Gấu Trúc Đại Nhân Nhà Ta

Chương 10




Mạc Diệc Doanh rời khỏi Đông viện, chạy đến hậu viện của Tiêu Thủ cung. Tuy rằng nàng không rõ mấy về Tiêu Thủ cung, nhưng lại không phải là đến chỉ một hai lần. Lúc trước, khi còn rất bé, nàng thường xuyên cùng Cổ Tịch Nhiên loanh quanh khắp hoàng cung, chạy tới chạy lui cũng nhớ được không ít nơi. Mà ở Tiêu Thủ cung này, nàng lại chỉ thích hậu viện của nó.

Nơi đây không có mấy người đến, cây hoa um tùm, gió thoáng lại mang theo mùi hương ngào ngạt của hoa tứ phương. Mạc Diệc Doanh thỏa mãn hít một hơi thật sâu, mê muội sự thoải mái ở nơi này.

Lá cây xào xạt nương theo gió mà lìa cành, rơi xuống đất. Mạc Diệc Doanh tìm một gốc cây tương đối sạch sẽ, thô lỗ ngã người xuống. Nàng reo lên một tiếng thật dài, vui vẻ cười lớn.

Ở đây, nàng không sợ sẽ bị người khác phát hiện, Diệc Doanh không khách khí lăn lộn trên đống lá dưới đất mấy vòng. Chơi đã, nàng mới chịu ngồi yên ngẩng đầu nhìn lá cây rơi xuống. Gió nhẹ dịu dàng, lướt qua gò má nàng một làn ấm áp, bỗng nhiên Diệc Doanh nhớ đến lần đầu tiên nàng và hai người Cổ Tịch Nhiên, Lăng Bích Thần nô đùa cùng nhau. Đó là chín năm về trước, khi nàng sáu tuổi, cũng ở chính nơi hậu viện này.

Nàng nhớ khi đó nàng đã rất ngây ngô mà “phạt” tiểu vương gia chơi đùa cùng. Khuôn mặt Cổ Tịch Nhiên lúc đó không vui, nhưng khi đó nàng làm sao biết, hiện tại nhớ lại mới thấy mình thực ngốc. Nhưng ngốc thế lại có thêm một vị bằng hữu, tuy rằng vị bằng hữu này lại không giống như nàng nghĩ…

Lăng Bích Thần, Lăng Bích Thần là một nam tử lãnh khốc, hoàn toàn trái ngược với Cổ Tịch Nhiên. Chín năm bên cạnh, hắn lại dần dần thay đổi, cũng không giống như ngày xưa. Mà dường như không chỉ có một mình Lăng Bích Thần, mà cả nàng, cả Cổ Tịch Nhiên.

Chỉ có chín năm, lại là một sự thay đổi.

Mạc Diệc Doanh nhìn về nơi ngày trước nàng hơi chơi đùa, bỗng nhiên lòng nảy lên cảm giác muốn cùng hai người bọn họ tiếp tục chơi trò chơi đếm chữ tìm người đó. Nàng bật cười thành tiếng, tiếng cười trong trẻo réo rắt vang đến tận trời.

Gió lại một trận nổi lên, giống như muốn hòa vào âm thanh ngọt ngào phát ra từ tiểu nữ tử xinh đẹp dưới gốc đại thụ, âm thanh của lá vang vọng khắp chốn. Diệc Doanh ngẩn người nhìn từng chiếc lá rơi xuống dưới chân mình. Nàng bất giác có hứng thú muốn ca một khúc. Không nghĩ ngợi nhiều, Diệc Doanh hít một hơi thật sâu, bắt đầu cất tiếng hát.

“Thế giang hoa sớm bên nụ…

Trên cành giọt sương mơn trớn bên kẽ lá…”

Tiếng hát rất nhỏ, giống như là lời thủ thỉ trong gió. Nàng nghiêng người, cái đầu nhỏ nhịp nhàng lắc nhẹ, đôi mắt từ từ híp lại. Diệc Doanh hát được một đoạn, bỗng nhiên nơi đâu xuất hiện tiếng tiêu.

Diệc Doanh giật mình choàng mở mắt. Nàng ngừng hát, tiếng tiêu cũng ngừng lại. Diệc Doanh nhìn ngó xung quanh, lại không thấy một bóng người.

“Là ai?” Diệc Doanh hét lớn, nhưng một hồi lâu không có người đáp. Nàng hơi nhíu mày, tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng nghĩ lại nơi hoàng cung chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nghĩ thế, cuối cùng nàng cũng nằm xuống lại, tiếp tục khúc hát của mình.

“Lá lìa cành theo gió, sống lại đến bên cội…

Thiếp lòng này chợt nhớ, sớm đã thuộc về chàng…”

Nàng vừa cất tiếng hát, tiếng tiêu một lần nữa lại vang lên. Mạc Diệc Doanh nhắm mắt, lười biếng không thèm để ý. Nàng vẫn cứ hát, tiếng tiêu vẫn cứ vang đều.

Tiếng tiêu trầm thấp, theo điệu hát của nàng mà bay bổng, lúc trầm rồi lúc cao, lúc lên rồi lúc xuống. Tiếng tiêu êm ái lại nhịp nhàng, từng điệu hòa theo giọng hát trong trẻo của Diệc Doanh khiến nàng mê thích, càng hát càng say.

“Đừng đi, xin chàng đừng đi…

Đừng đi, đừng mang theo lòng thiếp…”

Giọng nàng lên cao, tiếng tiêu lại trầm đến cực hạn. Hai âm điệu ngược nhau như thế, hòa lại một chỗ lại nhịp nhàng, tuyệt vời đến khó thở. Đến câu hát cuối cùng, Mạc Diệc Doanh ngẩng đầu reo lên một khắc vang vọng khắp bầu trời. Thời điểm nàng đã dứt hẳn, thế nhưng tiếng tiêu trầm trầm vang lên nhỏ dần, nhỏ dần hồi lâu rồi mới kết thúc, tựa như còn vương vấn trong điệp khúc mà nàng ca lên.

Mạc Diệc Doanh sửng sờ một lúc, tiếng tiêu hay quá, hay đến mức khiến nàng quên cả bản thân mình, đắm chìm trong nó mà vui vẻ. Nàng vội vàng bật dậy, chạy khắp nơi tìm kiếm nơi phát ra tiếng tiêu trầm thấp đó.

“Công tử, công tử, có phải là công tử đó không?” Nàng học cầm, nhưng cũng hiểu được ít nhiều về tiêu. Tiếng tiêu nặng như vậy, hơi thổi cực mạnh, đây chắc chắn là tiếng tiêu của một nam nhân.

Diệc Doanh nhìn lên cao, không thấy một ai. Nàng lại chạy đến sau những khóm hoa, cúi người tìm ở sau những ngọn núi giả, rồi đến trên tàn cây, thế nhưng lại chẳng thấy một bóng người, thậm chí cả dấu vết cũng không.

“Công tử?” Nàng đứng lại chỗ cũ, nhìn ngó xung quanh. Bỗng nhiên làn gió nổi lên thổi mạnh, khiến đống lá dưới chân nàng cũng phải bay lên. Diệc Doanh bất giác nhắm chặt mắt, dùng hai tay che lấy mặt.

Trong khoảnh khắc đó, dường như Diệc Doanh cảm nhận được có gì đó lướt qua đỉnh đầu nàng. Diệc Doanh sợ hãi, mặc kệ gió mạnh, lá hoa bay tứ tung, nàng mở to mắt. Tiếng hô vừa dứt, phía trước lập tức liền mất gió, mọi thứ lả tả rơi xuống, bóng lưng cao lớn của một nam nhân rõ ràng ngay trước mắt, Diệc Doanh vô thức hô lên một tiếng: “Công tử!”

Nam nhân mặc bộ lục bào, đứng cách xa nàng hơn một trượng. Hắn chỉ nghiêng nửa mặt, lộ ra một góc mặt nạ bạc, ánh nắng chiếu xuống, óng ánh hắt vào mắt Diệc Doanh, khiến nàng chói mắt, không tự chủ híp mắt lại.

“Nàng tên gì?” Diệc Doanh ngẩn người nhìn nam nhân kia, giọng hắn trầm thấp giống như tiếng tiêu mà hắn vừa thổi.

Nàng nhìn một lát, rồi nhẹ giọng đáp: “Muội họ Mạc, gọi là Diệc Doanh. Huynh, huynh là ai?”

Nam tử quay đầu lại nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp, dài rộng, đuôi mắt hơi hẹp, hếch cao mị hoặc. Lông mi phủ dài mềm mỏng, lại một màu nhạt khiến cho đôi mắt xinh đẹp đó lộ ra mấy phần tà khí. Mặt nạ bạc chỉ che được phần trên và nửa má của nam nhân. Diệc Doanh nhìn đôi môi đỏ có độ dày thích hợp từ từ hé mở, hắn nói: “Gọi ta một chữ Lam.”

Nói xong, cũng không để cho nàng hoàn hồn, Lam lại dấy là một trận cuồng phong. Lần này, trận gió mạnh gấp mấy lần ban nãy, dù không muốn nhưng Diệc Doanh cũng buộc phải nhắm chặt hai mắt của mình. Lá xé làn gió cuốn qua tay nàng, truyền đến một chút nhói nhói.

“Lam công tử…” Nàng kêu lên một tiếng, cuồng phong liền chấm dứt. Diệc Doanh từ từ mở mắt, Lam đã không còn ở đó. Nhưng dưới đất lại xuất hiện một mảnh ngọc bội tinh xảo. Đường nét uốn lượn xinh đẹp đập vào mắt nàng, Diệc Doanh vội vàng nhặt nó lên, trên đó có một chữ được khắc đậm màu đỏ.

“Liễu…” Diệc Doanh nhìn miếng ngọc bội, lật qua lật lại hai mặt, cuối cùng chỉ thấy duy nhất một chữ “Liễu” to đẹp kia. Nàng nhìn về phía xa, hướng mà Lam vừa rời khỏi, “Liễu… Lam… Họ Liễu, tên một chữ Lam?”

Diệc Doanh nắm chặt miếng bội, cười lên một tiếng. Nàng đeo miếng ngọc bội bên eo, quay đầu bước chân ra ngoài, trong miệng nàng ngâm lên khúc ca ban nãy, cuối cùng còn nhớ đến tiếng tiêu kia.

“Liễu công tử…”

***

Cung yến kết thúc vào giờ mùi, Mạc Diệc Doanh lần này trở về cùng cha mẹ và huynh trưởng.

Lúc ra khỏi đại điện, Lăng Bích Thần bước chậm bên nàng, đôi mắt lạnh liếc thấy miếng ngọc bội xa lạ kia, khuôn mặt hắn trầm xuống trong tức khắc.

Lăng Bích Thần mang khuôn mặt lạnh lẽo đến cạnh kiệu Mạc gia, hắn nhìn nàng một lúc, sau mới nói: “Giờ dậu đợi ta đến phủ, ta sẽ đưa muội đi hồ Thao Ca, được không?”

“Ừm.” Diệc Doanh mỉm cười, dùng hai ngón tay vuốt ngay nếp nhăn giữa trán hắn, làm ra bộ mặt căng thẳng, vờ như giận dữ nói: “Là kẻ nào dám làm cho Thuyệt vương của muội không vui đến nhăn mặt nhíu mày như thế hửm? Là kẻ nào lớn mật thế hả? Thuyệt vương mau nói cho bổn cô nương biết, ta lập tức sẽ thay huynh trừng phạt kẻ đó, thay trời hành đạo!”

Khuôn mặt nàng trắng trẻo, có lẽ vì cố làm ra vẻ khác thường cho nên gò má hơi ửng hồng. Đôi mắt sáng rực, cánh môi nàng mềm mại, ướt át. Lăng Bích Thần nhìn nàng bật cười thành tiếng: “Chính là cái kẻ đáng yêu chết người này đây.” Nói rồi dùng tay véo véo cái mũi nhỏ của nàng. Diệc Doanh thấy khuôn mặt Lăng Bích Thần nay đã hòa hoãn, mới cùng hắn cười mấy tiếng.

“Được rồi, mau lên kiệu, Từ Thâm lại nổi nóng rồi.” Lăng Bích Thần hướng về phía kiệu trước cười cười, rèm kiệu đã bị vén một góc, lộ ra bộ mặt không rõ ý nhị của Mạc Từ Thâm.

Diệc Doanh gật đầu, nói: “Vậy thì giờ tuất muội đợi huynh, đến sớm nhé.” Nàng nói rồi xoay rồi, để Mạc Từ Thâm đỡ mình. Ngồi ngay ngắn trong kiệu rồi, mới huơ huơ tay ra ngoài tạm biệt người kia.

Lăng Bích Thần đứng một chỗ nhìn kiệu Mạc gia đi xa, lúc lâu sau mới chậm rãi đi về hướng kiệu của mình. Hắn lên kiệu, xa phu bắt đầu khởi hành, trở về Thuyệt vương phủ. Một đường trở về, Lăng Bích Thần vẫn không quên được hình ảnh của miếng ngọc bội bên eo Diệc Doanh…

***

Hoàng hôn buông xuống, Mạc Diệc Doanh thất thần trước gương đồng, nhìn chăm chăm vào miếng ngọc bội lẳng lặng nằm trên bàn.

Ánh tà len vào sương phòng, hắt lên miếng bội bạch ngọc xinh đẹp, lại hiện lên một chút sắc màu kỳ lạ. Mạc Diệc Doanh nhẹ nhàng cầm nó trên tay, phát hiện ngoài màu trắng lạnh, trên chữ “Liễu” không chỉ có màu đỏ sẫm, nó còn có màu xanh nhàn nhạt. Miếng bội lạnh lẽo, nhưng trên chữ “Liễu” kia lại ấm áp lạ thường.

Diệc Doanh miết nhẹ trên từng đường nét cứng cáp được khắc trên miếng ngọc bội. Tại sao lại có cảm giác tựa như, Liễu công tử đã rất từng thân quen?

“Tiểu thư.” Lộ Thanh bất ngờ tiến vào, làm cho Diệc Doanh giật mình muốn rơi cả miếng ngọc bội “Liễu”.

“Tiểu thư, người sao thế ạ?” Lộ Thanh ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó lại tò mò nhìn miếng ngọc bội đẹp đẽ trên tay tiểu thư, reo lên: “Ôi chao, miếng bội này đẹp quá. Tiểu thư, người mới mua nó sao?”

“Không phải.” Mạc Diệc Doanh mỉm cười, đưa cao lên đầu nhìn ngắm nó, nàng lẩm bẩm: “Là của một công tử, chàng tặng cho ta.”

“Dạ?” Lộ Thanh không nghe rõ, tò mò hỏi lại.

Diệc Doanh cười lên một tiếng, lắc đầu không nói tiếp. Nàng cẩn thận đặt miếng ngọc bội vào trong rương nhỏ, hỏi: “Ngươi đến có chuyện gì?”

Lộ Thanh lúc này mới bừng tỉnh nhớ đến việc quan trọng, tiểu nữ tử ngây ngô cười hai tiếng, cũng không quan tâm đến chuyện vừa rồi, cao hứng đáp lời: “Đại thiếu gia ở chỗ Thuyệt vương có dặn, một chút tiểu thư ra ngoài nhớ mang theo huyền cầm, đêm nay trên hồ Thao Ca hội ngộ các bằng hữu của người, cho nên phải chuẩn bị một chút.”

“Bằng hữu?” Tay đang thu thập đồ của Mạc Diệc Doanh hơi ngừng lại, nàng hỏi lại: “Bằng hữu của đại ca sao?”

“Dạ, là Xa công tử, huynh đệ Trăn gia, tam hoàng tử, cửu công chúa…”

“Còn có cửu công chúa? Đại ca có nói Thái tử sẽ đến không?” Mạc Diệc Doanh nghe đến có Cổ Túy Diên, lập tức quay người hỏi gấp.

“A, công chúa có đến. Nhưng mà… Nô tỳ không biết có Thái tử điện hạ hay không, đại thiếu gia chỉ nói qua như thế.” Lộ Thanh nghĩ chốc rồi nhanh nhảu đáp.

Mạc Diệc Doanh thấy thế gật đầu, không tiếp lời nữa. Dẫu sao hiện giờ Cổ Tịch Nhiên thương thế không nhẹ, hắn ra ngoài cũng không tiện được.

Nàng qua loa thu thập một chút, lệnh Lộ Thanh chuẩn bị nước tắm, rồi sửa soạn một phen. Đến lúc nàng đã xong xuôi mọi thứ, thì Mạc Từ Thâm cũng đã đến Tình viện của nàng. Hắn ngồi ở ngoài tiểu viện, kiên nhẫn chờ đợi tiểu muội của mình.

Đêm nay là lễ thả hoa đăng, vì muốn hòa vào lễ hội, cho nên Mạc Diệc Doanh chọn phục y hồng phấn từ vai xuống eo, dưới váy lại nhiễm dần một màu đỏ, đến chân váy thì hoàn toàn rực lửa. Một thân nàng xinh đẹp lại yêu kiều, Mạc Từ Thâm nhìn muội muội nhẹ nhàng ra cửa, hắn ngắm một lượt, sau mới hài lòng gật đầu một tiếng khen ngợi: “Muội như vậy rất tốt. Đến, đại ca đưa muội ra ngoài.”

Khuôn mặt nàng hơi hồng, môi son làn đỏ thẫm, xinh đẹp đến động lòng người. Diệc Doanh ôm huyền cầm vào trong ngực, chậm rãi bước đến cạnh đại ca mình.

“Vương gia đã đến hồ Thao Ca trước, ta nói rằng sẽ đưa muội đến, không cần phiền đến ngài ấy, cho nên ngài mới rời đi.” Mạc Từ Thâm một thân thân sĩ, tiêu sái bước đi, đến cạnh kiệu hắn nói một câu như thế.

Diệc Doanh biết đây là muốn giải thích cho Thuyệt vương vì sao không đến, nàng cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu một cái. Mạc Từ Thâm đợi đặt ghế cạnh kiệu, lúc này mới nâng tay tiểu muội, đỡ nàng bước lên. Sau đó cả hai cùng nhau xuất môn.

Lễ thả hoa đăng, khắp Kinh thành người đông như nêm. Kiệu đến gần hồ, hai huynh đệ Mạc gia mới bước xuống kiệu. Vẫn là Mạc Từ Thâm bước xuống trước, đỡ lấy Mạc Diệc Doanh.

Mạc Từ Thâm thân mình cao lớn, bề ngoài tuấn lãng, một mặt đều toát lên vẻ thư sinh nho nhã. Từng động tác nâng tay nhấc chân đỡ lấy Diệc Doanh đều ưu nhã lại nhẹ nhàng, cẩn thận yêu thương. Hành động lọt vào mắt dân thành, mọi người là mê mẩn ngây người.

Đứng bên cạnh Mạc Từ Thâm, Mạc nhị tiểu thư còn chưa lột xác ra khỏi vẻ đẹp ngây thơ non nớt, nhưng lại mang theo nét đẹp thiếu nữ mơ hồ chớm nở. Tóc nàng thả dài, vì chưa thành thân, cho nên chỉ vấn một kiểu đơn giản ở đỉnh đầu.

Khuôn mặt nàng dịu dàng, toát lên vẻ thục nữ đoan trang, từng bước nàng chậm rãi đi bên cạnh đại ca của mình. Hai người một nam nho nhã, một nữ xinh đẹp, cứ nhiên thế mà cướp đi bao ánh mắt của dân chúng Kinh thành.

Lăng Bích Thần đứng từ xa, trong đám người một cái liếc mắt liền nhận ra bóng dáng kiều mỵ của nữ tử mà mình yêu thương. Hắn nhìn nàng, mỉm cười ngọt ngào. “Doanh nhi, ta ở đây.”

Đám người tam điện hạ đang ở trên du thuyền, còn Lăng Bích Thần lại đứng trên bờ cách đấy không xa. Hắn đợi nàng bước đến, mới vươn tay muốn thay nàng ôm huyền cầm.

Mạc Từ Thâm khẽ cười một tiếng, chào hỏi qua với Thuyệt vương. Ở đây, từ lâu Lăng Bích Thần đã quá quen thuộc với đại ca của Diệc Doanh, lại nói Mạc gia không phải là vọng tộc bình thường, cho nên cũng không cần phải luôn hành lễ với người khác.

Ba người xong xuôi, lúc này Lăng Bích Thần mới gọi người đến, cho du thuyền đám người tam điện hạ đến gần, rồi đưa hai người Mạc gia lên đó.

Nàng bước lên, trước tiên là hành tiểu lễ với người hoàng thất: “Diệc Doanh ra mắt tam điện hạ, cửu công chúa…”

Còn chưa nói hết câu, bên kia Cổ Thi Gian thấy thế vui vẻ hô lên, muốn tiến đến đùa giỡn cùng nàng, nào ngờ bên cạnh Cổ Tùy Diên đã đi trước một bước.

“Doanh nhi, ở chỗ thân thuộc, cần gì phải câu nệ tiểu tiết làm chi. Đến, bổn cung nhớ ngươi muốn chết.”

Mạc Diệc Doanh cười cười nhìn bọn họ, cuối cùng vẫn phải chào hỏi qua hết một lượt, lúc này cũng là Mạc Từ Thâm vừa lên. Mọi người đang ồn ào vui vẻ, nào biết nhìn thấy Mạc đại công tử, cả đám liền một thoắt yên lặng.

“Hữu ngộ.” Mạc Từ Thâm không khách khí bước lên hai bước, nắm tay tiểu muội né sang một bên, nhường chỗ cho Thuyệt vương.

Cổ Thi Gian hừ mũi, uống tách trà một hơi liền sạch, hắn khoác vai Trăn Nhĩ Kiêu, không vui nói: “Cái tên đầu gỗ Từ Thâm này, bổn điện hạ nhớ không có mời ngươi.”

Mạc Diệc Doanh muốn lên tiếng, lại bị Cổ Túy Diên ngăn lại, nàng ta liếc mắt, xem thường đáp lời: “Là muội mời, sao nào, có gì bất ổn sao?”

Nàng ta nói xong cũng không đợi tam hoàng huynh của mình đáp trả, trực tiếp bỏ qua hắn, nắm chặt lấy tay Diệc Doanh hỏi: “Sao rồi, Doanh nhi có biết cuốn cầm phổ mới đây của Phương công tử không? Ta nghe nói y mới chép ra mấy bản, truyền ra đã hết ngay lập tức.”

Diệc Doanh nhìn tam hoàng tử giận đến lông mày cũng run lên, buồn cười không thôi. Nhưng nàng cũng không dám thêm lời vào hai huynh muội hoàng thất bọn họ, chỉ cười đáp lời với Cổ Túy Diên.

Cổ Túy Diên hơn nàng vài tuổi, là độc nữ dưới gối hoàng thượng, nhận được hết sủng ái yêu thương của ngài. Nàng ta là trưởng nữ hoàng thất, thế nhưng lại vô cùng thân thiết, gần gũi với mọi người.

Từ khi Diệc Doanh nhập cung cùng với Thái tử, thì nàng đã được làm bằng hữu với công chúa. Túy Diên xinh đẹp, tài giỏi, nàng thấu hiểu lòng người, lúc thì vô cùng đáng yêu, lúc thì vô cùng mị hoặc, lúc thì lại vô cùng trầm lắng. Tựa như trong cung không có ai để cùng nô đùa, cho nên từ bé, Túy Diên công chúa đã rất thân với Diệc Doanh. Nàng ta không chỉ xem nàng là bằng hữu, thậm chí còn xem nàng là tiểu muội của mình, chuyện gì cũng chia sẻ, tâm sự.

Hai người các nàng nói chuyện một lúc, bên kia nhị tiểu thư Trăn gia cũng chen vào mà nói luôn. Ba nữ tử vui vẻ một bên, các nam nhân lại thảo luận chuyện thế sự một phen.

Trăn Nhĩ Kiêu là đại công tử hào môn thế gia, hắn một cái nhấc tay cũng hiện lên đầy vẻ ưu nhã. Trăn Nhĩ Kiêu nhìn một chút tiểu muội, hắn nhấp một ngụm trà, nói: “Dạo gần đây trong phủ Triết vương phát hiện mất rất nhiều đồ, các ngươi biết là mất những gì không?”

Cổ Thi Gian ngồi bên cạnh Thuyệt vương, cảm nhận từng dòng khí lạnh toát ra từ người hắn, lòng có cảm giác không vui. Thi Gian nghe thấy Nhĩ Kiêu nói thế, mới bực dọc đáp: “Nhiều cái gì mà nhiều, cũng chỉ là Huyết hồi kinh thư thôi. Hừ, hoàng thúc mỗi cái giữ bộ sách cũng không giữ được, đúng là chẳng hiểu!”

Xa Thiết Lộ nhìn hắn, buồn cười nói: “Huynh có biết Huyết hồi kinh thư là cái gì không? Nó không phải một bộ sách bình thường, mà là một bộ sách cực kì quý giá.”

“Ừ, trong giang hồ truyền mãi một bộ, người đời nhìn thấy đã thèm muốn đến phát điên. Không biết Triết vương vì sao lại giữ, hiện tại mất rồi, hẳn là giang hồ đại loạn.” Mạc Từ Thâm không đợi Xa Thiết Lộ nói hết, đã thêm một lời.

Nghe Từ Thâm nói hết, Cổ Thi Gian vô cùng kinh ngạc nhìn hắn: “Huynh thế mà cũng biết sao?”

“Hừ, tại sao lại không biết?” Mạc Từ Thâm khinh thường hừ một tiếng, nói tiếp: “Người trộm lấy Huyết hồi kinh thư này hẳn là Liễu cung chủ, nhiều năm rồi Khiết cung xưng bá giang hồ, đứng đầu một phương, lần này sinh ra dục vọng quả là không nhỏ.”

“Phải, Khiết cung vang danh thiên hạ, khắp chốn nghe đến điều khiếp sợ, lần này lấy được Huyết hồi kinh thư, đúng là quá tiện cho y.”

Mạc Diệc Doanh đang nói qua việc cầm phổ, tai vừa nghe đến “Liễu”, bất chợt tim bất giác nảy lên một cái.

Họ Liễu… Sẽ không phải là “Liễu Lam” đi. Cho dù y là người giang hồ, còn là người của Khiết cung đi chăng nữa, cũng sẽ không dám xuất hiện ở nơi hoàng cung sáng nay. Diệc Doanh ngẫm nghĩ, khí chất của y tuy rằng không giống với những công tử danh môn thế gia bình thường, nhưng lại có một loại thần khí khiến người khác không tự chủ mà e dè, cũng khiến cho người khác có cảm giác mơ hồ. Tựa như chuyện khi sáng nay, nếu như không phải nhờ có miếng ngọc bội tinh xảo kia, nàng cũng sẽ chỉ cho rằng một đoạn tấu đó là một giấc mộng không có thật, một cơn gió thoáng qua nhẹ nhàng.

“Doanh nhi?” Trăn Nhĩ Liên khẽ gọi nàng, lúc này Diệc Doanh mới giật mình tỉnh táo, nàng thế mà nghĩ ngợi đến thất thần. Diệc Doanh mỉm cười, không dấu vết che giấu vẻ mặt đi, nói với hai người bọn họ: “Hay là để muội gảy một khúc cho hai tỷ nghe nhé, muội mới học được một điệu, các tỷ có thể nghe rồi xem xét được không?”

Cổ Túy Diên nghe thế gật đầu liên tục, cao hứng tự mình đi lấy cầm giúp nàng, thối thúc: “Mau mau, mau gảy đi.”

Mạc Diệc Doanh nhận lấy cầm, ôm cầm tìm lấy vị trí ngồi thoải mái, sau đó cười nhẹ một tiếng, hạ tay bắt đầu gảy đàn.

Ngay thời điểm ngón tay chạm vào dây cầm, Mạc Diệc Doanh tựa như liền chìm vào thế giới riêng của nàng. Bao giờ cũng vậy, chỉ cần gảy cầm, nàng sẽ luôn lạc vào những sợi cước mảnh được nàng chạm đến. Cũng giống như tiếng tiêu của Liễu công tử, vừa cất lên đã làm cho nàng mê đắm quên cả mình.

Bọn người Mạc Từ Thâm nghe động tĩnh phía đó, lại nghe được tiếng cầm du dương từ ngón tay thon nhỏ của Mạc Diệc Doanh. Đám người lập tức im lặng, lắng nghe chăm chú. Tiếng cầm vang lên, rồi hạ xuống. Từng âm điệu thoải mái vang lên, như tiếng suối róc rách đều đều không có điểm ngừng. Khúc cầm chậm rãi trầm thấp, dần dần, tiếng cầm bỗng nhiên cao lên, từng chút từng chút một bay thẳng lên trời, vọng vào lòng người mê đắm vào đó. Tựa như một mặt hồ tĩnh lặng, thỉnh thoảng có vài chiếc lá rơi xuống khiến cho nó một hồi lay động nhẹ nhàng.

Tiếng cầm không ngừng chuyển điệu, hết trầm rồi cao, hết cao rồi lại trầm. Một âm lại kéo dài say sưa, Mạc Diệc Doanh nhắm mắt, nhưng ngón tay lại linh động không ngừng di chuyển trên dây cầm.

Mặt nàng nghiêng nghiêng, hàng mày được vẽ cong cong tinh xảo, làn mi phủ đậm, đôi mắt nhắm nghiền nhưng Lăng Bích Thần rõ được khi nó mở ra, trong đó đều là một vừng sáng. Diệc Doanh hơi mím môi, tiếng cầm lại một lần nữa vang cao thật cao, rồi lại trầm xuống. Khúc nhạc không có theo vần nhịp đàng hoàng, nhưng lại được nàng gảy một cách nhuần nhuyễn, dễ dàng.

Du thuyền đã ra giữa hồ, xung quanh đó không ít những du thuyền khác. Tiếng cầm từ trong thuyền nàng truyền thẳng ra ngoài, đánh vào lòng từng người đang ở hồ Thao Ca. Ánh lửa đỏ rực cháy trên ngọn đuốc, khúc cầm hào theo tiếng gió, tạo nên từng chút vỗ về trong đêm yên ả. Mọi người dường như chìm hẳn vào tiếng cầm nhẹ nhàng đó, cả người thoải mái hẳn đi, chậm rãi thả mình trong cơn gió dịu nhẹ, bên tai lắng nghe tiếng cầm sâu lắng khiến người ta khó quên được.

Diệc Doanh dùng ngón trỏ gảy nhanh dây cầm, âm cuối triền miên không dứt, dài đến những tưởng rằng sẽ không bao giờ ngừng lại. Cuối cùng, Diệc Doanh thả mười ngón tay, lướt đều trên dây cầm, tạo nên một âm thanh rung động lay chuyển cả mặt nước hồ Thao Ca. Mười ngón tay thon dài vừa dứt dây căng, lập tức cả hai tay nàng liền đè mạnh xuống đó, tiếng cầm lập tức ngừng hẳn, mọi người cũng theo đó mà giật mình một cái, trái tim đang nhịp nhàng êm ả liền bị nàng làm cho run lên thành trận.

Nàng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Mạc Từ Thâm, bật cười thành tiếng. Hồ Thao Ca vì tiếng cầm mê người mà yên ắng hẳn đi, nay tiếng cầm vừa dứt, lại nghe thấy tiếng cười ngọt ngào của nữ tử gảy đàn. Bọn người trên hồ lập tức bừng tỉnh, liền hiểu rõ bị nữ tử này trêu đùa. Ban đầu lại mê muội, sau lại dứt hẳn tiếng cầm êm tai đó.

Mặt nước nảy lên thành dòng, khắp hồ vang lên từng trận cười hào sảng, vang vọng khắp bầu trời Chiêu quốc.

Mạc Diệc Doanh thả huyền cầm xuống cạnh chân, bỗng nhiên nàng bật người, nắm tay Cổ Túy Diên còn đang lâm vào trạng thái mơ hồ của tiếng cầm kia, lao nhanh ra bên ngoài. Tiếng cười bên ngoài còn chưa hết, các du thuyền xung quanh đang mong ngóng nữ tử đã gảy khúc cầm ban nãy, cầu nàng ra khỏi thuyền.

Vừa lúc, Mạc Diệc Doanh chạy ra ngoài, các nam tử nhìn thấy nàng trước tiên một phen sửng sờ, sau đó lớn tiếng cười ha hả, chắp tay về phía nàng hô lớn: “Mạc tiểu thư, hảo dạng.”

“Hay lắm, Mạc tiểu thư.”

“Lễ thả hoa đăng hảo!” Nàng vẫy vẫy tay, vui vẻ cười híp mắt. Mọi người thấy thế cũng đáp lời với nàng.

Diệc Doanh chính là yêu thích như thế. Mạc gia nổi danh đại lục, khắp Kinh thành đều biết Mạc gia có một vị tiểu thư, nàng luôn thích giúp đỡ người khác, luôn vui vẻ, tươi cười. Dân chúng Kinh thành đều yêu mến vị tiểu thư này, vừa tài vừa sắc, chính là nàng, Mạc Diệc Doanh.

Các thuyền nhỏ đã lục đục trôi đến bên cạnh, những lão nhân từng người trao đến các du thuyền giữa hồ rất nhiều hoa đăng. Lăng Bích Thần thấy nàng muốn tự tay động thủ, bèn mấy bước đi lên giúp nàng cầm lấy.

Mạc Từ Thâm trước nay chưa từng thích những trò thả hoa đăng này, nhưng lần này lại phá lệ vì tiểu muội, hắn chậm chạp đứng sau lưng nàng, cũng phòng hờ nàng có bất trắc gì lại là chuyện lớn.

Đầu giờ hợi chính là thời điểm thả hoa. Trên các du thuyền đã bắt đầu có người ước nguyện, thắp nến, sau đó chậm rãi thả “điều ước” của mình xuống mặt hồ. Lăng Bích Thần đứng bên cạnh Diệc Doanh, hắn nhìn thiếu nữ xinh đẹp đang hạnh phúc ước nguyện kia, trong lòng tràn ngập vui sướng. Đêm nay chỉ có hắn ở bên cạnh nàng, cùng nàng thả hoa.

Người Chiêu quốc có một tục lệ, ngày hai mươi tháng ba âm lịch, dân gian sẽ có lễ hội thả hoa đăng. Người thả sẽ có được một ước nguyện, ước trước khi thắp nến, nếu như thả hoa, khi ngọn nến bên trong đã cháy hết, mà hoa đăng vẫn còn nguyên vẹn trôi trên bờ hồ, thì ước nguyện đó sẽ trở thành sự thật. Còn nếu như không thể nguyên vẹn như cũ, có nghĩa là, ước nguyện đó sẽ không bao giờ được đúng như lời nguyện cầu.

Ngày hai mươi tháng ba âm lịch, lại trùng vào ngày hôm nay. Người xưa cũng cho rằng, khi thả hoa đăng, nếu như cùng thả với người mình yêu, thì chắc chắn hai người sẽ bên nhau trọn đời, hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Lăng Bích Thần trên tay cầm hai cái, một cái để cho nàng, một cái là cho hắn. Diệc Doanh vẫn còn cầu nguyện, ước chừng chưa đến nửa nén nhanh, nàng cuối cùng cũng thả tay xuống, đốt nến bên trong hoa đăng, sau đó đến lượt Lăng Bích Thần.

Nghĩ đến lời người xưa nói, hắn đang đứng bên cạnh người hắn yêu, như vậy có nghĩa là hai người sẽ kết duyên bạc đầu đúng không? Lăng Bích Thần ôn nhu nhìn nữ tử bên cạnh, nằm nhắm mắt, làn mi dày cong như cánh quạt quét qua lòng hắn, đôi môi xinh đẹp lẩm bẩm không nên lời. Diệc Doanh rất đẹp, đến mức hắn nhìn mãi không chán, lại còn càng yêu thích nàng không thôi.

Hắn mỉm cười nhìn nàng, trong lòng chỉ ước nguyện có thể cùng Doanh nhi kết thành phu thê, nắm tay nhau đến già. Lăng Bích Thần nhanh chóng đốt nến, nắm tay nàng từ từ hạ mình xuống, quỳ trên mũi thuyền cùng Diệc Doanh thả hoa.

Trên hồ có rất nhiều hoa đăng, cho nên có số người muốn phân biệt cái nào của mình, đã làm một số ký hiệu. Hoa của nàng đã được Lăng Bích Thần chuẩn bị từ trước, so với những hoa đăng bình thường trên hồ có chút khác biệt. Nó to hơn, màu đậm hơn, biết nàng thích màu hồng, cho nên hắn còn đặc biệt làm màu hệt như bộ váy nàng đang mặc. Trên là hồng nhạt, dưới là đỏ tươi. Hòa với ngọn nến sẫm màu, cánh hoa đăng ánh xuống mặt hồ trở nên nổi bật, bên cạnh là chiếc của Lăng Bích Thần, đó là một màu đỏ nhạt, gần như trong suốt.

Hai chiếc hoa đăng gắn kết với nhau, tạo nên một hình ảnh bắt mắt lại hài hòa. Mạc Diệc Doanh có chút mê muội nhìn trên mặt hồ, bức tranh này đẹp như thế, nhưng đáng tiếc, Cổ Tịch Nhiên lại không thể nhìn thấy.

“Đoán chừng cái của muội sẽ không bị lật.” Mạc Từ Thâm đến bên cạnh, đỡ tay nàng cười một tiếng.

“Ừm, huynh đã thả chưa?” Nàng không nhìn đại ca, chỉ một mực chăm chăm nhìn vào hoa đăng của mình, cầu mong nó thực sự sẽ không bị lật.

Mạc Từ Thâm gật đầu một cái, sau đó chỉ nàng chiếc hoa đăng cách cái của nàng không xa. Hắn lại xoay đầu, nhìn về phía chiếc hoa đăng đẹp nhất trên mặt hồ, nói: “Cái bên cạnh là của vương gia sao?”

“Phải.” Diệc Doanh cười nhẹ, ngước đầu nhìn nam nhân uy mãnh bên cạnh. Hắn cũng nghiêng đầu, nhìn nàng. Đôi mắt hắn sâu thẳm, đen đặc, nhưng lại lấp lánh như vì sao, những gọn sóng lăn tăn sâu tận đáy mắt hiển hiện lên từng vẻ ôn nhu ấm áp, nàng dường như bị chìm sâu vào nó, nhưng trong lòng lại chẳng có cảm giác gì đặc biệt.

Hai người nhìn nhau chốc lát, rồi lại chuyển dời đến đôi hoa đăng được thả trên mặt hồ. Mặt hồ êm ả, một chút động tĩnh từ các du thuyền cũng chỉ tạo nên một chút dao động. Gió mát thoảng qua, lướt qua đôi gò má non mịn của thiếu nữ. Diệc Doanh vuốt tóc, mắt thấy chiếc hoa đăng xinh đẹp kia sắp khuất khỏi tầm mắt, trong lòng không nhịn được vui vẻ. Như thế là hoa đăng sẽ không lật, điều ước của nàng cũng sẽ thành hiện thực.

Nụ cười trên môi nàng khoét sâu, nhưng còn chưa được một khắc, thì bỗng nhiên một nam tử trên chiếc du thuyền gần đó thả một thanh gỗ xuống nước. Trên đầu thanh gỗ là hai chiếc hoa đăng, có lẽ y cũng muốn thả hoa, nhưng bởi vì thanh gỗ quá nặng, lắng xuống mặt hồ lại tạo nên một dòng rung chuyển khá mạnh.

Dòng nước đánh vào đôi hoa đăng xinh đẹp của Mạc Diệc Doanh. Đôi hoa đăng chịu không nổi sức mạnh dòng nước, lắc lư một chút rồi lập tức bị lật xuống. Vốn dĩ chỉ có chiếc hoa đăng của nàng bị lật, nhưng cánh hoa lại dính vào một chỗ với cánh hoa của Lăng Bích Thần.

Chiếc hoa đăng của nàng to hơn, cũng nặng hơn. Vậy là chưa đầy một khắc, cả đôi hoa đăng xinh đẹp nhất mặt hồ Thao Ca liền cùng nhau lật đi. Dòng nước còn chưa chịu dừng lại, lay động một hồi, đôi hoa đăng đó lại lật về nguyên vẹn cũ của nó. Nến bên trong đèn bị tắt, Mạc Diệc Doanh ngẩn người nhìn chằm chằm về phía đó.

Đôi nam nữ trên du thuyền ấy hình như cũng nhìn thấy hình ảnh này. Bọn họ hoảng loạn, vội vàng kéo đôi hoa đăng đó đến gần, nháy mắt nhìn kĩ ký hiệu trên cánh hoa có một chữ “Thần” và “Doanh”. Trên thân nến lại có chữ “Thuyệt” và “Mạc”. Đây là hoa đăng của Thuyệt vương và Mạc gia.

Thanh gỗ trên tay bọn họ cũng muốn lặng hẳn xuống đáy hồ. Đôi nam nữ vội tìm kiếm du thuyền của Thuyệt vương. Nhìn thấy đầu thuyền là ba người Diệc Doanh, bọn họ rối rít cúi người xin lỗi.

Diệc Doanh nhăn mày nhìn bọn họ một chút, sau đó nhẹ cười nói không sao. Nàng tiếc nuối nhìn đôi hoa đăng kia, Mạc Từ Thâm bên cạnh không vui hừ một tiếng, rồi xoay người kéo lấy nàng vào trong.

Lăng Bích Thần lạnh mắt đưa theo bước chân của nữ tử mình thương. Hắn xoay người nhìn về phía đôi nam nữ kia. Bọn họ nhìn ra tia giận dữ trong đôi mắt lạnh như hầm băng của Thuyệt vương, sợ đến mặt cũng tái đi.

Bên trong du thuyền lại truyền ra tiếng cầm êm tai của Diệc Doanh, Lăng Bích Thần nhếch mép âm lãnh, hắn chậm rãi lùi về phía sau mấy bước. Năm ngón tay thon dài của hắn từ từ co lại, lòng bàn tay nóng dần lên, Lăng Bích Thần không nhìn đến hai người kia nữa, hắn nhìn chằm chằm vào mặt hồ yên ắng dưới đáy thuyền.

Dòng nước chuyển động một chút, hắn đưa bàn tay hướng xuống mặt hồ, diện vô biểu cảm một chưởng không dấu vết ném thẳng vào mặt hồ Thao Ca.

Ngay lập tức, luồng lực đạo mạnh mẽ của Lăng Bích Thần lao thẳng xuống đáy hồ, mặt hồ dịu nhẹ kia ngay tức thì bị lay động. Hắn một lần nữa lại phóng lực xuống mặt hồ, đáy hồ lần này bị lay chuyển không hề nhẹ. Cả mặt hồ đầy hoa đăng bị sự giận dữ của Lăng Bích Thần mà tạo ra một làn sóng.

Làn sóng không mạnh, nhưng đủ làm tất cả các hoa đăng đang di chuyển trên mặt nước bị chao đảo. Các du thuyền hô lên một tiếng, vội vàng muốn dùng cộc làm vững hoa đăng. Nhưng còn chưa kịp thả cộc, thì dòng nước đã ào một tiếng, lật đổ hết tất cả.

Lăng Bích Thần nhìn mặt hồ ban đầu còn sáng lên vì những ngọn nến xinh đẹp, nay lại đen ngòm không một ánh sáng, hắn hạ khóe môi. Nếu như hoa đăng của hắn vì dòng nước lay động làm cho lật ngã, vậy thì hoa đăng trên hồ Thao Ca cũng bị lật ngã hết đi.

Trên bờ hồ, một vài người trông thấy cảnh này, cũng lắc đầu tiếc nuối. Mặt hồ đang yên ổn, sao lại đột ngột chuyển mạnh như vậy chứ?

Một số du thuyền cảm thấy kỳ quặc, nhưng lại cảm thấy nhàm chán nhiều hơn. Bọn họ buồn bã cho thuyền vào bờ, sau cũng không muốn đến hồ Thao Ca chơi nữa.

Đôi nam nữ kia nhìn thấy hết một cảnh, họ khiếp sợ nhìn Thuyệt vương. Hắn cảm nhận được ánh mắt của những kẻ yếu đuối đó, cười nhạt nghiêng đầu.

“Giết.” Buông lại một câu như thế với không khí, Lăng Bích Thần nhìn cũng không nhìn lập tức rời khỏi.

Ở cây đại thụ bên bờ gần đó, gió khẽ lướt qua làm đung đưa nhành cây yếu ớt. Tiếng huýt sao truyền ra ngoài làm người ta rợn óc, vội vàng tránh xa cây đại thụ đó. Đôi nam nữ nhìn thấy khẩu hình miệng của vương gia, nữ tử sợ đến mức khóc òa, ôm chặt nam nhân bên cạnh. Y còn muốn van xin Thuyệt vương, nhưng còn chưa kịp di thuyền, một hắc y nhân đứng cách đó không xa đã lọt vào tầm mắt hai người.

Tiếng động từ đáy hồ vang đến dưới chân Mạc Diệc Doanh, nàng vẫn nhắm mắt chậm rãi gảy đàn. Kỳ thực cũng chỉ là một sự cố nhỏ mà thôi, ngoài tiếc nuối ra thì nàng cũng chỉ có chút buồn bã.

Vậy là ước nguyện khó có thể thành hiện thực rồi. Sao cũng là số trời đã định, đều không thể trách một ai cả. Nàng thở dài một hơi, ngón tay dừng lại trên dây cầm. Nàng hé mắt, hơi giật mình nhìn thấy khuôn mặt dịu dàng của Lăng Bích Thần phía đối diện.

“Mất hứng sao?” Lăng Bích Thần đứng lên, đến bên cạnh nàng ngồi xuống. Trong buồng thuyền hiện tại chỉ còn hai người bọn họ, Mạc Diệc Doanh thả lỏng mình tựa người ra phía sau.

“Không có, chỉ là có chút tiếc nuối.” Nàng nhướng đầu lông mày một chút, lại thở dài.

Lăng Bích Thần thấy thế cười khẽ một tiếng, cố ý nhích thân đến người nàng. Hắn vươn tay, kéo đầu nàng tựa vào vai mình, “Thuyền cũng đã vào bờ, đã muốn xuống chưa?”

Đối với hành động này của hắn, Diệc Doanh cũng không bài xích, vốn dĩ nàng cũng không quá nghĩ nhiều về việc này.

Nàng nghĩ một chút, gảy đàn nhập thần đến mức cũng không biết thuyền đã vào lúc nào. Cả đại ca rời đi cũng chẳng hay. Diệc Doanh có chút tự trách bản thân. Nàng nghe tiếng thở mạnh đều của nam nhân bên cạnh, sao lại cảm thấy Thần ca có chút căng thẳng nhỉ?

“Đại ca của muội cũng xuống rồi sao?”

“Ừ, Từ Thâm theo bọn người Thi Gian vào bờ cũng được một khắc rồi. Hiện tại nàng có muốn ăn gì không, chúng ta vào bờ một chút rồi trở về.”

“Được.” Nàng gật đầu, sau đó ngồi thẳng dậy, vuốt lại tóc một chút. Lăng Bích Thần cũng đứng dậy, ôm huyền cầm bên chân nàng lên, rồi bước ra ngoài trước.

Người của hắn đã chuẩn bị kiệu ngựa từ lâu, chỉ còn đợi nàng ra ngoài mà thôi. Diệc Doanh cẩn thận bước ra khỏi thuyền, rồi mới khoan thai bước đi bên cạnh Thuyệt vương.

Huynh đệ Mã Nghị đứng bên cạnh kiệu, nhìn thấy vương gia, liền quỳ xuống hành lễ: “Vương gia.”

Lăng Bích Thần đỡ tay Diệc Doanh vào bờ, chỉ ừ một tiếng thật nhẹ, một cái liếc mắt cũng không ban cho thuộc hạ của mình. Hắn đưa cầm cho Mã Tư, rồi nhanh chóng đỡ nàng bước lên kiệu. Đợi cho nàng ngồi yên vị, hắn cũng bước theo lên.

“Hiện giờ đi một đoạn đường, hẳn sẽ không có vấn đề gì.” Lăng Bích Thần nói, sợ rằng nàng sẽ cự tuyệt ngồi chung kiệu với hắn, như vậy sẽ dễ gây hao tổn cho thanh danh của một đại cô nương như nàng.

Mạc Diệc Doanh nhìn hắn cười nhẹ, nàng không để tâm mấy “Ừ” một tiếng, sau đó vén rèm cửa nhỏ nhìn ra ngoài.

Dòng người đông đúc náo nhiệt, ngọn đuốc trên cao hừng hực cháy, giống như những ngọn lửa đang hừng hực rực lửa trong lòng dân chúng Kinh thành. Diệc Doanh nhìn những con người đang hăng hái vui đùa trên lòng phố, vẻ mặt ai cũng đều mang theo niềm vui sướng, niềm nở, đập vào mắt nàng hình ảnh xinh đẹp như vậy, khóe miệng mềm mại cũng không kiềm chế được nhếch lên cao.

“Bích Thần, huynh lại đây nhìn xem.” Nàng reo lên, Lăng Bích Thần đang ngắm vẻ đẹp kiều diễm này. Thấy thế, hắn nhanh chóng đổi vị trí, ngồi đối diện này, đưa mắt nhìn ra ngoài.

“Huynh thấy ở kia, góc tường kia.” Theo hướng ngón tay nàng chỉ, hình ảnh nhàn nhạt lưu đến ánh mắt của hắn.

Ở đó là có một lão khất cái đang ngồi dưới đất, khuôn mặt lấm lem dơ bẩn. Nhưng người đang quỳ ngồi trước mắt lão hình như không chán ghét cái vẻ này của lão. Tiểu oa đang cầm trên tay chiếc khăn tay trắng, giúp lão lau đi bàn tay dơ bẩn, rồi lại đưa cái bánh màn thầu vào tay lão khất cái. Khuôn mặt lão tràn đầy vui vẻ, tiểu oa nhỏ nhắn trước mắt cũng vô cùng hạnh phúc. Hành động này tựa như bức họa đẹp đẽ mà Doanh nhi thích họa ra nhất.

Lăng Bích Thần mỉm cười, ánh mắt nàng hệt như một ánh sao sáng, tỏa ra từng luồng ánh sáng xinh đẹp, chiếu sáng cõi lòng tăm tối sâu thẳm trong hắn.

Xa phu hình như cố tình làm cho ngựa chạy chậm. Nụ cười nàng vẫn đẹp như vậy, Diệc Doanh xoay đầu, nhìn gò má lạnh lẽo của người bên cạnh.

“Thần ca.” Nàng vừa cất lời, Lăng Bích Thần liền hạ rèm che xuống, đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Nhưng tia lạnh lẽo đó chỉ trong nháy mắt, lập tức hóa thành một mảnh nhu hòa ấm áp. Hắn nhìn nàng, môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

“Sáng nay muội đến hậu viện của Tiêu Thủ cung.” Nàng không để ý đến hành động thả rèm của hắn, chỉ dịu dàng nói nhỏ: “Huynh có biết muội lúc đó đã nghĩ gì không? Muốn nhớ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Giọng nàng nhỏ nhẹ, rót vào tai Lăng Bích Thần từng dòng mật ngọt ngào ấm áp. Hắn vẫn chăm chú nhìn vào mắt nàng, lại không có một chút kinh ngạc hay thái độ gì quá mức. Lăng Bích Thần vẫn như vậy, yên lặng, chăm chú lắng nghe nàng nói.

Không biết có phải bị ảnh hưởng bởi không khí của lễ hội hay không, mà khuôn mặt mềm mại của Diệc Doanh chậm rãi sáng lên, tựa như ngọn đuốc rực lửa ngoài kia.

“Muội nhớ lại, khi đó hình như muội đã nói phải phạt huynh.” Nàng bật cười một tiếng, “Phạt huynh vì làm cho muội sợ. Nhiên ca như thế nhưng cực kỳ tức giận phải không? Vậy Thần ca, huynh lúc ấy như thế nào ấy nhỉ? Muội lại chẳng biết được khi ấy huynh như thế nào, lúc đó muội nhìn thấy huynh liền nhớ đến tảng băng trong hầm phủ, cứng ngắc, lạnh lẽo đến đáng sợ.”

Lăng Bích Thần mỉm cười, nàng cũng cười theo. Mắt nàng cong cong, đôi môi đỏ mềm câu lên mê người. Hắn không nói gì cả, chỉ đưa tay vuốt một lọn tóc mượt mà của nàng.

Lúc này, tựa như trước mắt lại hiện lên vẻ mặt âm trầm trước kia của Bích Thần, Mạc Diệc Doanh có chút vui vẻ. Nàng mặc cho hắn vuốt tóc mình, ngây ngô cười hai tiếng.

“Nếu như có thể, sau này ba người chúng ta có thể chơi lại trò chơi của ngày trước được không, Thần ca? Muội sẽ đi trốn, các huynh sẽ đi tìm.” Diệc Doanh mong chờ nhìn hắn, đôi mắt nàng trong veo như nước, làm cho lòng Lăng Bích Thần mềm nhũn cả ra.

“Ừ.” Hắn trả lời không do dự, cũng không thèm quản chuyện mình và Cổ Tịch Nhiên là đối thủ, lại không nghĩ đến thân đường đường là một vương gia uy phong như thế, lại chơi trò chơi trẻ con này.

Trong lòng hắn chỉ vang lên ý niệm, chỉ cần Doanh nhi có thể mỉm cười vui vẻ, thì dù nàng muốn gì đi chăng nữa, hắn cũng sẽ nguyện ý thực hiện…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.