muội! Cô nam quả nữ ở chung một chỗ, bọn họ không biết như vậy là rất nguy hiểm hay sao?”

“Thái tử, người có thể bình tĩnh chút được không? Nói như thế nào cũng là Mạc tiểu thư tự mình biết lo liệu, làm sao Mạc đại công tử có thể tự mình đi hại muội muội của mình được cơ chứ?”

“Hừ, nói thế nào cũng không thể như vậy được!” Tuy gương mặt đã không còn giận dữ như cũ, nhưng Cổ Tịch Nhiên vẫn không vui liếc mắt.

Đối với sự ghen ghét của Thái tử điện hạ, Tiếu Phỉ Nghê chỉ biết cười cười. Y nhấp một ngụm trà, đôi mắt mang theo sương mù hỏi Cổ Tịch Nhiên: “Vậy thì tại sao người lại gọi ta đến đây trong lúc này? Hiện giờ đã quá canh hai, muộn thế mà người còn không cho ta nghỉ ngơi.”

Vốn là đang trong trạng thái mơ màng sắp chìm vào giấc mộng, Tiếu Phỉ Nghê hôm nay đã mệt đến sắp chết, vậy mà hạ nhân lại gấp gáp chạy đến truyền lời của Thái tử lập tức phải vào cung, nói rằng có chuyện gấp nhất định phải gặp ngay bây giờ. Vẻ mặt hạ nhân lúc đó tái xanh, cả cung nhân, thuộc hạ của Thái tử cũng căng thẳng vô cùng, làm cho Tiếu Phỉ Nghê tưởng rằng Thái tử thực sự là có chuyện gì rồi, vội vội vàng vàng khoát áo mà rời phủ.

Nào biết vừa vào chính phòng thì thấy một màn Thái tử nhàn hạ ngồi đó, bên cạnh ấm trà vẫn còn nghi ngút khói.

Hắn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đã nghe Thái tử hỏi về chuyện của Mạc nhị tiểu thư. Không phải chứ, chẳng nhẽ bọn ám vệ không báo cáo đầy đủ hay sao? Lần này lại đến lượt hắn?

Nhưng mà nói qua xong xuôi, Tiếu Phỉ Nghê cũng không tin là Thái tử lại rảnh rỗi đến mức tự mình chọc giận chính mình như thế, nghe qua chuyện Mạc nhị tiểu thư chắc chắn sẽ có chuyện gì đó để nói.

Lúc nào cũng vậy, chính sự của Thái tử luôn luôn đi sau chuyện của Mạc nhị tiểu thư. Mà hiện giờ đã là đêm khuya, nói như vậy thì hẳn là không phải chuyện gì nhỏ.

Quả nhiên, đúng như những gì mà Tiếu Phỉ Nghê suy nghĩ, Cổ Tịch Nhiên sau khi nghe qua chuyện Mạc Diệc Doanh, bắt đầu nói tới chuyện chính, khuôn mặt cương nghị của hắn liền trở nên vô cùng nghiêm túc, đôi mắt ánh lên từng tia lạnh lẽo sắc bén tận cùng.

Cổ Tịch Nhiên trầm ngâm một chút, sau đó cất giọng khàn khàn nói: “Huyết hồi kinh thư đã bị mất sáu cuốn, người lấy chỗ Triết vương và Trai Hổ là hai người khác nhau.”

Tiếu Phỉ Nghê nghe xong kinh ngạc hô lên một tiếng: “Sao lại như thế được?”

“Ta mới biết chuyện này, đêm nay Triết vương thiết đãi yến tiệc ngay tại phủ của y, ta e là cuốn cuối cùng trong tay y cũng sẽ bị mất.” Nói cho cùng, Huyết hồi kinh thư không phải là thứ mà người khác có thể tùy tiện lấy đi.

Trong tay Triết vương có giữ hai cuốn. Hai hôm trước Triết vương đã đánh mất một cuốn, y ráo riết tìm kiếm, phát hiện kẻ lấy đi là không phải là một người bình thường. Bởi trước khi đi ngủ, đêm đó Triết vương đã có lật ra xem một chút, sau đó y chôn cuốn sách xuống gối đầu của mình. Nhưng sáng hôm sau, sau khỉ tỉnh lại tìm kiếm lại chẳng thấy đâu. Có nghĩa kẻ lấy đi đã nhân lúc Triết vương ngủ mà đánh cắp nó.

Trong khi đó, đêm hôm đó bên ngoài sương phòng của Triết vương hộ vệ canh giữ rất nghiêm ngặt, không có bất cứ dấu vết nào để lại kẻ đó đã đi vào bằng cửa chính. Trong phòng Triết vương ngoài y thì không còn một ai khác, cửa sổ được khóa từ bên trong, sáng hôm sau vẫn bình thường như cũ.

Vậy thì kẻ đánh cắp cuốn sách đã lấy đi bằng cách nào?

Tuy rằng rất có khả năng Triết vương cố tình dựng ra màn kịch bị mất cuốn sách để cất giấu cuốn sách làm của riêng mình. Nhưng mà Cổ Tịch Nhiên lại nghĩ rằng y sẽ không dám làm ra điều đó. Bởi lẽ, nếu cuốn sách bị mất đi, khả năng Triết vương bị ám sát sẽ rất cao.

Người trong giang hồ ham muốn Huyết hồi kinh thư như một con quái thú ham muốn uống máu kẻ khác. Bọn họ tìm kiếm Huyết hồi kinh thư, mặc kệ bộ sách nằm trong tay kẻ nào, bọn họ cũng sẽ dùng đủ mọi cách để lấy được nó làm của riêng mình.

Khi có được nó trong tay, có nghĩa là ngươi đã có một bí mật rất lớn mà bất kỳ ai cũng không được phép biết được, vậy nên, hoặc bọn người giang hồ sẽ giết chết kẻ tiền nhiệm nắm giữ nó, hoặc là người nắm giữ phải bảo vệ tính mạng mình và diệt khẩu kẻ đã biết bí mật của chính mình. Nội dung cuốn sách không phải bình thường, nó vô cùng đặc biệt và người bình thường không thể nào hiểu rõ được nó. Tuy thế, nhưng những gì có trong sách không thể được lộ ra bên ngoài.

Người lấy đi cuốn sách ở chỗ Triết vương hiện giờ vẫn chưa xuống tay với y, có nghĩa rằng kẻ đó đã biết được Triết vương vẫn còn giữ một cuốn. Và theo như Cổ Tịch Nhiên suy nghĩ, chắc chắn rằng kẻ đó đang đợi thời cơ cướp lấy cuốn sách cuối cùng ở chỗ hoàng thúc của hắn.

Mà đêm nay, Triết vương thiết đãi dạ yến, đồng nghĩa với việc y cũng đang có ý định lừa ngựa vào chuồng.

Nhưng mà nghĩ lại một chút, kẻ lấy đi cuốn sách đó ghê gớm như vậy, Triết vương có bản lĩnh bắt hắn được sao?

Tuy rằng chung cùng dòng máu, nhưng Cổ Tịch Nhiên lại không cảm thấy lo lắng hay tỏ ra một chút thương cảm dành cho hoàng thúc của mình. Ngược lại, hắn còn cảm thấy Triết vương thật ngu ngốc.

“Thái tử, người nghĩ xem…” Điều mà Cổ Tịch Nhiên nghĩ, đương nhiên Phỉ Nghê cũng có chút nào đó suy luận ra.

Nếu nói một mặt này, hai cuốn Huyết hồi kinh thư đó vốn dĩ không phải là của Triết vương, thực ra chủ nhân chân chính của nó là người ngồi đối diện hắn đây.

Đúng vậy, chính là Cổ Tịch Nhiên cố ý đưa hai cuốn Huyết hồi kinh thư cho Triết vương. Hai cuốn sách đó hắn đã đọc nát rồi, hiện giờ cho đi chỉ là để bảo toàn tính mạng của mình, hắn cũng đâu phải ngu muội mà giữ lại cho riêng mình?

Mà nghĩ đến kẻ đánh cắp hai cuốn sách ở nơi Triết vương, lại nói không giống với kẻ đã đánh cắp một cuốn ở chỗ Trai Hổ, kẻ đã mất mạng cách đây nửa năm.

Trai Hổ là cấm y vệ trong đại nội hoàng cung. Chuyện y ban đầu Cổ Tịch Nhiên cũng chỉ biết được có người mất tích, sau đó được nghe trong giang hồ có phát hiện thêm được một cuốn Huyết hồi kinh thư.

Nói đến chuyện này, cũng hẳn là Trai Hổ là người thế mạng, nếu như y học được những gì trong cuốn sách đó nói đến, thì hẳn cũng không phải chết một cách dễ dàng như thế. Mà nói như thế, cũng không biết Triết vương có học những gì có trong cuốn sách hay chưa.

Nhưng mà… Cho dù có học hay chưa học, thì Cổ Tịch Nhiên chắc chắn rằng vương gia cũng sẽ chết. Bởi lẽ người trộm cuốn sách chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.

“Hừm… Sở dĩ nói hai người khác nhau là do phong cách của y.” Cổ Tịch Nhiên trầm ngâm nói.

Bấy giờ, trong đầu Tiếu Phỉ Nghê mới cẩn thận nhớ lại những chi tiết mà mình từng nhìn thấy của hai lần mất đi cuốn sách.

Lúc Trai Hổ bị giết, hung thủ có để lại ấn hiệu ở vai của y, là một hình vầng trăng khuyết máu.

Hẳn đó là ấn ký đặc biệt của kẻ đó. Trên giang hồ cũng có rất nhiều người nhìn thấy ấn ký này, nhưng hắn và Thái tử cũng không rõ mấy về nhân vật này. Nhưng mà kẻ đánh cắp cuốn sách ở chỗ Triết vương còn chưa ra tay, thì làm sao biết được phong cách hay ký hiệu gì mà y để lại để phân biệt cơ chứ.

Lúc này, Cổ Tịch Nhiên dường như biết được suy nghĩ của Tiếu Phỉ Nghê. Hắn nhẹ cười một tiếng, trong tay lấy ra một thanh thẻ tre trông ngắn hơn thẻ tre bình thường, chỉ dài bằng một ngón trỏ của Cổ Tịch Nhiên.

Trên đó có khắc một chữ “Kỳ”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.